- Hoa Trên Mây
- Phát Hiện Bạn Tình Là Bạn Cùng Phòng, Phải Làm Sao?
- Chương 1: Gặp bạn tình ở trước cửa ký túc xá.
Mưa phùn rơi tí tách ở ngay trước mắt, rơi tí tách khắp nơi trong thế gian.
Nếu Lâm Vân không phải người đi đường trong cơn mưa, thì cô đã muốn cảm thán cơn mưa này thật đẹp. Nhưng thật tiếc cô lại là người đi đường trong cơn mưa, mặt đất ướt sũng làm dính vào đôi giày khiến người ta phải khó chịu.
Tháng chín ở thành phố khiến tâm trạng người ta khó chịu, Lâm Vân thở dài.
Cô kéo hành lý, đành chấp nhận đi về hướng ký túc xá.
Trong bất hạnh gặp vạn hạnh, cổng ký túc xá cũng không xa lắm.
Thời gian cực khổ trôi qua, cuối cùng Lâm Vân cũng đến phòng cho người mới. Trời mưa nên bên ngoài mát lạnh, nhưng trong phòng lại khác nhau hoàn toàn, không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Bò từ lầu một đến lầu năm, hành lý còn nặng, đủ để làm đầu Lâm Vân chảy đầy mồ hôi.
Cô dựa vào ghế nghỉ ngơi, thuận tiện quan sát xung quanh ký túc xá.
Phòng ký túc xá được bốn người ở, chỉ có giường và bàn.
Hai giường đối diện đã có người để hành lý, xem ra đã có hai người chọn hai chiếc giường đó. Nhưng không thấy bóng dáng đâu, Lâm Vân đoán chắc các cô ấy đã đi ăn cơm?
Không biết các bạn cùng phòng này tính cách thế nào, điều này rất liên quan đến cuộc sống bốn năm tới của cô.
Hy vọng các cô ấy đều là người dễ sống chung, Lâm Vân thầm cầu nguyện.
Ngồi nghỉ ngơi một lúc, Lâm Vân cảm thấy cơ thể đã dần thoải mái, lồng ngực cũng không còn phập phồng thở hổn hển như lúc nãy nữa.
Cô đứng dậy, tính sẽ dọn bàn cho sạch sẽ, để sắp xếp đồ dùng cá nhân lên bàn.
***
Khoảng một tiếng sau, Lâm Vân dọn dẹp xong.
Cửa truyền đến tiếng động.
Là hai nữ sinh.
“Chào!” Lâm Vân mỉm cười, cô vẫy tay chào hai người họ.
“Chào cậu, tôi tên Lý La.” Cô gái đầu nấm giới thiệu bản thân trước.
“Chào cậu, tôi tên Trịnh Anh Kết.” Cô gái bên cạnh Lý La cũng nhẹ giọng giới thiệu bản thân.
“Chào mọi người, tôi tên Lâm Vân, rất vui được biết mọi người.” Lâm Vân cười đáp, gương mặt cười tươi với đôi má lúm đồng tiền đã làm cả người cô có vài phần dễ thương hơn hẳn.
Ba người nói đơn giản về nhà mình, chuyên ngành và đơn giản cứ thế đã làm quen xong.
Qua giao tiếp, Lâm Vân mới phát hiện các bạn cùng phòng này đều có chuyên ngành khác nhau. Lý La học chuyên ngành kinh tế học của học viện thương mại, Trịnh Anh Kết học chuyên ngành máy tính ở học viện mạng máy tính, nghe nói học hết năm nhất thì mới được chia phòng ngủ cùng ngành với các sinh viên khác.
Lâm Vân thì học chuyên ngành tin tức của học viện Báo chí và Tuyên truyền.
Không biết bạn cùng phòng cuối cùng là người thế nào.
“Ọc ọc —” Lâm Vân đã đói bụng.
Cô xấu hổ cười, Lý La và Trịnh Anh Kết rất hiểu chuyện, sinh viên mới vào trường khá mệt, đúng lúc đã tới giờ ăn cơm, hai cô ấy đề cử các món ăn trong căn tin trường cũng không tệ lắm với Lâm Vân: “Lầu hai có căn tin làm món gà hầm nấm cũng ngon lắm, cậu có thể ăn thử.”
“Được đó, tôi cũng thích ăn gà hầm nấm.” Lâm Vân nghĩ đến gà hầm nấm mềm ăn cùng với cơm thì đã thèm chảy nước.
Cô cầm chìa khóa trên bàn, đi ra ngoài.
“Cạch —” Lâm Vân vặn tay nắm cửa, vừa ngước mắt nhìn thì chân cô đột nhiên đứng yên tại chỗ.
Trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp vậy sao? Một người vừa mở cửa, một người đúng lúc đứng ngoài cửa?
Trên thế giới này lại có sự trùng hợp vậy sao? Vốn tưởng chỉ là bạn tình lướt qua, lại không ngờ lại là bạn cùng phòng trong bốn năm?
Lâm Vân cứng người, cũng ngây người.
“Đinh —” Chìa khóa trong tay Lâm Vân rơi xuống đất, tiếng chìa khóa rơi xuống cũng làm Lâm Vân bừng tỉnh.
Cô nhìn cô gái trước mặt, trên tây trang đen còn dính ít nước mưa, máu tóc và trán cũng hơi ướt, gương mặt tinh xảo toát lên vẻ lưu loát.
Dư Dật đứng ngoài cửa nhìn Lâm Vân, trong nháy mắt, hình ảnh ái muội mờ ảo trong trí nhớ tung bay, từ từ khớp với cô gái có đôi mắt hạnh, màu mực trong đôi mắt cô càng lúc càng đậm.
Dư Dật đè nén cơn tức giận trong lòng, vẻ mặt vô cảm nghiêng người ý bảo Lâm Vân ra trước đi.
Lâm Vân khẩn trương nuốt nước miệng, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô gái trước mặt, cô thầm cầu nguyện trong lòng, thầm mặc niệm đừng nghĩ gì cả.
Cô nhanh chân lướt qua người Dư Dật, nhắm mắt lại và thầm nghĩ, không liên quan, cả đời rất ngắn, rất nhanh sẽ trôi qua.
Xấu hổ chết đi được.
Lúc đi ngang qua, cô ngửi được mùi thơm trên người đối phương, vẫn khiến lòng cô gợn sóng.
Hôm đó khi làm xong, Lâm Vân đã tìm kiếm thử xem nước hoa đó là của thương hiệu nào.
Rất dễ ngửi, khiến cô vừa ngửi đã nhớ mãi mùi thơm ấy, đó là loại mùi thuần khiết.
Khi tìm được cô mới biết.
Là Fort Manle Kolonya.
Là mùi nào nhỉ?
Mở đầu là mùi cam quýt mát lạnh, diên vĩ hóa thành tơ lụa mềm mỏng, dần chuyển thành mùi khói nhàn nhạt, từ người đối phương bay qua, mang theo cảm giác chua chát.
Lâm Vân phảng phất như cảm nhận được nụ hôn mà cô gái ấy đã hôn lên mắt cô, hơi thở phả vào cổ cô… Lâm Vân lắc đầu, dừng lại suy nghĩ, tiếp tục rầu rĩ.
Chết rồi.
Cuối cùng cũng gặp sự kiện xấu hổ muốn chết.