Chương 11 – Cỏ mục hóa thành đom đóm
“Bái Bái nói đúng! Nhưng mà ta vẫn có một thắc mắc, tại sao quỷ lại phải gõ cửa? Ta vào nhà tỷ có bao giờ gõ đâu, cứ thế bay vào không phải nhanh hơn sao?”
Không khí căng thẳng nghiêm trọng bị Kiều Âm phá tan chỉ bằng một câu nói, nhưng chính nàng lại hoàn toàn không nhận ra, còn rất nghiêm túc hỏi vấn đề này.
Lâm Bái bị nàng chọc cười, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như cũ.
Những người xung quanh không thể nghe thấy giọng của Kiều Âm, nhưng sau khi nghe lời Lâm Bái nói trước đó, sắc mặt ai cũng có chút biến đổi.
“Lâm cô nương, ta cầu xin cô cứu con trai ta! Nó tuy có hơi hồ đồ, nhưng tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy được! Ta xin cô, xin cô hãy cứu nó, nó không thể bị quỷ hại chết được!”
Trần phu nhân cuống quýt, vừa nói vừa định quỳ xuống trước mặt Lâm Bái, nhưng bị Thiên Tả đỡ lại.
“Phu nhân không cần phải làm vậy. Chỉ cần công tử nhà bà không phải là hung thủ hại chết người kia, nếu hắn có lỗi nhưng lỗi lầm đó chưa đến mức phải trả giá bằng mạng sống, ta nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.”
“Ngươi đang nói nhảm gì vậy! Mẫu thân, mau đuổi nàng ta đi có được không? Nói cái gì mà ta làm chuyện thương thiên hại lý, cái gì mà hung thủ, ngươi đang nói bậy bạ cái gì thế hả? Đừng tưởng ngươi xinh đẹp thì có thể tùy tiện vu oan người khác!”
Trần Doãn Nghĩa nhìn qua là đã thấy tinh thần không còn minh mẫn, lời nói và cách hành xử chẳng khác nào một đứa trẻ. Trong mắt Lâm Bái, trên người hắn quấn đầy hắc khí, sắc mặt trắng bệch, môi thâm tái, cơ thể suy nhược, rõ ràng là dấu hiệu của việc bị quỷ ám quá lâu.
“Thằng nghịch tử này, ngươi còn dám nói thêm một câu nữa, có tin ta đánh gãy chân chó của ngươi không?!”
Trần lão gia quát lớn một tiếng, Trần Doãn Nghĩa lập tức co rụt cổ, không dám hó hé gì nữa.
Trần phu nhân trông như người mất hồn, run rẩy đứng dậy, dựa vào Trần lão gia, không biết phải làm sao.
Lâm Bái hiểu rõ, trong lòng vợ chồng Trần gia, một người đã chết vĩnh viễn không thể so với con trai họ. Dù cho nữ quỷ Thanh Lan kia không phải là quỷ mà là người sống, họ cũng chẳng thèm để tâm.
“Bái Bái, nhiều người chúng ta ở đây như vậy, quỷ kia có còn dám đến không?”
Kiều Âm chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, dáo dác quan sát bốn phía, sau đó quay đầu lại hỏi Lâm Bái.
“Nàng ta sẽ đến, nhất định không từ bỏ.”
Những con quỷ có mục tiêu rõ ràng, oán khí sâu nặng thì thường không có lý trí, cũng chẳng còn tỉnh táo như con người. Lý do duy nhất khiến chúng tiếp tục tồn tại chính là chấp niệm, mà chấp niệm đó chính là điều chúng nhất quyết phải làm bằng được. Không giống con người, chúng không bao giờ biết từ bỏ khi gặp khó khăn.
Lâm Bái vốn chỉ đang trả lời Kiều Âm, nhưng câu nói của nàng lại khiến những người xung quanh hoảng hốt.
“Mọi người hãy rời đi trước. Thiên Tả, Thiên Hữu, canh giữ trước cửa.”
“Rõ.”
“Mời đi lối này, chủ nhân của ta không thích có người ngoài lúc làm việc.”
“Được.”
Trần lão gia cũng rất dứt khoát, kéo theo Trần phu nhân vẫn còn lưu luyến không muốn rời đi.
Trời hoàn toàn tối đen. Thanh Lan đến. Nàng ta đột nhiên xuất hiện, cứ như thể chưa từng rời đi khỏi căn phòng này.
“Thanh Lan! Nàng đến rồi! Ta có tin tốt muốn nói với nàng, mẫu thân ta đã đồng ý để ta cưới nàng qua cửa rồi!”
“Thật sao?”
Trên gương mặt Thanh Lan là lớp trang điểm vô cùng tinh xảo, nhưng làn da lại trắng bệch, môi đỏ tươi đến kỳ lạ, cả người gầy gò trông đến đáng sợ.
Kiều Âm không chịu nổi, bịt mũi lại, làm một biểu cảm như sắp nôn. Sự xuất hiện của Thanh Lan khiến mùi hôi thối trong phòng càng trở nên gay gắt hơn.
Hình dạng thật của Thanh Lan khác hoàn toàn với vẻ ngoài mà người bình thường có thể nhìn thấy. Kiều Âm nhận ra cơ thể nàng ta dường như đã sưng phù lên hơn so với mấy ngày trước.
“Không được, không được! Người ngươi thật sự quá thối rồi!”
Kiều Âm phất tay, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Trong bầu không khí căng thẳng đáng lẽ nên rất nghiêm túc này, Lâm Bái lại một lần nữa muốn bật cười. Tiểu thiên sứ Kiều Âm thật quá đáng yêu, phản ứng của nàng đúng là bất ngờ nhưng lại hợp lý đến lạ.
Sắc mặt Thanh Lan cứng đờ, nàng ta bước đến bên cạnh Trần Doãn Nghĩa, hắn lập tức ôm chặt lấy nàng ta.
“Ngươi còn đứng đây làm gì? Muốn xem vợ chồng chúng ta ân ái sao?”
Trần Doãn Nghĩa khó chịu nhìn Lâm Bái, bàn tay bắt đầu không yên phận mà lướt trên người Thanh Lan.
Bị quỷ mê hoặc, lý trí hoàn toàn biến mất.
Kiều Âm nhanh chóng chạy về bên cạnh Lâm Bái, trong lòng cảm thấy ghê tởm, cảnh tượng này thật sự quá chói mắt.
“Ngươi nên biết, âm dương cách biệt.”
“Ta đại khái biết ngươi là ai. Lâm tứ cô nương của Đồng Thành, cũng có thể xem như người có chút danh tiếng. Đây là chuyện giữa ta và chàng, ta không có yêu cầu gì khác, ta chỉ muốn được thành thân với chàng, ta sẽ không hại chàng.”
Trên gương mặt kiều mỵ của Thanh Lan lộ ra vẻ cầu xin, nếu bỏ qua hình dạng thật của nàng ta, thì quả thực có chút đáng thương.
“Nhưng ngươi bây giờ đã và đang hại hắn. Hắn thật sự cam tâm tình nguyện cưới ngươi sao?”
“Chúng ta tâm đầu ý hợp.”
“Nếu ngươi không còn mê hoặc hắn nữa, hắn vẫn sẽ nói muốn cưới ngươi sao?”
Thanh Lan im lặng, bàn tay lướt nhẹ trên khuôn mặt Trần Doãn Nghĩa. Nàng ta thật sự muốn bóp chết hắn, muốn kéo hắn cùng mình xuống hoàng tuyền. Nhưng nếu hắn chết, hồn phách hắn sẽ không thể lưu lại nhân gian. Hắn không mang oán khí, không có tiếc nuối, nếu hắn chết đi, nàng sẽ không thể nhìn thấy hắn nữa.
“Hắn là người giết ngươi sao?”
“Không phải.”
Hai chữ nhẹ nhàng thốt ra từ đôi môi đỏ sậm của Thanh Lan.
“Hắn làm sao có thể nỡ giết ta? Hắn đã từng nói hắn yêu ta nhất, hắn nói hắn sẽ cưới ta, sẽ cùng ta sống trọn đời.”
Bàn tay Thanh Lan vuốt ve gương mặt Trần Doãn Nghĩa, trong mắt tràn đầy tình cảm. Trần Doãn Nghĩa nhìn nàng ta cười dịu dàng, bàn tay tiếp tục vuốt ve khắp người nàng ta, trong mắt hắn dường như chỉ có duy nhất Thanh Lan, hoàn toàn không nhìn thấy Lâm Bái, cũng không nghe thấy nàng đang nói chuyện với Thanh Lan.
“Nhưng con người là như vậy, lời thề hẹn của chính mình cũng có thể dễ dàng thay đổi.”
Ngón tay Thanh Lan trượt dần xuống, nhẹ nhàng đặt lên cổ Trần Doãn Nghĩa.
“Nếu ta muốn giết hắn, ta đã sớm ra tay rồi, sao có thể chờ đến bây giờ.”
“Ta chỉ muốn trở thành tân nương của hắn, chỉ thế mà thôi.”
“Nhưng nếu ngươi còn ở bên hắn, hắn nhất định sẽ chết.”
“Hắn đã nói rồi mà? Mẫu thân hắn đã đồng ý cho hắn cưới ta.”
“Người giết ngươi, đã chết rồi sao?”
Lâm Bái nhíu mày. Nữ quỷ này mạnh hơn bình thường. Quỷ thông thường không thể hóa hình trước mặt người sống, nhưng Thanh Lan lại có thể giữ nguyên hình dạng con người, cứ như một cái xác chết vẫn đang sống. Nếu nàng ta là quỷ nhập xác, thì sẽ không thể có khả năng đột nhiên xuất hiện như thế này.
Điều gì đã khiến con quỷ này trở nên mạnh hơn? Lâm Bái suy đoán, kẻ hại chết Thanh Lan đã chết. Thông thường, khi một người chết đi và biến thành lệ quỷ, việc đầu tiên họ làm là tìm đến kẻ đã hại mình để báo thù. Nhưng Thanh Lan lại đang vướng mắc với Trần Doãn Nghĩa, điều đó chứng tỏ người giết nàng ta có lẽ đã chết rồi.
“Đúng vậy, ả ta đáng chết.”
Thanh Lan bật cười, vẻ mặt đầy sảng khoái.
“Lâm tứ cô nương, ta cầu xin ngươi đừng can thiệp vào chuyện này. Nếu ngày mai ta có thể thành thân với chàng, thì ngày kia ta sẽ rời đi, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chàng nữa.”
“Không thể nào. Hắn đã bị âm khí xâm nhập quá sâu, nếu trái với thiên mệnh mà kết thân với quỷ, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Ngươi và hắn vốn là âm dương cách biệt, hắn không yêu ngươi, hắn có vận mệnh riêng của mình. Nếu hắn không phải là kẻ hại ngươi, thì cớ gì ngươi lại muốn hại hắn?”
“Hắn yêu ta!”
Bàn tay Thanh Lan siết chặt, Trần Doãn Nghĩa lập tức ngừng động tác, hoảng loạn cố gỡ bàn tay đang siết chặt cổ mình ra, chân cũng giãy giụa điên cuồng. Thế gian có vô số kẻ bạc tình, nhưng Lâm Bái không quan tâm đến những món nợ tình cảm. Nếu dùng tình cảm để giải quyết mọi việc, chẳng phải thế gian này sẽ trở thành một mớ hỗn độn hay sao? Nàng chỉ quan tâm đến nhân quả công bằng—oan có đầu, nợ có chủ. Nếu Trần Doãn Nghĩa không phải kẻ giết Thanh Lan, thì hắn không cần phải trả giá bằng mạng sống của mình.
“Bái Bái! Nàng ta sắp giết hắn rồi!”
Gió lạnh thổi qua, Kiều Âm một tay giữ chặt vạt váy, một tay bịt mũi, trông có chút buồn cười.
Một giọt máu bắn thẳng về phía Thanh Lan, lập tức thấm vào bàn tay nàng ta. Trong nháy mắt, Thanh Lan như bị điện giật, bàn tay co rút lại, làn da trắng bệch của nàng ta xuất hiện một vết cháy đen lớn.
“Ngươi!”
Lâm Bái nhìn thẳng vào mắt Thanh Lan, ngay khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau—
Trong chớp mắt, nàng bị kéo vào quá khứ của Thanh Lan.
Và Kiều Âm cũng bị kéo theo.
———-
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Âm: 【Giữ váy chặt chặt】 Nhất định không được lộ!
Lạnh quá lạnh quá! 【Xoa tay xoa tay】
Hôm qua bắt được một con bug nên chương bị khóa mất, ta cũng rất bất lực, không biết bao giờ mới mở lại được. Không hề có cảnh lái xe đâu mà! Khiến trải nghiệm đọc không tốt, ta thực sự xin lỗi. 😭