Chương 4
Xông vào mũi là dấu hiệu của mùi thuốc đông y khiến cho kẻ khác phải choáng váng, khiến cô ấy tìm được một tia tỉnh táo trong cơn mê man, tiếp theo là rất muốn nôn ra.
Cố gắng đứng dậy, đầu óc lắc lư một hồi, cô ấy dừng lại, ngã xuống rồi lại ngất đi.
Khi Hàn Á tỉnh lại thì đã là trưa ngày hôm sau. Cảm giác muốn nôn trong dạ dày vẫn còn, nhưng đầu óc cũng không còn mơ hồ như lúc đầu nữa, lúc sau dần trở nên tỉnh táo hơn thì dễ dàng kiểm soát hơn.
Cả người cô ấy không còn chút sức lực nào mà nằm đó, thẫn thờ nhìn chiếc đồng hồ trên bức tường đối diện đã sắp điểm mười hai giờ, nhìn một hồi thật lâu dường như người mới thật sự tỉnh lại, lúc này bản thân mới giật mình ý thức được một chuyện.
Cô ấy đang ở trong bệnh viện sao? Bản thân vậy mà vẫn chưa chết.
Huyết tộc chết tiệt! Khiến cô ấy phải thất vọng, đồ bất lương, khiến cô thiếu dinh dưỡng, còn thiếu máu! Cô ấy còn chưa từng hiến máu, ngay cả khi cô ấy bán máu cũng không ai muốn nhận, người phụ nữ kia lại không hề khách khí hút của cô ấy nhiều máu như vậy! Phải biết rằng, nếu như đem lượng máu đi đi bán, có thể cô ấy sẽ không phải lo tiền thuê nhà tháng sau!
“A, Tiểu Á, cô tỉnh rồi!” Cánh cửa phòng bệnh cũng không biết mở ra từ lúc nào, một cô gái dễ thương xuất hiện trước mặt cô, lập tức gọi toàn bộ ý thức của cô ấy quay về. Hai bên thái dương của Hàn Á không nhịn được mà giật giật, cô ấy yếu ớt liếc nhìn người phụ nữ vừa nói, khó khăn nở một nụ cười.
“Mình đã nói, ai mà tốt như vậy, hóa ra là tiểu công chúa Sinh Sinh.” Đôi môi nứt nẻ nhợt nhạt của cô ấy khẽ mấp máy, Hàn Á trêu chọc vào một khoảnh khắc không thích hợp, dùng hết khí lực lại có chút chua xót. Một con quỷ đói như cô ấy ngã vào ven đường mà có người để ý tới đúng là một hiện tượng lạ, hơn nữa đối phương còn tình nguyện trả tiền để đưa cô ấy tới bệnh viện.
“Cậu đừng ngồi dậy, nằm xuống đừng nói gì, bác sĩ nói cậu thiếu máu nghiêm trọng, còn nhiều lắm mà mình nghe không hiểu. Dù sao thì cũng đều nói cậu bị thiếu máu, chính là nói đặc biệt thiếu máu.”
“…”
Tương Tiểu Sinh đột nhiên đứng ở trước giường của cô ấy, cúi đầu xuống thật thấp, chăm chú nhìn miệng vết thương đã bị cổ áo che đi hơn phân nửa của cô ấy.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Hàn Á bất tri bất giác nghiêng đầu sang một bên, chặn tầm nhìn của cô ấy, không rõ vì lý do gì trong đầu đột nhiên cảm thấy xấu hổ, đây cũng không phải là một dấu hickey. Chẳng qua đã qua lâu như vậy, thật ra cũng không còn đau nữa.
“Ngày hôm qua sau khi cậu đột nhiên rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đã xảy ra chuyện gì, cô ấy có thể tùy tiện nói ra được không? Về chuyện liên quan đến huyết tộc, đối với hầu hết mọi người mà nói vẫn luôn là thứ không thể nào tồn tại.
Nghĩ như vậy, cô ấy cũng không định nói ra. Trong đầu xoay chuyển một vòng, mặc dù đã có thể nói chuyện, nhưng ngoài miệng vẫn không nói ra, vòng vo xoay chuyển chủ đề: “Ồ, mình phải nói trước cho cậu biết một chút, mình là một người kém cỏi. Sợ một thời gian nữa sẽ không trả nổi tiền thuốc men, tiểu công chúa, cậu giàu có như vậy, hẳn là sẽ không để ý đúng không?”
Tương Tiểu Sinh lập tức trợn mắt nhìn cô ấy: “Ai còn dám tin tưởng là cậu sẽ trả lại tiền?”
Hàn Á cười cười: “Nhưng mà mình có thể lấy thân báo đáp, tiểu công chúa cậu bao nuôi mình nhé.”
“Mẹ nó! Mình không có hứng thú với phụ nữ!” Cô ấy bĩu môi, cái đầu nhỏ nhắn, dáng vẻ nhanh nhẹn lại đáng yêu, thấy Hàn Á tràn đầy vui mừng, không khỏi muốn trêu chọc: “Nhưng có người ở bên ngoài muốn gặp cậu.” Tương Tiểu Sinh lại nói.
“Ai vậy?” Hàn Á có chút khó hiểu.
“Không biết.”
Sẽ không phải là người phụ nữ đó đấy chứ? Vì cảm thấy áy náy nên tới thăm, hay tới là vì muốn cái mạng này của cô ấy?
“Không gặp, không gặp!”
“Không gặp sao, nhưng mình đã thay cậu đồng ý rồi.”
“…”
Là ai đã dạy cô ấy tiền trảm hậu tấu vậy? Hàn Á đúng là có hai đầu, cơ thể dưới lớp chăn bông của cô ấy bắt đầu run lên, cô ấy thực sự rất sợ người phụ nữ đó. Cô ấy cũng đã quyết định, nếu quản không được thì cũng sẽ không quan tâm tới cái gọi là đạo đức nghề nghiệp, sau này cũng sẽ không tới tìm đối phương làm phiền nữa.
Dù sao thì có lòng chính nghĩa thì cũng rất đáng quý, nhưng mạng sống thì lại càng quý giá hơn!
Tuy nhiên, sự thật lại khác với những gì cô ấy đoán, cô ấy không bao giờ tưởng tượng rằng khi Tương Tiểu Sinh mở cửa, một nhóm người với máy ảnh và micro sẽ kéo đến trước mặt mình, bọn họ liền vây quanh giường của cô ấy luôn miệng hỏi.
Hàn Á hoàn toàn sững sờ, ngây ngốc nhìn về phía đám người trước mặt cùng với Tương Tiểu Sinh đang nhún vai vẻ mặt vô tội, nhất thời không đoán ra được chuyện gì đang xảy ra!
“Xin hỏi, vì sao cô lại ngất xỉu ở công viên XX vậy?”
“Xin hỏi, vết thương trên cổ của cô từ đâu mà có vậy? Có phải là có người ngoài hành tinh xuất hiện không?”
“Xin hỏi, mọi chuyện xảy ra là như thế nào, cô có thể kể lại cho chúng tôi nghe được không?”
“Xin hỏi…”
Ai dô, đây là tình huống gì vậy? Cô ấy muốn xuất viện!
Lần đầu tiên trong đời, Hàn Á có mặt trên bản tin buổi tối, dù không phải là tiêu đề trang nhất nhưng cô ấy cũng bày tỏ rằng mình rất hài lòng.
Trên bàn làm việc, cà phê trong chiếc cốc sứ trắng đang bốc khói nghi ngút, Tạ Lê đang cầm tờ báo mới mà quản gia vừa mang tới, cũng không có tâm trạng nào đọc nó mà chỉ nhìn lướt qua, thì đột nhiên có một bức ảnh đập vào mắt cô.
Bàn tay đang định lấy cà phê của cô lập tức dừng lại giữa không trung.
“Một cô gái trẻ đêm khuya hẹn hò ở ngoài công viên bị người ngoài hành tinh làm bị thương.”
Tạ Lê nhíu mày đọc đi đọc lại tiêu đề, sau đó nhìn đến một cô gái bị đám người vây quanh trong bức ảnh, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Nội dung tin tức dài khoảng nửa trang, cô không có tâm trạng để đọc kỹ, nhưng chỉ riêng tiêu đề đã rất lạc lõng với thực tế. Cái gì mà người ngoài hành tinh, cô đường đường mang trong mình dòng máu thuần khiết của huyết tộc, có thể giống như loại người ngoài hành tinh xấu xí khó coi, người ngoài hành tinh có thể cắn ra vết thương ngay ngắn và hoàn hảo như vậy! Miệng người phụ nữ đó dám nói ra những lời như vậy, tưởng rằng cô sẽ không nhìn thấy, còn có can đảm dám đổi trắng thay đen?
Thực ra, Hàn Á ngày hôm đó vẫn còn rất yếu, không nói được gì, mắt cô ấy đau nhói vì ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy, âm thanh điện tử sắc bén từ micro phát ra, quả thực đây giống như một cơn ác mộng. Vốn dĩ cô đã rất dị ứng với mùi của bệnh viện, bỗng nhiên trong căn phòng nhỏ xuất hiện nhiều người như vậy, bầu không khí ngột ngạt khiến cô ấy ngất đi vài phút sau khi cuộc phỏng vấn bắt đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy mãn nguyện.
Sau khi tỉnh dậy, những người có ý đồ không tốt đó, dĩ nhiên là vẫn luôn chờ đợi bên cạnh giường của cô.
“A… Ưm ưm!”
Nửa đêm cô ấy tỉnh lại, vốn dĩ trong phòng bệnh lúc này chỉ có một mình cô ấy, nhưng không ngờ đập vào mắt lại là một gương mặt trắng bệch yêu mị! Hàn Á sợ tới mức sống lưng lập tức lạnh toát, theo bản năng muốn hét lên, nhưng còn chưa kịp hét lên đã bị một bàn tay lập tức bịt chặt miệng cô ấy lại.
“Hét cái gì mà hét!” Tạ Lê nhướng mày, thấp giọng lạnh lùng quát.
Cuối cùng Hàn Á cũng nhìn thấy rõ đối phương là ai, cô ấy lập tức không dám hét nữa, cụp mí mắt xuống, nhưng vẫn còn sợ hãi, sau khi khịt mũi, tưởng chừng như sắp khóc.
Người này thật sự đến xem cô ấy, Hàn Á cũng đã ở viện được hai ngày, trông cô ấy có vẻ đã khá hơn, không lẽ bây giờ đối phương tới cho mình một đòn trí mạng? Di chúc vẫn chưa viết, mặc dù tầng hầm của cô cũng không có thứ gì giá trị, nhưng nếu dọn dẹp một chút vẫn có thể mang đi quyên góp được, như thế thì cũng rất lãng phí.
“Dáng vẻ giống như sắp chết này của cô là có ý gì?” Như thể cô tới đây là để lấy mạng của đối phương vậy. Tạ Lê chính mình cũng không biết tâm trạng của mình là như thế nào, nửa đêm buồn chán nên nghĩ đến gặp tên xui xẻo này. Cô thậm chí còn nhớ rất rõ hơi thở của cô gái này, tìm thấy vị trí của đối phương, lại không ngờ đối phương lại tỉnh dậy. Tuy nhiên nhân duyên của người này không được tốt lắm, ngay cả một người ở lại chăm sóc cũng không có, đúng là rất đáng thương.
Hàn Á chỉ có thể mở to đôi mắt mờ mịt của mình, ủy khuất nhìn đối phương, Tạ Lê vẫn chưa rút tay về, cô không thể nói, nếu có cũng không biết bản thân sẽ phải nói gì. Người này tới đây để lấy mạng của cô, Hàn Á còn có thể nói gì được nữa, nếu không thì có thể mặt dày cầu xin tha thứ, nhưng người này máu lạnh như thế, liệu có thể đáp lại cô sao? Sợ là nhìn thấy được mấy tờ báo đó, đang rất tức giận.
“Tôi buông tay, cô đừng có hét nữa, có nghe thấy không?” Tạ Lê cũng sợ phiền phức, đối với chuyện la hét lại càng thêm khó chịu, thật ra cô không thích phụ nữ, bởi vì đa số phụ nữ đều có giọng nói bén nhọn, mưu mô thâm độc, thường thường đều là người thích tính toán chi li. Sống đã lâu, thật sự cũng đã thấy được rất nhiều điều.
Hàn Á bị cô khống chế ngay cả cổ cũng không cử động được, nhưng chỉ cần là nhìn thấy Tạ Lê, không sai biệt lắm chính là có ý cam chịu. Tạ Lê cũng không sợ cô che giấu suy nghĩ khác, thu tay về rồi lập tức đứng thẳng dậy.
Tạ Lê vô tình đánh giá phòng bệnh sạch sẽ này, hoa cũng không có người nào tặng, hộp cơm cũng không có, ngay cả nước ấm cũng không có. Ngay cả buổi tối, thậm chí không có ai đóng cửa sổ, vừa lúc để cho cô có thể dễ dàng vào trong. Rốt cuộc người này có bao nhiêu độc lập, có bao nhiêu nghèo khó.
Hồi lâu không nghe thấy giọng nói của phụ nữ, Tạ Lê nghi ngờ thu lại tầm mắt, một lần nữa cúi đầu nhìn cô, Hàn Á dường như thở không ra hơi.
“Cô run cái gì?”
“Tôi, không, không run.” Cô khàn giọng nói, âm điệu không trên cùng một đường thẳng.
Người này hóa ra lại sợ mình như vậy sao? Tạ Lê ngoài ý muốn nhướng mày, vừa nhìn thấy tờ báo trên giường, lửa giận lại như muốn nổi lên, hừ lạnh một tiếng: “Cô cũng biết mình sợ cái gì?”
“… Tôi, tôi không sợ!” Lúc này hẳn là cô rất nóng nảy, nếu không nhất định sẽ không dám cãi nhau với người phụ nữ này. Cái miệng chết tiệt này, đúng là muốn hại chết mình rồi.
“Ừm?”
Mỗi lần Tạ Lê cố ý lôi kéo kéo dài âm cuối câu hỏi của mình, trái tim nhỏ bé mỏng manh của Hàn Á không khỏi rung lên ba lần, sau đó lập tức khiến cô trở nên lúng tính: “Sợ, có sợ một chút…”
Tạ Lê nhìn dáng vẻ không cam lòng nhưng lại không thể không thừa nhận của đối phương, trong lòng không khỏi muốn giễu cợt, nhưng người lạnh lùng như cô ấy, chỉ cười một cái, rồi lại trở nên bình tĩnh khác thường.
“Ai bảo cô nói như vậy?”
“Cái gì… Ồ, cái kia, thật ra tôi…” Nếu như cô nói ra sự thật, liệu người này có tin không? Trong lòng Hàn Á muốn đánh trống lảng: “Không phải là do tôi nói, là do đám phóng viên này viết bừa…”
“Cô cho rằng tôi sẽ tin cô?”
Hàn Á rụt rè liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói không khỏi nhẹ nhàng, dáng vẻ lăng nhăng ngày thường, cùng phóng đãng không biết kiềm chế không thấy bóng dáng đâu:”… Tôi biết cô sẽ không tin.”
Nói xong, cằm của cô lại đột nhiên bị nhéo một cái, vô lực giãy dụa, chính mình cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của người phụ nữ này, liền đơn giản nhắm mắt lại, giống như mặc kệ người khác xử trí.
“Không xin tha?”
“Cầu xin, cô sẽ không giết tôi?”
Cô ấy thật sự nghĩ rằng cô sẽ giết mình sao? Tạ Lê cảm thấy rất thú vị, tay của cô khẽ dùng lực một chút, khiến Hàn Á phải cắn chặt môi dưới nhịn đau: “Có thể, nếu cô cầu xin, tôi sẽ không giết cô.”
“Vậy thì, tôi cầu xin cô, đừng giết tôi.”
Tạ Lê khẽ nhíu mày: “Cô như vậy thật không có cốt khí?”
Hàn Án hoàn toàn không dám gật bừa, khó khăn trả lời: “Cốt khí… Nào có quan trọng bằng tính mạng?”
Tạ Lê cảm thấy không còn hứng thú, cho nên cũng không trêu chọc cô nữa, véo mặt cô sang một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miệng vết thương, chỗ đó đã đóng vảy.
“Còn đau không?” Giọng nói của cô không nghe ra một chút dịu dàng nào, vốn dĩ trong lời nói nên có sự quan tâm, nhưng không hiểu sao sau khi nghe xong Hàn Á lại cảm thấy ớn lạnh. Cô nuốt nước bọt, trái tim vọt lên tới cổ họng như thắt lại.
“Cô… Còn muốn tiếp tục uống sao, tôi, tôi cũng không còn nhiều máu…” Nếu đối phương còn muốn uống thêm một lần nữa, nhất định là cô sẽ chết.
Cô thực sự có chút nhớ hương vị này, nó đã khiến cô ăn không có cảm giác ngon miệng một ngày, chỉ nhớ tới hương vị của Hàn Á. Nhưng Tạ Lê biết người phụ nữ yếu ớt trước mặt sẽ không để cho cô chạm vào mình lần nữa, nhìn dáng vẻ suy yếu của cô gái trước mặt này, nếu như cô còn đụng vào dù chỉ một chút, nhất định đối phương sẽ chết, nếu như vậy thì cô phải đi đâu mới tìm được một thứ hàng giống như này đây?
“Ừm?”
“… Đau quá…”
Cô phải đe dọa lạnh lùng như vậy thì mới biết mình phải ngoan ngoãn trả lời sao?
“Tôi hỏi cô, là ai bảo cô nói những lời như vậy?” Cô lại một lần nữa đối mặt với Hàn Á, cố ý gây áp lực lên đôi mắt đang cố gắng tránh né.
Thật đúng là một người bá đạo! Khi cô nói chuyện với tiểu công chúa, rõ ràng là có thể chuyển hướng đề tài bất cứ lúc nào, nhưng chỉ cần ở trước mặt cô ấy hoàn toàn không thể thực hiện được.