- Hoa Trên Mây
- Phòng phát sóng trực tiếp của nhóc tàng hình
- Chương 2: Đại thần, em muốn giật tem
Ba nghìn chữ ngắn ngủi, nhanh thì chưa đến một tiếng, chậm thì tối đa cũng chỉ cần ba tiếng, ấy thế mà Tần Vân cứ viết rồi xóa trong Word, phải tốn chừng bốn tiếng mới hoàn thành.
Cô viết văn chỉ để làm hài lòng bản thân, tự biết không có độc giả nào chờ chương mới, thành ra không thèm chú ý tốc độ viết. Thỉnh thoảng có khi một câu cô cũng mất rất nhiều thời gian suy nghĩ, nghĩ được vài ba từ kỳ cục thì phấn chấn gõ vào, chưa từng quan tâm người khác có hiểu không. Viết văn sáu, bảy năm, tốc độ của Tần Vân vẫn y như vậy, chưa từng tiến bộ, cũng không có ý tiến bộ.
Buổi chiều làm báo cáo cả buổi, đến tối lại bận bịu cả đêm trong laptop, hai mắt Tần Vân đau rát không thôi. Cô kiểm tra lại qua loa rồi đăng chương vừa viết xong lên, lại nhẹ nhàng nói với máy tính: “Ngủ ngon.”
Cô đợi thêm một lát, quả nhiên nhìn thấy số khán giả trong phòng live đã trở về 0. Tâm Duyệt Quân Hề vừa logout.
Tần Vân cười, đóng phần mềm, mở trình duyệt ra, mở một trang mình có đánh dấu. Một tác giả viết tiểu thuyết cô yêu thích đã hứa sẽ đăng chương mới vào hôm nay. Tần Vân ngó thời gian ở góc phải màn hình máy tính. Gần mười hai giờ rồi mà vẫn chưa thấy chương mới đâu.
Ở phần bình luận, Tần Vân có thể nhìn thấy đủ loại độc giả đang đau khổ chờ đợi giống như mình. Cô cứ tải lại trang lần này đến lần khác, cuối cùng nhìn thấy chữ ‘bài đăng mới’ trên trang. Cô lập tức mở chương ra, kéo xuống bình luận, gõ hai chữ ‘giật tem’, nhấn chuột gửi đi.
Tần Vân kích động tải lại trang lần nữa. Quả nhiên, trang lại hỏng.
Trang văn mạng này đã hoạt động mấy chục năm mà vẫn giữ nguyên số hiệu server cũ, bao nhiêu năm nay chưa từng thay đổi, ba thì có hai ngày kẹt cứng, tiếng oán thán của độc giả lẫn tác giả vang trời. Tình trạng này khủng khiếp đến mức tạo thành tiếng vang trong giới văn học mạng!
Tần Vân tải lại liên tục, vất vả lắm mới mở được chương mới ra lần nữa. Cô liếc xuống khu bình luận, thất vọng ngã ra sau ghế.
Hôm nay cô lại để lỡ tem rồi!
Tác giả mà Tần Vân theo đuổi có tên là ‘Giang Phong Ngư Hỏa’. Giang Phong Ngư Hỏa là tác giả mà cô yêu thích nhất, cô đã đọc tiểu thuyết của ‘anh ấy’ (*) từ hồi đi học. Người này có phong cách hành văn trôi chảy, ngôn ngữ điêu luyện, dù anh ấy đi theo con đường tiểu thuyết tu tiên đang thịnh hành, tác phẩm cũng có phong vị rất riêng, nhiều tầng nghĩa. Về sau khi chuyển sang viết thể loại khoa học viễn tưởng hóc búa hơn, cảnh giới viết văn của người này lại tiến lên thêm một tầm cao mới!
(*) Có thể mọi người chưa biết GPNH là nữ.
Tần Vân rất hâm mộ những tác giả có thể viết được những câu từ sâu xa như vậy, thế là sau khi thi đại học xong xuôi, cô cũng háo hức bước vào con đường sáng tác văn học online. Nhưng trong giới tác giả, có người trời sinh đã được ‘tổ độ’, giống như Giang Phong Ngư Hỏa, cũng có người sáng tác bao nhiêu năm mà vẫn ‘vô danh tiểu tốt’, ví dụ như Tần Vân.
Ngày nào Tần Vân cũng ráng giành tem của Giang Phong Ngư Hỏa, tiếc là fan của người này quá nhiều, số lần cướp được tem của cô có thể đếm trên đầu ngón tay. Hôm nay Tần Vân đã dùng nhầm tên khi bình luận, tự dưng cảm thấy chữ ‘tem’ dính ngay sau bút danh của mình rất nổi bật giữa đám người, cô lập tức hơi lo lắng, nhưng sau đó đã bình tĩnh lại.
Sensei Giang có đến cả trăm, cả nghìn fan, một cái bình luận bé tí ti này của cô sẽ lập tức bị đủ loại đánh giá, rồi khen ngợi nhấn chìm thôi, ai lại để ý chứ?
Cô tắt máy tính, đánh răng rửa mặt, lên giường đi ngủ. Hôm nay lại là một ngày không có gì đặc biệt, không đổi khác gì so với trước kia.
Giang Phong Duyệt nhấn nút ‘kết thúc’, thở phào một hơi, bưng tách cà phê bên cạnh latop lên nhấp một ngụm, đi ra bên cạnh cửa sổ, ngóng về phía đằng xa, khép hờ mắt.
Tối hôm nay, như mọi ngày, chủ kênh kia lại chúc cô ấy ngủ ngon. Mỗi buổi tối, cứ trước khi kết thúc livestream, cô đều sẽ nói một câu như vậy. Trước nay trong phòng chỉ có mỗi Giang Phong Duyệt, vậy nên tất nhiên Giang Phong Duyệt cho rằng câu chúc ngủ ngon kia là đang nói với mình.
Tính ra thì giọng nói của chủ kênh kia rất hay, không nhanh không chậm, dịu dàng mà trôi chảy trời sinh, nghe vào cứ như có con sông nhỏ từ từ chảy qua màng nhĩ, khiến cho người ta vô cùng thoải mái.
Tuy cô ấy chưa từng gặp gỡ người này, nhưng cả hai cứ như bạn cũ nhiều năm.
Chỉ là hôm nay Giang Phong Duyệt đột nhiên cảm thấy mình đã từng được nghe giọng nói này ở đâu rồi. Cô ấy nhíu mày, cẩn thận nhớ lại. Rốt cuộc là đã từng nghe ở đâu nhỉ? Cô ấy không nghĩ ra.
Giang Phong Duyệt mở phần bình luận của chương mới ngày hôm nay, tùy ý lướt xem như mọi ngày. Có độc giả cũ hay bình luận, cũng có mấy người vừa gia nhập đội quân ‘chờ tem’. Ngày nào cũng có độc giả mới, cô ấy không hề thấy ngạc nhiên. Trời đã khuya, Giang Phong Duyệt tắt máy tính, đi tắm rồi đi ngủ.
Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ. Tần Vân sải tay ra tắt đi, bò dậy khỏi chăn. Sau khi đánh răng rửa mặt đơn giản, cô lái xe ra khỏi khu nhà, gia nhập đoàn quân kẹt xe trong giờ hành chính buổi sáng.
Công việc của Tần Vân là loại ‘nine to five’ (*) điển hình, không quá bận rộn, cứ đúng giờ mà làm. Cô đến công ty thì vừa hay còn năm phút trước giờ vào, Tần Vân quẹt thẻ, đi đến ngồi sau bàn của mình.
(*) Công việc văn phòng, ý nói đúng giờ vào – ra, nhàm chán.
Tần Vân còn chưa ngồi nóng mông thì đồng nghiệp đã đến: “Tiểu Tần, bảng biểu tôi nhờ hôm qua cô đã làm xong chưa? Cô mau gửi cho tôi đi, tôi đang đợi để nộp đây!”
“Xong rồi, bây giờ tôi gửi ngay vào hộp thư của cô.” Vốn dĩ Tần Vân định đi rót một ly nước ấm, nhưng nghe được như vậy thì đặt ly xuống, mở lại bảng biểu đã làm ngày hôm qua ra kiểm tra một lần, thấy ổn rồi mới gửi cho đồng nghiệp.
“Cảm ơn cô nhé, lần này đã phiền cô rồi.” Người đồng nghiệp nhận tài liệu rồi thì thả cho Tần Vân một cái hôn gió. Tần Vân cười hiền lành, cầm cốc đến phòng nghỉ rót nước, rót xong trở về thì lại có đồng nghiệp gọi: “Tiểu Tần, chỗ tôi có tài liệu này, nhờ cô đóng mộc giúp tôi nhé. Mỗi loại ba tờ, dấu đơn thôi, đừng quên nha!”
“Được, tôi đi ngay.”
“Tiểu Tần, cô giúp tôi mang bảng kế hoạch này đến phòng làm việc của giám đốc với, mau lên nhé!”
“A, được!”
“Tiểu Tần, cô chỉnh sửa bản ghi hội nghị ngày hôm qua chưa?”
“Tiểu Tần, …”
“…”
Cả một buổi sáng, Tần Vân bận rộn xoay vòng không khác gì con quay, cuối cùng cũng đến lúc nghỉ trưa, ăn cơm. Bấy giờ cô mới có cơ hội thở hổn hển, nhưng vừa gọi được cơm ở nhà ăn thì mẹ cô đã gọi điện đến.
“Tiểu Vân, con có nhớ chuyện mẹ nói với con ngày hôm qua không? Mười hai giờ trưa mai, tòa nhà khách sạn Kim Lộc, con đừng đến trễ nhé!”
“Mẹ, con…”
Mẹ Tần Vân hung hăng đáp lại bên đầu kia: “Con cái gì mà con? Qua sinh nhật này là con cũng gần hai mươi lăm rồi, vậy mà không có lấy nửa người bạn trai. Con muốn mẹ lo lắng chết hả?”
Lời từ chối của Tần Vân lập tức nghẹn lại trong cổ họng. Cô đờ người ra hết nửa ngày mới nuốt lại câu ‘con không muốn đi’ vào trong bụng, rầu rĩ nói: “Con nhớ rồi, con sẽ đến đúng giờ.”
Mẹ Tần vui vẻ ra mặt: “Bé Vân ngoan, cậu trai kia ổn thật đó, hai đứa cố gắng nói chuyện, để cho nhau ấn tượng tốt! Được chứ?”
Trước năm mười tám tuổi, Tần Vân luôn là ‘con nhà người ta’ trong truyền thuyết. Cô chưa từng chống đối bố mẹ hay thầy cô, thành tích học tập xuất sắc, không yêu sớm, cũng không có tật xấu nào. Ngoại trừ việc cô lén bố mẹ đọc một vài tiểu thuyết online, có thể nói, tất cả những thứ khác của cô đều hoàn hảo. Tuy nhiên, vào mùa hè năm cô mười tám tuổi, khi Tần Vân bước qua ranh giới ‘kỳ thi đại học’, tất cả đều đã đổi khác!
Mẹ của cô cứ lải nhải cả ngày là con trai nhà ai kia lại đổi bạn gái rồi, hay con gái nhà nọ vừa tìm được bạn trai. Rồi chắc chắn kể xong, bà sẽ liếc sang Tần Vân, hỏi cô: “Tiểu Vân à, con có gặp được bạn nam nào vừa ý ở trường không? Con đừng xấu hổ, mẹ ủng hộ con yêu đương!”
Rõ ràng chỉ mới vài tháng trước, mẹ của cô còn hung dữ cảnh cáo cô: “Con liệu hồn mà lo học tập, không được yêu sớm, thi không nổi đại học thì cả đời này của con tiêu rồi!”
Có trời đất chứng giám, Tần Vân đã bị bố mẹ quản giáo suốt bao nhiêu năm nay, bình thường cô còn không dám nhắc đến con trai, vậy thì lấy đâu ra cơ hội quen bạn trai, rồi yêu đương nữa? Đó là chưa kể chính cô cũng khó hòa mình, học đại học bốn năm mà không có cả mấy bạn học là nữ, chứ nói gì đến con trai!
“Mẹ, con còn nhỏ mà, sao mẹ phải vội vàng thế ạ?”
Mẹ Tần liếc cô: “Nhỏ cái gì mà nhỏ? Chuyên gia toàn nói độ tuổi hai mươi lăm là độ tuổi vàng để phụ nữ sinh con. Nếu muốn sinh con ở tuổi này, bây giờ con đã phải có bạn trai, tốt nghiệp xong thì kết hôn, vậy mới kịp. Nếu để lâu nữa là con chịu thiệt thòi đấy!”
Thật ra Tần Vân cực kỳ không hiểu vì sao phụ nữ phải sinh con ở độ tuổi hai mươi lăm. Hai mươi lăm, còn trẻ như thế, sinh con ra không phải là tự ‘mua dây buộc mình’ à? Cô mơ màng cảm thấy lý luận kia của mẹ ‘sai sai’ ở chỗ nào đó, nhưng trước nay cô luôn nghe theo lời mẹ, có thành kiến cũng chỉ dám âm thầm phản bác, chưa từng dám thốt thành lời.
Sau đó thì cô tốt nghiệp đại học. Bắt đầu từ lúc này, quá trình xem mắt dài hơi của Tần Vân cũng bắt đầu. Đúng là cô không giỏi việc từ chối người khác nhất, nhưng cô lại có một giải pháp rất hợp lý – trì hoãn.
Mẹ bảo cô đi xem mắt, cô đồng ý, sau đó lại từ từ kéo ra, kéo đến mức không còn gì mới thôi. Có thể đây không phải một cách giải quyết tốt, như vậy là rất vô trách nhiệm với người bên kia, nhưng Tần Vân cũng không còn cách nào khác. Vừa nghĩ đến chuyện phải sống cả đời với một người đàn ông xa lạ, sự chán ghét của cô đã bùng lên, da gà nổi khắp người.
Cô bận bịu đến lúc tan ca vào buổi chiều tối. Tần Vân về nhà đúng giờ, cũng mở phòng livestream của mình ra đúng giờ, vẫn live việc viết văn như thường lệ, lại chúc vị khán giả duy nhất của mình ngủ ngon, rồi đóng phòng đi giành giật tem của Giang Phong Ngư Hỏa. Hôm nay cô vẫn trắng tay.
Tần Vân thở dài, trước kia lúc cô mới thích Giang Phong Ngư Hỏa, tem của anh ấy rất dễ cướp. Bây giờ người này ngày càng nổi tiếng, độc giả cũng ngày càng nhiều, việc giật tem trở nên vô cùng khó khăn. Nếu mấy đồng nghiệp cùng phòng của Tần Vân mà biết con người cứ như ‘hũ nút’ là cô lại đi chầu chực giành tem của một nhà văn online mỗi ngày, chắc chắn họ sẽ cười nhạo cô một phen. Nhưng từ nhỏ đến lớn, Tần Vân đã bị châm chọc vô số lần, bây giờ chỉ là mấy đồng nghiệp, cơ bản là Tần Vân không để ý.
Không biết ở trong đời thật, Giang Phong Ngư Hỏa là kiểu người như thế nào nhỉ? Tần Vân chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu qua quýt đoán mò. Hẳn sẽ là một người đàn ông lạnh lùng, sắc bén như cách anh ấy hành văn nhỉ? Tần Vân tưởng tượng ra một người đàn ông với các đường nét góc cạnh, mặc trên người một bộ âu phục đen.
Giang Phong Duyệt đang cúi đầu đánh răng thì đột ngột hắt xì hơi, bọt biển sặc đầy cả miệng. Sao tự dưng đang yên đang lành lại bị cảm? Cô ấy phun bọt ra, rửa mặt, lại ném hai viên thuốc cảm vào miệng, nuốt thẳng xuống không cần nước. Thuốc cứng đến mức cổ họng cô ấy đau lên. Giang Phong Duyệt uống thuốc xong thì lên giường ngủ.
Nhắm mắt lại chưa bao lâu, một tin nhắn đã nhảy ra trên điện thoại cô ấy: [A Duyệt, ngày mai chị có thời gian không? Chúng ta nói chuyện đi!]
Giang Phong Duyệt nằm trong bóng tối gõ chữ đáp lại: [Được, em quyết định thời gian địa điểm đi.]
Gửi xong tin này, cô ấy bật chế độ ‘không làm phiền’ trong điện thoại lên rồi ném sang một bên, nhắm mắt ngủ.
Lúc sắp thiếp đi, Giang Phong Duyệt mới nhớ ra là giọng nói của người chủ kênh kia giống của ai. Nó rất giống giọng cô gái giúp mình kéo xe chiều ngày hôm qua! Nhưng mà âm điệu của người kia không yên ả như vậy, mà hơi nhanh, còn rất gấp gáp. Mà có phải cô mới lấy bằng lái không nhỉ? Giang Phong Duyệt nhớ lại, người kia lái xe chậm như rùa bò, ngày hôm qua cô ấy theo sau mà suýt là ngủ quên mất. Nhưng con người cô có vẻ rất ôn hòa, hình như còn có mấy phần dễ xấu hổ.