Đây là lần đầu tiên Cừ Vãn tới quán bar, nếu như không phải bạn thân Thích Đoan Diễm cứ muốn kéo cô tới, nếu không phải lần này bị kéo đi, vậy thì căn bản cô sẽ không bước vào những nơi như thế này.
Vừa đi vào, nhìn thấy bầu không khí ngột ngạt giống y như trong tưởng tượng của cô, cũng vì toàn là phụ nữ cho nên trông có vẻ dễ chấp nhận hơn một chút.
Thích Đoan Diễm là khách quen của quán bar, đồng thời cũng vì xinh đẹp, đa tình, ra tay hào phóng mà được rất nhiều người biết đến. Cô ấy vừa tới đã bị một đám oanh oanh yến yến vây lấy. Cừ Vãn lớn lên xuất chúng, hơn nữa vừa nhìn đã thấy phú quý, cũng có rất nhiều người nhân cơ hội quấn lấy, nhưng đều bị Cừ Vãn khéo léo tránh đi.
Mặc dù nói là bị kéo tới nhưng Cừ Vãn đã độc thân mấy năm vẫn ôm chút tâm lý gặp may, nhưng trải qua nhiều giày vò như vậy cô cũng chẳng còn tâm tư gì, tự mình ngồi ở quầy bar uống rượu giải sầu.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thích Đoan Diễm cũng có chút lương tâm, nhớ tới người bạn đi cùng là Cừ Vãn: “Sao cậu còn ở đây?”
Cừ Vãn lạnh lùng nói: “Nếu không thì sao?”
Thích Đoan Diễm: “Trước mặt nhiều cô gái như vậy mà cậu lại ngồi ở đây à?”
Cừ Vãn: “Không nhìn thấy người mình thích.”
Thích Đoan Diễm: “Cậu thích thể loại nào?”
Cừ Vãn: “Không nói được, xem nhãn duyên*.”
*Nhãn duyên: ấn tượng đầu tiên
Thích Đoan Diễm: “Cậu đến cả đầu cũng không ngẩng lên, đi đâu tìm được nhãn duyên? Nhìn thấy bên kia không?”
Cừ Vãn nhìn theo tay của Thích Đoan Diễm, ở giữa sàn nhảy có một nhóm con gái đang khiêu vũ nóng bỏng, dáng người ai nấy đều rất nóng bỏng. Có một vài người đang solo, phần lớn là hai người một nhóm ôm ấp lấy nhau, thậm chí còn trực tiếp hôn nhau. Cảnh tượng hỗn loạn như vậy, Cừ Vãn nhìn thấy rất khó chịu.
Thích Đoan Diễm: “Đi thử chút đi, tiếp xúc ở cự ly gần, tìm nhãn duyên.”
Cừ Vãn lắc đầu: “Bỏ đi.”
Thích Đoan Diễm lại mạnh mẽ kéo cô lên: “Đi thôi, tới cũng tới rồi, cứ đi thử một chút đi, nhỡ đâu tìm được thì sao.”
“Không muốn.”
Cừ Vãn bị Thích Đoan Diễm đẩy bước đi mấy bước, đột nhiên đụng phải một cô gái, một ly rượu rót hơn nửa đều đổ lên người cô gái đó.
“Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi lau giúp cô.” Cừ Vãn vội vàng lấy khăn tay vốn để trang trí trong túi áo vest ra, vốn dĩ cô muốn lau giúp người kia nhưng lại phát hiện chỗ bị thấm ướt là ngực của cô gái, rượu màu xanh nhạt đang thuận theo khe rãnh sâu kia chậm rãi chảy xuống cho đến khi biến mất hoàn toàn.
“Không sao, tôi tự lau cho.”
Cô gái nhận lấy khăn tay, tự mình lau toàn bộ rượu trên người và trên quần áo một lượt. Cô ấy mặc chiếc áo sơ mi tay phồng cổ vuông màu trắng kiểu Pháp, màu của vết rượu rất rõ ràng, hơn nữa vạt áo trước đều bị ướt đẫm rồi, mơ hồ có thể nhìn thấy đường viền đồ lót của cô ấy.
Cừ Vãn càng ngượng ngùng, cô lập tức cởi áo ngoài của mình ra rồi khoác lên người cô gái: “Quần áo của cô bị ướt rồi, cô mặc tạm của tôi trước đi.”
“Cảm ơn.”
Cừ Vãn lấy điện thoại di động ra: “Thêm wechat đi, tôi đền tiền quần áo cho cô.”
Cô gái cười với cô: “Không cần, không đáng tiền.”
Có chút lúng túng, Cừ Vãn không thích mắc nợ người khác, vì vậy cô nói: “Vậy tôi mời cô uống ly rượu nhé.”
Người phụ nữ cũng không từ chối nữa: ” Được.”
Thích Đoan Diễm vẫn luôn ở bên cạnh nhìn không nói chuyện, lúc này như có thâm ý nhìn Cừ Vãn một cái: “Cố lên, tớ đi qua bên kia.”
Cừ Vãn không để ý tới cô ấy, cô ngồi xuống quầy bar cùng cô gái: “Muốn uống rượu gì?”
Cô gái cười nói: “Gọi cái mà vừa nãy cô làm đổ lên người tôi đi.”
Cừ Vãn hơi lúng túng, cô gọi hai ly giống nhau.
Quần áo mới bị rượu đổ lên, thật ra lúc đầu Triệu Khê Nhã có chút tức giận, nhưng khi cô ấy nhìn thấy người cầm ly rượu thì nhất thời không thể tức giận nổi nữa.
Người phụ nữ vóc dáng cao gầy, một mái tóc dài đen nhánh, gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng ngời, khí chất trong trẻo lạnh lùng, hơn nữa quần áo rất đẹp. Mặc một bộ vest màu xanh da trời thường ngày tôn lên làn da trắng phát sáng của cô, vòng eo thon gọn, chân dài.
Người phụ nữ cởi áo khoác ngoài ra càng thu hút hơn, bên trong cô mặc chiếc áo sơ mi lụa băng trắng không tay, lộ ra cần cổ trắng nõn mịn màng, hai cánh tay nhỏ nhắn, đường cong lại cực kỳ đẹp, là trạng thái mà người thường xuyên luyện tập mới có được.
Triệu Khê Nhã lại cố ý nhìn bàn tay cầm ly rượu của người phụ nữ, nhỏ nhắn, thon dài lại không mất đi cảm giác uy lực, là loại hình mà cô ấy thích.
Vốn dĩ Cừ Vãn là vì chuyện ngoài ý muốn vừa nãy mới có chút áy náy, nhưng phát hiện cô gái vẫn luôn nhìn mình thì lại càng không được tự nhiên.
Cô gái có một gương mặt rất ưa nhìn, nhất là đôi mắt đào hoa kia, trong mắt như hàm chứa gợn sóng, chỉ một ánh mắt thôi cũng đã cực kỳ quyến rũ, khiến người ta say mê.
Sau khi uống hai hớp rượu, cô gái chợt sáp lại gần, chóp mũi của cô ấy đều là mùi hương tươi mát trên cơ thể của người phụ nữ.
“Cô tên là gì?”
Nói xong, cô gái ghé tai lại gần miệng của Cừ Vãn.
Cừ Vãn duy trì khoảng cách cơ bản lớn tiếng nói: “Cừ Vãn, cừ trong thủy cừ, vãn trong buổi tối. Cô thì sao?”
“Gọi tôi Tiểu Nhã là được. Tên của cô thật dễ nghe.”
“Cô cũng vậy.”
Vừa nghe đã biết cô gái nói là tên mụ, điều này khiến Cừ Vãn có chút mất mát, cộng thêm vừa nãy cô ấy còn từ chối thêm wechat với cô, xem ra cô ấy không định có dính dáng gì với mình.
Giữa hai người lại trở nên trầm mặc, có điều có tiếng nhạc ồn ào làm bối cảnh nên cũng không quá ngượng ngùng.
Rượu trong ly sắp hết, Cừ Vãn ngẩng đầu lên lại nhìn Triệu Khê Nhã một cái, cô phát hiện Triệu Khê Nhã vẫn đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt của cô ấy không hề đơn thuần. Đúng vào lúc Cừ Vãn đang suy nghĩ hàm ý trong ánh mắt này của Triệu Khê Nhã thì đôi môi của Triệu Khê Nhã lại kề bên tai cô, lần này quả thực là đã dán sát lên rồi.
Triệu Khê Nhã: “Cô thật đẹp, tôi có thể hôn cô không?”
Còn chưa đợi Cừ Vãn trả lời, Triệu Khê Nhã đã đặt một nụ hôn nhẹ lên tai của Cừ Vãn, sau đó mỉm cười nhìn cô. Lúc này gương mặt của hai người rất gần nhau, hơi thở quấn lấy nhau, trong hoàn cảnh mờ tối, đến cả lông mi của đối phương cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
Ánh mắt hai người tiếp tục dính lấy nhau, bầu không khí dần trở nên ái muội. Cừ Vãn tựa như có thể nghe được tiếng tim đập của mình, đôi mắt không ngừng dán chặt vào đôi mắt quyến rũ và đôi môi đỏ rực của Triệu Khê Nhã, Triệu Khê Nhã cũng như vậy.
Cừ Vãn có chút nghi ngờ, không hiểu rốt cuộc cô gái có ý gì, vừa mới từ chối yêu cầu kết bạn của cô xong bây giờ lại tới dụ dỗ cô.
Một lúc sau, tầm mắt của Triệu Khê Nhã chợt di chuyển xuống, sau đó hôn lên môi cô.
Đôi môi mềm mại của Triệu Khê Nhã nhẹ nhàng chạm vào cô, động tác dịu dàng như gió xuân vậy. Bốn cánh môi cọ sát như vậy một lúc, Triệu Khê Nhã vươn đầu lưỡi ra. Cô ấy dùng đầu lưỡi khẽ đảo qua môi của cô một lát, sau đó luồn vào miệng cô, tách hai hàm răng của cô ra.
Mặc dù đã có dự cảm đối với loại tình huống như thế này, nhưng lúc Triệu Khê Nhã thật sự hôn tới, Cừ Vãn vẫn có chút kinh ngạc. Có điều cô không phải Lăng Đầu Thanh, cũng chẳng phải là Liễu Hạ Huệ, đối mặt với nụ hôn của một cô gái xinh đẹp xa lạ, cô rất vui vẻ hưởng thụ, đồng thời nhắm mặt lại còn như có như không đáp lại cô ấy.
*Lăng Đầu Thanh, là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
Hơi thở và môi lưỡi của hai người hoàn toàn hòa vào nhau, mùi vị thuần hậu lại thơm dịu của rượu tràn ngập giữa đôi môi của hai cô gái, không thể phân biệt được là của ai.
Thời gian hai người hôn không dài cũng không ngắn, đủ triền miên cũng để lại một đường sống. Nụ hôn vừa kết thúc Triệu Khê Nhã đã dán sát bên tai Cừ Vãn nói: “Muốn đi thuê phòng không?”
“Tôi…” Cừ Vãn có chút do dự.
Triệu Khê Nhã: “Tôi muốn… Có thể không?”
“Được.” Mặc dù Cừ Vãn không thích tình một đêm, nhưng cảm giác cô gái này cho cô rất tốt, cô cũng thật sự rất lâu không yêu đương rồi, cũng chưa bao giờ làm loại chuyện kia, cô muốn thuận theo bản năng của mình một lần.
Triệu Khê Nhã: “Bên cạnh quán bar có một khách sạn, chúng ta tới đó đi.”
Cừ Vãn: “Được.”
Triệu Khê Nhã kéo cổ tay của cô đi ở đằng trước giống như ngựa quen đường cũ, nhưng Cừ Vãn bây giờ không muốn nghĩ nhiều như vậy.