- Hoa Trên Mây
- [NP]Trường Đại Học Cũng Cần Mời Phụ Huynh
- Chương 1: Mỹ nữ giảng dạy nổi tiếng trên mạng
Chương 1: Mỹ nữ giảng dạy nổi tiếng trên mạng
Giản Nghiên Nghiên chưa bao giờ mong chờ một buổi học như vậy, từ nửa năm trước, sau khi xem được video bài giảng của Kha Đại trên mạng, cô liền nghĩ tới Kha Đại, nhớ mãi không quên. Vì Kha Đại mà cô yêu thích ngành luật, thi được vào trường Đại học Khoa học Chính trị và Pháp luật, nơi nàng giảng dạy.
Cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy nàng.
Tiết học này là tiết chuyên ngành, không phải là lớp học có cầu thang lớn mà là một lớp học nhỏ tương tự như một lớp học cấp ba. Giản Nghiên Nghiên đến sớm, cô ngồi ngay hàng đầu tiên gần bục giảng, nhưng sau khi nghĩ lại, cô lùi lại hai hàng, sợ ngồi quá gần Kha Đại bản thân sẽ căng thẳng.
Nhưng sau khi ngồi ở hàng thứ ba, cô vẫn rất hồi hộp nhìn bục giảng cách đó chưa đầy năm mét, suy nghĩ một chút, cuối cùng cô cũng ngồi ở bên ngoài hàng ghế cuối cùng dựa vào tường. Cô có thị lực rất tốt, thậm chí từ đây cô vẫn có thể nhìn thấy Kha Đại rất rõ ràng, Kha Đại cũng không dễ gì phát hiện cô nhìn trộm mình. Giản Nghiên Nghiên cảm thấy mình vô cùng thông minh.
Trong phòng học ngày càng có nhiều người, ồn ào kéo dài một hồi, bỗng nhiên có tiếng giày da chạm đất, phòng học trở nên yên tĩnh.
Kha Đại giẫm lên một đôi giày da màu trắng, đi về phía bục giảng. Mái tóc dài hơi xoăn màu nâu sẫm, đeo kính tám cạnh gọng vàng, áo sơ mi xanh nhạt, túi xách màu trắng nhạt và quần âu màu trắng. Đây chính là dáng vẻ của Kha Đại khi Giản Nghiên Nghiên lần đầu nhìn thấy nàng ngoài đời.
Bộ trang phục này gần giống với bộ Kha Đại đã mặc trong video mà cô thấy, nhưng nó vẫn mang lại cho cô cảm giác rất choáng ngợp. Cô nghe nói xuất thân của nàng còn đáng kinh ngạc hơn. Ngoài việc trở thành giáo sư đại học Luật ở tuổi ba mươi, nàng còn là một họa sĩ. Nàng học theo mẹ mình, một họa sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước, còn cha nàng cũng là một doanh nhân nổi tiếng.
Nhan sắc, dáng người, năng lực, gia thế, dường như mọi ưu điểm đều bị nàng chiếm hết.
Trên thực tế, hầu hết những tin đồn trên đều là tin đồn, ngoại trừ chức danh giáo sư đại học, những tin đồn còn lại đều chưa được xác nhận. Đoạn video dạy học của nàng trên mạng được lan truyền một thời gian dài rồi biến mất sau đó, không có bức ảnh hay video nào về nàng bị rò rỉ trên mạng. Nhưng điều này không ngăn cản người khác quan tâm đến nàng mà càng khiến nàng trở nên bí ẩn hơn.
Truyền thuyết về Kha Đại đã được lưu truyền trong “giang hồ”, đặc biệt là ở Đại học Chính trị và Pháp luật. Ngoài Giản Nghiên Nghiên, còn có rất nhiều học sinh đến vì Kha Đại.
“Chào các bạn…”
Kha Đại vừa mở miệng đã được chào đón bằng một loạt tiếng hoan hô và vỗ tay nồng nhiệt. Kha Đại khẽ mỉm cười nói tiếp: “Tôi tên Kha Đại, học kỳ này tôi sẽ dạy mọi người môn Luật về quyền tài sản. Nói trước về yêu cầu lớp học, tôi có hai yêu cầu. Đầu tiên, không được phép đến muộn. Thứ hai, nghiêm cấm chụp ảnh ghi hình.”
“Nếu em muốn chụp PPT thì sao?” Một nam sinh đột nhiên giơ tay hỏi.
Kha Đại nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Sau giờ học tôi sẽ gửi PPT vào trong nhóm lớp.”
Kha Đại: “Được rồi, chúng ta bắt đầu vào lớp thôi.”
Kha Đại cũng giống như lời đồn, nàng có vẻ ngoài mềm mại nhưng tính tình rất lạnh lùng, mạnh mẽ và kiên quyết trong mọi việc làm và giảng dạy, đi thẳng vào vấn đề mà không nói một lời khách sáo nào. Hầu hết mọi người vẫn chưa hết háo hức khi lần đầu tiên được gặp “giáo sư nổi tiếng trên mạng”, mong rằng Kha Đại có thể nói gì thêm nhưng không ai dám lên tiếng, âm thanh duy nhất trong lớp là tiếng nói của Kha Đại.
Giọng nói của nàng rất đẹp, trong trẻo như dòng suối ngọt ngào, lời nói trong trẻo, tròn trịa, giọng nói êm dịu. Từng chữ giống như một nốt nhạc, đánh vào trái tim của Giản Nghiên Nghiên.
Không thể tập trung học tập, Giản Nghiên Nghiên không khỏi cảm thấy mất tập trung khi nghe giọng nói của Kha Đại. Cô rất mừng vì mình được ngồi ở hàng cuối cùng, như vậy ít nhất cô sẽ không bị Kha Đại bắt vì không nghe giảng.
Nhưng… đột nhiên Kha Đại nhìn về phía cô, ngừng giảng.
Giản Nghiên Nghiên không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô nhìn thấy Kha Đại bước xuống bục với đôi chân thon dài, đang đi về phía cô. Cô lo lắng đến mức gần như quên thở.
Kha Đại dừng lại trước mặt cô, chiều cao của Kha Đại chắc chắn phải trên 170cm, cô cảm thấy một cảm giác ngột ngạt mãnh liệt, theo sau là một mùi thơm tươi mát. Nó đọng lại trên chóp mũi cô, cô tham lam hít một hơi thật sâu.
Sau khi đứng yên, Kha Đại giơ cánh tay lên, ngón tay đẹp mắt cong lên, lòng bàn tay hướng lên trên, vượt qua cô, dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào giữa bàn, “Xóa ảnh.”
Ngồi cùng bàn là bạn cùng phòng của cô, tên là Vương Hiểu Nhã, là người hướng ngoại, vừa đến có thể trò chuyện với mọi người trong ký túc xá ngay lập tức. Thân là sinh viên học tại khoa Luật trường Đại học Chính trị và Pháp luật, việc “giáo sư nổi tiếng trên mạng” Kha Đại được nhắc đến là điều đương nhiên, ai cũng bày tỏ sự yêu mến, ngưỡng mộ dành cho Kha Đại.
Cô ấy lại dám lén lút chụp ảnh Kha Đại. Giản Nghiên Nghiên rất ngưỡng mộ cô ấy. Vừa rồi Kha Đại đã nói trước lớp là không được phép chụp ảnh.
Nhưng điều này khiến cô nhẹ nhõm hơn. May thay, đó không phải là vấn đề của riêng cô. Cô không muốn để lại ấn tượng xấu cho Kha Đại trong lần đầu gặp mặt.
Vương Hiểu Nhã: “Xin lỗi cô, em sẽ xoá ngay.”
Kha Đại đứng cạnh Giản Nghiên Nghiên, nhìn Vương Hiểu Nhã xoá xong mới rời đi. Cơ thể đang căng cứng của Giản Nghiên Nghiên lập tức thả lỏng, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Kha Đại, cô không vội quay đi cho đến khi Kha Đại quay lại bục giảng.
Ngày nào cô cũng mong được tham dự lớp học của Kha Đại. Đã nửa học kỳ, cô vẫn vô cùng lo lắng mỗi khi Kha Đại liếc nhìn cô, chứ đừng nói đến việc Kha Đại trực tiếp gọi tên cô.
Nhưng Giản Nghiên Nghiên rất thích mỗi lần Kha Đại điểm danh, cô muốn nghe Kha Đại gọi tên minh Nhưng các lớp học của Kha Đại luôn chật kín và không cần phải điểm danh. Nàng chỉ nhấp chuột tượng trưng khi nhà trường yêu cầu.
“Giản Nghiên Nghiên, đi theo tôi đến văn phòng một chuyến.”
“Dạ? Vâng!” Khi Kha Đại đột nhiên gọi tên cô, Giản Nghiên Nghiên sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Chắc là không có chuyện gì đâu. Bây giờ cô có thể nghe giảng mà không nhan sắc của Kha Đại quấy nhiễu, hơn nữa cô cũng đã hoàn thành hết bài tập mà Kha Đại giao.
Vậy có chuyện gì được chứ?
Trong văn phòng không có ai, yên tĩnh chỉ có tiếng Kha Đại uống nước. Vừa bước vào cửa, Kha Đại bước đến bàn làm việc, cầm chiếc cốc giữ nhiệt lên.
Đây là lần đầu tiên cô gần gũi với Kha Đại như vậy. Giản Nghiên Nghiên lơ đãng nhìn khuôn mặt của Kha Đại, từ mái tóc mỏng manh cho đến ngón tay đang cầm cốc giữ nhiệt. Những ngón tay đó mảnh khảnh, trắng nõn và mềm mại, với những khớp nối rõ ràng. Chúng thật đẹp. Và chiếc cổ thon thả, khi nuốt nước cổ họng cứ trượt xuống, thật là hấp dẫn…
Kha Đại: “Đẹp không?”
“Giáo sư Kha, cô hỏi gì ạ?” Phản ứng đầu tiên của Giản Nghiên Nghiên đương nhiên là trả lời “Đẹp, thật sự rất đẹp”. Nhưng cô cảm thấy một người nghiêm túc như Kha Đại không thể hỏi câu này. Cô thật sự không biết Kha Đại đang ám chỉ điều gì.
Kha Đại: “Trông tôi có đẹp không?”
Kha Đại đặt cốc nước xuống. Trên đôi môi đỏ mọng vẫn còn vương chút nước trong suốt, khiến tim Giản Nghiên Nghiên đập nhanh.
Giản Nghiên Nghiên: “Trông rất đẹp…”
Kha Đại: “Cái gì đẹp?”
Giản Nghiên Nghiên: “Giáo sư Kha rất đẹp…”
Kha Đại đi đến trước mặt Giản Nghiên Nghiên, hơi nhếch khóe môi: “Em có thích tôi không?”
Giản Nghiên Nghiên hoảng sợ cúi đầu: “Em…”
Rất tiếc, Kha Đại sắp phát hiện ra mối tình thầm kín của cô với nàng phải không?
Kha Đại: “Học sinh nhìn chung rất thích tôi.”
“Vâng, đúng vậy.” Giản Nghiên Nghiên gật đầu nhẹ nhõm.
Kha Đại: “Họ đối với tôi một số là tò mò, một số là tôn thờ, một số là yêu. Còn em thì sao? Em thuộc kiểu gì?”
Tim Giản Nghiên Nghiên Nghiên lại dâng lên, “Em… em…”
“Nhìn tôi này.” Kha Đại dùng ngón trỏ nâng cằm Giản Nghiên Nghiên lên.
Giản Nghiên Nghiên ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn Kha Đại. Đôi mắt của Kha Đại dường như có một loại ma thuật nào đó, dụ dỗ cô càng ngày càng chìm sâu hơn, khiến cô không thể suy nghĩ gì cả.
Kha Đại cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp kia chậm rãi áp sát cô, toàn thân Giang Nghiên Nghiên căng thẳng, ngay cả thở cũng không dám.
Kha Đại hôn môi cô!
Cô hoàn toàn không phản ứng được, toàn thân cứng đờ.
Kha Đại hơi mở mắt ra, nhìn đôi đồng tử giãn ra của Giản Nghiên Nghiên, môi hơi nhếch lên. Nàng giơ tay chạm vào mắt Giản Nghiên Nghiên, buộc cô phải nhắm mắt lại.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Giản Nghiên Nghiên.
Mặc dù cô rất xinh đẹp, là mối tình đầu được mọi người yêu thích, được nhiều chàng trai theo đuổi từ khi còn nhỏ nhưng cô đã sớm nhận ra rằng mình thích người đồng giới, tình yêu đồng giới rất khó tìm, vậy nên cô vẫn luôn độc thân.
Miệng của phụ nữ thật mềm mại… Miệng Kha Đại cũng mềm mại như vậy… Cô vậy mà lại hôn người cùng giới.
Dù hiểu rõ ràng mình thích và ham muốn tình dục đồng giới nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình thực sự có thể thực hành được và vẫn được ở bên người giảng viên mà mình phải lòng.
Giảng viên……
Giáo sư……
Giáo sư Kha…
Giáo sư Kha đang hôn môi cô…
Môi giáo sư Kha có vị chua chua ngọt ngọt, vị này giống như…
Rượu! Chiếc cốc giữ nhiệt của giáo sư Kha thực ra có chứa rượu vang đỏ! Rượu vang đỏ lạnh!
Chiếc lưỡi nồng nặc mùi rượu đỏ liếm môi cô, sau đó cạy răng cô ra, tiến vào trong miệng cô.
Giản Nghiên Nghiên không thể tưởng tượng được môi và lưỡi của Kha Đại nghiêm nghị lại có thể dịu dàng, mềm mại đến mức khiến toàn thân cô cảm thấy mềm mại. Hóa ra hôn thực sự có cảm giác như bị điện giật.
Lưỡi của Kha Đại không ngừng quấn lấy lưỡi cô, bụng dưới của cô liên tục tràn ngập điện, giống như tia lửa kêu lách tách khi lần đầu tiên bật bếp ga.
Nụ hôn kết thúc không lâu sau đó, ít nhất là trước khi Giản Nghiên Nghiên có thể tận hưởng nụ hôn đầy đủ, Kha Đại đã đơn phương kết thúc.
Vào lúc này, trên mặt Kha Đại tràn ngập sự dịu dàng mà cô chưa từng thấy trước đây, cô đột nhiên có dũng khí hỏi Kha Đại tại sao nàng lại hôn cô. Nhưng cô vừa định nói thì Kha Đại đã ngắt lời cô: “Lớp học sắp bắt đầu rồi.”
Chuông reo, Giản Nghiên Nghiên giật mình: “Em đi trước, hẹn gặp lại giáo sư Kha!”
Giản Nghiên Nghiên chạy đi.
Vương Hiểu Nhã: “Cậu đi đâu đấy? Tại sao mặt lại đỏ như vậy?”
Giản Nghiên Nghiên: “À… Tớ… Tớ vừa đi vệ sinh xong, chạy vội quá.”
“Không sao đâu, vẫn chưa điểm danh.” Vương Hiểu Nha trợn mắt hỏi: “Mà này, giáo sư Kha tìm cậu làm gì?”
Giản Nghiên Nghiên: “À… nhờ tớ giúp cô ấy chuyển vài thứ thôi.”
Vương Hiểu Nhã: “Chuyển đồ? Vậy vì sao không tìm một nam sinh, mà lại là cậu?”
Giản Nghiên Nghiên: “Chỉ vài cuốn sách thôi, không nặng đâu.”
Vương Hiểu Nhã cuối cùng cũng ngừng hỏi, Giản Nghiên Nghiên thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, điện thoại của cô rung lên. Thực ra đó là lời mời kết bạn WeChat của Giáo sư Kha! Giáo sư Kha xa cách vậy mà lại chủ động kết bạn với cô!
Giản Nghiên Nghiên nhéo mặt, cô không phải đang nằm mơ sao? Chuyện xảy ra ngày hôm nay thật quá phi thực tế.
Giản Nghiên Nghiên đồng ý với đơn lời mời kết bạn và đổi ghi chú thành Giáo sư Kha.
Tinh tinh——
Vài giây sau khi cô đồng ý kết bạn, Kha Đại đã gửi cho cô một tin nhắn.
Giáo sư Kha: Hôm nay là sinh nhật của tôi, bạn học Giản, tối nay em có thể ăn tối với tôi không?
Giản Nghiên Nghiên ngay lập tức trả lời: Dạ! Chúc mừng sinh nhật giáo sư Kha!
Giản Nghiên Nghiên suy nghĩ một lúc rồi trả lời: Buổi tối em phải về nhà, khả năng không thể đi cùng cô. Nhưng em có thể bù lại món quà vào một ngày khác, được không ạ?
Khi Giản Nghiên Nghiên học trung học cơ sở, cha mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, cô sống với người dì tên Giản Vũ Hân. Cô vốn hướng nội, không thích mạo hiểm nên làm theo gợi ý của Giản Vũ Hân là đăng ký vào một trường đại học trong thành phố. Nhà cô cách trường không xa. Thay vì sống trong ký túc xá trường, cô chỉ đi học ban ngày.
Giáo sư Kha: Được rồi, tối đó tôi sẽ phải ăn một mình.
Lời nói của Kha Đại khiến trong lòng Giản Nghiên Nghiên dịu lại: Không có ai cùng đón sinh nhật với cô sao?
Giáo sư Kha: À, không
Giản Nghiên Nghiên: Vậy để em nói với dì là tối nay em sẽ ăn tối với bạn, quay về sau.
Kha Đại: Tôi sẽ đợi em ở văn phòng
Giản Nghiên Nghiên: Được ạ
Giản Nghiên Nghiên đẩy cửa văn phòng ra. Bên trong im lặng, ngoại trừ tiếng viết lên giấy của Kha Đại. Trong văn phòng vẫn không có giáo viên nào khác, chỉ có Kha Đại ngồi thẳng trên bàn với vẻ mặt nghiêm túc. Nhìn thấy Kha Đại như vậy, Giản Nghiên Nghiên trong chốc lát cho rằng nụ hôn buổi chiều chỉ là ảo ảnh của cô.