Chương 11
Mới vừa rồi trời vẫn còn nắng vậy mà trong nháy mắt sắc trời đã trở nên ảm đạm, đôi mắt như sói đói trong bóng tối kia cũng đủ khiến cho con người ta cảm thấy sợ hãi. Tạ Lê đứng ở nơi cao, hai tay nắm chặt nhưng vẫn không nhịn được mà run lên bần bật, sức lực trong cơ thể dần cạn kiệt khiến cô không biết khi nào thì mình sẽ ngủ thiếp đi.
Đã lâu không có người dám tới cửa huyết tộc khiêu khích, nếu như có, thì cũng sẽ rất thức thời nhanh chóng rời đi. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh căng thẳng như hiện tại, rõ ràng là đối phương đã nhìn ra được cô sắp không thể chống đỡ được nữa, đang tìm cơ hội chuẩn bị tấn công.
Nước da vốn đã nhợt nhạt của Tạ Lê bắt đầu trắng hơn, đôi mắt màu hổ phách cũng biến thành một màu máu đáng sợ, mái tóc dài xõa đằng sau bị gió thổi cho rối tung. Cô gầm lên một tiếng cảnh cáo, hàm răng sắc nhọn có thể cắn đứt cổ đối phương mà không cần tốn nhiều sức lực.
Nhưng những kẻ đó thực sự dừng lại hơi lùi về phía sau mấy bước, trong đôi đồng tử có chút sợ hãi nhưng háo hức muốn thử đã phản bội lại kế hoạch của họ. Tạ Lê chưa bao giờ tham gia vào chuyện chiến đấu trong cùng một tộc, từ trước đến nay cô ấy luôn là người ngạo mạn lười biếng, nhưng mặc dù không muốn nhưng rắc rối lại cứ tự mình tìm tới. Xem ra bọn người này tới không chỉ vì Hàn Á mà đồng thời muốn chiếm đoạt lãnh thổ của cô, thậm chí muốn nhanh chóng giết chết cô.
Cuộc đấu tranh giữa những người trong tộc, từ trước đến giờ chưa từng phải có một lý do chính đáng, cũng chưa từng cảm thấy đáng tiếc khi phải hy sinh điều gì đó.
May mắn thay, hôm nay lại không phải là ngày chết của cô, khi chiếc xe thể thao của Tạ Kỳ xuất hiện trong tầm mắt, lần đầu tiên Tạ Lê cảm thấy người phụ nữ này tới rất đúng lúc.
Tạ Kỳ giẫm lên một đôi giày cao gót như thể đang đi trên đất bằng, ngẩng cao đầu bước đi mà không đánh mất phong thái cao ngạo thường ngày, phía sau còn có Tạ Y, cũng xem như là một tay cừ khôi. Cục diện trong nháy mắt đảo ngược, Tạ Lê thu hồi lại dáng vẻ đe dọa, lần đầu tiên cô chờ mong Tạ Kỳ giúp mình thu dọn tàn cuộc.
“Lũ chó hoang từ đâu tới, chạy lung tung cũng không nhìn xem nơi này là địa bàn của ai?” Tạ Kỳ đứng ở phía dưới, không hề cảm thấy áp lực trực tiếp nhìn một đám người bắt đầu lùi bước. Cô ấy cũng không khách khí mà lên tiếng, trong câu nói mang theo ý tứ chế giễu, ngoại trừ vẻ mặt khó coi của đối phương thì bọn họ hoàn toàn không dám phản kháng hay chống cự.
Sau đó, khuôn mặt tươi cười của Tạ Kỳ đột nhiên trở nên lạnh lùng, khí tức uy hiếp toát ra từ trên người cô không nên coi thường, “Anh cút đi!” Cô nghiêm nghị nói.
Sau đó trên gương mặt trước đó còn mang theo ý cười của Tạ Kỳ lập tức trở nên lạnh lùng, quanh người phát ra hơi thở uy hiếp khiến cho kẻ khác không thể xem nhẹ: “Cút!” Cô ấy trầm giọng nói.
Nếu là bình thường, sợ là với tính cách hiếu chiến của Tạ Kỳ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nhưng trạng thái của Tạ Lê cùng với mùi hương nhàn nhạt của con người quanh quẩn bên trong biệt thự lại càng thu hút nhiều sự chú ý của cô ấy hơn.
Nhảy lên đến độ cao nơi Tạ Lê đang đứng, Tạ Kỳ đưa một tay ra đỡ lấy cô, “Chị? Chị, chị sao vậy… Chị!”
Cuối cùng Tạ Lê cũng không chống lại được dược tính của thuốc mê lập tức thiếp đi.
Toàn thân Tạ Kỳ như nổ tung.
“Sao lại thế này?”! Đặt Tạ Lê lên giường, Tạ Kỳ bước ra khỏi phòng, bình tĩnh tra hỏi quản gia đang đứng ở một bên.
“Tiểu thư bị trúng thuốc mê.”
“Tôi biết, tôi muốn hỏi tại sao lại như vậy, là do ai làm?”
Lão quản gia suy nghĩ một chút, có lẽ vẫn đang cân nhắc xem Tạ Lê có cho phép mình nói ra sự thật hay không, nghĩ đến hậu quả, dù sao thì người kia đối với Tạ Lê mà nói rất không bình thường.
“Là con người?” Nhưng không đợi lão quản gia nói xong, chỉ cần một nửa Tạ Kỳ cũng đã có thể đoán ra được kết quả. Lão quản gia không biết trả lời như thế nào, lại khiến Tạ Kỳ càng ngày càng chắc chắn: “Người kia đang ở đâu?”
“…” Quản gia vẫn không trả lời.
Tạ Kỳ hít một hơi dài duỗi tay ra, “Đưa chìa khóa tầng hầm cho tôi.”
“Tiểu thư…”
“Đưa cho tôi!”
Ngoại trừ Tạ Lê, Tạ Kỳ không có thứ gì muốn mà không có được, lần này cũng không ngoại lệ. Cô ấy hùng hổ đi đến trước cửa tầng hầm, mùi của Hàn Á càng ngày càng nặng, điều này chứng tỏ suy đoán của cô ấy là đúng. Vốn dĩ cô ấy chỉ muốn nhân lúc Tạ Lê đang mê man giải quyết người phụ nữ ngáng đường này, nhưng khi cô ấy cắm chìa khóa vào lỗ khóa, cả người lập tức bị một kết giới đẩy ra ngoài.
Tạ Kỳ loạng choạng lùi lại mấy bước, cũng may là cô ấy kịp thời phản ứng lại, nếu không nhất định sẽ bị sức mạnh này làm bị thương.
“Tiểu thư!” Tạ Y kịp thời đuổi tới đúng lúc này đỡ được cô ấy.
Tạ Kỳ nghiến răng, sắc mặt của cô ấy trông vô cùng khó coi. Tạ Lê thậm chí còn đặt một câu thần chú vào cửa, ngay cả bọn họ cũng không vào được. Để đề phòng mọi người, hay chỉ để đề phòng cô ấy?
Cô ấy tức giận đẩy Tạ Y ra, quay đầu bỏ đi.
Tạ Lê tỉnh dậy khi tia trăng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, sức lực còn chưa hồi phục hoàn toàn, chống người dựa vào giường, Tạ Kỳ chăm chỉ học gọt hoa quả cả buổi chiều, thế nhưng vẫn trông vô cùng khó coi, Tạ Lê chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, sự ghét bỏ trong mắt chưa kịp che dấu.
Tạ Kỳ bĩu môi, bực bội thu tay về, đưa lên miệng cắn một miếng.
“Em vẫn chưa rời đi?” Giọng nói của Tạ Lê khàn khàn, nghĩ đến chuyện lúc trước, không tránh khỏi có chút sợ hãi.
“Phải đợi tới khi chị tỉnh dậy em mới rời đi.” Tạ Kỳ vừa nhai miếng táo vừa nói: “Nhưng mà, chị giữ người kia lại, là định kim ốc tàng Kiều?”
Tạ Lê sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ tới Hàn Á, tất cả mọi chuyện đều là do cô gái đó ban tặng, cô thật sự là phải cảm ơn cô ấy cho thật chu đáo mới được! Cô yên lặng nhiều năm như vậy, cũng chưa từng phải chật vật như thế. Chỉ vì một ít thuốc gây mê mà thiếu chút nữa mất mạng.
“Tất nhiên là không.” Tạ Lê lập tức phủ nhận, cô giữ cô gái này lại là muốn tính sổ với cô ấy.
Tạ Kỳ còn muốn hỏi chuyện khác, lại há miệng cắn một miếng táo thật to, nhưng rốt cuộc vẫn không có hỏi ra. Chỉ là trong miệng mơ mơ hồ hồ nói: “Em đến đây để nhắc nhở chị về tiệc mừng thọ ngày mai của ông nội, nhưng bây giờ chị như thế này có thể đi được không?”
“Không sao.” Cô nói xong cũng không quên nhắc nhở Tạ Kỳ, “Trở về cũng đừng có nói lung tung, chị không muốn cho mọi người biết.” Đương nhiên là đã biết, chỉ cần hé răng nửa lời sợ là Hàn Á sẽ chết không toàn thây.
“…Ồ.”
Tạ Kỳ vốn dĩ muốn ngủ lại, nhưng sau khi nghe ra ý cảnh cáo của Tạ lệ, chỉ có thể rời đi. Không ai biết vào buổi chiều, lần đầu tiên khi cô ấy chạm vào thân thể của Tạ Lê, thậm chí là gương mặt khiến cho người ta mê muội kia, bản thân cô ấy đã phải kiềm chế như thế nào, mới có thể nhịn xuống để không làm chuyện mà mình vẫn luôn muốn làm. Rõ ràng là một cơ hội tốt như vậy, nhưng lại bởi vì chuyện ngày mai mà cô ấy không thể làm bậy.
Ông cụ coi việc mừng thọ giống như lễ Tết, nào có ai không dám đi, lại càng là tiểu bối thì càng không có lá gan này.
Sau khi Tạ Kỳ rời đi, Tạ Lê ngồi ở trên giường một lúc, cũng không ngồi yên được bao lâu. Trong đầu cô không ngừng nghĩ về chuyện của Hàn Á, cùng với những tiếng vang không biết tên truyền tới từ tầng hầm ngầm khiến cô vô cùng muộn phiền. Cuối cùng cô cũng xỏ giày vào rồi đi xuống tầng hầm.
Bốn phía của tầng hầm ngầm không có ánh sáng, công tắc đèn ở cạnh cửa nên Hàn Á không thể với tới. Mặc dù vẫn luôn có người thường xuyên vào dọn dẹp bụi bặm, nhưng đã một khoảng thời gian dài không có hơi người, vô cùng âm u lạnh lẽo. Ma cà rồng không sợ bóng tối, nhưng đối với một con người giống như Hàn Á lại là chuyện khác, cô cuộn mình trong góc, khi nghe thấy tiếng mở cửa, quả thật là vừa mừng vừa sợ.
Tạ Lê có ý tốt bật đèn lên, ánh sáng màu vàng nhạt của đèn sợi đốt căn bản không thể so với đèn led, nhưng đối với một người bị giam giữ trong bóng tối sắp không chịu đựng nổi nữa như Hàn Á mà nói, quả thật là rất xa xỉ
“Hu hu…”
Ồ, quản gia quả nhiên là được việc, miệng của Hàn Á bị một miếng khăn nhét vào, tuy rằng âm thanh ngâm nga không dễ chịu, nhưng so với cái miệng lúc nào cũng huyên thuyên không ngớt của cô ấy đã tốt hơn nhiều rồi. Thật ra thì vẫn có chút gợi cảm, khi những âm thanh này lọt vào trong tai của Tạ Lệ giống như đang gãi ngứa, khiến cho người khác không muốn bỏ qua cho cô ấy, càng muốn bắt nạt nhiều hơn trước.
Về phần hai tay bị trói ở sau lưng, dây trói đã sớm được thay bằng da cứng cáp, càng ngày chúng càng siết chặt vào cổ tay cô, cho dù có giãy dụa thế nào cũng không cởi ra được. Một đầu còn lại được gắn chặt vào chiếc vòng được đóng đinh cao trên tường, nếu như tay không giơ được tới đỉnh đầu thì căn bản không có cách nào cởi ra được.
“Tỉnh lại thế nào?” Tạ Lê lấy thứ trong miệng của cô ấy ra, vô cùng bình tĩnh hỏi.
Hàn Á hít sâu một hơi, miệng gần như tê dại, cô phải mấp máy mấy lần mới dần hồi phục lại: “Tôi thật sự không cố ý, cô để tôi đi được không?” Cô vừa mở miệng liền sợ hãi xin tha, còn tưởng Tạ Lê giam mình lại lâu như vậy là vì tức giận.
“Cô có biết một hành động vô ý của cô đã gây ra hậu quả gì không?” Tạ Lê đột nhiên suy tư một hồi, “Thật ra thì cũng không thể trách cô được, vốn dĩ là cô đã muốn giết tôi.”
Cô thật sự không ngờ là một tay gà mờ như cô gái này lại có thể phát hiện ra bên ngoài biệt thự có dị tộc, suýt chút nữa đã giết chết tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả bản thân cô.
“… Cô có ý gì?”
Tạ Lê không muốn nói nữa, liền nói sang chuyện khác, “Có bao giờ cô nghĩ tới, nếu như ban đầu huyết tộc mà cô đụng phải không phải là tôi, hiện giờ cô sẽ như thế nào không?”
“…” Cô sẽ chết sao?
Tạ Lê đột nhiên tiến lại gần cô ấy, Hàn Á đã sớm bị dồn tới chân tường căn bản là không có đường lui, hơi thở của hai người phả lên mặt của đối phương: “Cô chắc chắn là tôi sẽ không giết cô?”
“Tôi, không có…” Hàn Á thấp giọng phủ nhận, từ lâu cô đã sớm không còn tự tin. Trên thực tế, không có bất cứ ma cà rồng nào khách khí với người hết lần này tới lần khác khiêu khích mình, cô lại là một người rất sợ chết, dựa vào đâu mà dám làm chuyện này?
“Không có?” Tạ Lê hừ lạnh một tiếng, nhưng tiến lên thêm một bước càng thu hẹp khoảng cách giữa hai người, một tay cô đặt lên vai Hàn Á, hai thân thể nữ tử kề sát vào nhau không một khe hở, thậm chí nơi mềm mại đang chèn ép lẫn nhau cũng khiến cho người ta đỏ mặt tía tai. Hàn Á cắn chặt môi không dám nói một lời nào, cũng không dám cử động, chỉ là Tạ Lê vẫn tiếp tục chèn ép cô.
Trên thực tế, trí tuệ cảm xúc của những người thuộc huyết tộc quả thực rất thấp, cô giống như không hiểu những hành động này vô cùng ái muội, hơn nữa còn nhiệt tình trêu đùa.
“Tôi sẽ không để cô đi.” Tạ Lê cọ qua cọ lại, ghé sát vào vành tai đã sớm đỏ bừng của đối phương nói.
“Tại sao?” Hàn Á rất muốn khóc, nhưng Tạ Lê đang đè chặt lên người của cô, khiến cô không cách nào cửa động được. Cô không muốn ở mãi nơi ma quái này! “Cô cũng đừng võ đoán như vậy, giữ tôi ở lại đây rất lãng phí thức ăn.”
Cô thiếu chút thức ăn này? Nực cười.
“Hay là cô muốn hiện giờ tôi giải quyết luôn?”
Hàn Á mím môi, chớp chớp mắt không dám nói tiếp nữa.
Tạ Lê vô cùng hài lòng, lập tức đứng thẳng người dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo ngoài, “Trước khi cô bằng lòng cùng tôi lập khế ước, tốt nhất cứ ở lại chỗ này suy nghĩ đi.”
“…”
“Ngày mai tôi không có ở đây, cô có một ngày để suy nghĩ cho kỹ. Sau ngày mai, đừng nói tôi chưa cho cô cơ hội.” Cô không nên quá nhân từ đối với người này như vậy, con người vẫn luôn là loại sinh vật được nuông chiều mà sinh ra kiêu ngạo!
Hàn Á nhìn cô ấy từng bước đi xa, cánh cửa tự do lại đóng lại, may thay, Tạ Lê đã thắp đèn lên cho cô. Cô sững sờ, cũng đã đoán trước được cuộc sống sau này của mình sẽ thảm như thế nào. Tạ Lê có vẻ tàn nhẫn nhưng thực ra trong lòng vẫn có chút tình cảm.