Chương 2
“Cô, cô đừng hại người nữa!” Mỗi lần cô gái này lên tiếng đều sẽ cho rằng cô muốn hai người nào đó, thật ra, cô cũng chưa từng hại người nào cả, đều là giao dịch công bằng, theo nhu cầu của hai bên mà thôi.
“Cô thích can thiệp vào chuyện của người khác nhiều như vậy sao?” Giọng nói trầm thấp của Tạ Lê trong gió đêm có chút mê hoặc, nghe có vẻ cực kỳ từ tính, nhưng lại mang theo mười phần nguy hiểm. Rõ ràng là cô quá lười để phải giải thích, nhưng cô đã nghĩ ra một ý tưởng thú vị hơn.
Nhưng người phụ nữ kia lại nói năng một cách hùng hồn đầy lý lẽ: “Đây không phải là xen vào chuyện người khác, tôi có nghĩa vụ…”
“Nghĩa vụ gì?” Tạ Lê liếc mắt nhìn một cái, tỏ ý không quan tâm.
“Tôi… A!”
Tạ Lê thực sự quá lười để nghe những điều vô nghĩa mà đối phương nói, đợi cho tới khi cô gái kia nói ra hai chữ, không kiềm chế được dịch chuyển tới bên cạnh đối phương, nắm lấy một tay của người này.
Sau đó, mọi chuyện trở nên thú vị, cô đã cưỡng ép người phụ nữ đang không ngừng giãy dụa trong vô ích đến mép của tòa nhà cao tầng, rồi vung ta lên, ném cô ấy xuống.
Từ trên sân thượng cao 30 tầng, cô cứ như vậy mà thẳng tay ném xuống.
“A!!”
Một người bình thường nếu rơi từ trên độ cao như vậy xuống nhất định sẽ chết, đúng không? Tạ Lê thầm nghĩ, khoanh hai tay trước ngực đứng ở đó làm như mọi việc không liên quan đến mình, cúi đầu xem trò vui.
Cái này có nên xem là đã học được một bài học rồi không?
Lần đầu tiên trong đời Hàn Á cảm thấy cái chết đã cận kề, cô ấy hét lên trong vô vọng, đâu còn hơi sức quan tâm đến những cư dân bên trong khu nhà có mất ngủ hay không? Vì bản tính sợ độ cao, ngay cả lên lầu cô ấy cũng không nhịn được mà đưa tay lên ôm ngực, điều này khiến cô ấy càng thêm chóng mặt, trong bụng dạ dày cuộn lên từng đợt vô cùng buồn nôn. Tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, tiếng xé gió bên tai càng lúc càng lớn, trong lòng dâng lên một tia tuyệt vọng, nhưng không thể nói là hối hận.
Cuối cùng cô ấy cũng ngừng la hét, nhắm nghiền đôi mắt xinh đẹp và chờ đợi giây phút cuối cùng cơ thể đáp xuống để kết thúc cuộc đời mình.
Nhưng mọi thứ đột ngột dừng lại. Khi cô ấy mở mắt ra, nhìn thấy sàn bê tông đã ở trước mặt mình, cũng không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, “rầm” một tiếng rơi xuống đất, ngoại trừ mũi hít vào một chút bụi, tróc một chút da, thì những chỗ khác không có bất cứ tổn thương nào.
Hàn Á thở phào nhẹ nhõm, không sao đâu, người phụ nữ xấu xa đó thực sự không muốn mạng của cô ấy. Nhưng trong một giây tiếp theo, cô ấy cố gắng nhanh chóng đứng dậy, chạy đến một góc, cúi đầu xuống không ngừng nôn khan.
Tạ Lê nhìn bóng dáng của cô gái ở cách đó không xa, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, sau đó quay đầu rồi cứ thế biến mất trong màn đêm.
Chờ sau khi Hàn Á sống xót sau tai nạn, cuối cùng đã nôn sạch sẽ, khi quay người lại đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người nọ đâu, chỉ có ánh đèn pin của nhân viên bảo vệ đến sau khi nghe tin, những lời thì thầm của những người dân đã thức tỉnh. Cô ấy nhất thời có chút chột dạ ngồi xổm xuống, giẫm lên bóng đen rồi lẻn đi.
Cô thực sự xấu hổ khi bị ném về nhà, đường đường là huyết săn lại bị một người của huyết tộc trêu chọc như vậy, nhưng cô ấy biết mình học không giỏi, đấu không lại đối phương. Nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cô ấy hút máu mà không quan tâm được, có phải vậy không?
Đẩy cửa tầng hầm ra, một luồng gió lạnh ập thẳng vào mặt, Hàn Á không khỏi run lên, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận. Cô ấy thất vọng ngồi xuống chiếc giường nhỏ, lấy chiếc điện thoại di động cũ kỹ đã mấy năm chưa được thay thế ra, chán nản đọc những dòng tin nhắn chưa đọc.
Đầu năm nay, quả nhiên là chuyện tốt tránh không kịp, chuyện xấu nối tiếp nhau tới. Vốn dĩ cô ấy muốn trở thành huyết săn giỏi, trừ bạo an dân, kết quả lại vì quá mức nghèo khổ mà không thể không đi làm thêm. Những ngày đầu năm quả thật là rất khó tìm việc, khó khăn lắm mới tìm được thì lại bị người khác thay thế. Ví dụ như hôm nay, cô ấy đã đánh mất công việc bản thân còn chưa làm được mấy ngày, khi về thì nhận được lời nhắc đóng tiền nhà của chủ nhà.
Bản thân cô ấy thật sự có ngày phải lưu lạc rồi qua đêm ở nơi đầu đường xó chợ sao?
Cô ấy nghiêng người ngã ngửa trên chiếc giường không được xem là mềm mại, lúc chuẩn bị nhắm mắt lại thì vô tình nhìn thấy một thông báo hiển thị trên màn hình.
“Tiểu A, buổi tối ngày mốt là tiệc sinh nhật của mình, đừng quên tới đấy.”
Haizzz, cô ấy nào có tâm trạng quan tâm tới chuyện đó chứ?
“Không cần quá cáp có được không?” Cô ấy trả lời.
“… Cậu đúng thật là thẳng thắn. Được rồi, cậu đến là được.”
Mặc dù Tạ Lê rất quen thuộc với việc ra ngoài vào ban đêm, nhưng hiếm khi đến quán bar do con người điều hành. Nếu không phải buổi tối Tạ Kỳ đến biệt thự tìm cô, rình rập, cưỡng ép, dụ dỗ cô, cô thật sự không có quyết định này.
Bên ngoài trăng sáng sao thưa, trăng tròn tròn trịa vô cùng kích thích nhân tố bất an tiềm ẩn trong cơ thể huyết tộc, cố tình hay vô ý. May mắn thay, bọn họ cũng không phải giống như những huyết tộc cấp thấp sẽ phát điên lên vì máu tươi, bản thân có thể kiềm chế được, ẩn nấp trong đám người, trong bầu không khí ngập tràn mùi máu, im lặng cùng nhẫn nại.
Tạ Kỳ luôn là tâm điểm chú ý, cô ấy không từ mọi thủ đoạn dỗ dành Tạ Lê tới nơi này, bản thân lại chạy tới bục sân khẩu, điên cuồng phóng túng nhảy múa cùng cây cột trên đó, trái ôm phải ấp, không có khoảng cách giữa nam và nữ, quả nhiên là rất phóng khoáng.
Tạ Lê cũng nhàn rỗi, yên lặng ngồi ở bên cạnh quầy bar, ly rượu vang trong tay có hương vị thơm ngon vừa phỏi, màu đỏ tươi giống như màu máu, chậm rãi xâm chiếm sự tỉnh táo bên trong đầu của cô.
Không nên tới lại tới, Tạ Lê có chút cáu kỉnh.
“Này cô gái!” Không phải là không có ai đến gần cô, mà là bị thái độ im lặng cô đơn của cô đuổi hết người này tới người khác phải rời đi.
Tạ Lê cơ hồ ngay cả liếc mắt một cái cũng không muốn cho tên ăn chơi vừa ngồi xuống bên cạnh mình, mùi rượu nồng nặc trên cơ thể người đàn ông và mùi nước hoa trộn lẫn mùi nước hoa của phụ nữ khiến cô muốn nôn.
Đôi môi mỏng nhấp một ngụm chất lỏng đỏ sẫm, cô khẽ xoay ghế xoay người sang một bên, không muốn để ý đến người đàn ông đang nhìn mình đầy mê đắm kia. Người này ngược lại cảm thấy có chút tức giận, có thêm một chút cồn vào người, lá gan cũng lớn hơn một chút.
Đưa tay nắm lấy cánh tay đang cầm ly rượu của Tạ Lê, kéo cô quay lại phía trước. Rượu trong ly sóng sánh tràn ra bàn và làm vấy bẩn chiếc áo sơ mi trông có vẻ có giá trị của người đàn ông.
“Con đàn bà thối tha này, cho mày thể diện mà mày không biết điều, còn dám làm bẩn áo của ông đây, hôm nay ông đây nhất định phải đè lên người mày…”
Tay người đàn ông vẫn nắm chặt lấy cánh tay Tạ Lê, đối phương bị cồn làm cho thần trí mê loạn, giống như phát điên miệng không ngừng lải nhải, có lẽ anh ta căn bản không thể lường trước được nguy hiểm mà mình sắp phải đối mặt.
Loài người dễ bị tổn thương hơn huyết tộc gấp nhiều lần. Ban đầu vốn dĩ Tạ Lê không muốn so đo với anh ta, nhưng nếu có trách thì phải trách anh ta vì đã chạm vào vùng cấm của cô. Trong quán bar ồn ào đột ngột vang lên tiếng động rất lớn, rồi tiếng nói im bặt, chỉ còn lại tiếng nhạc DJ nhịp nhàng nhưng một lúc sau cũng dừng lại. Vô số cặp mắt nhìn vị trí gây án, người đàn ông bị ném từ ghế ngồi bên cạnh quầy bar bay tới bức tường cứng, khi dừng lại, nằm trên mặt đất bất tỉnh. Lúc anh ta ngã xuống còn làm đổ rất nhiều ly rượu đang xếp chồng lên nhau, vụn thủy tinh bắn ra khắp nơi, đủ loại rượu trộn lẫn với nhau, tỏa ra một mùi hương kỳ quái.
Tuy nhiên, trái tim Tạ Lê thắt lại, cô gần như không thể chịu đựng được nữa. Dù mùi trong quán có phức tạp và nồng đậm đến đâu, cô vẫn ngửi thấy mùi máu tanh lan tỏa thoang thoảng trong không khí. Đó có thể chỉ là một vết cắt nhỏ trên da của người nào đó, nhưng đó là một đêm rất nhạy cảm, sự tự chủ của cô đã giảm đi rất nhiều.
Vốn dĩ cô không nên tới những nơi như thế này, không nên nghe theo những lời dụ dỗ của Tạ Kỳ kia!
“Chị ơi, chị ơi!” Chết tiệt, là máu của ai!
Tạ Lê đứng dậy loạng choạng đi ra ngoài, không ai dám tiến lên ngăn cản, cho dù Tạ Kỳ đuổi theo gọi cô, Tạ Lê cũng không bao giờ ngoảnh đầu lại. Đột nhiên, cô dường như nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, nhưng cô cũng không còn lòng dạ nào đi xác nhận, bước chân ngày càng nhanh hơn muốn sớm rời khỏi quán bar toàn con người buồn chán kia.
Không khí trong lành bên ngoài nhất thời khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cuối cùng vẫn là chữa khỏi triệu chứng chứ không chữa được căn nguyên, dục vọng đã nảy sinh, nếu không có máu thì sẽ không có cách nào xoa dịu. Thật ra nửa đêm cô còn có một cái hẹn, nhưng nếu bây giờ tới đó, có chút sớm.
Ừm? Có người đang theo dõi cô! Đó có phải là người từ quán bar đó không?
Tạ Lê nhíu mày, cũng không muốn gây thêm phiền phức, bước chân đột nhiên tăng tốc độ, thầm nghĩ nhất định phải cắt đuôi được người nọ.
Công viên lúc nửa đêm vắng tanh không một bóng người, gió thổi vi vu, cây cối đổ bóng, trông thật đáng sợ như những bóng ma. Tuy nhiên, Tạ Lê cuối cùng cũng an tâm ngồi xuống ghế đá, hít một hơi dài.
Nếu cô không quá kén chọn mà giống như Tạ Kỳ, dùng nhưng nguyên tắc khiến người ta cảm thấy nghẹt thở để trói buộc bản thân mình, có lẽ cô đã không biến bản thân mình thành dáng vẻ chật vật như vậy. Chỉ cần tùy tiện kéo một người tới hỏi về quá khứ, cũng có thể nhất thời giải quyết được nhu cầu cấp bách.
Cô ngồi một lúc, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, cố gắng để lòng mình bình tĩnh. Nhưng thật lâu sau, bên tai cũng không còn nghe thấy động tĩnh của người nọ nữa, trong lòng không nhịn được mà tự hỏi, chẳng lẽ người đó đã lỡ hẹn?
Đang tự hỏi thì bên tai cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa, tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn không thoát khỏi thính giác phi thường của cô. Chỉ là bước chân có chút kỳ lạ, có chút rón rén, thật thận trọng, có chút quen thuộc, giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó.
Khi Tạ Lê vừa mở mắt ra, người nọ đã đứng ở phía đằng xa, xuất hiện trong tầm mắt của cô, dùng cành cây không che được thân thể của đối phương, cảnh giác trốn ở phía sau. Thấy vậy khiến cô không khỏi cảm thấy thích thú.
“Đang che giấu cái gì?” Giọng nói của cô có phần kiềm chế và kiên nhẫn, dù sao càng gần mười hai giờ, nhu cầu đối với máu tươi của cô lại càng không thể khống chế.
Người ở đây không phải là cô sinh viên xinh đẹp mà cô hẹn gặp. Kẻ tới chính là con gà mờ huyết săn kia, người này giống như vĩnh viễn không thể nhớ được nỗi đau đớn. Không biết cô ấy lấy đâu ra dũng khí như vậy, dám khiêu khích cô hết lần này đến lần khác.
Hàn Á vẫn luôn nghĩ bản thân trốn ở một nơi rất hoàn hảo, ít nhất từ góc độ này, nên ở trong điểm mù của đối phương, chưa kể cô ấy bước đi với những bước nhẹ nhàng như vậy. Tuy nhiên, mặc dù không chắc chắn và sợ hãi, cô ấy cũng có cảm giác hài lòng, cuối cùng cô ấy đã cứu một nạn nhân khỏi móng vuốt của người phụ nữ đó!
“Sao cô biết tôi ở đây?” Cô ấy do dự một chút nhưng vẫn bước ra khỏi bóng tối, tự mình bước ra vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị người phụ nữ kia tới gần.
Tạ Lê thở dài ra một hơi, nhưng không có nhìn cô ấy: “Đường đi phía tây có lá rơi, cô bước đi cẩn thận như vậy, mà còn giẫm phải bảy chiếc lá.” Như thế không phải là ngốc thì là gì.
Cách đó vài trăm mét, vẫn có thể nghe thấy, hơn nữa cô còn đếm được rất chính xác! Hàn Á nuốt nước bọt, bước chân đột nhiên dừng lại, trong đầu đang suy nghĩ không biết lần này đối phương sẽ chỉnh mình như thế nào, cô ấy phải làm như thế nào đây.
Cô ấy cũng thật ngu ngốc, cứu được người rồi thì mình cần gì phải chạy tới đây chịu chết, đây không phải tự mình tìm đường chết sao? Nhìn cái công viên u ám này không có ai xung quanh, sợ chết đi không ai biết, không những thế còn nghĩ trước cả tiêu đề, cái gì mà thi thể cô gái xinh đẹp ở gần công viên, cũng gần như hoàn hảo.
Trong lúc cô ấy vẫn còn đang mải mê với những suy nghĩ trong đầu, người phụ nữ có gương mặt trong sạch, lại ôn hòa mở miệng: “Cô có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Ngày gì?” Hàn Á không hiểu.
Tạ Lê liếc nhìn vầng trăng sáng, chậm rãi phun ra ba chữ: “Đêm trăng tròn.”