Chương 9
Nếu như chỉ nhìn kết quả thì đây sẽ chỉ là trận đấu võ mồm không mấy liên quan, hai người họ đang sóng vai nhau đi trên con đường rải đầy ánh trăng bạc.
Một ma cà rồng, một thợ săn ma cà rồng, bầu không khí kỳ lạ không thể giải thích được. Hàn Á thật sự cũng không quá mong đợi việc Tạ Lê sẽ thực sự đồng ý với mình, nhưng cô cũng rất sợ cô em họ có suy nghĩ không đứng đắn kia của cô ấy, nếu không thì làm sao cô ấy có thể đồng ý với yêu cầu mà ngay bản thân cô cũng cảm thấy quá đáng?
Hôm nay cứ thế rời đi, ngày mai gặp lại, cũng không biết tình cảnh sẽ biến thành như thế nào.
Nhưng hiện tại tạm thời bỏ qua không nghĩ tới những chuyện này nữa, hiện tại Hàn Á còn nhiều chuyện khiến bản thân cảm thấy buồn bực hơn, là về kích cỡ bộ đồ đang mặc ở trên người cô, chất liệu tốt, mặc rất thoải mái nhưng lại ôm sát cơ thể, lại không mặc nội y nên tất cả những thứ không nên nhìn thấy đều bị lộ ra. Cô chỉ biết lấy hai tay ôm ngực, nhưng cũng chỉ có thể che được một lúc.
“Còn bao xa nữa?” Tuy rằng Hàn Á ở bên cạnh không được mấy tự nhiên, nhưng Tạ Lê cũng không mấy để ý.
Trong bầu không khí yên lặng đột nhiên xuất hiện âm thanh khiến Hàn Á không khỏi kinh ngạc một chút, sau đó ngẩng đầu lên liếc mắt một cái: “Còn xa lắm.” Cô lại cúi đầu xuống, đá vào hòn đá đang nằm dưới chân mình.
“Không phải cô chạy rất nhanh sao, vì sao lại không chạy?” Tạ Lê vẫn nhìn chằm chằm phía trước, cũng không biết là thật sự quan tâm hay chỉ thuận miệng hỏi.
Hàn Á cũng thiếu chút nữa bị câu hỏi này của cô làm cho choáng váng, một lúc lâu sau cô mới trả lời: “Bây giờ cũng đã muộn rồi, hơn nữa cũng không có ai đuổi tôi, vì sao tôi lại phải chạy?”
“Như vậy không phải sẽ nhanh hơn sao?” Tạ Lê coi đó là đương nhiên.
“Tôi cũng không vội trở về.”
Lần này, Tạ Lê sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Hàn Á một cách kỳ lạ, nào ngờ cô gái này lại đột nhiên căng thẳng mà rụt người lại, giống như đang cố ý tránh né ánh mắt của cô.
“Cô có thích đi cùng với tôi không?” Tạ Lê hỏi một cách dứt khoát.
Sau đó Hàn Á có chút không nói nên lời, ngược lại còn cảm thấy từ tận xương tủy của người phụ nữ này còn có chút tự luyến. Cô không vội vã muốn quay về, cho nên không cần phải vội vã chạy đi, đúng không? Nhưng cũng không có nghĩa là bản thân thích đi với cô ấy, đối phương chẳng qua cô cũng chỉ đang lợi dụng cô ấy mà thôi, tới nhà rồi sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa.
Nhưng Hàn Á không nói lời nào, Tạ Lê lại xem như cô đang cam chịu, lối suy nghĩ của cô luôn khác với con người, hơn nữa vẫn luôn tin tưởng vào nhận định của mình.
“Tuy nhiên, nếu Tạ Kỳ muốn tìm cô gây rắc rối, nếu tôi không có ở đó, thì cô có trốn thế nào cũng vô dụng.”
“Tạ Kỳ?”
“Ừm, cô ấy tên là Tạ Kỳ.”
“Còn cô thì sao?” Hàn Á lúc này mới nhớ đến, người phụ nữ này đã từng hỏi qua tên của cô, nhưng lại chưa từng tự mình giới thiệu qua.
Tạ Lê đột nhiên không nói, nghĩ đến đã lâu rồi chưa có ai hỏi tên của cô, cũng đã rất lâu rồi cô chưa tự nói ra tên của mình, bản thân dường như có chút quên, phải mất một lúc mới nhớ ra.
“Tạ Lê.” Cuối cùng cô cũng trả lời.
“Tạ Lê.” Hàn Á lặp lại một lần nữa: “Giống như không thể xuất hiện lúc bình mình sao? Tôi biết ma cà rồng giống như các cô ban ngày đều không thể ra ngoài.”
Tạ Lê không khỏi liếc cô một cái: “Là một thợ săn ma cà rồng, cô nên chăm chỉ học hỏi mới phải.”
“Cho nên cô muốn dạy tôi bắt ma cà rồng như thế nào sao?”
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
Rốt cuộc cô đang hỏi câu vớ vẩn gì vậy, bản thân đã quên mất người phụ nữ trước mặt này là một ma cà rồng rất khó đối phó rồi! Nhưng thấy Tạ Lê không hề tức giận, cô mới dám bước theo cô ấy.
“Cô xem, cô ấy có thể tới tìm tôi để gây rắc rối, vậy thì cô mau trả vòng tay lại cho tôi.”
“Cô cũng không cần tiếp tục kiên trì, ngoại trừ đồng ý với điều kiện của tôi, cô cũng chỉ có duy nhất một con đường này, nếu không tôi sẽ không đưa cho cô.”
Hàn Á lập tức giận dự, không ngừng chỉ trích: “Cô chính là lấy đồ của người ta mà không được phép. Cô có biết đó là ăn trộm không?”
“Cô nói gì như thế nào cũng được.” Tạ Lê không thèm quan tâm nhướng mày một cái, quay đầu lại lập tức nhìn thấy hai đốm nhỏ không nên nhìn thấy trước ngực cô. Hàn Á cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cô ấy, đêm tối cũng không thể che dấu được khuôn mặt đỏ tới tận cổ của cô.
Cô đột nhiên quay người lại, quay lưng về phía Tạ Lê, cô muốn ngồi xổm xuống khóc lớn một trận. Đây là cái gì vậy, cô đã gặp phải đủ loại chuyện xui xẻo rồi, có lẽ ngay từ đầu cô không nên không biết tự lượng sức mình mà trêu chọc Tạ Lê này!
“Tôi cũng không nhìn thấy gì cả.” Tạ Lê liếm khóe miệng, hai tay đút trong túi, nhàm chán thanh minh.
Người này không biết lời này của mình càng nói ra lại càng mờ ám sao, ai muốn cô ấy có “ý tốt” giải thích? Hàn Á nhíu mày, đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng hai tay ôm lấy đầu gối, biến mình thành một quả bóng.
“Tôi hứa với cô, sau này sẽ không bao giờ tìm cô gây rắc rối cho cô nữa, được không? Tôi sẽ lập tức quay về đúng đường của mình, không tiếp tục làm thợ săn ma cà rồng nữa, được không? Đó là thứ mà mẹ tôi đã để lại trước khi mất, tôi cũng không nỡ để mất nó được, cô đưa cho tôi…”
Tạ Lê dừng lại, nheo mắt nhìn bóng lưng yếu ớt đau khổ của cô, nhưng trong lòng lại không chút cảm động: “Không được.” Cô nhỏ giọng nói, vẫn là đáp án đó.
“Vậy thì cô xóa ảnh kia của tôi đi!” Hàn Á lại đột nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn cô, đỏ mặt yêu cầu.
Tạ Lê nhất thời không theo kịp suy nghĩ nhảy vọt của cô ấy, sửng sốt một chút, sau đó cơ mặt khẽ giật giật: “Không được.” Cô giống như chỉ biết nói hai từ này.
Đây là lần đầu tiên Hàn Á nhìn thấy biểu cảm xụ mặt của cô gái này, cau mày suy nghĩ một chút, tuy rằng rất muốn trêu chọc, nhưng vẫn không thể phủ nhận, thật sự là rất xinh đẹp.
Đây cũng là lần đầu, cô không nhịn được mà nhìn cô gái nhỏ thêm vài lần.
Nhưng mộng đẹp thường không kéo dài, phụ nữ càng đẹp thì sẽ càng rắc rối! Còn Tạ Lê sao có thể nghĩ tới chuyện khác với cô gái này, cô căn bản là một ma cà rồng, chỉ có thể hút máu người mà thôi!
“Tại sao không được? Cô muốn giữ thứ đó để làm gì? Nếu không thì để tôi chụp cho cô một bức ảnh, xem như là trao đổi có được không?”
“Không được.”
“Cô có thể thay đổi câu trả lời của mình được không? Cô giữ bức ảnh đó để làm gì?” Những lời này của cô nói ra cũng không thể ngăn cản, nói gì thì cũng là sau đó mới hiểu ra.
Nhìn thấy người không nhiễm khói lửa nhân gian như cô ấy vẫn nghe hiểu, nhưng lại không hề tức giận, rất bình tĩnh mà đáp lại một câu: “Cô không định đi nữa?”
“Tôi không đi đâu hết!”
Lần này Tạ Lê cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, bước chân vẫn vững vàng tiến về phía trước: “Cách bên ngoài phía Bắc một nhìn thước có một huyết tộc, cô muốn đợi đối phương tới tìm mình sao?”
“… Sau đó thì sao, cô đợi tôi một chút!”
Cuối cùng vẫn còn sống để về nhà, mặc dù cửa nhà ở cách đó không xa nhưng cô cũng không dám đi vào: “Tới rồi, nếu không cô về trước đi?”
Tạ Lê đoán Hàn Á không muốn để cô biết mình đang ở phòng nào, nhưng Hàn Á cũng không cần phải nhiều lời, trong lòng cô đã biết rất rõ ràng. Không khỏi nhíu mày theo thói quen: “Cô sống ở một nơi như thế này?”
“Cái gì mà như thế này?” Bị bại lộ khiến cô có chút không cam lòng, ngửa đầu nhìn tòa nhà trọ cao ngất trước mặt: “Giá nhà ở đây rất đắt, được không?”
“Tầng hầm cũng đắt như vậy sao?”
“…”
“Hơn nữa, hẳn là cô đã thuê nó đúng không?”
Hàn Á cúi đầu: “Làm sao cô biết?”
“Đánh hơi.”
“… Được rồi, tôi thừa nhận, tôi nghèo đến mức không đủ tiền ăn, nhưng đó không phải chuyện của cô, cô có thể đi được rồi.”
“Lợi dụng xong rồi?”
“Còn lại là tính mạng của chính mình.” Cô cũng không thể để cho cả đời của mình được người nguy hiểm này bảo vệ được, có thể lợi dụng một lần cũng là đáng giá.
“Thật ra cô đã ngầm chấp nhận.”
Hàn Á bĩu môi: “Nếu không thì sao?”
“Nếu không tôi có thể nuôi cô, chỉ cần cô đồng ý với điều kiện của tôi.”
“Tôi không muốn!” Cô kiên quyết không chịu, cho dù chết đói cô cũng không cần ma cà rồng nuôi mình.
Vậy thì không còn cách nào khác, Tạ Lê không tiếp tục kiên trì nữa, cô vẫn luôn tin rằng, chuyện gì xảy ra thì sẽ sớm xảy ra, cũng không cần bản thân phải kiên trì tới giờ phút này. Quay đầu chuẩn bị rời đi, Hàn Á lại gọi cô lại.
“Cô nói tôi tự mình tới lấy, vậy tốt xấu gì cô cũng phải nói cho tôi biết cô sống ở đâu?”
Cũng không phải là con vật nhỏ này nhanh như vậy đã tự mình chui đầu vào lưới. Tạ Lê không khỏi nở nụ cười: “Cô tự mình đi tìm, nhưng cũng đừng quá lâu, tôi sẽ chờ.”
“Này…” Cô còn muốn nói gì đó, nhưng đã không thấy bóng dáng của Tạ Lê đâu nữa. Hàn Á bĩu môi mếu máo, đột nhiên không còn một chút sức lực, sờ vào cái bụng đói một ngày của mình, cô loạng choạng đi đến căn hầm ngầm của mình.
Tạ Lê cũng không đi xa, cô đứng trên mái nhà từ xa nhìn theo bóng dáng của người nọ đang dần biến mất khỏi tầm mắt của cô. Trước đây cũng không quan tâm quá nhiều như vậy, bây giờ cũng coi như biết được cô gái này nghèo tới mức nào.
Cô thậm chí không đủ tiền ăn, vậy mà còn kiên quyết từ chối cô ấy như vậy. Cô ấy sẽ ăn thịt mình sao, chẳng qua cũng chỉ là một giao dịch công bằng, nuôi cô như dự trữ thức ăn mà thôi.
Xung quanh phảng phất không khí lưu chuyển, một luồng hơi thở không thể che giấu phả vào lỗ mũi, Tạ Lê thu hồi ánh mắt đang nhìn về xa xăm, quay người lại. Khuôn mặt nhỏ bé không cam lòng, phẫn uất, đau khổ nhưng lại không dám làm gì của Tạ Kỳ hiện ra trước mắt, Tạ Lê không nói một lời, nhưng cơn tức giận vẫn luôn kìm nén trong lòng bắt đầu nổi lên.
Từ nãy giờ cô đã biết Tạ Kỳ vẫn luôn đi theo hai người bọn họ, nếu không, cô sẽ không đồng ý với yêu cầu của Hàn Á. Mặc dù Tạ Kỳ rất sợ cô, nhưng một khi xúc động sẽ không màng tới hậu quả.
Dòng máu ma cà rồng lạnh lùng, sẽ chẳng còn ai thiết tha quan tâm đến sự sống chết của con người. Chỉ có Tạ Lê là khác bọn họ, không ai biết vào một đêm nhiều năm về trước, tính mạng của cô được một con người cứu sống. Nhưng kết quả lại là…
Cô cũng không nhớ lại nữa, ngẩng đầu nhìn Tạ Kỳ, lập tức thu hồi những cảm xúc của đối phương vào trong tầm mắt: “Đừng làm phiền cô ấy nữa!” Cô trầm giọng ra lệnh, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng.
“Chị, không phải chị thật sự để ý tới con người vô dụng kia đấy chứ?”
“Chuyện của chị, cũng không tới lượt em quan tâm tới.”
Tạ Kỳ nắm chặt hai tay thành nắm đấm, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng: “Nhưng mà chị cũng đừng quên, trong tộc đã có quy định. Huyết tộc không thể cùng con người ở chung!”
“Chị không quên, phải xử lý như thế nào trong lòng chị vô cùng rõ ràng.” Cô vô cảm tiến từng bước tới gần Tạ Kỳ, nhưng sự mê hoặc trong ánh mắt của người kia khiến cô cảm thấy không thoải mái: “Cô ấy là con mồi của chị, nếu muốn hại người, mong em đừng đụng vào đồ của chị. Nếu không… ”
Cô cũng không nói tiếp, nhưng ẩn ý đằng sau đã rất rõ ràng.
Tạ Kỳ sững sờ nhìn cô: “Cho nên chị vì một con người mà uy hiếp em?”
“Chị chỉ muốn nhắc nhở em về nguyên tắc của mình mà thôi.”
“Chị!”
Tạ Lê cũng không muốn tiếp tục nói với cô ấy nữa, cô đi ngang qua Tạ Kỳ mà không quay đầu nhìn lại. Ma cà rồng không thể chung sống với con người từ trước tới nay đã là luật bất thành văn, để đảm bảo cho huyết thống được thuần khiết, mỗi một đời đều nghiêm ngặt tuân thủ.
Tạ Lê chưa bao giờ nghĩ đến việc phá vỡ quy tắc này, huống hồ cô cũng không muốn có một ngày hứng thú của mình đối với cô gái tên Hàn Á này đạt tới mức như vậy. Tuổi thọ của con người quá ngắn ngủi, quá yếu ớt, cô nhất định sẽ không phạm phải sai lầm này. Trước đây sẽ không, sau này lại càng không.
Chỉ là đối với một người quá mức đa nghi như Tạ Kỳ, cô cũng lười giải thích.
Tuy nhiên mầm mống hận thù gieo vào trong lòng cô ấy không thể dễ dàng biến mất được, Tạ Kỳ nhìn về phía Hàn Á vừa biến mất, hận thù trong lòng không cách nào che giấu.