Chương một
Chiếc Lamborghini màu xanh da trời đi vòng qua một vài ngõ ngách, cuối cùng dừng lại trước một ngôi biệt thự cổ ở ngoại ô.
Những bức tường nham nhở, hàng rào sắt rỉ sét, dây leo đủ hình dạng và kích cỡ quấn quanh, những tòa nhà mang kiến trúc Gothic cổ đại giống như trang viên kinh dị được mô tả trên màn ảnh, trong không khí thậm chí còn tràn ngập máu tanh.
Trong xe chỉ có một người, cửa xe ở ghế lái mở, người phụ nữ mặc bộ đồ da bó sát bước ra trước với đôi chân dài trong đôi bốt da cao, sau đó tháo chiếc kính râm đen gần như che gần hết khuôn mặt xuống. Một đôi mắt màu hổ phách sáng ngời hiện ra. Ném chìa khóa xe cho người hầu đã đợi sẵn ở bên cạnh, cô bước lên những bậc thang đầy mê hoặc, phóng khoáng bước vào ngôi biệt thự chìm trong bóng tối.
Không phải tất cả những người huyết tộc đều sợ nắng, giống như huyết thống của bộ tộc bọn họ, tiếp xúc một chút cũng không có hại gì.
Mà ngay cả một ma cà rồng như Tạ Lê, chỉ đi ra ngoài vào ban đêm, thỉnh thoảng vẫn ngồi trên chiếc ghế mây trước cửa sổ, đung đưa và ngủ gật trong ánh mặt trời, lười biếng không cho phép bất cứ kẻ nào tới quấy rầy.
Nhưng cho dù là như vậy, khi bản thân đang vui vẻ nhảy cẫng lên, đẩy cửa bước vào, không ai dám ngăn cô lại.
Cánh cửa khẽ cọt kẹt một tiếng rồi đột ngột dừng lại, nhìn thấy người trong phòng, Tạ Kỳ bất giác thả lỏng bước chân, tiếng giày cao gót mảnh mai chạm vào sàn gỗ cũng cố ý ẩn đi.
Hiếm khi thấy Tạ Lê đang nghỉ trưa, trầm mặc như một pho tượng ngọc hoàn mỹ không tỳ vết. Làn da trắng bóng tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ, hàng mi dày dài mềm mại, sống mũi cao, đôi môi hồng có chút mất máu… Kết hợp lại với nhau đẹp tới mức khiến cho người ta nghẹt thở.
Tạ Kỳ đi đến trước mặt cô, thân ảnh che khuất một khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh sáng mặt trời, nhưng người đang ngủ dường như không nhận ra. Cô bắt đầu tin Tạ Lê đang ngủ, mặc dù huyết tộc hiếm khi cần ngủ, nhưng họ vẫn phải nghỉ ngơi một chút. Cô ấy có mệt không?
Tạ Kỳ nhìn tới say mê, cho nên cũng không muốn phá vỡ sự yên tĩnh lúc này, cũng không muốn đánh thức người đang ngủ say, nhưng bản thân vẫn không nhịn được mà vươn tay ra, muốn vuốt ve gương mặt gần trong gang tấc kia. Suy nghĩ điên rồ.
Tuy nhiên, những việc tưởng chừng như nằm trong tầm tay của cô lại bị gián đoạn mà không hề báo trước.
Tay cô ấy chỉ dừng lại ở cách Tạ Lê chưa tới nửa cm, nhưng trong nháy mắt cổ tay cô ấy đã bị nắm chặt, dừng lại ở chỗ cũ, không tránh được cũng không thể động đậy. Ngay sau đó, cô ấy nhìn thấy Tạ Lê đang từ từ mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt kia rất có hồn, đang lạnh lùng nhìn mình.
“Ha ha, chị…” Tạ Kỳ đột nhiên thay đổi bầu không khí bình tĩnh vừa rồi, bị bắt gặp tại chỗ chỉ biết xấu hổ cười cười, nháy mắt lấy lòng cô.
Tạ Lê có một tính khí rất kỳ lạ, mặc dù bình thường cô rất dung túng cũng như cưng chiều cô ấy. Nhưng chỉ cần cô ấy chạm vào cái vảy ngược của cô, quả thật là lành ít dữ nhiều.
Tạ Lê ghét việc bị bất cứ ai chạm vào, đặc biệt là khuôn mặt của mình. Cô bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ đến mức bản thân thà bị tra tấn đến chết bằng máu tươi, cũng không tình nguyện chạm vào những con người cấp thấp bẩn thỉu kia. Vì vậy, mỗi lần cô đều lựa chọn con mồi của mình một cách cẩn thận, sau đó tiến hành cái gọi là giao dịch công bằng. Đây là điều mà Tạ Kỳ không thể hiểu được, cô ấy luôn cho rằng mình thích ai thì sẽ thẳng thắn, vậy tại sao phải làm ra nhiều chuyện phí sức như vậy?
Tạ Lê chỉ liếc mắt nhìn cô ấy một cái, sau đó lại nhắm mắt lại, buông ra Tạ Kỳ cánh tay. Chỉ là không biết người này lấy dũng cảm ở đâu, còn dám nắm lấy tay cô. Tạ Lê có chút tức giận, vừa mở mắt liền thấy Tạ Kỳ đang nhìn chằm chằm nơi nào đó trên mu bàn tay của mình.
Ở đó có một vết thương nhỏ, tuy không thấy rõ nhưng đã bị Tạ Kỳ phát hiện. Cô có thể cảm nhận được sự tức giận của cô gái lúc nào cũng hi hi ha ha này, đôi mắt vốn dĩ không bao giờ có vẻ nghiêm túc lại lạnh lùng lạ thường, tràn đầy sát khí. Cô muốn rút tay về nhưng không được.
“Làm sao vậy?” Tạ Kỳ trầm giọng hỏi.
Hai chị em đều là người có tính cách bướng bỉnh, một đứa cố chấp muốn biết, đứa còn lại bướng bỉnh không muốn nói. Tạ Lê cuối cùng cũng dùng sức kéo cánh tay của mình lại, đứng dậy khỏi chiếc ghế mây.
“Vô tình thành ra vậy.” Tạ Lê giải thích cho có lệ, đi về phía phòng vệ sinh, định rửa tay.
Tạ Kỳ đương nhiên là không chịu bỏ qua liền đứng chắn ở trước mặt của cô, Tạ Lê, người chỉ mặc một chiếc áo bằng bông, thấp hơn nửa cái đầu, khí chất giữa hai người giống như không có chênh lệch. Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, không biết đang âm thầm chiến đấu chuyện gì.
Một lúc lâu sau, Tạ Kỳ mới lên tiếng, dùng giọng điệu rõ ràng và chắc chắn hỏi: “Chị đã đụng phải huyết săn?”
“Không hẳn như vậy.”
“Cho dù có phải hay không, đối phương có vũ khí, còn làm chị bị thương.”
Vì là huyết tộc nên vết thương cũng chỉ là lướt qua trong giây lát, không để lại dấu vết gì, chỉ có những huyết săn, kẻ thù không đội trời chung với bọn họ, mới mang lại cho họ những cơn đau bất thường và dấu ấn lâu dài.
“Chị đã nói rồi, là do bản thân không cẩn thận thành ra như vậy.” Cô không nói dối, người phụ nữ đó làm sao có thể giống một huyết săn? Lúc cô đánh với người này không cẩn thận đụng phải giá chữ thập trên tay đối phương, tới khi hối hận thì đã quá muộn.
Là do cô khinh thường chiếc vòng tay đó, nhưng cô không ngờ nó lại ẩn chứa một sức mạnh kinh khủng như vậy. Ngay cả khi cầm được trên tay thứ phế liệu đó, nó vẫn có thể mang đến cho cô một mối đe dọa chết người.
Điều tốt nhất là không bao giờ chạm vào nó nữa.
“Chị gái…”
“Tránh ra!” Giọng cô không lớn nhưng luôn tạo cho người ta một vẻ uy nghiêm khó cưỡng. Tạ Kỳ vẫn muốn lấy hết can đảm để điều tra, nhưng đối phương đã nhanh chóng lách người qua phía sau lưng cô ấy, rồi dùng tay trái đóng cửa phòng tắm lại, chặn người phụ nữ khó chịu bên ngoài.
“Chị, chị đừng tức giận, em cũng chỉ lo lắng cho chị thôi!” Tạ Kỳ chỉ có thể dựa vào cửa, ấm ức thừa nhận lỗi sai của mình.
Tạ Lê nghiêm túc rửa tay, nhưng vết thương kia cho dù có rửa thế nào cũng không thể rửa sạch được, nó chỉ là một mảng nhỏ màu đỏ, trông không đẹp lắm. Một lúc lâu sau, tiếng nước ngừng lại, Tạ Lê nhìn lên tấm gương trước mặt, trong đó không có hình ảnh phản chiếu của cô, bản thân cô cũng không kinh ngạc cũng không khó chịu, theo thói quen lấy lại tinh thần, lúc này trên mặt gương sạch sẽ chậm rãi hiện ra gương mặt của cô.
“Em tới có chuyện gì vậy?” Cô biết Tạ Kỳ vẫn đứng ở bên ngoài, nghĩ vậy liền hỏi.
Tạ Kỳ nghe thấy giọng nói của cô, trong lòng vui mừng khôn xiết: “Em nhớ chị gái, muốn đến xem.”
Tạ Lê nhíu mày: “Chị không muốn hỏi lần thứ hai.”
“…” Tạ Kỳ bị câu này của cô làm cho nghẹn họng, tức giận bĩu môi nói: “Tuần sau mừng thọ ông nội, muốn chị trở về.”
“Lại nữa?” Tạ Lê không khỏi trợn mắt, ông cụ đã sống tới hàng nghìn năm, chuyện mừng thọ vẫn không cảm thấy chán. Có cần phải thích náo nhiệt như vậy không?
Nhưng họ không thể làm gì được, dù sao bọn họ cũng chỉ là vãn bối, cũng không thể vì nhất thời bốc đồng mà không cho bề trên chút thể diện. Tạ Lê vốc nước lên mặt, nước lạnh kích thích thần kinh của cô dần trở nên tỉnh táo.
“Chị hiểu rồi.” Cô nói.
Sau đó chủ đề của Tạ Kỳ thay đổi ngay lập tức: “Chị ơi, chiều nay chị có đến trường đua ngựa không?”
“Không đi.”
“Vậy còn đi đánh golf?”
“Không đi.” Tạ Lê mở cửa đi ra, lúc đi ngang qua cũng không thèm liếc mắt nhìn Tạ Kỳ một cái: “Đi tìm tình nhân của em đi, chị không muốn đi.”
“Chị ơi, chị không thể cứ thế này được.”
“Chị còn có thời gian đi chơi cả đêm, nhưng em.” Cô nói xong liền xoay người trực tiếp đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Kỳ, nhướng mày nhìn từ đầu đến cuối đánh giá một lượt, cô gái nhỏ trước mặt đúng là đã trưởng thành lên rất nhiều: “Ban ngày không thuộc về huyết tộc. Đạo lý này, hẳn là chị không cần phải dạy lại cho em chứ.”
Rốt cuộc thì con người vẫn rất nguy hiểm, phần lớn sẽ không cho phép sự tồn tại của những kẻ dị tộc, cho dù bản chất trời sinh của bọn họ không thể nào địch lại, nhưng bọn họ cũng không ngại sử dụng nhưng thủ đoạn đê hèn. Có vô số người huyết tộc đã từng chết ở trong tay của huyết săn, những kẻ huyết săn này, lúc đó chẳng phải đều là con người sao?
“Vậy thì … ngày mốt sẽ là ngày trăng tròn, chị có kế hoạch gì không?”
Tạ Lê sau khi nghe xong không khỏi sửng sốt, nhưng nói đến kế hoạch, quả thật là cô có.
Ban đêm thường là thời điểm hoàn hảo để cô càn rỡ, Tạ Lê theo thói quen đi ra ngoài đúng giờ, thường lang thang cả đêm, sáng sớm hôm sau mới trở về biệt thự.
Cũng giống như đêm nay, cô đang ngả lưng trên lan can sân thượng tầng 30 chung cư, trong nháy mắt có thể nhìn thấy con mồi mà cô đã xác định được ở tầng đối diện. Đó là kế hoạch của cô cho đêm trăng tròn. Đó là một cơ thể trẻ trung tràn đầy sức sống, dòng máu thơm phức đầy cám dỗ đang cuồn cuộn chảy trong người, chắc chắn là món ngon mà mọi kẻ trong huyết tộc đều thèm muốn điên cuồng.
Thật đáng tiếc, trong một khung cảnh rất đẹp, người rất đẹp, còn có hương vị mê người… Cô đang yên lặng tận hưởng niềm vui của riêng mình, không ngờ lại có một kẻ không mời mà đến xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Tạ Lê bất giác nhíu mày, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang đứng dưới đất ở lầu một, đang ngẩng đầu lên, cũng nhìn chằm chằm cô. Người phụ nữ cứng đầu đó!
Không thể không nói, mặc dù là con người nhưng thị lực của đối phương quả thật rất tốt. Ít nhất trên người cô đang mặc một bộ đồ màu đen, có thể nhìn ra được quả không phải là chuyện dễ dàng.
Tạ Lê hiếm khi cảm thấy đau đầu, ngẩng đầu nhìn người trên cửa sổ tầng 21 đã không còn nữa, hẳn là đã đi sang phòng khác tắm rửa. Mà cúi đầu, ngay cả người trên mặt đất cũng biến mất.
Cô không khỏi sửng sốt một chút, rồi đột nhiên không biết phải làm sao. Đi hay không đi? Người phụ nữ đó đã bỏ đi, hay là…?
Cô vẫn đang sử dụng sức mạnh não của mình một cách hào phóng, sau đó đôi tai có thính lực nhạy bén nghe thấy tiếng bước chân vội vã đang đến gần. Trên môi lộ ra một tia mỉa mai, người phụ nữ ngu ngốc, thật hiếm thấy cô ấy không biết đi thang máy, ba mươi tầng cũng đủ để nàng leo một hồi.
Tuy nhiên, trái với dự đoán của cô, thời gian mà người phụ nữ thở hổn hển xuất hiện trước mặt cô ngắn hơn thời gian mà cô dự đoán gấp mấy lần, làm cho cô phải nhìn đối phương mặt một đôi mắt khác.
Tạ Lê cuối cùng cũng chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía cô gái. Thực ra người phụ nữ này nhìn cũng ưa nhìn, hương vị cũng rất thơm ngoan nhưng chỉ là tính cách khiến cho người ta chán ghét, rõ ràng biết với món võ mèo cào kia của mình sẽ không làm được chuyện gì, nhưng lại không hề biết tự lượng sức mình, hết lần này tới lần khác khiêu chiến cô.
Tạ Lê không chút lưu tình đánh giá đối phương, hơi quay đầu lại, híp mắt. Mặt chữ thập trên tay của người phụ nữ, nếu nhìn kỹ, tuy bề mặt vẫn sáng đẹp nhưng tuổi tác cũng không thể coi thường, có lẽ là do gia tộc truyền lại, có thể coi đây là thứ quý giá nhất trên người cô gái này.
Đó cũng là điều khiến cô đau khổ thời gian qua!
Hơn nữa, bài học cô dạy lần trước hiển nhiên không có tác dụng.
Buingoclinh
Mã cà rồng là thích dồi