Chương 31
“Cẩn Tuyển, đừng… như vậy.” Mộc Sâm Sâm nằm úp mặt xuống ghế sau, bị Ô Cẩn Tuyển đè lên, miệng nói lời từ chối, nhưng sắc mặt lại đỏ ửng cả một mảng, rõ ràng là dấu hiệu của xúc động. “Đừng cử động lung tung, để ta xem lưng ngươi có bị thương không.” Ô Cẩn Tuyển thực sự không chịu nổi dáng vẻ chờ người đến ‘ăn’ của Mộc Sâm Sâm, bất đắc dĩ lên tiếng giải thích.
Nếu hỏi điều xấu hổ nhất trên đời là gì, lúc này Mộc Sâm Sâm chắc chắn sẽ trả lời: “Là tự mình đa tình.” Cảm giác nóng bỏng trong cơ thể ngay lập tức tan biến, nàng úp mặt vào ghế sau, âm thầm giận dỗi, nhưng Ô Cẩn Tuyển lại để ý thấy. “Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn ta làm nàng ngay tại đây sao, bảo bối?”
Ô Cẩn Tuyển vừa trêu đùa Mộc Sâm Sâm, vừa thành công cởi áo nàng. Tuy nhiên, khi nhìn thấy mảng lớn vết bầm tím trên lưng vốn trắng mịn của nàng, nàng ta lập tức không cười nổi nữa. Mặc dù Mộc Sâm Sâm là một yêu thỏ đã tu luyện hơn ngàn năm, nhưng thân thể nàng vẫn rất yếu ớt.
Dù nàng không cảm nhận được cơn đau trên lưng, nhưng làn da mong manh ấy vẫn chưa đủ bền bỉ để chịu đựng tổn thương như vậy. Ô Cẩn Tuyển dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mảng bầm lớn đó, một số chỗ còn chuyển sang màu tím vì tụ máu. Cảm giác chua xót dâng lên nơi sống mũi, và khóe mắt nàng ta cũng dần ướt.
Ô Cẩn Tuyển cố nén cảm giác muốn khóc, sau đó nhẹ nhàng kéo đầu Mộc Sâm Sâm từ ghế xe vào lòng. “Còn đau không?” Giọng nói dịu dàng như thể đang ngậm một viên kẹo bông, khiến người nghe cảm thấy ấm áp và an ủi vô cùng. Mộc Sâm Sâm vừa rồi còn giận dỗi, giờ chỉ vì ba chữ này mà cơn giận tan biến sạch, nàng chỉ biết dùng đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn Ô Cẩn Tuyển.
Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, trái tim Ô Cẩn Tuyển cũng mềm mại hẳn đi. Lúc nhìn thấy vết thương trên lưng Mộc Sâm Sâm, nàng ta thậm chí đã nổi sát ý. “Không đau nữa, từ lâu đã không đau rồi.” Mộc Sâm Sâm dường như nhìn thấu suy nghĩ của Ô Cẩn Tuyển, vội vàng ôm lấy cổ nàng ta nói.
“Ngoan, đừng cử động lung tung. Về nhà ta sẽ bôi thuốc cho ngươi.” Nói xong, Ô Cẩn Tuyển định quay lên ghế trước để lái xe, nhưng lại bị Mộc Sâm Sâm kéo lại. “Cẩn Tuyển… ta muốn.” Những lời nói đầy táo bạo thẳng thắn thể hiện tâm trạng lúc này của Mộc Sâm Sâm. Ô Cẩn Tuyển ngẩng đầu lên, thứ đập vào mắt nàng ta là thân trên hoàn toàn trần trụi của Mộc Sâm Sâm, trong khi phần thân dưới vẫn được mặc chỉnh tề. Sự tương phản rõ ràng này khiến Ô Cẩn Tuyển cảm thấy vô cùng thú vị. Nàng ta quay lại ngồi ở ghế sau, đóng kín cửa xe, rồi bắt đầu thưởng thức màn ‘biểu diễn’ của Mộc Sâm Sâm.
Ngón tay thon dài lướt xuống cổ từ từ, sau đó dừng lại ở khe ngực. Tay còn lại đặt lên bộ ngực đang vươn cao, sau đó hai tay liền xoa nắn bầu ngực. Đối với Mộc Sâm Sâm như vậy Ô Cẩn Tuyển cũng đã sớm mất tự chủ, thậm chí nàng cảm thấy cái người trước mắt không phải là một con thỏ mà là một hồ ly câu người.
“Được, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi.” Ô Cẩn Tuyển mở hai chân Mộc Sâm Sâm gác lên đùi mình, hai tay vuốt lưng quần của Mộc Sâm Sâm. Tiếp đó cái quần như từng lớp giấy trắng bị bong từng lớp, rơi xuống chỗ ngồi trong xe, nhiệt dịch trong suốt không được quần lót chặn lại cứ vậy chảy xuống đùi của Ô Cẩn Tuyển.
“Ha ha, dạo đầu chắc là không cần rồi, ngươi đã….” Ô Cẩn Tuyển còn chưa nói xong môi đã bị Mộc Sâm Sâm chặn lại. Nàng nhìn Mộc Sâm Sâm vì xấu hổ mà chảy nước mắt, gò má đỏ như đổ máu, nụ cười bên môi càng sâu.
Kỳ năng câu nhân của người này càng lúc càng cao.
Mộc Sâm Sâm hôn càng lúc càng nóng, Ô Cẩn Tuyển cảm giác hai chân bị Mộc Sâm Sâm ngồi lên càng lúc càng ướt, có lẽ chơi xấu vui hơn, Ô Cẩn Tuyển không vội tiến vào cơ thể Mộc Sâm Sâm, ngược lại dùng mọi cách trêu chọc những chỗ nhạy cảm của nàng.
“Ah…. Cẩn Tuyển…. ta…. ta thực sự khó chịu….” Mộc Sâm Sâm chôn trong cổ Ô Cẩn Tuyển, mang theo tiếng nức nở nói, “ah? thật sao? vậy ngươi tự làm được không? hôm nay ta hơi mệt.” Mộc Sâm Sâm cũng hiểu ý Ô Cẩn Tuyển, ngại ngùng cắn môi. Nàng không tin yêu tinh tu luyện ngàn năm sức khỏe dồi dào như Ô Cẩn Tuyển mới làm trong xe đã mệt.
Nhưng biết ý của Ô Cẩn Tuyển thì có làm được gì đâu? vẫn phải chịu thua như cũ, “Cẩn Tuyển…. xin ngươi cho ta….. ta thực sự chịu không nổi….” Mộc Sâm Sâm khó chịu cầu xin, đôi mắt to ngập nước như cún con bị khi dễ, thật đáng thương.
Nếu là bình thường, Ô Cẩn Tuyển thấy bộ dạng này của Mộc Sâm Sâm chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng hôm nay nàng cảm thấy giận. Nàng giận Khâu Dĩ Tình tùy tiện đánh Mộc Sâm Sâm bị thương, càng tức hơn con thỏ đần Mộc Sâm Sâm này bị đánh cũng không biết đánh trả, cho nên phạt là đúng thôi.
Ô Cẩn Tuyển đưa hai ngón tay ra trước mặt Mộc Sâm Sâm, ý cũng rõ ràng. Người kia nhìn thấy cũng xấu hổ vô vùng, dù vậy Mộc Sâm Sâm cũng cần Ô Cẩn Tuyển. Thành phố A đã vào xuân, cũng như tập tính của động vật, mùa xuân là thời gian động đực, cho dù đã tu luyện thành người, nhưng Mộc Sâm Sâm cũng không tránh được thời gian phát tình nay.
Nhắm mắt lại, cầm hai ngón giữa, sau đó chậm rãi cho vào cửa mình, dù Ô Cẩn Tuyển nói mệt nhưng cũng đưa vào thuận lợi, hai ngón tay theo dũng đạo trơn nhắn đi sâu vào trong, khiến Mộc Sâm Sâm thoải mái rên rỉ.
“Ah…. Cẩn Tuyển….. Cẩn Tuyển….” Mộc Sâm Sâm đưa tay ôm cổ Ô Cẩn Tuyển, cái eo nhỏ không ngừng đẩy. Ô Cẩn Tuyển bị sự nhiệt tình của Mộc Sâm Sâm làm cho chấn động, miệng ngậm chặt bầu vú vì hoạt động không ngừng lắc lư, cổ họng phát ra tiếng muốt.
Mộc Sâm Sâm nhích người với tốc độ nhanh hơn, hơn chục cái cũng sắp lên đỉnh. Ô Cẩn Tuyển cảm giác ngón tay bị kẹp càng lúc càng chặt, đến nỗi không thể nhúc nhích được, nàng không tự chủ cũng bắt đầu hoạt động theo từng nhịp của tiến vào hoa tâm của Mộc Sâm Sâm.
“Ah…. sắp đến! sắp đến! ah…… Cẩn Tuyển! thoái mái quá! thoải mái quá!” Mộc Sâm Sâm hô lớn, sau đó ngã vào người Ô Cẩn Tuyển, không ngừng run rẩy.
Một chiếc bàn gỗ dài vài mét sừng sững ở cuối tấm thảm đỏ, phía sau bàn là một bức tranh sói totem lấp lánh ánh vàng. Con sói trên totem toàn thân trắng như tuyết, đứng trên đỉnh núi tuyết, đôi mắt đen như hút hồn nhìn chằm chằm về phía cửa lớn và toàn bộ đại sảnh. Ánh nhìn ấy khiến tất cả mọi người không khỏi rùng mình, đồng thời cũng bị khí thế bá đạo từ con sói này chấn nhiếp.
Mười hai cột đá màu tím được khảm hình rồng vàng chống đỡ cả trần nhà, mặt đất thì hoàn toàn làm bằng kính trong suốt. Nhìn xuống bên dưới, thậm chí có thể thấy những đám mây trắng cùng vài linh điểu đang bay qua. Kiệt tác tuyệt mỹ này chính là Thánh Điện Tử Đàn, và hiện tại là thời điểm Yêu Hoàng tổ chức Đại Hội Vạn Yêu.
Còn một canh giờ nữa mới bắt đầu buổi hội, nhưng các vị thánh tôn của các tộc đã vội vã đến đây. Mặc dù mỗi người đều có lãnh thổ và thế lực riêng, nhưng không ai dám chống lại mệnh lệnh của Yêu Hoàng. Dẫu sao, một thánh tôn nhỏ bé của yêu tộc so với Yêu Hoàng cũng chỉ là một tồn tại quá đỗi nhỏ nhoi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, số lượng thánh tôn yêu tộc tụ tập trong Thánh Điện Tử Đàn đã không thể đếm xuể, và Yêu Hoàng cũng sắp xuất hiện. Khi một số thánh tôn bắt đầu có phần nôn nóng vì chờ đợi, một mùi hương nồng đậm mê người bất ngờ lan tỏa từ cánh cửa. Tất cả các thánh tôn đều quay đầu nhìn về phía cửa, một gương mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành liền xuất hiện trong tầm mắt.
Đôi mày mảnh như phượng múa, đôi mắt phượng lúc nào cũng như đang quyến rũ người đối diện. Sống mũi cao thanh tú, đôi môi anh đào đỏ mọng. Dáng người mảnh mai cao ráo, cùng mái tóc uốn sóng màu đỏ rực được thả tự nhiên phía sau đầy kiêu hãnh. Từng chi tiết trên người nữ nhân này đều như được chế tác riêng, đẹp đến chói mắt, khiến người ta không thể rời mắt.
Người phụ nữ ấy, chính là Hồ Phi.
Nàng nhìn những thánh tôn bị mình mê hoặc đến thất thần, khẽ nhếch môi cười đầy khinh miệt, sau đó tự nhiên bước vào Thánh Điện Tử Đàn. Chiếc áo lụa đỏ bay nhẹ theo từng bước chân, để lộ làn da trắng muốt như ngà voi cùng chiếc yếm đỏ và váy ngắn thấp thoáng bên trong.
“Tiểu nữ Hồ Phi của hồ tộc xin gửi lời chào đến các vị thánh tôn. Vừa rồi do có chút việc cần xử lý, nên trên đường bị trì hoãn. Mong các vị thánh tôn rộng lượng bỏ qua. Ngoài ra, gia mẫu hiện sức khỏe không được tốt, vì vậy mới để tiểu nữ thay mặt tham dự đại hội lần này. Kính mong Yêu Hoàng thứ lỗi, không trách tội.”
Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại tựa không xương vang lên khắp Thánh Điện Tử Đàn, khiến các thánh tôn của các tộc đều khẽ rùng mình. Những lời Hồ Phi nói ra cũng khiến những người vừa rồi còn đang tò mò về thân phận của nàng tỉnh ngộ. Dẫu sao, trong Yêu Giới, cũng chỉ có hồ ly tinh mới sở hữu vẻ đẹp đến mức này, quyến rũ đến mức khiến người ta mê mẩn tâm hồn.
Không ít thánh tôn yêu tộc đã bị sắc đẹp của Hồ Phi làm mê muội, nào còn tâm trí để trách cứ chuyện nàng đến muộn. Nhưng ở đâu có người ngưỡng mộ, ở đó tất nhiên cũng có người ghen ghét. Một giọng nói nữ đầy bất mãn vang lên từ trong đám đông, khiến Hồ Phi ngẩng đầu nhìn. Trước mặt nàng, một nữ nhân to lớn bệ vệ bước ra, đứng chắn trước nàng.
“Ngươi có biết không, những người ở đây đều là thánh tôn của các yêu tộc. Một tiểu hồ ly tinh nhỏ nhoi như ngươi, dựa vào đâu mà có tư cách tham dự Đại Hội Vạn Yêu này?”
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Khụ khụ… Một chút “h” nho nhỏ thôi, không được báo cáo nhé!
Các bạn phải ngoan ngoãn, không được báo cáo ca ca Bạo đâu!
Nếu không, sau này sẽ không cho các bạn “ăn thịt” nữa đâu! Hứ!
P.S.: Tối nay lúc 8 giờ sẽ có thêm một chương nữa!