Chương 6
Thật ra thoạt nhìn, Tạ Kỳ mơ hồ cảm thấy gương mặt của người trong tranh giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, đòn tấn công bất ngờ của Tạ Lê khiến mọi thứ bị gián đoạn, tới khi nghĩ lại dĩ nhiên không có đầu mối.
Cô ấy đi theo Tạ Lê xuống lầu, cũng không có can đảm tiếp tục hỏi. Tạ Y đang đợi trong phòng khách, túi mua sắm to nhỏ đều để ở trên bàn trong phòng khách. Tạ Lê chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó xoay người đi vào phòng.
“A, chị không muốn thử mặc một chút sao?”
“Để ở đó đi.”
“Chị…”
“Nếu như không có việc gì nữa thì em về đi.”
Lại có ý muốn đuổi khách, cô ấy muốn ở lại đây một chút, lần này người nào cũng đều muốn nhanh chóng đuổi mình đi? Tạ Kỳ cắn môi, trong lòng có chút hờn dỗi. Cô ấy tức giận đeo kính râm, giận chó đánh mèo, tức giận quay sang lườm Tạ Y một cái.
“Còn đứng đó làm gì, mau đi thôi!”
“…”
Thanh âm ồn áo náo nhiệt bên ngoài cũng dần biến mất, Tạ Lê mới từ từ thả lỏng. Có trời mới biết lúc nãy cô bị làm sao, nhưng khi cầm bút lên, không hiểu sao bản thân lại vô tình vẽ cô gái kia, cho tới khi vẽ xong bức tranh kia rồi, bản thân mới nhận ra mình đã làm chuyện vô nghĩa như thế nào. Nhưng tới khi muốn phá hủy nó, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đột nhiên dừng lại.
Tạ Kỳ chắc không nhìn rõ đúng không? Tạ Lê lắc đầu, cũng không biết đang sợ cái gì. Đơn giản là sợ Tạ Kỳ sẽ phát hiện ra chuyện này, hay là sợ Tạ Kỳ sẽ làm gì đó với người kia sau khi phát hiện ra người trong tranh.
Cô biết Tạ Kỳ quá rõ nên cô biết rõ những suy nghĩ khác không nói rõ ra trong lòng của Tạ Kỳ. Từ trước đến nay, những người cô có hứng thú, nếu như bị Tạ Kỳ phát hiện sẽ bị cô ấy miệt mài đuổi theo, không những gây ra một trận gà bay chó sủa, mà một vài người còn có kết cục không tốt.
Tạ Lê đứng trước cửa sổ kính sát đất, trong tay cầm một chiếc dây chuyền bằng bạc có mặt thánh giá, cô trầm ngâm nhìn nó, dòng suy nghĩ trôi đi càng lúc càng xa.
Nhưng có lẽ cô không ngờ rằng sự bảo vệ vô tình của mình đã gieo rắc sự mất cân bằng trong lòng Tạ Kỳ. Cho dù Tạ Kỳ không nhìn rõ người trên tranh nhưng cô ấy vẫn có thể làm càn giống như trước, giận chó đánh mèo!
“Lại đuổi tôi đi, lại đuổi tôi đi!!” Cô ấy tức giận bước lên xe, cánh cửa bên cạnh ghế lại bị cô tức giận đóng lại thật mạnh, suýt chút nữa bị hỏng.
Tạ Y chỉ im lặng ngồi bên cạnh cô ấy, hồi lâu sau đợi Tạ Kỳ hoàn toàn bình tĩnh trở lại, mới lên tiếng hỏi: “Tiểu thư…”
“Cô mau đi điều tra người phụ nữ đó.” Không ngờ Tạ Kỳ phóng tầm mắt ra xa, giống như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, người đang dựa trên ghế lập tức ngồi thẳng dậy: “Đúng, người phụ nữ đó…” Cô ấy nhắm mắt lại, trong lòng thầm kiểm tra, quả nhiên là rất giống: “Tôi đã nói là từng nhìn thấy ở đâu rồi, chính là cô gái đó. Từ khi nào chị họ lại quan tâm tới một con mồi như vậy, ngay cả tranh cũng vẽ tới người đó!”
Càng phẫn nộ, trong cô ấy lại càng quyết tâm. Cô ấy phải tìm hiểu kỹ về cô gái đó, để xem rốt cuộc cô ta có năng lực gì? Tạ Lê tuổi cũng không còn nhỏ, cũng chưa từng có người ở bên cạnh bầu bạn, cô ấy cũng không biết được trong đầu người này đang nhớ tới người nào. Cho tới bây giờ trong đầu Tạ Kỳ, tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
Tất cả những người mà Tạ Lê để ý tới, ngoại trừ cô ấy ra, đều không được phép tồn tại.
Vào thời điểm đó, Hàn Á đang ngồi trên băng ghế trong công viên, nơi cô đã bất tỉnh vào ngày hôm đó, đột nhiên không hiểu sao lại hắt hơi vài cái. Cô cũng không để ý chỉ khịt mũi, trong lòng cảm thấy cáu kỉnh vô cùng.
Cô không thể nhớ sai, đêm đó chính là ở nơi này. Cô gái đó đang ngồi ở vị trí này, cái cây to bên cạnh là hiện trường vụ án, cô bị đè ở đó, chỉ có cơn đau ở trên cổ bắt cô phải tỉnh táo lại.
Nhưng tới bây giờ, co đã tìm tới tìm lui rất nhiều lần, nhưng ngay cả bóng dáng của chiếc vòng tay bằng bạc kia cũng không nhìn thấy. Hàn Á ngồi xuống thất thần, cả người mệt mỏi không chịu nổi, quả nhiên di chứng để lại sau khi bị hút máu rất đáng sợ.
Kỳ thật không tìm thấy cũng đúng, nơi này ra vào nhiều người như vậy, mỗi một người cô phải tìm như thế nào đây? Cho dù cô không đánh rơi ở đây, nhưng nếu rơi trên đường đến bệnh viện, thì càng là mò kim đáy bể.
Nhưng chỉ có điều là cô không cam lòng, cô có thể mất mọi thứ, nhưng không thể để mất cái kia được! Dù sao thì… Trong nhà cũng truyền lại cho cô một báu vật như vậy, hơn nữa cô cũng đã thề rằng dù có mất mạng cũng không được để mất thứ đó.
Đúng rồi! Đột nhiên, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, lại nghĩ tới một khả năng.
Chẳng lẽ bị người phụ nữ xấu xa kia lấy đi? Vừa nghĩ tới như vậy Hàn Á lập tức đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng đi được hai bước, cô lại nhớ tới, cô còn không biết người phụ nữ đó ở đâu, làm sao tìm được? Hơn nữa, nếu như tìm thấy thì cô định thế nào, người phụ nữ đó thật sự sẽ trả lại cho cô sao?
“Hừ …” Thử hỏi xem còn thợ săn huyết tộc nào thảm như cô không?
Cô đưa tay lên lau mặt, ngẩng đầu ép mình nhìn về phía mặt trời chói chang, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy thế giới tối tăm đến đáng sợ? Cô giống như một con kiến, sống âm thầm, tứ cố vô thân.
Nhưng còn may mắn là bản thân vẫn còn sống.
Người qua lại trong công viên là những cô chú cao tuổi, năm tháng không chút thương tiếc để lại trên gương mặt những họ những vết hằn, nhưng bọn họ vẫn có thể sống vui vẻ như vậy. Còn cô tuổi còn trẻ, tại sao lại luôn phải thở dài như thế?
Trong đầu cô có muôn ngàn suy nghĩ, cơ thể lại càng thêm mệt mỏi, đợi tới khi bình tĩnh trở lại, thậm chí ngay cả sức lực đứng dậy cô cũng không có. Từ từ nhắm mắt lại, đúng là đã có thể chìm vào giấc ngủ.
“Cô gái, cô gái?”
Khi tỉnh dậy, cô mở mắt ra đã thấy trời đã tối, lúc này mới nhận ra trời có chút lạnh, nên không khỏi co rụt cổ lại, quay đầu nhìn bác gái lao công vừa mới đánh thức mình dậy.
Cô xấu hổ gãi đầu: “A, cháu vô tình ngủ quên mất.”
“Trời tối rồi, về sớm đi.” Bác gái cố gắng nói giọng phổ thông không chuẩn, nhưng sự quan tâm mà bác ấy bày tỏ là chân thành.
Hàn Á thấy vậy thì không tránh khỏi có chút cảm động, cô gật đầu: “Được rồi, một lát nữa cháu sẽ đi, cám ơn bác gái.”
“Con gái ở ngoài buổi tối không an toàn, phải về sớm một chút, nếu như xảy ra chuyện gì người thân nhất định sẽ rất lo lắng…” Bác gái có gương mặt nhiều nếp nhăn đã đi xa, nhưng trong miệng vẫn còn lẩm bẩm không ngừng, cuối cùng bác ấy vẫn còn quay lại nhìn Hàn Á và vẫy tay với cô, nhưng Hàn Á cũng không rõ bác ấy nói gì nữa.
Tuy nhiên, cô vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, sau khi ngủ một giấc dài, cơ thể cô tê cứng, run lên một chút, nhưng tinh thần đã khôi phục một ít, dừng lại một lúc cuối cùng cũng có thể đi lại được rồi.
Đi đâu bây giờ, cũng không biết vì sao cô lại không muốn quay về tầng hầm ngầm kia nữa, chỉ cần nghĩ đến một mảnh tối tăm ở đó, cũng đủ khiến cho cô cảm thấy ngột ngạt.
Nếu không đi thử vận may, cho dù thế nào, vòng tay cũng nhất định phải tìm được về.
Vì vậy, cô cố thu hết can đảm, đi đến con đường lần đầu tiên cô gặp Tạ Lê, muốn ôm cây đợi thỏ. Nhưng cuối cùng vẫn thất sách, sau đêm tới bệnh viện đó, Tạ Lê giống như uống nhầm thuốc, nhịn không được lại tới bệnh viện. Nhưng cách một cánh cửa sổ, vốn dĩ giường bệnh mà Hàn Á đang nằm lại không một bóng người.
Nhanh như vậy đã xuất viện rồi sao? Có phải vì không có đủ tiền để ở? Cô nhỡ rõ cô gái đó quả thật rất nghèo, nhưng như vậy cũng không được, nếu xuất viện sức khỏe không tốt, chẳng phải thời gian hồi phục lại càng chậm hơn nữa thì sao?
Không thể giải thích được, cô liền thả mình từ trên tầng cao xuống, hòa mình vào thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn. Cho đến khi cô tìm thấy hơi thở của Hàn Á, nhưng đồng thời, cô khẽ cau mày, ngửi thấy được một mùi nguy hiểm tới từ đồng loại.
Trong tích tắc, cô bay ra ngoài như một mũi tên.
Hàn Á vẫn không biết chuyện gì ngồi xổm bên vệ đường, trên tay cầm một cành cây nhặt được, nhàm chán vẽ những vòng tròn, trong đầu cô cũng đã định sẽ đời cả đêm rồi. Nhưng người mà cô đợi tới không phải là Tạ Lê, một đôi ủng da đen bóng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô, cô ngẩng đầu nhìn chủ nhân của đôi ủng da, cô nghiêng đầu, một lúc lâu sau mới nhận ra.
“Cô… tìm tôi?” Cô nhìn quanh, con đường hướng lên bầu trời, cô cảm thấy bản thân cũng không có chắn đường của đối phương. Nhưng rõ ràng cô không biết người này.
Tạ Y không trả lời, nheo mắt xác nhận cô gái đang từ từ đứng dậy trước mặt, khi đã chắc chắn mọi chuyện, cô ấy bất ngờ vươn tay nắm lấy cánh tay kéo cô lên xe.
Hàn Á sửng sốt trong chốc lát, trong tiềm thức muốn kháng cự, sau khi nhìn qua mới nhận ra người vô cảm trước mặt cũng là kẻ không có bóng! Cô sợ đến mức sống lưng lạnh toát, muốn đứng lên, nhưng người này mới là người huyết tộc thứ hai cô mới gặp mà thôi!
Cô lập tức dùng hết sức thoát ra khỏi sự khống chết của người này, nhưng bên kia không hề buông tha mà trên tay áo len bông của cô đã bị xé ra một lỗ lớn.
Mặc dù Hàn Á rất đau lòng, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, hai tay che ở trước người, bước chân liên tục lùi về phía sau: “Chờ đã, chờ một chút, có chuyện gì từ từ nói, có phải là cô đã nhận nhầm người rồi không?” Đương nhiên, cô cũng không thể nhớ ra được ban ngày thiếu chút nữa đã đụng vào xe của người này, chính là chiếc xe mà Tạ Y lái. Tuy nhiên, trong lòng cô đang thầm đoán, có phải là người do Tạ Lê phái tới không?
Nhưng từ trước tới nay Tạ Y vẫn luôn kiệm lời như vàng, nói chuyện với con người lại càng hiếm. Đương nhiên, cô ấy chắc chắn rằng mình không nhận sai người, cho nên mặc kệ người này có nói như thế nào thì nhất định cô ấy cũng phải đưa người về.
Đôi mắt cô ấy khẽ nheo lại, ánh sáng dùng để thu phục trái tim lộ ra, Hàn Á không may lại nhìn thấy, đầu óc cô thoáng chốc trở nên trống rỗng, cô cũng không nói thêm lời này lập tức nằm xuống đất. Tạ Y lạnh lùng nhìn thấy cô ngã xuống đất, lúc này mới cúi người xuống vác người đang ngã trên đất tới trước xe, sau đó ném người vào trong xe.
Chiếc xe cứ như vậy mà rời đi, một lúc lâu sau, Tạ Lê dừng lại trên không trung, trên đường ngay cả một bóng người cũng không có. Cô liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn theo phương hướng của chiếc xe đang rời đi, ánh mắt trầm xuống, sau đó lập tức đuổi theo.
Trong phòng, trên chiếc giường đôi được che bởi tấm rèm màu hồng, tiếng thở hổn hển của phụ nữ liên tục vang lên, hết đợt này đến đợt khác, cho đến khi chạm đến đỉnh của thỏa mãn, cuối cùng đột ngột dừng lại.
Sau đó là tiếng gõ cửa, Tạ Kỳ dựa người vào cái gối mềm mại, từ từ thở ra từng vòng khói từ đôi môi đỏ mọng, người phụ nữ trong lòng nhắm mắt lại dựa vào người cô ấy thở hổn hển.
“Vào đi.” Cô ấy thản nhiên nói.
Tạ Y đỡ Hàn Á vẫn đang hôn mê, mở cửa bước vào. Cảnh tường kiều diễm bên trong phòng lập tức đập vào mắt, cô ấy vẫn thờ ơ, cúi đầu đặt Hàn Á lên ghế sô pha bên cạnh.
Cách một lớp rèm mỏng, Tạ Kỳ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Á, một lúc lâu sau mới nói: “Cô có thể đi được rồi.”
Tạ Y nhận lệnh định đi ra ngoài.
“Không phải cô, là cô ấy.” Cô ấy khẽ vỗ vào tầm lưng nhẵn mịn của người phụ nữ ở trên giường, hoàn toàn không còn một chút dịu dàng như vừa rồi?