Chương 3
Đêm trăng tròn.
Lượng thông tin chứa đựng trong ba từ đơn giản này quá lớn khiến Hàn Á sững sờ một lúc. Tuy nhiên, chỉ trong một lúc, người phụ nữ đang uể oải ngồi trên chiếc ghế dài ban nãy đã đứng ngay trước mặt cô ấy, Hàn Á sợ đến mức trong tích tắc liền lùi lại phía sau, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Trong ba lần đối đầu, đây là lần đầu tiên Tạ Lê tới gần như vậy, còn rất nghiêm túc đánh giá người phụ nữ trước mắt. Cô ấy ăn mặc rẻ tiền, gương mặt quê mùa không trang điểm, khí chất quanh người không thể nói rõ được… Tuy nhiên, điều đó có vẻ không ảnh hưởng gì lớn. Ít nhất thì hơi thở của cô ấy cũng rất sạch sẽ, lúc này khiến cô phát giác ra hương vị của đối phương cũng không đến nỗi tệ.
Nếu đã làm hỏng chuyện tốt của cô, vậy thì hẳn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bản thân sẽ trở thành một kẻ thay thế.
Nghĩ đến đó, khóe miệng Tạ Lê đột nhiên gợi lên một vòng cung không giải thích được, tuy rằng nụ cười của cô rất xinh đẹp, trong mắt Hàn Á còn đáng sợ hơn nhìn thấy quỷ, nhưng ngoài nụ cười giả tạo khiến người khác phải xấu hổ, đôi chân mềm nhũn đứng bất động tại chỗ. Hơn nữa, bây giờ muốn chạy trốn mà nói thì đã quá muộn rồi.
“Cô, chờ một chút, có, có chuyện gì từ từ nói…” Ít nhất, trước khi ra tay cũng phải chào hỏi một tiếng. Trong lòng Hàn Á khóc không ra nước mắt, bất tri bất giác phát hiện ra bản thân mình đã đắc tội với một kẻ vô cùng lợi hại.
Tạ Lê giống như không nghe thấy lời cô ấy nói, nụ cười trên khóe miệng thoáng chốc tắt ngấm, đột nhiên vươn một bàn tay trắng nõn như tuyết ra, nhẹ nhàng nâng lên chiếc cằm nhọn của người phụ nữ trước mặt, sau đó tiến tới gần ngửi tới ngửi lui một cách đầy hài lòng.
Thật kỳ lạ, cô lại không hề phản cảm với mùi hương của đối phương, thậm chí có thể trực tiếp chạm vào làn da của người này.
Lợi thế về chiều cao luôn có thể tạo cho người ta một áp lực không thể cưỡng lại vào thời điểm như vậy, cô không hề nắm chặt lấy cằm của cô ấy, nhưng đối phương lại không dám cử động chút nào, biểu cảm phong phú trên gương mặt khiến cô muốn cười.
“Cô tên gì?” Thật lâu sau, Tạ Lê mới chậm rãi mở miệng, khàn giọng hỏi.
“Tôi, tôi… Cô thật sự, cô không cần phải kích động tôi, tôi tôi…” Cô ấy không kiềm chế được, nói năng lộn xộn, không ngừng nuốt nước miếng, không kìm chế được mồ hôi lạnh càng ngày càng chảy ra.
“Ưm?”
“Hàn, Hàn Á.” Khi ném ra hai chữ này, cô ấy thực sự cảm thấy bản thân không có chút cốt khí nào.
Tạ Lê giống như có chút hài lòng nhướng mày, với tình cảnh trước mắt, dường như không còn cách nào khác. Trầm mê mùi hương trên cơ thể của Hàn Á, yêu ma trong lòng cô đã bắt đầu mài dao rồi.
Mà Hàn Á dù có ngốc đến mấy cũng hiểu ý tứ trong đó. Nữ nhân trước mặt là huyết tộc, theo truyền thuyết vào đêm trăng tròn sẽ hóa thành sói, uống máu nóng. Do cô ấy đã đánh mất con mồi của đối phương, hơn nữa xung quanh lại không có một bóng người, đương nhiên cô ấy sắp trở thành một bữa ăn thịnh soạn cho người trước mặt.
Một loại ý thức được bản thân như cá nằm trên thớt, trong lòng mặc dù cực kỳ khiếp sợ nhưng không hiểu sao lại có một chút không cam lòng, cũng không biết dũng khí từ đâu ra, cô ấy đột nhiên vung tay hất tay người phụ nữ đang nắm lấy cằm mình ra. Không ngờ, cô ấy chưa chạm được vào cơ thể người phụ nữ, người này đã lùi về sau một bước, tránh được.
Hàn Á bối rối, rồi sau đó mới phát hiện ra người phụ nữ đang nhíu mày lại, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc vòng tay có mặt chữ thập trên cổ tay mình, trong lòng cô cũng lập tức hiểu rõ, vẻ mặt lúc này trở nên đắc ý không chút sợ hãi.
“Hừ, sợ rồi sao?” Mồ hôi lạnh khắp người như bốc hơi trong chốc lát, giống như được tiếp thêm can đảm giơ nanh múa vuốt trước mặt người phụ nữ đang cau mày đầy nguy hiểm, cũng hiểu được có thứ này bên người, đối phương cũng sẽ không dám động vào người mình.
Tiếc rằng ý nghĩ thì thường đẹp hơn thực tế gấp nhiều lần, cô có quá ít cơ hội để đắc ý, chỉ trong vòng chưa đầy nửa phút, cơn giận của Tạ Lê đã hoàn toàn bị khơi dậy. Ngay sau đó, tránh khỏi vị trí của chiếc vòng, cánh tay còn lại của cô ấy giống như bị gông cùm cứng khóa chặt lại, cánh tay đau đớn như thể trong một giây tiếp theo xương cốt hoàn toàn bị bẻ gãy. So về sức lực thì còn kém xa, chỉ có điều lúc này cô ấy mới ý thức được bản thân mình chẳng khác nào đang lấy trứng chọi với đá.
Sắc mặt Tạ Lê tối sầm, ánh mắt bình tĩnh, không có ý định lo lắng đối phương đang nhe nanh trợn mắt vì đau, dùng tay trái vặn tay của Hàn Á ra phía sau người, rồi đi về phía trước, buộc cô ấy phải rút lui cho đến khi Hàn Á hoàn toàn bất lực, cả người không một kẽ hở bám chặt lấy thân cây xù xì, không còn đường thoát.
“Tôi còn chưa giết ai, cô có muốn trở thành người đầu tiên không?” Tạ Lê trầm giọng hỏi, như thể đây phải là một chuyện vinh quang vậy.
Và tại cuộc gặp gỡ này, Hàn Á không cần Tạ Lê phải động thủ, thậm chí ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có, cô ấy thật sự không lường được tình hình, lại đụng phải họng súng. Điều đáng buồn hơn nữa là, hiện tại tư thế của bọn họ là gì vậy?
Tạ Lê dùng một tay khống chế tay của đối phương, tay còn lại vòng qua đầu Hàn Á khống chế vào thân cây, hoàn toàn không có cô ấy bất cứ cơ hội trốn thoát nào. Nhưng… Tại sao người này còn khuỵu gối len chân của mình vào giữa hai chân cô? Chân của cô dài đến nỗi, mặc dù đã khuỵu xuống nhưng chỉ cần cô ấy vặn vẹo một chút liền đụng trúng.
Hàn Á thực sự không hiểu gì cả, chỉ đơn giản cảm thấy khó chịu và kỳ lạ. Nhưng cô ấy không dám nói ra, đôi mắt của Tạ Lê đang dần tối sầm, nhìn cô ấy chằm chằm khiến cô ấy không còn chỗ nào để trốn.
“Tôi không muốn, tôi không muốn…” Cô ấy muốn khóc nhưng lại không khóc được, khuôn mặt đối phương càng ngày càng gần, gương mặt xinh đẹp kia hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt của cô ấy. Bản thân sắp chết đến nơi rồi, nhưng vẫn chiếm lấy suy nghĩ của cô ấy: “Đừng giết tôi, nếu giết tôi, đối với cô cũng không có lợi ích gì… Thật sự nhất định sẽ lên báo, đến lúc đó, cô nhất định… Á, á…”
Rốt cuộc đã xảy chuyện gì? Cô ấy có cảm giác như mình vừa bị liếm!
Cô ấy nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang cúi đầu vùi đầu vào cổ mình, lời nói của Hàn Á dừng lại, cảm giác ngứa ngáy khi bị liếm trên bộ phận mẫn cảm khiến cô ấy khó chịu rên rỉ.
“Cô, a…” Cổ cô nhột nhột! Đây là sở thích gì vậy?!
Dòng máu nóng ấm bên dưới cần cổ trắng nõn hấp dẫn lý trí của Tạ Lê, cô thật sự không có sở thích liếm người như vậy, nhưng vừa rồi, cô gần như không kiểm soát được. Hương vị béo ngậy trơn bóng khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn, miếng mồi ngon như vậy, sao cô lại không bỏ vào trong túi sớm một chút.
“Đừng, liếm… A ha …” Cô ấy cười tới nỗi nước mắt trào ram nhưng sự tra tấn vẫn chưa có ý muốn kết thúc.
Hiện giờ Hàn Á tình nguyện bị cô cắn một cái, còn hơn là bị người này liếm láp như vậy, hút, mút, thậm chí hôn một cách chậm rãi như vậy! Nhưng mà, thân thể của cô ấy đã bị người kia khống chế không thể động đậy, cánh tay muốn cứu chính mình lại bị siết chặt đến tê dại, không biết đã quên ở nơi nào.
Huyết tộc trời sinh đã đặc biệt chú ý đến cổ của con người, cổ của Hàn Á xinh đẹp đến mức khiến lòng cô nhộn nhạo, chỉ muốn chiếm lấy. Suy nghĩ này cũng là lần đầu tiên xuất hiện.
Nhưng làm sao có thể tự mình đoạt lấy, cũng không thể tách nói ra khỏi cơ thể của người phụ nữ này, cho dù có bảo quản tốt đến đâu cũng sẽ không duy trì được lâu.
Tuy nhiên, Tạ Lê không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này, ánh trăng sáng chiếu trên đỉnh đầu, khiến máu trong toàn thân cô bắt đầu sôi lên, cô không thể nhịn được nữa.
Kèm theo tiếng hét đột ngột trong không gian vắng lặng, răng nanh sắc nhọn dày gấp mấy lần lỗ kim của Tạ Lê đã dứt khoát xuyên thủng lớp da giống như bị viên đạn bắn thủng, đâm sâu vào mạch máu, không ngừng thỏa mãn mà hút vào.
“Đau quá, đau quá…!”
Lúc đầu, cô ấy vẫn còn sức để phát ra tiếng động nhưng cơ thể vẫn không thể cử động, về sau, có lẽ người phụ nữ đang thô bạo hút máu mình không thể nghe tiếp được nữa, cô thậm chí còn dùng một tay để che miệng của cô ấy lại. Nhưng lúc đó, cô ấy đã mất sức để nói, cơ thể vẫn không cử động được, nhưng chính vì mất nhiều máu khiến cho cơ thể của cô ấy lạnh dần rồi trở nên cứng ngắc.
Cô ấy sắp chết rồi sao? Mi mắt bắt đầu nặng trĩu, đầu óc hỗn loạn, thân thể không thể chống đỡ được ngồi sụp xuống đất, nếu Tạ Lê không kéo cô ấy, có thể cô ấy đã nằm bẹp trên mặt đất rồi. Nghĩ đến bản thân mình là một huyết săn, lại đến mức trở thành thức ăn cho huyết tộc! Càng nghĩ trong lòng lại càng phẫn nộ, cho dù là như thế này, không nhặt lại được cốt khí xa xỉ kia, mỗi một lời nói ra đều là đang cầu xin được chết.
“Dừng… đừng, lại… Sẽ, chết …” Nước mắt cô ấy lăn dài, càng làm nổi bật dáng vẻ điềm đạo đáng yêu của cô ấy. Mặc dù dùng hết sức lực của bản thân để nói ra thỉnh cầu như vậy, nhưng lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, nhưng trước khi hoàn toàn ngất đi, cô ấy cố gắng giãy dụa, mấp máy môi, vẫn yếu ớt cầu xin.
Tạ Lê hiếm khi quên mất bản thân phải dừng lại, cũng may cô đã kịp thời thu lại chiếc răng nanh đáng sợ của mình, Hàn Á vẫn chưa chết. Đôi mắt đỏ bừng vừa rồi khẽ nhắm lại, khi mở ra lại từ từ chuyển sang màu hổ phách nhạt. Nó giống như một giấc mơ, và bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh táo. Chỉ còn lại chất lỏng đỏ như máu nơi khóe miệng âm thầm làm chứng cho chuyện vừa xảy ra.
Tuy nhiên, người phụ nữ trước mặt có lẽ không tốt lắm. Thật sự chỉ còn một chút nữa, cô đã lấy đi mạng sống của cô gái này. Nhưng cũng không trách được, lâu lắm rồi cô không kiếm được món ăn ngon như vậy nên không thể không tham lam một chút.
Không chút nghĩ ngợi thương hại, Tạ Lê từng bước một lui về phía sau, Hàn Á nửa sống nửa chết lập tức yếu ớt ngã xuống đất, tuy rằng màn đêm mờ mịt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt.
Đầu lưỡi cong lên khẽ liếm vết máu còn sót lại trên khóe miệng, Tạ Lê trầm mặc nhìn cô ấy một hồi, cũng không biết đang suy nghĩ gì, đang định rời đi thì đột nhiên dừng bước, quay đầu lại đi tới bên cạnh cô ấy rồi ngồi xổm xuống.
Cô có chút chán ghét nhấc cánh tay của Hàn Á lên, cẩn thận nhìn chiếc vòng tay màu trắng bạc, quả thực khiến cô nhìn ra manh mối. Nhắc mới nhớ, chất liệu làm nên chiếc vòng tay này, cửa hàng nhỏ bán trang sức trong chợ đêm có bán rất nhiều, không phải bỏ ra mười tệ là có thể mua được rất nhiều sao? Chỉ có cây thánh giá treo ở giữa dường như ẩn chứa rất nhiều sức mạnh, nhưng một tay gà mờ như Hàn Á lại không biết sử dụng nó.
Vì thế cô cũng không hề khách khí cẩn thận tháo chiếc vòng tay xuống, gói lại và cho vào túi. Có như vậy, người phụ này mới biết khó mà rút lui, hay vẫn sẽ vì một điều gì đó mà chiến đấu tới quên mình?
Tạ Lê không khỏi mỉm cười, nhìn dáng vẻ tức giận trong hơi thở yếu ớt của Hàn Á, cùng với dáng vẻ đáng thương, không hiểu sao tâm trạng cảm thấy rất tốt.