Chương 8
Tạ Lê cúi người kéo chiếc dây đang trói trên tay Hàn Á, hơi dùng sức một chút kéo người nọ tới trước mặt mình. Hàn Á vốn dĩ còn muốn giãy dụa, nhưng hiển nhiên, sức lực của cô không thể nào so được với người thuộc huyết tộc không biết đã sống được bao lâu trước mắt này, nếu còn tiếp tục thì chẳng khác nào đang lấy trứng chọi đá.
Trái tim vốn đang bình lặng của Tạ Lê, đột nhiên trở nên lo lắng. Cơ thể không chút che đậy ở trước mặt càng toát ra sức cám dỗ mãnh liệt. Ăn tủy biết mùi là bản năng của mỗi người, mà tới khi một món ăn ngon đang được bày ra trước mặt mình, thử hỏi liệu có mấy người có thể kiềm chế được?
Tạ Lê không khỏi tự hỏi bản thân, lúc này nhìn cô gái trước mặt đang cuộn mình khẽ run lên, quả thực là cô cực kỳ muốn hút máu. Thậm chí còn muốn hung hăng thô bạo xâm phạm dây thần kinh yếu ớt như chim sợ cành cong của cô.
Chỉ là trong đầu cô đang háo hức muốn thử, nhưng khả năng kiềm chế hơn người của cô không cho phép bản thân làm như vậy.
Mà cô lại đột nhiên phát hiện ra, Hàn Á đang cuộn mình vùi mặt vào giữa hai đầu gối, lại đang khẽ nức nở. Cô sững sờ một lúc, trong lòng có chút khó chịu.
“Tại sao lại khóc?” Thoải mái cởi bỏ mảnh vải kia, Tạ Lê khẽ nhíu mày, tiện tay lấy một tấm khăn mỏng ném lên người Hàn Á.
Hàn Á mặc kệ cô, vô thức siết chặt tấm chăn mỏng phủ trên người, khẽ khịt mũi thêm mấy cái, sau đó lại quay đầu về phía bên kia.
Tạ Lê nhìn thấy động tác nhỏ này của cô, đôi mắt không khỏi tối sầm lại một chút. Đến gần không để cho đối phương có bất cứ cơ hội phản kháng nào: “Tôi hỏi cô, ai cho cô không trả lời?”
Cô chính là như vậy, người trước mặt cho rằng bản thân mình là cái gì mà lại lớn tiếng với cô như vậy? Cô là một thợ săn huyết tộc không tệ, cũng là một kẻ địch đáng gờm đối với bọn họ, nhưng ai quy định nếu như bản thân mình rơi vào trong tay bọn họ, tuyệt đối sẽ phải nói gì nghe nấy?
Nhưng oán thầm trong lòng là một chuyện, nhưng trong lòng đang sợ hãi lại là một chuyện khác. Hàn Á buộc phải nhìn vào đôi mắt huyền diệu khác thường đó, mím môi, vô cùng bất đắc dĩ.
“Tôi cảm thấy khó chịu không được sao, một người thiếu chút nữa bị cô ta cưỡng bức là tôi, khóc một chút cũng không được?” Cô nhỏ giọng oán giận, rõ ràng là cô đang tức giận nhưng không dám biểu hiện ra. Bộ dáng đáng thương càng làm cho người ta cảm động, khiến đối phương nhịn không được muốn đưa tay ra giúp cô lau đi những giọt nước mắt trong suốt.
Tạ Lê giống như cũng đã hiểu ra được, lập tức buông bỏ sự khống chế của mình đối với cô. Cô chưa bao giờ khóc, cũng chưa từng đối mặt với chuyện như vậy, tuy rằng đã nhìn thấy rất nhiều nước mắt của con người, nhưng trong lòng cô vẫn không hiểu.
“Thiếu chút nữa?” Nhưng điểm chính mà cô nói có vẻ hơi phi lý.
Nhìn thấy khuôn mặt đang ủy khuất của Hàn Á nghẹn lại càng đỏ hơn, đôi mắt ngấn nước liếc nhìn cô một chút, giọng nói càng lớn hơn: “Nếu không thì sao?”
Tạ Lê bị tiếng gầm của cô làm cho choáng váng, sau đó cũng lập tức nhận ra cuối cùng bản thân mình vẫn chưa tới muộn.
“Cô ấy là em họ của tôi, nếu như có cái gì không đúng, tôi sẽ thay cô ấy xin lỗi cô.” Dừng một chút, cô liền nói.
Xin lỗi? Tiếng nức nở của Hàn Á đột ngột dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Tạ Lê giống như nhìn thấy quỷ. Người phụ nữ kiêu ngạo, không bao giờ để ý tới người khác, thế nhưng lại chịu xin lỗi thay người khác sao?
Nhưng nhìn vẻ ngoài và giọng điệu của cô ấy, không có vẻ gì là giả vờ. Hàn Á đưa tay lên lau mắt, trong lòng đồng thới cũng lại nghĩ tới chuyện vòng tay. Vì vậy cô liền lập tức được đà lần tới, dũng cảm chất vấn đối phương: “Không phải là cô lấy vòng tay của tôi đấy chứ?”
Tạ Lê sau khi nghe xong, khẽ nhướng mày một cái, thái độ cũng không giống như đang phủ nhận. Hàn Á hiểu ý muốn đưa tay mình ra, nhưng chiếc chăn trên người lại trượt xuống, vô tình để lộ ra bầu ngực quyến rũ, cô vội vàng thu tay lại rồi kéo chăn lên.
“Nếu cô lấy có thể trả nó lại cho tôi, được không?” Cô cho rằng mình đúng, nhưng khi nói ra những lời này, nghe thế nào cũng đều cảm thấy bản thân mình đuối lý.
Tạ Lê không trả lời ngay lập tức. Thực ra đây là lần đầu tiên cô lấy đồ của người khác nên không có kinh nghiệm. Trong thâm tâm mặc dù biết điều đó là không nên, nhưng bản thân lại không muốn trả lại cho cô ấy. Cô cũng không biết từ lúc nào ánh mắt đã rơi vào bờ vai trắng nõn thấp thoáng của Hàn Á, trong lòng có chút không yên lơ đễnh lắc đầu.
“Vì sao vậy?” Trong lòng Hàn Á vô cùng sốt ruột, cô rất sợ Tạ Lê ăn mềm chứ không chịu ăn cứng này, khó khăn lắm mới có thể làm nũng nói: “Thứ đó đối với cô cũng chỉ là đồ bỏ, có thể trả lại cho tôi được không?”
Tạ Lê lập tức thu hồi suy nghĩ trong đầu, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mong đợi của Hàn Á: “Nếu cô dùng nó để đối phó tôi, đương nhiên tôi sẽ không trả lại nó cho cô. Nếu cô muốn, cô có thể tự mình tới lấy.” Cô nói xong liền định quay người rời đi, nhưng nhiệt độ trong căn phòng này cao tới dọa người, khiến cho cả người cô cảm thấy không thoải mái.
Nhưng Hàn Á đang gặm nhấm từng lời của cô ấy, cái gì gọi là dựa vào năng lực của mình tới lấy, bản thân cô thì có năng lực gì? Năng lực lớn nhất của cô chính là chiếc vòng tay kia, mặc dù cô không biết sử dụng nó nhưng tốt xấu gì đó cũng là bảo vật của gia đình, hơn nữa cũng đã lập được không ít công trạng!
Ngược lại, Tạ Lê đã đi tới cửa, cô muốn đuổi theo, nhưng trên người lại không còn quần áo để mặc. Tới nước chó cùng rứt giậu, cô không hề nghĩ ngợi mà nói ra những lời bất lợi với mình, sau khi nói xong thì chỉ hận không thể lập tức cắn đứt lưỡi của mình.
Đúng như những gì bản thân dự kiến, Tạ Lê lập tức dừng lại, suy nghĩ một chút sau đó quay đầu lại nhìn về phía cô: “Cô vừa nói gì?” Cô ấy thực sự đã nghe thấy, còn muốn nghe lại lần nữa.
“Tôi nói, sẽ cho cô hút máu tôi một lần nữa, sau khi hút máu xong lập tức đem vòng tay trả lại cho tôi, được chưa?” Hàn Á cúi đầu, nghiến chặt răng lặp lại.
Tạ Lê là người thích giao dịch công bằng, cô hút máu người, nhưng là dưới tình huống lý trí của đối phương vẫn còn tỉnh táo, cũng đều là hai bên trao đổi lợi ích lẫn nhau. Cô giúp người khác loại trừ tai họa, còn những người đó tự nguyện dâng máu của mình cho cô.
Hiện tại, đề nghị trao đổi mà Hàn Á đề xuất thực sự rất hấp dẫn. Tuy nhiên, cô luôn cảm thấy điều đó là không công bằng.
“Không được.” Cô suy nghĩ một lúc rồi lại từ chối.
Hàn Á đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, mí mắt rũ xuống như muốn buộc tội cô ấy không biết tình thế hiện giờ. Cô đã nhượng bộ đến như vậy, cô ấy vẫn còn chưa hài lòng?
“Cái đó, hai lần!” Cô không biết mình lấy dũng khí ở đâu, trong lòng biết rất rõ nếu như đối phương muốn hút máu của mình là chuyện dễ như trở bàn tay, vậy mà cô còn dám cùng người đó ra điều kiện.
Nhưng Tạ Lê vẫn lắc đầu: “Không được.” Khóe miệng hướng về phía Hàn Á, đương nhiên sẽ không trực tiếp nói ra, cho dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng đều không đủ. Nhưng từ từ, cô đã tìm ra điểm mấu chốt của Hàn Á, việc này cũng khiến cô cảm thấy vui vẻ.
“Cô!” Hàn Á tức giận thở hổn hển, hai tay dưới chăn véo mạnh khiến nó nhăn lại: “Ba lần, không thể hơn được nữa! Hơn nữa, tôi cũng không còn nhiều máu, cô phải để cho tôi nghỉ ngơi tốt, mới có thể hút tiếp được.”
Tạ Lê cong môi nở một nụ cười, nhưng khi quay đầu lại nhìn, cô vẫn lãnh đạm như ngày nào. Cô lắc đầu lần thứ ba, dễ dàng phá vỡ mọi suy nghĩ của Hàn Á: “Không được.”
“Vậy thì rốt cuộc cô muốn như thế nào?!” Hàn Á lập tức biến thành một con mèo đang xù lông, cắn môi tức giận nhìn cô ấy: “Như thế nào thì cô mới chịu trả vòng tay lại cho tôi, cô nói đi!”
Tạ Lê ngẩng mặt lên, đột nhiên không biết đang suy nghĩ gì, đút tay vào túi lấy điện thoại di động ra, có tiếng ‘cạch’, trên màn hình hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp đang kinh ngạc.
Hàn Á không thể nói rõ, bất tri bất giác phát hiện ra bản thân mình vẫn còn đng nằm ở dưới chăn: “Cô muốn làm gì?”
“Lưu lại làm kỷ niệm.” Tạ Lê đáp một cách đơn giản, dùng ngón tay ấn lưu, cất điện thoại vào túi, sau đó mới quay trở lại chủ đề này: “Điều kiện của tôi, e rằng cô không thể đáp ứng được.”
Cô cũng không quan tâm tới chuyện chụp lại ảnh kia, nghiêm mặt nói:: “Có gì cô cứ nói.”
“Tôi cũng không cần một hai lần, tôi muốn cô hoàn toàn thuộc sở hữu của tôi, trở thành người của tôi.” Như vậy, cô không cần lúc nào cũng phải lo lắng về con mồi của mình. Chiếc vòng tay đó uy hiếp tới mạng sống của cô, cô dùng chính mạng sống của mình để trao đổi với thân thể của Hàn Á, chẳng lẽ không công bằng?
“Cô đang nói đùa gì vậy?” Cái gì gọi là thuộc sở hữu của cô ấy, cái gì mà trở thành người của cô ấy? Chẳng lẽ, người phụ nữ này và người phụ nữ vừa rồi có cùng một hứng thú với cô sao? Thực sự là rất kỳ lạ, đây là cái gì vậy, bọn họ không gần nữ sắc thì không chịu được sao? Phì, người phụ nữ này không phải đang tỏ tình với cô đấy chứ, chẳng qua cũng chỉ là muốn thỏa mãn tính chiếm hữu của bản thân mình mà thôi!
Tuy nhiên, biểu hiện của Tạ Lê lại rất nghiêm túc, còn nghiêm túc phủ nhận: “Tôi không đùa đâu.”
“Không được!” Lần này đến lượt Hàn Á từ chối, đối với loại chuyện giống như bán đứng bản thân mình thế này, sao cô có thể đồng ý được chứ?
“Không được, vậy thì quên nó đi.” Tạ Lê quả thực có chút hy vọng cho nên cũng khiến cô có chút tức giận khi bị từ chối. Cô liền quay người lại chuẩn bị rời đi, cũng không biết Hàn Á ở phía sau lưng mình đang nghĩ gì, không định bỏ cuộc liền lên tiếng gọi cô lại.
“Ừm, không thể đổi một điều kiện khác được sao, chúng ta thương lượng một chút?”
Tạ Lê lắc đầu: “Không có gì để thương lượng.” Cô nói một thì chính là một, không chấp nhận chuyện cò kè mặc cả.
“Vậy thì cô…” Hàn Á hoàn toàn tuyệt vọng, lập tức suy sụp: “Vậy thì tốt xấu gì cô cũng phải tìm quần áo cho tôi mặc, quần áo của tôi đã bị em họ của cô làm cho thành ra như vậy, nếu cứ thế này tôi cũng không thể ra ngoài được, đúng không?”
“… Vậy cô chờ một chút.”
Một tiếng “ồ” Hàn Á còn chưa kịp thốt lên, bóng dáng của Tạ Lê đã biến mất. Chưa đầy năm phút sau cô đa quay trở lại, trên tay còn cầm hai chiếc túi có logo thương hiệu mà Hàn Á thậm chí còn không biết tên.
Hàn Á vừa sờ vào vải đã biết nó không hề rẻ, trong lòng không nhịn được mà cảm thán, cuộc sống của kẻ có tiền đúng là khác biệt, nhưng nói qua nói lại một hồi lâu cũng không có được thứ mình muốn, khiến cô không khỏi đen mặt nhìn về phía Tạ Lê, nhưng lời nói ra vẫn nghẹn trong cổ họng, một lúc lâu sau nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của đối phương mới nói: “Cái kia đâu?”
“Cái nào?”
“Cái kia!” Hàn Á thiếu chút nữa không nhịn được mà vỗ ngực, chẳng lẽ còn muốn cô phải nói rõ hơn, thứ mà tất cả phụ nữ đều không thể thiếu, chẳng lẽ vì cô ấy là người của huyết tộc, cho nên không cần phải mặc?
Không phải chứ, cô ấy không mặc cái kia, sao thoạt nhìn ngực lại có thể lớn như vậy? Quả thực là quá dọa người!
May mắn thay, Tạ Lê cuối cùng đã hiểu, nhưng kết quả không cải thiện một chút nào: “Tôi quên mất, nhưng sau này mua là được, cô cũng mau mặc vào đi.”
Mẹ nó! Chuyện như vậy có thể chấp nhận được sao? Để cô không mặc gì bên trong, mặc thứ này lên người, có thể nhìn được sao? Không phải là người này cố tình đấy chứ, nghĩ như vậy khiến cô vô cùng tức giận!
“Tôi không …” Cô còn chưa nói hết câu, nhưng bên kia cũng không có ý định nghe.
“Tôi đi đây.”
“Này, cô đừng đi!” Hàn Á vội vàng ngăn cô ấy lại.
“Cô còn có chuyện gì nữa?”
Hàn Á lại đột nhiên nhăn nhó: “Cô thấy bây giờ cũng đã khuya rồi, dù sao tôi cũng là một cô gái, còn mặc như vậy, không phải ít nhiều cũng sẽ không an toàn sao? Nếu như không may gặp phải người nào…” Lời này của cô ấy không phải là đang ám chỉ Tạ Kỳ sao.
“Không.” Tạ Lê đương nhiên là hiểu, nhưng cô không cho rằng Tạ Kỳ còn có gan này.
Hàn Á không vui, vội vàng cãi lại: “Không có gì là tuyệt đối, cái gì cũng có thể. Dù sao tôi vẫn còn ở đây, nguy hiểm nhất định còn tồn tại!”
Có phải cô ấy đang khen dáng vẻ của mình xinh đẹp hay không? Tạ Lê nhíu mày, thật ra trong lòng cũng ngầm đồng ý. Nhưng cô lại cảm thấy có chút buồn cười: “Vậy thì sao, cô tin tôi? Cô cảm thấy tôi sẽ không làm chuyện đó sao?”
“… Nếu như cô muốn làm thì đã không chờ tới bây giờ.” Hàn Á nói xong cũng không khỏi đỏ mặt, vừa rồi Tạ Lê đã phá vỡ hoàn toàn suy nghĩ của cô, nhưng giao dịch không thành, người phụ nữ này cũng không cưỡng ép, nói tóm lại, quả thực cũng không phải loại người cứng rắn từ tận trong xương tủy. Huống hồ lúc này trên người cô lại không mặc đồ, lại còn đang đứng trước mặt cô ấy nữa, nếu như có xảy ra chuyện gì cũng đã sớm xảy ra rồi.
“Nhưng cô không biết để tôi bảo vệ cô là chuyện rất vô lý sao? Cô đã quên mất cô đã từng muốn giết tôi đó.”
“Cái đó, không phải cô cũng muốn giết tôi sao?” Chuyện này hai người họ xem như hòa nhau.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng Tạ Lê lại muốn nói rõ với mình: “Tôi chưa bao giờ có ý định giết cô.”