Xe đỗ chéo phía sau phòng khám Nha khoa Hòa Xuân, Vu Trà Mịch dựa sát vào cửa sổ xe để nhìn kỹ hơn.
Phòng khám Nha khoa Hòa Xuân hai tầng khác với các phòng khám thông thường, từ biển hiệu đến cửa đều làm bằng gỗ đều không sơn, toàn bộ kết cấu gỗ hoàn toàn tự nhiên chưa qua chế biến, khá mộc mạc; hơn nữa tuy rằng nằm ở bên đường, dưới bóng mát của hàng cây ven đường trên vỉa hè, nhưng nếu không có cửa hàng bách hóa Ngũ Kim bên cạnh, thì nếu thấy phòng khám bệnh này sẽ có cảm giác như đang ở trên núi vậy.
Cấu trúc đặc biệt của phòng khám này làm Vu Khâm Hướng lộ ra vẻ mặt kì lạ, chỉ vào phòng khám nói: “Thảo nào tên trên mạng của anh ta là Chim gõ kiến, cháu nghĩ anh ta khao khát cuộc sống trên núi rừng đó?”
Đôi mắt đào không hề chớp mắt nhìn chằm chằm phòng khám, Vu Trà Mịch phớt lờ những gì cháu trai nói, chỉ cô đang lo lắng và căng thẳng!
Cuối cùng cũng được gặp bạn trên mạng quen hơn một năm, người có những trao đổi nồng nhiệt và mối quan hệ tốt với mình. Vu Trà Mịch nắm chặt đôi bàn tay trắng nõn, từ từ hít một hơi thật sâu.
Một lúc sau, sau khi thảo luận với Vu Khâm Hướng xong, Vu Trà Mịch đeo khẩu trang lên như thường lệ rồi hai người mở cửa bước xuống xe.
Khi cánh cửa gỗ của phòng khám được mở ra mở ra, đập vào mắt đó là một tủ kính bằng pha lê thật lớn dựa vào bên phải của quầy tròn, hơn nữa có một cái cây cao gần bằng trần nhà?
Bởi vì Vu Trà Mịch thể biết đó có phải là cây hay bồn hoa nên cô đã đứng trước kính cửa nhìn rất lâu.
Vu Khâm Hướng lấy thẻ bảo hiểm ra đi đến quầy đăng ký làm sạch răng .
Nhân lúc y tá đang đăng ký thông tin tư vấn, Vu Khâm Hướng đã hỏi thăm về anh nha sĩ.
Y tá mặc đồng phục màu xanh nhạt chỉ vào bức ảnh trên tường giải thích, Vu Trà Mịch không quan tâm con chim gõ kiến có lông năm màu trên cành cây kia có phải là thật hay không, chạy thật nhanh tới nghe.
Trên tường treo ảnh một nam một nữ và những quá trình học tập của họ, dì cháu hau người bỉ qua nữ viện trưởng, nhìn chằm chằm vào bác sĩ nam duy nhất: Trần Bác Nghĩa.
Bác sĩ Trần bác nghĩa đeo kính gọng đen, khuôn mặt bình thường, nhưng điều quan trọng là người này không chỉ là một Địa Trung Hải, mà ít nhất cũng phải trên 50 tuổi.
Vu Trà Mịch ngơ ngác nhìn mái tóc hoa râm và khuôn mặt có nhiều nếp nhăn của bác sĩ Trần, không nói nên lời trong giây lát.
Buổi chiều cả hai bác sĩ đều hội chẩn, y tá hỏi thăm Vu Khâm Hướng, cũng nhắc nhở rằng viện trưởng sẽ đóng cửa phòng khám lúc ba giờ nên phải đăng ký nhanh.
Vu Khâm Hướng khó xử nhìn bức ảnh của bác sĩ Trần, sau đó nhìn vào ánh mắt khiếp sợ của dì út, vẫn quyết định chọn viện trưởng nữ.
Cậu ta kéo Vu Trà Mịch vẫn chưa hoàn hồn vào ngồi đợi trên ghế khám bệnh, Vu Khâm Hướng cau mày nhỏ giọng ghét bỏ: “Dì út, cháu nghĩ dì nên đi tìm người khác thôi, vị bác sĩ Trần này già quá rồi!”
Vu Trà Mịch im lặng.
Sau khi đợi gần nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt Vu Khâm Hướng.
Vu Trà Mịch ngồi yên không nhúc nhích, vốn dĩ cô định để Vu Khâm Hướng đi tẩy răng, còn cô sẽ vào phòng khám với tư cách là người nhà để quan sát chim gõ kiến dễ hơn, nhưng bây giờ không cần thiết nữa.
Gần mười phút sau Vu Khâm Hướng bước vào, Vu Trà Mịch nhìn một vòng trên bức tường trắng xóa, mọi góc đều có chậu cây xanh, ánh đèn dịu nhẹ và cửa sổ sạch sẽ, lặng lẽ thở dài.
Thật ra hôm nay cô lén đến do muốn nhìn thấy mặt thật của chim gõ kiến , cô không có báo trước trên mạng, nhưng cô không ngờ sự thật lại chấn động đến thế!
Thành thật mà nói, cô không nghĩ Chim gõ kiến đẹp trai phóng khoáng, nhưng trong thâm tâm cô luôn cho rằng anh ta là một người đàn ông có học thức phong phú, cẩn thận. Có thể cô đã đánh giá quá cao Chim gõ kiến, nhưng tạm thời cho dù là diện mạo hay tuổi tác, đều bị lừa quá nhiều rồi!
Dù biết thông tin trên mạng thật giả giả, nhưng bản thân Vu Trà Mịch cũng rất trung thực. Cô luôn cho rằng thông tin đã không điền thì thôi, nếu đã điền rồi thì không thể làm giả.
Dựa vào tường với tinh thần chán nản, Vu Trà Mịch ngơ ngác nhìn cây lá bên cửa sổ.
Phí Tiêu Tế mặc áo choàng trắng của bác sĩ, bước ra khỏi phòng khám đầu tiên với một chồng hồ sơ bệnh án, liếc nhìn phòng chờ chỉ còn lại một vài bệnh nhân rồi đưa hồ sơ bệnh án cho y tá ở quầy.
Người trợ lý đang bấm máy tính bảng bên cạnh lập tức ngước lên hỏi: “Viện trưởng, lần trước ngài nói muốn mua máy lọc không khí cho phòng khám, đã mua chưa??”
Tháo khẩu trang ra rồi nhìn vào đôi mắt qua cặp kính không gọng, Hứa Văn Lâm mỉm cười ngọt ngào với viện trưởng Phí.
Phí Tiêu Tế im lặng một lúc mới nhẹ giọng nói cho cô ấy: “Tôi đã đặt rồi, ngày mai nhà bán sẽ giao hàng. Chiếc có công suất cao hơn sẽ được đặt trong phòng chờ khám bệnh, một chiếc còn lại sẽ được đặt trong phòng khám của tôi.”
Là mộ trợ lý tận tâm, trợ lí Hứa lập tức ghi lại điều này trên điện thoại di động, tiện thể hỏi tiếp: “Cho nên vì người trên mạng này, viện trưởng quyết định tự sử dụng để quan sát sao?”
Hộ sĩ Lâm đang nhập hồ sơ bệnh án bên cạnh nghe thấy vậy thì ngạc nhiên đến mức cất cao giọng: “Viện trưởng có cư dân mạng?!”
Ba người không hề để ý rằng khi giọng nói đấy vang lên, đã làm một người phụ nữ ở gần quầy bị từ khóa này thu hút rồi nhìn qua với ánh mắt nghi ngờ.
Chưa kịp để viện trưởng Phí trách thì trợ lý đã hạ giọng mắng cô ấy: “Ăn no quá à? Kêu lớn tiếng như thế, sợ hàng xóm không nghe thấy sao?”
Hộ sĩ Lâm biết hạ thấp giọng ngay, khom vai không dám nói gì nữa.
Sau khi liếc nhìn bóng lưng cao gầy bước vào phòng thay đồ, Hứa Văn Lâm mới hạ giọng giải thích với hộ sĩ mới bắt đầu làm việc ở phòng khám: “Viện trưởng mới nhìn thì có vẻ rất lạnh lùng nhưng thực ra lại rất tốt bụng. Một thời gian trước cô ấy tham gia diễn đàn thảo luận về sản phẩm 3C, gặp một cô bé ngốc nghếch nhưng lại có rất nhiều tiền, vì lo lắng cô nhóc này sẽ tiêu tiền bừa bãi nên đã chú ý đến những câu hỏi của cô ấy nhằm tích cực đưa ra ý kiến.”
Đã di chuyển đế bên quầy, dùng chậu cây lớn để che thân hình nhỏ nhắn của mình, khi nghe những lời này Vu Trà Mịch cảm thấy như bị sét đánh, cứng người tại chỗ không nhúc nhích được!
Chim gõ kiến là nữ? Hầu như tất cả thông tin cô ấy viết trên mạng đều là giả ư?!
Vu Trà Mịch nhìn chằm chằm người có mái tóc ngắn dài đến mang tai trên ảnh, tuy vẻ mặt rất nghiêm túc không thích cười, nhưng cô có thể nhìn ra rằng Phí Tiêu Tế chưa đến 30 tuổi, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này!
Vu Khâm Hướng bước ra khỏi phòng khám, theo sau là một nữ y tá khác.
Sau khi y tá Vương cẩn thận hướng dẫn cách đánh răng và dùng chỉ nha khoa sau bữa ăn Vu Khâm Hướng, thì đưa thẻ bảo hiểm y tế cho ý tá ở quầy, sau đó đi về phòng khám đầu tiên để dọn dẹp.
Sau khi trở lại xe với dì nhỏ, Vu Khâm Hướng nghe thấy cô cáo buộc một cách phẫn nôkj xong cũng bị sốc, nhưng sau đó lại gật đầu đồng ý: “Cái người viện trưởn Phí đó đúng là có thể so sánh với người tên chim gõ kiến mà dì vừa miêu tả kia, kỹ thuật làm sạch răng của cô ấy rất tốt, không hề đau chút nà, hơn nữa lời giải thích của cô ấy cũng ngắn gọn rõ ràng, lại rất dễ hiểu.
Vu Trà Mịch ngồi ở ghế phụ với vẻ mặt ủ rũ, trong lòng tràn đầy thất vọng và oán giận!
Dù Vu Khâm Hướng có nói gì đi nữa thì trong nhận thức của Vu Trà Mịch, chim gõ kiến là một người rất không trung thực, cô sẽ không bao giờ nên để ý đến cô ấy nữa!
Khanhdanghocbai
Ok nhé hết truyện luôn (•‿•)