Chương 1: Múa rối bằng tơ
Tháng 3 Đồng Thành, mua dầm liên miên.
Nửa đêm hôm qua có một trận mưa trút xuống, làm mặt đất ướt nhẹp.
Bánh xe đi qua để lại tiếng bẹp nho nhỏ, người mở hàng bán điểm tâm, trước ánh bình minh còn le lói, từng làn khói trắng bốc lên, nhân gian nhiễm mùi khói lửa. Thành thị yên tĩnh, bắt đầu từ lúc này trở nên sôi nổi, từ một nơi lan tràn đi.
Đám người trong đại trạch Lâm gia cũng bắt đầu bận rộn, nhưng trong nhà chỉ có mỗi một chỗ luôn yên tĩnh. Thiên Tả xem thời gian, bưng thau nước đi vào, một tay giữ thau nước, một tay đưa lên gõ cửa, gõ ba tiếng xong dừng lại, nghe thấy âm thanh bên trong, rồi mới đẩy cửa đi vào. Thiên Tả để thau nước và khăn lau xuống, vòng tới vòng lui, rồi đứng cạnh giường.
Người nằm trên giường khuôn mặt như ngọc, làn da trắng nõn, mái tóc đen tản mát, khiến người ta nhìn chằm chằm, Thiên Tả dù đã nhìn nhiều lần nhưng vẫn không thấy chán.
Nhưng mà….
Thiên Tả thấy đôi mắt xám kia, trong lòng lại tiếc hận, vùng đất thiêng sinh ra một chủ tử lợi hại như vậy nhưng sao lai bị mù a.
“Hầu hạ đi!” Lâm Bái đứng dậy, Thiên Tả liền tiến lên hầu hạ nàng thay y phục.
“Y phục của ngươi hôm nay màu gì?”
“Chủ tử, là màu lam.”
Lâm Bái hỏi xong thì không nói nữa.
Thiên Tả hầu hạ tận tình, không dám chậm trễ chỉ vì mắt Lâm Bái không nhìn thấy gì.
Lâm Bái chuyển mắt đến bàn trà, thật ra nàng thấy được, nhưng mà mọi người đều nghĩ là nàng mù thôi.
Nhưng mà, đúng là nàng từng bị mù, về sau mới thành bộ dạng như bây giờ, có thể thấy được đồ vật, nhưng không thể thấy được màu sắc. Mọi thứ đều là màu xám, dù sao đối với Lâm Bái thì so với mù cũng đã tốt hơn rồi.
Thiên Tả hầu hạ Lâm Bái rửa mặt xong, thì Thiên Hữu cũng mang đồ ăn đến.
Lâm Bái đến bàn ăn, ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa.
Thiên Tả và Thiên Hữu đã quen với bộ dạng như vậy của Lâm Bái, mặc dù lúc đầu đến hầu hạ các nàng con lo lắng, nhưng sau này phát hiện chủ tử của mình quá mạnh mẽ, tuy mắt mù nhưng hành động lại chính xác không hề sai.
“Chủ tử, hôm qua Nạp Lan gia phái hạ nhân đến truyền tin, nói có việc muốn thỉnh cầu chủ tử.”
“Không gặp.”
Lâm Bái uống một ngụm cháo, nhàn nhạt nói hai chữ.
“Người đó nói, cho dù thế nào cũng muốn chủ tử xem phong thư này.”
Thiên Tả lấy trong ngực ra một phong thư, để trước mặt Lâm Bái.
“Mở ra.”
Nạp Lan gia chủ thật có lòng, giấy này không phải giấy bình thường, bên trên còn khắc chữ nổi. Lâm Bái từ từ ăn xong điểm tâm, mới bắt đầu chạm đến lá thư này. Thiên Tả và Thiên Hữu bưng đồ ra cửa, đợi ngoài cửa, chờ Lâm Bái phân phó. Lâm Bái xem nội dung thư, mặt không hề nhăn lại, ngón tay gõ lên bàn. Đám người này thực sự coi nàng là thầy phong thủy rồi sao?
Cái này… có nên giúp hay là không đây?
Mọi chuyện đều phải nói đến từ hai năm trước. Lâm Bái năm đó vừa mới 16 tuổi, trên còn có một ca ca, một tỷ tỷ, và một người mẹ ruột. Lâm gia làm ăn lớn, nhưng người lớn lại không nghĩ là thịnh vương. đại phòng và nhị phòng trong Lâm trạch cũng không ở riêng. Lâm Bái là con của đại phòng chính thê, cha nàng cười 5 người di thái thái, mỗi người sinh một đứa.
Nhị thúc Lâm Tập Võ thì không giống như phụ thân Lâm Bái là Lâm Tập Văn phong lưu đa tình, trong nhà chỉ có một phòng chính thê, hai phòng thiếp, mỗi người sinh một đứa, chỉ có ba đứa con. Dựa theo tuổi tác vai vế, trong số 5 người con, thì Lâm Bái đứng thứ tư, mọi người đều gọi nàng là tứ tiểu thư. Nhìn chỗ này thì lúc nào cũng nhiều ngươi, nhưng dù cái trạch có lớn nhưng cũng không đến nỗi ồn ào.
2 năm trước, Lâm Bái 16 tuổi, đại ca nàng là Lâm Miểu thành thân, cưới thiên kim của Kim gia, ngày thành thân hôm đó, vốn là ngày đại cát đại lợi, Lâm Bái lại đột nhiên ngất xỉu, sốt cao.
Đây không phải là chuyện nhỏ, tuy lúc nhỏ thân thể Lâm Bai không tốt, nhưng vẫn tính là khỏe mạnh, cho dù có yếu thì cũng không đến nỗi ngất xỉu. Lâm Bái hôn mê cũng hết 5 ngày 5 đêm, sốt cao không giảm, dù là trung y hay là Dương đại phu đều đã mời đến, nhưng vẫn không ích gì.
Mọi người trong lòng nghĩ thầm, không là tiểu thư Kim gia và tứ tiểu thư Lâm gia mệnh cách khắc nhau, cho nên tứ tiểu thư Lâm gia mới gặp họa bất ngờ? Cũng có người nói Lâm Bái thì tà nhập thể, nếu không sao lại sốt 5 ngày 5 đêm.
Ngày thứ sáu, Lâm Bái tỉnh, giảm sốt, nhưng mà… nàng mù. Điều này khiến nhiều người trong Đồng thành tiếc hận, tứ tiểu thư Lâm gia a, người như thiên tiên, người đến cửa cầu hôn còn muốn đạp nát cửa, vậy mà lại mù, thật đáng tiếc. Nhưng cho dù Lâm Bái mù, nhưng nhiều người vẫn không từ bỏ, nguyện ý cưới, nhưng Lâm Bái không muốn, đều từ chối.
Trong khoảng thời gian đó, Lâm Bái thực sự là không nhìn thấy gì. Trong bóng tối vô tận, một chút ánh sáng cũng không có, nhìn không thấy gì, cái gì cũng không thấy. Nhưng khiến nàng thấy phiền không phải là do nàng không nhìn thấy, mà là âm thanh xì xào bên tai nàng.
Cả ngày lẫn đêm quấn quanh nàng không dứt. Ghen tỵ, oán hận, không cam lòng, những âm thanh kia luôn thì thào xung quanh, tựa như đang nói cho nàng nghe. Nàng lờ mờ đoán ra được, âm thanh kia rốt cuộc là của ai. Đột nhiên bị bệnh, mắt không nhìn thấy, bên tai có âm thanh u oán, trong lòng Lâm Bái thống khổ, nhưng lại không nói với ai.
Sau một tháng bị mù, một hôm nọ Lâm Bái mở mắt, phát hiện mình có thể nhìn thấy. Nhưng mà, trời đất đều không có màu. Mọi thứ đều màu xám, so với bóng đêm còn nhạt hơn, không chút sức sống. Mà nàng rốt cuộc cũng thấy rõ âm thanh không ngừng nói bên tai nàng là ai, theo lý mà nói đó không phải là người, mà là quỷ.
Bản mặt con quỷ xanh trắng, biểu tình hung tợn, chết rất thảm.
‘Nàng’ từng là thiếp của Lâm Tập Văn, có chút nhan sắc, nhưng đầu óc không dùng được, cho rằng mình xinh đẹp nên lên mặt ra oai, ‘Nàng’ thích một món trang sức, , nhưng Lâm Bái cũng thích, Lâm Tập Văn đương nhiên không do dự liền cho Lâm Bái, khiến ‘Nàng’ không vui.
Vì vậy ‘Nàng’ tìm Lâm Bái đòi, Lâm Bái mặc kệ ‘Nàng’, nhưng ‘Nàng’ lại âm mưu cào nát mặt Lâm Bái, khiến Lâm Tập Văn tức giận, ném ‘Nàng’ ra khỏi Lâm gia, nhưng nàng tự mình quay về, bị Lâm Tập Văn xử lý trong im lặng.
‘Nàng’ đem mọi oán thù đổ lên người Lâm Bái, luôn đi theo Lâm Bái, khiến thân thể Lâm Bái suy yếu.
Lâm Bái không nói với ai nàng có thể chất kỳ lạ, cũng không cho ai biết mắt nàng có thể nhìn thấy.
Trong mắt người khác, đôi mắt linh hoạt của quá khứ chỉ còn màu đen, không có tiêu cự, không có ánh sáng, đều đã mù rồi. Lâm Bái luôn suy nghĩ, mình làm sao mới bắt được con quỷ kia đây? con quỷ kia không thể tổn thương nàng được, cũng không thể hại được phụ thân, nhưng mỗi ngày đều lẩm bẩm thực sự rất phiền.
Một lần nọ, Lâm Bái bị đứt tay, máu bắn ra, không ngờ rơi vào người con quỷ kia, khiến nó bất động. Lâm Bái cảm giác mình tìm được cách rồi, liền rạch vết thương ra, từng chút từng rơi trên người con quỷ. Tuy rất đau, nhưng Lâm Bái lại cảm thấy rất thoải mái.
‘Nàng’ biến mất.
Lâm Bái cảm giác bên tai mình đã có thể yên tĩnh, nhưng không lâu sau, nàng lại nghe thấy có một âm thanh khác. Không phải âm thanh quỷ quái nào nàng cũng đều nghe được, sau khi nàng thử nhiều lần, cách che đi tiếng quỷ nói, thì đối với quỷ có oán khí nặng nàng cũng bó tay.
Âm thanh kia cách xa nàng, nhưng lại rất rõ ràng. Âm thanh này khiến Lâm Bái ngày đêm không thể ngủ được, bất đắc dĩ ra khỏi cửa tìm nguồn xuất phát của âm thanh này.
Chuyện ma quái ở Tiền gia, khiến cả nhà trên dưới đều hoảng sợ không chịu nổi một ngày, ai cũng tinh thần căng thẳng, chướng khí mù mịt. Lâm Bái không biết trừ quỷ, cũng không biết xem quẻ xem phong thủy, không biết vẽ bùa diệt quỷ, nhưng nàng có thể nghe tiếng quỷ tố cầu, cũng biết nguyện vọng của bọn họ.
Lâm Bái ra tay giúp chuyện này, nàng chỉ muốn để tai mình yên tĩnh một chút, nhưng mà cái danh ‘thầy phong thủy’ này đột nhiên lan rộng. Tiền gia cảm ơn nàng, khiến danh tiếng nàng lan rộng hơn. Trong phủ đệ nhà ai mà không có chuyện xấu, gia tọc càng lớn, chuyện xấu càng nhiều. Nhiều người đều có ý, nhưng dù thế nào Lâm Bái cũng đều từ chối.
Ngoại trừ không quá ồn, Lâm Bái sẽ không ra cửa. Thần kinh của nàng so với bình thường luôn mẫn cảm, hôm nào ồn áo sẽ bị đau đầu. Trong nhà cho nàng dời ra một chỗ riêng, để riêng một cửa, cho nàng được thanh tịnh một chút.
2 năm qua nàng không thể nào ra ngoài, trong lòng mọi người càng thêm thần bí khó hiểu. Không ai có thể chuyển thư cho nàng, trừ phi là hết cách, không thể giấu được. Lâm Bái không phải cái gì cũng đồng ý, nếu là quỷ vô tội chết oan, thì muốn nàng mạnh mẽ tiêu trừ, nhưng Lâm Bái lại lười làm chuyện này.
Thiên đạo có luân hồi, thiện ác chấm dứt cuối cùng sẽ có báo. Nhưng mà thư mời của Nạp Lan gia lại có ý khác, thù lao là một cái nhân tình của Nạp Lan gia chủ. Nợ nhân tình có thể nói quan trọng hơn cả vàng bạc, nếu Nạp Lan gia chủ nói vậy, có thể nói rõ chuyện này đối với hắn thực sự vô cùng quan trọng.
“Thiên Tả, quay về nói, ta đồng ý.”
“Dạ.”
Thiên Tả đứng ngoài cửa vội vàng đi. Thiên Tả và Thiên Hữu là người Lâm Bái tìm được 2 năm trước, đã được huấn luyện, dù là nữ tử, nhưng phản ứng nhanh nhẹn, thân thủ không tệ, hơn nữa trung thành và tận tâm.
Thiên Hữu dời ghế nằm dưới hiên cho Lâm Bái, để Lâm Bái thoải mái nằm, hôm nay không có mặt trời, nhưng Lâm Bái lại thích cảm giác lành lạnh này.
“Sao chủ tử lại muốn ra ngoài vậy?”
Thiên Hữu bóp vai cho Lâm Bái, tính cách của nàng so với Thiên Tả hoạt bát hơn, thỉnh thoảng hay hỏi chuyện ngoài lề hoặc chọc cười, Thiên Tả thì nghiêm túc hơn, nên khá trầm ổn.
“Phải tìm một vài việc để làm.”
Lâm Bái rũ mắt, giọng lười nhác.
Nhân sinh chán nản. Dù sao Lâm gia cũng không phải cho nàng kế thừa, trước kia nàng còn định buôn bán, sau 2 năm đã phai nhạt, nàng cũng không cần lo lắng phải lập gia đình, dù sao cũng không ai dám cười nàng nữa. Tuy nhìn thấy được, nhưng cảnh sắc trước mắt quá u ám, khiến cho lòng người cũng chán nản.
Nàng biết rõ, cây xanh, hoa đỏ, nhưng nàng nhìn thấy chỉ là màu xám. Nàng cảm giác mình như cây nấm ở trong góc âm u không thấy được ánh sáng, cắm rễ trong miếng gỗ mục, nghe toàn âm thanh oán hận, mịt mờ không thấy phương hướng.
Nàng sở dĩ còn sống, là do không cam lòng mà thôi. Lúc nhỏ nàng tâm lạnh, tình lạnh, thông minh sớm, không thích chơi với bạn cùng lứa, cha mẹ đều nói nàng là đứa bé tuyết.
Năm 10 tuổi, nàng đi loạn một mình, gặp một đạo sĩ xem mệnh cho nàng. Mệnh số tồn di, thiên sát cô tinh. Khi đó nàng đáp lại thế nào? dùng hai chữ cực kỳ bất nhã.
Phóng rắm.
Còn nàng hiện tại, dường như có chút tin lời vị đạo sĩ kia, nhưng vẫn không cam lòng.
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mở hố mới lạp! Mời ủng hộ nhiều hơn ah! Thương các ngươi sao sao đát!
Mỗi ngày mười một giờ đổi mới!