Chương 3
Đoàn Từ Phang đeo ba lô rời khỏi đài truyền hình. Nàng ngẩng lên nhìn ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, lấy một chiếc mũ lưỡi trai ra đội rồi đi bộ đến một cửa hàng sơn cách đài truyền hình không đến năm trăm mét.
Đi vào cửa hàng, ông chủ Hoàng Côn Lân đang ngồi xổm ở một bên dọn thùng sơn, thấy người trở về liền cười nói: “Tiểu Phang, cô về rồi.” Đoàn Từ Phang gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vừa làm xong nghiệp vụ.”
Hoàng Côn Lân đứng lên vỗ vỗ tay phủi bụi, đi lại bàn làm việc lấy một tờ giấy, “Con gái của em vợ tôi sắp kết hôn, muốn tìm người chụp ảnh cưới. Vợ tôi đề nghị tìm cô, cô liên hệ với bọn họ đi!”
Đoàn Từ Phang nhận lấy, lên tiếng nói cảm ơn. Hoàng Côn Lân vẫy vẫy tay, tiếp tục ngồi xổm xuống làm việc. Đoàn Từ Phang quay đầu đi vào một hành lang nhỏ. Phía sau là một kho chứa đồ rất lớn. Phòng của nàng chính là nửa sau của kho chứa đồ.
Hoàng Côn Lân chia kho chứa đồ làm hai. Phía trước để cất sơn và những đồ lặt vặt. Phía sau trang trí thành một căn phòng nhỏ cho thuê.
Mặc dù phòng nhỏ và ngột ngạt, thỉnh thoảng còn có mùi sơn nồng nặc. Nhưng mà Đoàn Từ Phang không quan tâm. Chỉ cần tiền thuê rẻ có điện có nước, có thể cho mình một chỗ ngủ, cho dù hoàn cảnh có tệ đến đâu nàng cũng đều có thể chịu được.
Vào phòng, Đoàn Từ Phang cũng không đóng cửa, dù sao trước cửa còn có rèm che. Đầu tiên mở cửa sổ thông gió, lại lấy túi ni lông trong ba lô ra, lấy quần áo đã cởi ra ở đài truyền hình ra giặt sạch. Nội y phơi trong nhà tắm, áo khoác và quần thì móc trên dây phơi bên ngoài.
Mới vừa định quay về phòng, Đoàn Từ Phang đột nhiên bị vấp một cái. Nàng nhanh chóng chống tay vào cột, cúi đầu nhìn xuống mặt đất bằng phẳng, nàng khẽ chau mày. Đoàn Từ Phang bất lực. Tình trạng thỉnh thoảng thì bị té ngã, thậm chí bị va đập đã diễn ra mấy tháng nay. Cũng bởi vì vậy, trên người nàng đã có rất nhiều vết bầm tím.
Đoàn Từ Phang mở ngăn bàn, lấy một cuốn sổ tiết kiệm ra. Nàng nhìn chằm chằm vào ngày tháng và số dư còn lại. Chín năm qua, nàng đã dốc sức nhịn ăn nhịn dùng, ngoài trừ trả tiền thuê nhà và các chi phí thiết yếu khác, gần như phần lớn thu nhập của nàng đều dùng để trả nợ. Cũng đã trả được hơn ba triệu, chỉ còn một triệu cuối cùng.
Đoàn Từ Phang đặt sổ tiết kiệm xuống lấy một bình nước trong ba lô ra, mới vừa uống một miếng, cơn đau nửa đầu đột nhiên phát tác. Nàng lấy ngón tay mảnh khảnh xoa xoa thái dương, nhưng sự đau đớn cũng không hề thuyên giảm.
Những cơn đau đầu chỉ mới xuất hiện vài mấy tháng trước. Đoàn Từ Phang mặc kệ nó, dù có đau đến khiến nàng buồn nôn nhưng vì tiết kiệm tiền, Đoàn Từ Phang cũng không mua thuốc uống. Có gì không thoải mái đều chỉ uống nước hoặc chịu khó chịu đựng. Trừ phi thật sự quá nghiêm trọng, mới đến gặp bác sĩ khám.
May mắn mấy ngày ra ngoài làm việc đều không sao. Đoàn Từ Phang đau đến mặt mày tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh nằm sấp trên bàn, trong lòng mừng thầm.
Đầu tháng tám, thứ hai, đài truyền hình S.
Khang Chi Xuân ôm chồng hồ sơ lớn đi ra khỏi phòng làm việc. Mặc dù bình thường cô đi đứng chậm rãi thong thả nhưng cẩn thận nghiêm chỉnh, cho nên được chính thức đi làm vào tuần làm việc thứ hai. Hết thảy đều coi như thuận lợi.
Khang Chi Xuân đi đến phòng làm việc của tổ tác nhiệp ở lầu dưới. Cô có thói quen phải gõ cửa, đang muốn đưa tay ra thì có người đi từ phía sau trực tiếp mở cửa đi vào. Khang Chi Xuân vẫn nhỏ giọng nói cảm ơn rồi mới đi theo vào.
Ở đây không bận rộn như tổ kế hoạch. Đa phần mọi người đều đang làm việc riêng, nhưng trên bàn có một đống thiết bị khiến người ta cảm giác nếu đụng vào thì có thể là không đền nổi.
Khang Chi Xuân vừa đến phòng làm việc của tổ trưởng thì cửa phòng liền mở ra. Cô giương mắt nhìn, lập tức căn thẳng thần kinh. Người mà ngày đó cô ấn tượng sâu sắc đang đi cùng đồng nghiệp bước ra.
Hôm nay người nọ không để tóc ngắn mà buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa, mặc quần jean và áo sơ mi kẻ ô vuông cộc tay, chân mang giày thể thao đã bạt màu. Hóa ra nàng là con gái. Khang Chi Xuân mới vừa nghĩ như vậy, người đàn ông phía trước đã nhìn thấy cô, lên tiếng hỏi: “Em muốn tìm ai? Tôi giúp em nhé!”
Thân hình Khang Chi Xuân mảnh mai, lại thanh tú và dễ thương, dáng vẻ em gái nhà bên trông rất đáng yêu. Điều này cũng là một trong những nguyên nhân tổ của bọn cô dễ dàng tha thứ cho việc cô làm việc chậm chạp.
Ngô Dục Khôn nhìn thấy một cô gái chuyển đống hồ sơ lớn nên tốt bụng muốn giúp đỡ. Khang Chi Xuân mỉm cười, lắc đầu, đi qua bọn họ.
Khi đi ngang qua người gầy gò nọ, Khang Chi Xuân phát hiện, tình trạng của nàng còn nghiêm trọng hơn lần trước cô gặp. Cô khẽ chau mày. Sau khi Khang Chi Xuân giao hồ sơ cho trợ lý là Tô Chiêu Huệ thì cũng không để ý cô ấy nháy mắt với mình. Cô có chút đăm chiêu bước ra khỏi văn phòng.
Đoàn Từ Phang và Ngô Dục Khôn đã sắp xếp hoàn chỉnh hồ sơ tác nghiệp, tất cả các bức ảnh có thể sử dụng đều được chỉnh lý tốt. Họ giao tổ trưởng xem xét đánh giá. Nhiệm vụ lần này xem như kết thúc.
Ngô Dục Khôn đứng ở vách ngăn bên cạnh Đoàn Từ Phang, cười cười hỏi: “A Phang, hai ngày nữa rảnh, có muốn ra ngoài chơi không? Vợ tôi muốn đưa bọn nhỏ đi ra ngoài nướng thịt.” Đoàn Từ Phang vẫn không nói, tiểu Liêu bên cạnh luôn nhìn điện thoại lập tức giơ tay lên, “Anh Khôn, cho tôi đi với.”
Ngô Dục Khôn nghe thấy liền khoanh tay nói: “Tiểu Liêu, cậu có thời gian đi chơi với tôi sao? Tại cuộc họp lần trước phát thanh viên Lưu chỉ đích danh những bức ảnh của cậu có góc chụp xấu, độ phân giải thấp, không có chút chuyên nghiệp nào, muốn cậu phải đăng ký lớp học thêm vào buổi tối. Thế nào, cậu đã hoàn thành khóa học rồi?”
Tiểu Liêu bị đụng đến nỗi đau lập tức rụt tay lại, trốn vào vách ngăn của mình không dám hé miệng. Ngô Dục Khôn xùy nhẹ. Lúc này Đoàn Từ Phang mới lắc đầu, nói là vài ngày nữa mình phải chụp hình cưới cho người ta nên không có thời gian.
Ngô Dục Khôn cũng biết Đoàn Từ Phang luôn muốn cố hết sức tìm công việc làm thêm, anh gật đầu, quay người đi về lại chỗ của mình.
Mười hai giờ, nghỉ trưa.
Nửa tiếng trước Khang Chi Xuân nhận được tin nhắn hẹn ăn trưa của Tô Chiêu Huệ. Nhưng tổ của bọn cô có một cuộc thảo luận vào giờ cơm trưa. Cô chỉ có thể từ chối.
Nhân lúc đồ ăn đặt bên ngoài còn chưa giao đến, Khang Chi Xuân đứng dậy đi đến phòng vệ sinh. Lúc ở hành lang, cô nhìn thấy một bóng dáng gầy yếu quen thuộc phía trước trước. Nhưng người này đang dựa vào tường, dường như có điều gì đó bất ổn.
Tuy nhiên Khang Chi Xuân chỉ dừng bước lại chứ không đến gần. Cô hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong lòng rất do dự. Lời của sư phụ vang lên trong đầu: “Phải nhớ rằng, năng lực của con có giới hạn, đừng khoe khoang! Hơn nữa, có vài người bởi vì kết nghiệp chướng nên nhất định phải nhận chút đau khổ, con chưa lĩnh thiên mệnh cần phải có chừng mực!”
Từ lúc xuống núi đến nay Khang Chi Xuân vẫn luôn tuân theo lời dạy của sư phụ. Cho dù mới làm việc ở đài truyền hình được nửa tháng nhưng cô đã gặp rất nhiều người cần sự trợ giúp, mà cô cũng không lo chuyện bao đồng.
Nhưng mà chị gái kia đang run rẩy, có thể thấy chị ấy đang rất đau đớn. Khanh Chi Xuân nắm chặt hai bàn tay, trong mắt tràn ngập sự không đành lòng. Cô tiến lên vài bước, rõ ràng nhìn thấy ngón tay người nọ đang dùng hết sức bấu vào cánh tay gầy yếu của mình. Lực bấu mạnh đến mức có thể nhìn thấy một chút máu rỉ ra.
Cánh môi bị cắn đỏ ửng. Đầu tiên Khang Chi Xuân quay đầu nhìn xung quanh, vừa hay lúc này không có ai đến phòng vệ sinh ở góc xa này. Cô nâng hai tay lên, nhanh chóng tạo ra kết ấn trước ngực, sau đó dùng tốc độ nhanh như chớp, từ khoảng không trên đỉnh đầu kéo người nọ một cái thật mạnh vào phòng vệ sinh.
Cơn đau nửa đầu đáng chết đột nhiên phát tác. Đoàn Từ Phang cắn chặt môi, đi vào phòng vệ sinh trốn. Nhưng lần này đau kịch liệt, nàng thật sự không chịu nổi. Nàng cố sức dựa vào tường, dùng móng tay bấu vào người để cho mình không bị ngất đi.
Ngay tại lúc chóp mũi ngửi được mũi gỗ đàn hương thoang thoảng thì cơn đau đầu cũng biến mất một cách thần kỳ! Hai mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra. Đoàn Từ Phang há miệng thở hổn hển. Chưa kịp lau mồ hôi trên trán, nàng giương mắt nhìn lại, chỉ thấy trước mặt là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, đang chậm rãi bước vào phòng vệ sinh.