- Hoa Trên Mây
- Phòng phát sóng trực tiếp của nhóc tàng hình
- Chương 1: Người đẹp, giúp tôi chuyện này
“Tần Vân, tan làm chúng ta đi hát karaoke chung nhé?”
Tần Vân dời mắt khỏi bảng biểu chằng chịt số liệu trong màn hình máy tính, cúi đầu liếc qua đồng hồ điện tử trên bàn làm việc. 16:55, còn năm phút nữa là tan ca.
“Tôi, tôi hát không hay đâu, mọi người đi đi!” Tần Vân yếu ớt từ chối, lại vùi đầu vào ‘chiến đấu’ với máy vi tính một lần nữa.
Mấy người đồng nghiệp nhìn nhau rồi nhún vai đi ra khỏi phòng.
“Đã bảo với cô là cô ta kỳ lạ mà, cô còn không tin!”
“Tôi có biết đâu! Bây giờ thì tôi tin rồi, được chưa?”
“Tôi thấy cô ấy cũng có lạ lắm đâu, cùng lắm là hơi lầm lì… Haizz, mọi người nói xem có khi nào cô ấy mắc bệnh tự kỷ không?”
“Nhắc đến cô ta làm gì? Mất cả hứng, chúng ta nên bàn xem bây giờ đi đâu ăn thì hơn!”
Mấy đồng nghiệp cùng phòng lén lút bàn tán ở bên ngoài, Tần Vân thính tai, nghe được rõ mồn một. Cô vẫn thản nhiên tiếp tục soạn thảo bảng biểu báo cáo cho cuộc họp ngày mai. Bảng báo cáo này là do người đồng nghiệp mới mời cô đi cùng kia làm nũng nhờ cô nhận giúp. Tần Vân luôn không biết cách từ chối người khác, chưa kể chuyện này cũng không to tát, nên cô đã đồng ý.
Đồng nghiệp nối đuôi nhau về nhà, đợi đến khi làm xong, Tần Vân nhìn lại thời gian thì đã là sáu giờ mười. Lúc này trong phòng chỉ còn lại mình cô. Cô duỗi tay thật dài, vươn vai, xoa mặt, dọn dẹp sạch sẽ bàn làm việc rồi cũng chuẩn bị ra về.
Bãi đỗ xe âm u không một bóng người, gót giày Tần Vân nện xuống mặt đất, tạo thành những tiếng ‘cộp, cộp’ có nhịp điệu, cứ quanh quẩn trong bãi đỗ xe yên tĩnh. Đột nhiên, điện thoại trong túi Tần Vân vui vẻ vang lên, cô bị dọa cho giật mình, phải vỗ ngực để bình tĩnh lại rồi mới móc điện thoại ra xem.
Nhìn thấy thông báo cuộc gọi, hai mắt Tần Vân tối đi mấy phần. Cô nhận điện thoại, kẹp vào bên tai: “Mẹ.”
“Tiểu Vân đấy à? Công việc thuận lợi không con? Quan hệ đồng nghiệp thế nào?”
“Cũng được ạ! Mẹ, mẹ có chuyện gì không?”
“Thứ Bảy này con rảnh chứ?”
Tần Vân cảnh giác: “Sao vậy ạ?”
“Là như thế này, con trai của một đồng nghiệp trong cơ quan của thím con mới đi du học về. Mẹ xem ảnh chụp thằng bé đó rồi, rất xán lạn! Nếu thứ Bảy này con rảnh rỗi thì đến gặp người ta thử đi!”
Tần Vân im lặng đi đến phía trước chiếc xe của mình, mở khóa, mở cửa xe ngồi vào: “Mẹ, con… thứ Bảy này con phải đi công tác…”
“Công tác gì? Mẹ hẹn với thằng bé rồi, con không đi cũng phải đi!”
“Mẹ…”
Trong điện thoại truyền đến tiếng ‘tút, tút’. Tần Vân xoay điện thoại ra nhìn, đầu bên kia đã cúp máy. Cô thở dài, thắt dây an toàn rồi lái xe rời khỏi bãi.
Các tuyến đường trong thành phố rất đông đúc vào buổi chiều tối, Tần Vân nối đuôi theo chiếc xe phía trước, chậm chạp di chuyển. Xung quanh toàn tiếng còi xe mất kiên nhẫn, Tần Vân vẫn bình tĩnh giữ tay lái, không nhanh không chậm tiến về phía trước. Con người Tần Vân không có ưu điểm gì khác ngoài việc rất kiên nhẫn, có thể chờ đợi, nhưng ưu điểm này cũng là khuyết điểm. Cô làm gì cũng không vội vã, rất thản nhiên, đôi khi còn có vẻ lười biếng, chưa kể cô cũng không phải kiểu người dễ hòa mình.
Tần Vân lái xe gần một tiếng, cuối cùng cũng đến được khu nhà mình ở. Vừa vào đến cửa lớn, cô đã nghe thấy một chiếc xe nọ đang đậu ven đường điên cuồng nhấn còi. Có chuyện gì vậy? Không phải mình gặp phiền phức gì rồi chứ? Tần Vân suy ngẫm rồi đỗ xe lại.
Bên vừa nhấn còi là một chiếc Audi 5 toàn thân đen tuyền, đường cong đầy mạnh mẽ. Vốn Tần Vân còn tưởng chủ nhân của chiếc xe là một người đàn ông trung niên có tuổi và chững chạc, nhưng bất ngờ thay, người bước xuống lại là một cô gái. Người này để tóc dài vừa phải, nửa người trên là áo len dệt kim rộng thùng thình, bên dưới phối một cái quần đen dài chín phân, còn khá trẻ, nom chưa đến ba mươi.
Cô gái đi đến bên cạnh xe Tần Vân, gõ vào cửa sổ của xe cô. Tần Vân hạ cửa xe xuống, tay cô gái lập tức khoác hờ lên thành cửa sổ. Người nay nhe răng cười với Tần Vân: “Người đẹp, giúp tôi chuyện này nhé?”
Cô gái trang điểm nhẹ nhàng, hàng mày cong như lá liễu, đường kẻ mi kéo dài hơn đuôi mắt, lúc cười rộ lên hai mắt sẽ cong thành nửa vầng trăng, nom rất thu hút. Lông mi cô ấy rất dày, xòe ra như cánh quạt, đẹp lạ thường. Tần Vân không hay trang điểm, không phân biệt được đây là mi thật, hay là kết quả của việc trang điểm.
“Giúp chuyện gì ạ?” Tần Vân hỏi.
Cô gái trỏ về phía chiếc xe đỗ bên cạnh: “Chết máy rồi, bên sửa xe bảo ngày mai mới đến móc đi được. Người đẹp, cô giúp tôi kéo nó về nhé?” Sợ Tần Vân từ chối, cô ấy còn chắp hai tay lại, vẻ mặt thành khẩn, van nài Tần Vân: “Xin cô đó, xin cô đó!”
Tần Vân trừng mắt với chiếc xe Audi cỡ trung kia, sợ hãi hỏi: “Phải… phải kéo thế nào?”
Mặt cô gái tươi như hoa: “Dễ mà! Chỗ tôi có sợi dây, chúng ta cột một đầu vào đuôi xe của cô, đầu còn lại vào đầu xe tôi. Cô lái xe chạy trước, tôi sẽ theo sau.”
“Ôi đừng, đừng!” Tần Vân vô cùng sợ hãi: “Tôi… kỹ năng lái xe của tôi không tốt, nhỡ tung hỏng xe của cô thì sao?”
“Không sao, tôi cũng đâu bắt cô bồi thường.” Không đợi Tần Vân nói thêm, cô gái đã trở lại bên cạnh xe mình, lấy dây ràng trong cốp sau xe ra nối hai chiếc xe lại, còn bản thân thì trở về trong xe, nhấn còi mấy lần, la lên: “Được rồi, cô lái xe đi!”
“Nhưng mà tôi…”
“Không sao đâu, cô cứ can đảm khởi động, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!”
Có câu này của cô ấy, Tần Vân thấy vững dạ hơn. Cô hỏi: “Nhà cô ở đâu?”
“Tòa số Mười sáu.”
“Được.” Tần Vân thấp thỏm đạp chân ga, chăm chú nhìn về phía trước, suốt đường đi luôn cẩn thận từng chút một, chỉ sợ sẽ tông phải đầu chiếc Audi 5 đằng sau kia. Vất vả lắm cô mới lái được đến dưới tòa nhà số Mười sáu, bấy giờ Tần Vân mới thở phào nhẹ nhõm, sờ ra sau gáy đã thấy toàn mồ hôi lạnh, đến lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi.
Cô gái kia xuống xe, mở cửa nhà để xe ở tầng Một, lại la lên: “Người chị em, giúp một tay!”
Tay chân Tần Vân như nhũn ra, cô vừa lê lết xuống xe, cô gái kia lại cười xấu hổ: “À thì… chúng ta mỗi người một bên, đẩy con xe này vào. Trong khu nhà tôi có mấy đứa nhóc khoái vẽ lên xe người khác lắm!”
Tần Vân xắn tay áo, hợp sức với cô gái đẩy chiếc xe đã chết máy vào ga-ra. Hai người dùng hết sức bình sinh, cuối cùng xe cũng yên ổn đậu vào, rồi họ cùng tựa lên nắp sau xe thở hồng hộc. Bỗng hai bên liếc nhau, đều cùng bật cười.
“Cảm ơn nhé người đẹp, hôm nay nhờ có cô!”
“Láng giềng với nhau cả, không có gì!” Tần Vân xua tay tỏ vẻ không có gì, lại lau mồ hôi trên trán.
“Tôi tên là Giang Phong Duyệt, vừa chuyển đến đây. Cô thì sao?”
“Tôi là Tần Vân, ở tòa Mười lăm bên cạnh.” Hai người nghỉ ngơi một lát rồi cùng đứng dậy đi ra khỏi ga-ra. Tần Vân trở lại chiếc xe Toyota của mình, nói: “Tôi đi đây.”
Giang Phong Duyệt cười: “Hôm nay cô đã giúp tôi một chuyện lớn như thế này, cô để lại số điện thoại nhé, hôm nào tôi mời cô ăn cơm?”
“Không cần đâu, không phiền cô. Tôi đi trước đây!” Tần Vân lên xe, khởi động, cua qua tòa nhà rồi biến mất trong tầm mắt Giang Phong Duyệt.
Giang Phong Duyệt nhìn người nọ khuất bóng, khóe môi nhếch thành một nụ cười. Cô ấy lấy điện thoại ra đăng một trạng thái Weibo: Giang Phong Ngư Hỏa: [Dọn sang nhà mới, gặp được một em gái xinh đẹp thẹn thùng, rất hợp khẩu vị #Chảy nước bọt#]
Trạng thái vừa được đăng lên chưa đến một phút, số bình luận đã vượt quá hai trăm: [Tem!]
[A a a, không chịu đâu, lúc tôi thấy vẫn chưa có ai like!]
[Đại ca mau đăng mới đi!]
[Lần đầu tiên suýt soát như thế này, kích động quá! Ở trên mau giục sensei Giang đăng mới đi!]
[Đại ca đừng lo thả thính nữa, cái số hai như đã hứa đâu? #Husky #Husky]
Giang Phong Duyệt cười, cất điện thoại đi, lại nhẹ nhàng đi lên.
Tần Vân về đến nhà, cô nằm xả lai ra ghế sô pha một lát mới đi lục mì ăn liền trong ngăn kéo của tủ TV ra, rót nước sôi, bưng đến phòng làm việc, vừa đợi mì chín vừa mở laptop trên bàn.
Cô xì xụp vài ba lần là hết mì. Tần Vân lau miệng, bật Word trước, rồi lập tức mở thêm một phần mềm phát sóng trực tiếp, lại bật máy nghe nhạc, để nó phát bài hát mình thường nghe nhất.
Tần Vân là một tác giả văn học mạng nghiệp dư, cô cũng mở một phòng trong một kênh livestream nọ, phát sóng trực tiếp việc sáng tác.
Đúng, livestream sáng tác! Cô chỉ bật bài hát, mở Word, rồi im lặng vùi đầu gõ chữ, chừng nào viết xong thì đóng phòng. Trong phòng phát sóng của cô không có ai, quà tặng cũng ít ỏi, bình thường Tần Vân gõ chữ cả buổi tối mà chưa chắc đã nhận được hơn mười món quà.
Nghề viết tiểu thuyết của Tần Vân cũng tương tự, cô vắt hết óc chạy cả tối mới được ba nghìn chữ, vậy mà đôi khi cả mấy ngày không nhận được bình luận nào, tình hình còn quạnh quẽ hơn cả phòng phát sóng trực tiếp của cô. Nhưng Tần Vân không để ý.
Cô là một người kiên nhẫn. Không ai xem cô live, không ai đọc tiểu thuyết của cô, nhưng cô vẫn login đúng giờ mỗi ngày, chậm rãi sáng tác, chậm rãi phát sóng trực tiếp, đến nhạc nền cũng là loại thư giãn, chầm chậm, khiến người ta có cảm giác thời gian trong quá trình này cũng trôi chậm lại.
Tiểu thuyết của cô quá tối nghĩa, đôi khi độc giả đọc một câu mà phải suy ngẫm nửa ngày cũng chưa chắc đã hiểu được ý nghĩa, vậy nên tất nhiên không ai muốn đọc. Thật ra nói dễ nghe thì gọi là ‘tối nghĩa’, chứ nói thẳng ra rõ ràng câu cú của cô quá lủn củn. Vậy nên dù đã vùi đầu vào viết tiểu thuyết rất nhiều năm, vô số tác giả cùng lứa đã lần lượt nổi tiếng, chỉ có cô là trước kia ‘tàng hình’, đến bây giờ vẫn ‘tàng hình’.
Cô gõ được một lát thì có vài người vào phòng, nhưng xem được mấy phút lại buồn chán, bỏ đi hết. Tần Vân không quan tâm lắm. Khoảng tám giờ, cô đâm lo lắng, vểnh tai lên nghe thật rõ, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ điều gì đó. Mãi đến khi một âm thanh nhắc nhở đặc biệt vang lên từ laptop, Tần Vân liếc qua khu vực thông báo của phần mềm livestream ở góc bên phải phòng, quả nhiên nhìn thấy một ID quen thuộc.
[Chào mừng khán giả Tâm Duyệt Quân Hề vào phòng!]
Lòng Tần Vân lập tức bình tĩnh.
Tâm Duyệt Quân Hề là ‘khách quen’ duy nhất trong phòng phát sóng trực tiếp của Tần Vân. Người này chưa bao giờ lên tiếng, chỉ im lặng nghe cô phát nhạc cả đêm rồi logout. Tần Vân đã không còn nhớ vị khách này bắt đầu tham gia phòng live của mình từ khi nào nữa, nhưng chỉ cần cô ấy xuất hiện, Tần Vân sẽ bình tâm lạ thường. Bởi lẽ cô biết, ít nhất thì ở một nơi nào đó, vẫn có một người bạn không biết tên đang cùng mình vượt qua đêm dài đằng đẵng, và cô không phải đang cố gắng trong đơn độc. Như vậy là đã đủ!
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên Giang Phong Duyệt làm là tắm rửa, thay đồ ngủ, sau đó nằm thư giãn trên giường. Cô ấy mở một web phát sóng trực tiếp, vào phòng live mình thường vào, nghe bài nhạc quen thuộc mỗi ngày, bấy giờ mới bật Word ra, bắt đầu gõ chữ.
Đến cả Giang Phong Duyệt cũng không biết mình đã tình cờ biết đến phòng live này như thế nào. Cô ấy chỉ nhớ là, trong một buổi tối nọ, bản thân tình cờ vào được chỗ này, nhìn thấy chủ kênh đang bật một bài hát của ca sĩ mà cô ấy thích nhất. Thế là cô ấy ở lại nghe một lúc. Sau đó Giang Phong Duyệt dần phát hiện ra những bài hát mà chủ kênh bật đều rất hợp ‘gu’ của cô ấy, thế là cô ấy tiện tay nhấn đánh dấu, từ đó ngày nào cũng vào phòng nghe rồi mới gõ chữ, dần dà đã thành thói quen.
Giang Phong Duyệt là một tác giả văn học mạng, bút danh là ‘Giang Phong Ngư Hỏa’, thuộc vào lứa tác giả được xem như ‘khởi nghiệp’ sớm nhất.
Trước đó tiểu thuyết tu tiên bắt đầu nổi lên, vừa hay Giang Phong Duyệt viết được một bộ tu tiên, cũng có chút danh tiếng, rồi dần dần cũng gom góp được một nhóm độc giả trung thành, còn được xưng là ‘đại thần’.
Cô ấy không có cảm giác gì quá lớn với việc có ‘thành thần’ hay không. Mấy cô nhóc trên mạng này, cứ mở miệng ra là ’em muốn sinh khỉ con cho sensei’, nhưng cách một màn hình thì có ai quen biết ai đâu? Cô ấy còn chưa kiểm soát được chuyện ăn ngủ của mình chứ nói chi là quan tâm đến sống chết của người khác.
Giang Phong Duyệt đã mở Word nửa tiếng, vậy mà trang giấy vẫn trống không. Cô ấy nhớ lại cô gái đã giúp mình kéo xe về ngày hôm nay. Hình như cô tên là… Tần Vân nhỉ? Cô gái đó thật là tốt bụng, đang yên đang lành lại đồng ý giúp một người xa lạ kéo xe về, cô không sợ bị lừa sao?
Giang Phong Duyệt tưởng tượng lại hình ảnh Tần Vân mệt mỏi đến mức đỏ bừng mặt, thở hổn hển, bèn khẽ bật cười thành tiếng.