Chương 5
Hàn Á lại bị liếm, trong lòng cô tràn đầy chua sót không ngừng giãy dụa, nhưng chỉ có thể nhìn lên trần nhà, trong lòng tự hỏi cô gái quỷ dị này, liệu có phải là chó không?
Tuy nhiên, cảm giác lần này có chút khác biệt so với lần trước, chỉ là chạm nhẹ hai cái, Tạ Lê đã ngẩng đầu rời khỏi cơ thể cô.
“Nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Trước khi bóng dáng ấy biến mất khỏi cửa sổ, đối phương đã để lại cho Hàn Á câu nói này, Tạ Lê cũng không quan tâm, chỉ là không muốn con mồi của mình luôn ốm yếu bệnh tật như vậy.
Theo hướng cô rời đi, Hàn Á lặng lẽ nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, trong đầu suy nghĩ mấy chuyện cho đến khi cơn buồn ngủ lại ập đến. Chuyện xảy ra giữa đêm khuya như một giấc mơ, sáng sớm tỉnh dậy cô cũng không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
“Hả?” Y tá nhỏ làm nhiệm vụ đến kiểm tra cho cô tới đúng giờ như thường lệ, chỉ sau đó mới phát hiện ra có gì đó không ổn. Hàn Á uể oải vươn vai, vừa quay đầu lại thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng lập tức bối rối.
Cô đưa tay lên chạm vào cổ dưới ánh mắt của cô y tá, trên làn da mịn màng không có vấn đề gì, nhưng sau một lúc sững sờ cô mới nhận ra vết thương đóng vảy trên cổ dường như đã khỏi.
Tại sao nó lại biến mất rồi? Hàn Á sửng sốt, cô là một người bình thường, đây có thể coi là một sự kiện kỳ lạ được không? Trong lòng cô cảm thấy không yên tâm, liền kêu cô y tá tìm một chiếc gương tới, khó khăn lắm mới nhìn thấy được, làn da bị cô chà xát đỏ bừng, nhưng cũng không hề nhìn thấy dấu vết nào giống như bị cắn.
Có phải vì đêm qua người phụ nữ đó đã liếm cô? Vậy đó không phải là một giấc mơ?
Cô y tá nhỏ vẫn nhìn cô với vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ, lọ thuốc trên tay giống như bất cứ lúc nào có thể rơi xuống đất, Hàn Á nhịn không được liền vươn tay ra giúp cô ấy cầm lấy. Lần này, cô liền phát hiện ra một chuyện khiến mình muốn chết.
Lúc ấy cô vẫn còn có chút không tin, liền đem ống tay áo bệnh viện xắn tới tận cánh tay, nhưng trên cánh tay phải không nhìn thấy sợi dây chuyền màu trắng bạc. Lại đổi sang một cánh tay khác, vẫn không có gì.
Chẳng lẽ cô đã làm mất nó rồi? Mấy ngày hôm nay cô ở trong bệnh viện, đều mơ mơ màng màng, đến bây giờ mới phát hiện ra chuyện này.
“Cô có nhìn thấy chiếc vòng tay có mặt cây thánh giá màu bạc của tôi không?” Cô lo lắng hỏi cô y tá trẻ tuổi rõ ràng vừa mới đi làm, nhưng bên kia chỉ lắc đầu, đánh rơi đồ trong tay, vội vàng chạy ra ngoài.
Sau đó, Hàn Á biết rằng mặc dù Tương Tiểu Sinh đã trả cho cô hóa đơn viện phí mắc mỏ, nhưng cô không thể tiếp tục ở lại bệnh viện này được nữa. Thoạt nghe có vẻ không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu như cứ tiếp tục ở lại đây lại là một chuyện nghiêm trọng.
Vì vậy, khi cô y tá nhỏ đưa một nhóm bác sĩ cao cấp trở lại khu phòng bệnh của Hàn Á, người trên giường đã biến mất.
Vốn dĩ còn đang nằm ở trên giường, còn tưởng rằng cơ thể mình đang hồi phục tốt, kết quả chưa chạy được bao xa, mới biết được bản thân mình có thể vẫn chưa hồi phục. Hàn Á suýt chút nữa đã bước ra khỏi cửa bệnh viện, đôi chân yếu ớt khuỵu xuống khiến cô ngã xuống đất, may mà nhịn được một hơi, cô biết mình không thể thả lỏng nhanh như vậy.
Chỉ là cảnh tượng trước mắt cô có chút không kiềm chế được, cô loạng choạng bước muốn lách qua đường, nhưng âm thanh sắc bén của phanh khẩn cấp đột ngột gần như khiến cô sợ hãi mất hồn vía. Lần này, bản thân đã tỉnh táo lại rất nhiều.
Trên xe có hai người đang ngồi, một cô gái xinh đẹp quyến rũ ngồi ở trên ghế lái, cả tựa vào cửa sổ xe, cú phanh gấp không hề khiến thân hình có vẻ nhỏ nhắn dao động. Duyên dáng tháo chiếc kính râm gọng lớn xuống, cô ấy liếc nhìn Hàn Á thiếu chút nữa đã trở thành một vong hồn dưới gầm xe mình, cảm xúc muốn mắng người nhất thời dừng lại.
Người phụ nữ này không phải ai khác, mà là Tạ Kỳ.
Khi cô ấy đi lên, liền huýt sáo một tiếng đầy lưu manh, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp trắng bệch của Hàn Á, không khỏi liếm khóe miệng. Điều mà Tạ Kỳ không thiếu chính là hứng thú muốn tìm kiếm cái lạ, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, quả nhiên chuyện này khơi gợi hứng thú của cô ấy.
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt cô ấy rất nhanh liền cứng đờ, vẻ mặt lập tức thay đổi này khiến cho người ta đoán không ra .
“Tiểu thư, có cần đưa cô ấy đi…”
“Không cần.” Cô ấy lười biếng ngắt lời, quay đầu lại thoáng nhìn qua người phụ nữ đang ngồi ở trên ghế lái vừa mới lên tiếng, sau đó qua gương chiếu hậu chỉ liếc mắt nhìn Hàn Á một cái rồi vội vàng rời đi, nhíu mày, sau đó nhanh chóng mở miệng nói: “Trên người cô ấy vậy mà lại có mùi hương giống của chị họ, chẳng trách thoạt nhìn lại trông yếu ớt như vậy.” Nguyên nhân cũng đã nói ra rõ ràng.
Chỉ là người bên cạnh đối với những lời này của cô ấy không chút ảnh hưởng, sắc mặt không chút thay đổi nhìn về phía trước, chỉ chờ một câu ra lệnh của Tạ Kỳ sẽ cho xe lập tức chạy đi.
Sau đó Tạ Kỳ không khỏi chuyển trọng tâm sang cô ấy, nhớ lại những gì cô ấy nói vừa rồi, liền tiến sát lại gần bên cạnh người của đối phương, nửa đe dọa, nửa trêu chọc: “Bổn tiểu thư đây trông giống loại người thoạt nhìn sẽ để ý tới một người sao?”
“…” Người được hỏi im lặng không dám nói lời nào, nhưng câu trả lời đã quanh quẩn trong lòng.
Tạ Kỳ không vui, vươn tay không nặng không nhẹ vỗ lên người cô ấy: “Muốn hỏi cô một chuyện.”
“… Vâng.”
Tạ Kỳ sững sờ một lúc, nhưng sau đó không còn tức giận, bĩu môi nói: “Nói bừa mà cũng coi là thật.” Nhưng vừa lúc đối phương tưởng rằng cô sẽ dừng lại, Tạ Kỳ lại càng xoay người lại, hơn nửa người sát lại gần cổ của cô ấy: “Nhưng mà, A Y vội vã gọi tôi ra ngoài như vậy, có phải là đã tìm được người cho tôi rồi?”
“…” Những lời này của tiểu thư là đang trêu chọc mình sao? Tạ Y để mặc cho cô tùy ý trêu chọc không dám nhúc nhích, trong lòng đang cuộn trào sóng dữ không giống như vẻ mặt trầm tĩnh bên ngoài, tuy là người của huyết tộc giống như bọn họ cơ thể không có độ ấm, nhưng khi thân thể mềm mại kia chạm vào mình, cô ấy cũng không có cách nào khiến bản thân làm như không biết: “Chỉ cần tiểu thư thích.” Thật lâu sau, cô ấy mới nặn ra được một câu, cúi đầu không dám nhìn thẳng Tạ Kỳ.
Cho tới bây giờ cô ấy chưa mong muốn bất cứ thứ gì, Tạ Y không biết mình muốn gì, thậm chí cô ấy còn không biết mình muốn gì. Sự tồn tại của cô ấy, mọi thứ về cô ấy dường như đều xoay quanh Tạ Kỳ, đại tiểu thư xinh đẹp bốc đồng này.
“Miễn là tôi thích?”
“Đúng vậy.”
Tạ Kỳ nhướng mày nhìn khuôn mặt vô cảm của Tạ Y: “Vậy nếu tôi muốn cô thì sao, cô sẽ cho chứ?” Cô ấy nghĩ nếu mình hỏi như vậy, ít nhất một vài vết nứt sẽ xuất hiện trong lớp ngụy trang cứng rắn của Tạ Y, nhưng hóa ra hoàn toàn không phải như vậy.
“Chỉ cần tiểu thư thích là được.” Vẫn là câu trả lời này
“Tôi thích, chẳng lẽ A Y đã quên, chỉ cần dáng vẻ xinh đẹp là tôi đều thích.” Diễn nhiều tới nỗi bản thân tưởng nhầm thành thật, giọng điệu Tạ Kỳ hiển nhiên có chút tức giận. Tạ Y nghe vậy nhưng cũng không biết làm sao để cứu vãn được tình hình, cô ấy đã ở bên cạnh Tạ Kỳ một khoảng thời gian, không dài cũng không ngắn, nhưng vẫn không thể thật sự hiểu hết được con người đối phương.
Cơ thể cô ấy đột nhiên không khỏi run lên, cúi đầu xuống, tới khi cúi đầu mới nhận ra tay Tạ Kỳ đã cởi cúc áo khoác của mình, cô ấy không biết nên tiếp tục như thế nào. Có chút hoảng sợ, nhưng bản thân không có quyền né tránh.
Cô ấy không khỏi cắn môi dưới, dù có lạnh lùng đến đâu thì trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút ấm ức. Nhưng cho dù có ấm ức thế nào, cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Cho đến khi một vài tiếng huýt sáo từ phía sau làm gián đoạn bầu không khí kỳ lạ giữa họ, Tạ Y nhắm mắt khẽ thở ra một hơi, thầm nghĩ cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc. Tuy nhiên, cô ấy vẫn đánh giá thấp sự tùy hứng của Tạ Kỳ, người nọ chẳng những không chịu ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, ngược lại còn kéo khóa quần của cô ấy xuống.
“Tiểu thư…” Rốt cuộc cô ấy vẫn không nhịn được mà lên tiếng, bên trong giọng nói cố đè nén lại rất nhiều cảm xúc.
Tạ Kỳ hài lòng đưa tay lên nhẹ nhàng lau mồ hôi mịn trên trán Tạ Y, nở một nụ cười xấu xa rồi ngồi lại chỗ của mình: “Đi thôi.”
“… Vâng.” Cô ấy giống như được ân xá.
Khi Tạ Kỳ vui vẻ sải bước vào biệt thự của Tạ Lê, tưởng rằng cô vẫn còn đang nghỉ trưa như lần trước, nhưng khi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong đã không có ai.
“Chị họ của tôi đâu?” Cô ấy quay lại hỏi lão quản gia đang đi theo phía sau.
“Tiểu thư đang ở phòng vẽ trên lầu.”
“Vậy mà lại đang ở phòng vẽ tranh.” Tạ Kỳ tự lẩm bẩm một mình, nhưng cô ấy đã nhấc chân chạy lên lầu. “Chị ơi, chị!” Cô vừa chạy vừa gọi, từ lâu đã quên mất quy tắc của Tạ Lê, có lẽ vì bản thân chắc chắn rằng Tạ Lê sẽ không làm gì mình.
“Chị …” Cô ấy nhẹ nhàng đẩy cửa phòng vẽ ra, những gì cô ấy nhìn thấy là một cuộn ảnh khổng lồ có chiều cao bằng hai người. Tạ Kỳ ngẩn người một hồi, trong trí nhớ của cô ấy, Tạ Lê đã lâu không có hứng thú vẽ tranh.
Tạ Lê quay lưng về phía cô ấy, cũng không để ý đến cô ấy, nhưng cổ tay lại khẽ run lên một cái, cuối cùng đặt bút xuống.
“Chà!” Tạ Kỳ không khỏi choáng váng, cô ấy không thực sự hiểu nghệ thuật trừu tượng của những năm 70 80, nhưng những khái niệm đơn giản cô ấy vẫn hiểu một chút.
Tạ Lê thản nhiên ném cọ vẽ cùng bảng màu sang một bên, cuối cùng lau tay, quay đầu lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô ấy: “Sao em lại ở đây?”
Còn Tạ Kỳ lại làm như không thấy dáng vẻ chán ghét này của cô, cứ ba ngày lại chạy đến đây: “Chị em tặng lễ phục cho chị! Chị ấy lại không biết mua, cho nên em đã cho người mang một bộ tới đây.”
“Lễ phục để làm gì?”
“Mừng thọ ông nội, chị quên rồi sao?”
Ồ, việc này. Tạ Lê nhớ ra, nhẩm tính vẫn còn ba bốn ngày nữa. Nhưng cô lại nhìn về phía bàn tay đang trống không của Tạ Kỳ: “Còn về bộ lễ phục thì sao?”
“Đương nhiên là lễ phục …” Cô ấy đột nhiên cúi đầu xuống nhìn tay mình, không có gì, đột nhiên vỗ đùi: “Là ở chỗ A Y.”
“…” Ngốc.
“Đúng rồi, chị ơi, chị đang vẽ gì vậy, cho em biết với.” Cô chỉ vào cuộn tranh, hoàn toàn không biết, nhưng dường như Tạ Lê không có ý định để ý tới cô ấy, liền bước chân đi ra khỏi phòng. Tạ Kỳ tức giận bĩu môi, vừa định đi theo cô ra ngoài, liếc mắt thoáng nhìn một cái lại là một bức chân dung: “A, tranh này vẽ ai vậy?”
Tạ Lê tiến lên một bước, quay đầu lại nhìn về phía Tạ Kỳ, nhất thời trở nên căng thẳng, bầu không khí xung quanh đột ngột thay đổi, khi Tạ Kỳ còn chưa kịp định thần thì bức tranh vốn đã được đặt trước mặt đột ngột vỡ tan thành từng mảnh, giấy vụn bay tứ tung khắp nơi, không thể nhìn thấy nguyên bản nữa.
Cô ấy có chút khó hiểu quay đầu lại nhìn về phía Tạ Lê, người nọ cũng đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng tranh, hoàn toàn không có ý giải thích cho cô ấy.