Chương 14 – Phù sinh từ
Dù tình hình Trần gia ra sao, Lâm Bái đã ngồi lên xe trở về nhà.
Thiên Hữu ngồi cùng Lâm Bái ở hàng ghế sau, nhưng nàng ta ngồi sát về phía cửa, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất có thể.
Thiên Hữu cảm thấy chủ tử hôm nay có gì đó khác thường. Trước đây, mỗi lần chủ tử ra ngoài trở về, sắc mặt thường rất khó coi, không khí trong xe nặng nề đến ngột ngạt. Chủ tử càng bị thương nặng, tâm trạng càng tệ. Nhưng hôm nay, nàng bị thương nghiêm trọng như vậy mà thần sắc lại vô cùng thoải mái. Thiên Hữu cũng không cảm nhận được áp lực từ khí thế của chủ tử như mọi khi.
Hình như tâm trạng chủ tử không tệ?
Tâm trạng của Lâm Bái quả thật không tệ, bởi bên cạnh nàng có Kiều Âm.
“Bái Bái, về nhà ngươi phải ngoan ngoãn bôi thuốc nhé.”
“Có đau lắm không? Ta không thấy ngươi tự rạch tay thế nào, nhưng nghĩ thôi cũng đủ hiểu rồi.”
“Mỗi lần đối phó với bọn chúng, ngươi đều phải làm như vậy sao?”
Lâm Bái khẽ gật đầu, coi như đáp lại Kiều Âm.
“Để ta thổi cho ngươi, thổi một chút là hết đau ngay, bay đi, bay đi.”
Kiều Âm ngồi xổm trong xe, thổi gió vào tay Lâm Bái.
Nàng chu môi, hai má phồng lên, làn gió mát lạnh từ miệng truyền ra, khiến Lâm Bái giãn đôi mày, ánh mắt dịu lại.
Hình như thật sự không còn đau lắm nữa.
Kiều Âm thổi một lúc, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm tính từ đây về nhà còn bao xa.
Về đến nhà, Lâm Bái bôi thuốc băng bó, lại uống một bát thuốc bổ huyết ích khí. Lúc này sắc mặt lo lắng trên gương mặt Kiều Âm mới dần tan đi.
“Ban đầu ta còn hy vọng Bái Bái ngươi đi giúp họ, nhưng giờ ta chẳng mong ngươi ra tay giúp ai nữa. Mỗi lần như vậy ngươi đều tự làm tổn thương mình, ta đau lòng lắm.”
Kiều Âm không vui.
“Là ta quá vô dụng.”
Lâm Bái mím môi, thốt ra câu này.
“Bái Bái sao lại nghĩ vậy chứ? Ngươi là người lợi hại nhất mà!”
Kiều Âm lắc đầu lia lịa, phủ nhận lời nói gần như tự hạ thấp bản thân của Lâm Bái vừa rồi.
“Thật ra ta chẳng hề biết mấy kiến thức chuyên nghiệp về trừ ma đuổi quỷ đâu. Ta chưa từng học qua, trong nghề này mà không có sư phụ dẫn dắt, tự mình mò mẫm thì cơ bản là không thể. Ta đại khái thuộc dạng có thiên phú trời sinh vậy thôi, kỳ thực ta cũng không thích bắt quỷ lắm.”
Lâm Bái mím môi, cũng không rõ tâm trạng mình thế nào mà nói ra những lời này.
Trong mắt người ngoài, nàng rất mạnh mẽ, và nàng tuyệt đối không bao giờ tiết lộ với ai rằng mình chẳng chuyên nghiệp chút nào.
Thực ra cũng không phải kiểu cố đấm ăn xôi, nàng chỉ không quen nói gì nhiều trước mặt người ngoài. Mà người ngoài cũng chẳng quan tâm nàng học từ sư phụ nào, chỉ cần biết nàng có khả năng đuổi đi những thứ đang quấy nhiễu họ là đủ rồi.
Nàng thật sự không thích giúp người lắm, không chỉ vì phiền phức, mà còn vì nàng cảm thấy những thứ đó vốn do chính họ tự chuốc lấy. Nếu sống yên ổn, đàng hoàng, thì làm sao bị quấn lấy chứ?
Nhưng ma quỷ quấy phá, nàng cũng không cho phép chúng làm hại người khác.
Đã có năng lực này, nàng muốn hết sức làm điều gì đó trong khả năng của mình.
Hồi đó, vị đạo sĩ xem mệnh cho nàng nói rằng số mệnh nàng khác thường, đại khái là vì biến cố ấy.
Trước đây nàng luôn không hiểu tại sao mình lại có được năng lực đặc biệt này, để rồi phải từ bỏ cuộc sống bình thường của một người. Nhưng sau này nàng hiểu ra ý nghĩa của nó. Nếu không có năng lực này, nàng đã chẳng thể nhìn thấy hồn ma đáng yêu trước mặt mình bây giờ.
“Bái Bái lợi hại nhất! Bái Bái, ngươi nên đổi cách nghĩ đi. Ngươi chẳng giống mấy người khác có sư phụ dẫn dắt, vậy mà vẫn trở nên lợi hại thế này, nên ngươi còn đặc biệt hơn! Là thiên tài hơn! Ta mặc kệ, trong lòng ta, Bái Bái chính là người tuyệt nhất, tuyệt nhất!”
Kiều Âm nắm chặt tay, ánh mắt lấp lánh.
“Ừ.”
Lâm Bái khẽ cong môi với Kiều Âm.
“Tiểu Âm.”
“Ừ ừ ừ! Ta đây!”
“Ngươi thật đáng yêu.”
Kiều Âm khựng lại, tay nắm vạt váy, có chút ngượng ngùng.
Má nàng ửng hồng, như được tô một lớp phấn son nhạt nhòa.
Dần dần, màu hồng ấy lan đến vành tai, cuối cùng cả đôi tai nàng đều đỏ rực.
Lâm Bái nhìn nàng, ý cười trên mặt càng rõ hơn.
Đây là… thẹn thùng rồi sao?
Càng đáng yêu hơn nữa.
Kiều Âm cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Giọng của Lâm Bái vốn thiên về lạnh lùng, âm thanh khi nói rất dễ nghe. Khi nàng thốt ra câu khen ngợi ấy, chẳng hiểu sao Kiều Âm lại như bị điện giật.
Trong đầu nàng, một phiên bản nhỏ bé của chính mình ôm má chạy tới chạy lui hét toáng lên, khiến nàng xấu hổ không chịu nổi.
Để xoa dịu cảm giác này, Kiều Âm hỏi một câu từ nãy giờ vẫn khiến nàng trăn trở.
“Bái Bái, cái kia… cái kia Thanh Lan, nàng ta thật sự yêu vị thiếu gia đó sao?”
Nếu yêu, sao nỡ lòng làm tổn thương?
Nếu không yêu, sao lại quấn lấy không buông?
Lâm Bái khựng lại, nhưng vẫn gật đầu.
“Trên đời này tình yêu có muôn hình vạn trạng. Cố chấp là yêu, buông tay cũng là yêu, bảo vệ là yêu, ép buộc cũng là yêu. Khác biệt chỉ nằm ở người như thế nào, cách thức ra sao, suy nghĩ thế nào mà thôi.”
“Vậy sao? Nếu là ta, ta sẽ chỉ yên lặng canh giữ người đó, mỗi ngày nhìn một chút là đủ rồi.”
Kiều Âm nói vậy.
Lâm Bái không đáp, nàng cũng không biết mình sẽ làm thế nào. Nếu có thể, nàng hy vọng không có những chuyện tồi tệ như vậy xảy ra.
“Vậy có phải thích một người đến cực hạn, thích đến cảnh giới cao nhất, chính là nguyện vì người đó mà chết không?”
“Nếu yêu một người, là nguyện vì người đó mà chết cũng không hối hận. Nhưng cái nguyện ý ấy phải có giá trị, chứ không phải mù quáng. Còn ta nghĩ, yêu một người đến cực hạn, là nguyện vì người đó mà sống tiếp.”
“Cuộc sống chẳng dễ dàng, đầy khổ đau, không thấy hy vọng cũng chẳng thấy tương lai. Nếu yêu người đó, sẽ nguyện vì người đó mà gắng gượng sống tiếp, chỉ để chờ đợi ánh sáng cuối cùng chẳng biết bao giờ mới đến.”
Lâm Bái nói những lời này cho Kiều Âm nghe, cũng là nói cho chính mình.
“Bái Bái cảm thấy sống chẳng có ý nghĩa sao?”
Kiều Âm nhạy bén nắm bắt ý khác ẩn trong lời Lâm Bái.
“Trước đây thì có.”
Nghĩa là… giờ không còn nghĩ vậy nữa.
Lâm Bái nhìn Kiều Âm, đưa tay mình ra.
Kiều Âm rất phối hợp cũng đưa tay ra, dù không chạm được, chỉ hờ hững đặt tay gần nhau như vậy.
“Nếu Bái Bái có thể vì một người mà cố gắng sống tiếp, thì trước khi tìm được người đó, ngươi có thể xem ta là mục tiêu ấy được không? Dù giờ ta không phải người.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Âm, Lâm Bái cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.
“Được.”
“Ta cũng sẽ luôn ở bên Bái Bái, chúng ta đã ngoắc tay rồi mà!”
“Ừ.”
***
Tay Lâm Bái tuy đã được băng bó, nhưng không ảnh hưởng đến việc nàng ăn uống, vì vết thương của nàng sẽ không nứt ra. Hơn nữa, nàng cũng không chấp nhận được chuyện để người khác đút cho mình ăn.
Động tác chỉ chậm hơn bình thường một chút. Trong làn không khí mà người khác không thấy, Kiều Âm ngồi bên cạnh nhìn nàng ăn, miệng lẩm bẩm không ngừng, giống hệt một bà quản gia lắm lời.
“Thịt cá này không có xương sao? Thiên Tả bọn họ chu đáo thật đấy, trông ngon lắm, ngươi phải ăn nhiều một chút, như vậy mới bồi bổ được cơ thể.”
“Canh này, ta nghe Thiên Tả và Thiên Hữu nói là bổ huyết ích khí, cái này ngươi nhất định phải uống nhiều. Mỗi lần rút máu ra đều rút thoải mái như vậy, ta nhìn còn thấy đau thay.”
Lâm Bái lần lượt gật đầu đáp lại, lượng cơm canh nàng ăn hôm nay nhiều hơn bình thường đến một phần ba.
Dù sinh ra trong nhà thương nhân, Lâm gia rốt cuộc vẫn là đại hộ, từ nhỏ đến lớn Lâm Bái được giáo dục theo kiểu “ăn không nói, ngủ không lời”. Mọi người trên bàn ăn đều lặng lẽ, thỉnh thoảng vì vài chuyện mà trao đổi đôi ba câu.
Cảm giác đời sống bình dị như nhà thường dân, chỉ có Kiều Âm mang đến cho nàng.
Sự quan tâm này khác với sự quan tâm của cha mẹ, Lâm Bái rất thích.
Ăn xong, Lâm Bái như thường lệ ngồi trên chiếc ghế nằm dưới mái hiên, dáng vẻ khá nhàn nhã.
“Bái Bái, sao ngươi không mang cái này ra sân phơi nắng một chút?”
Hôm nay ánh nắng vừa phải, không gay gắt, trông ấm áp dễ chịu. Nhân tiết xuân đẹp thế này, đặt ghế ra sân, nằm lên nghỉ ngơi một chút, hẳn là chuyện thoải mái biết bao.
Lâm Bái nhìn ánh nắng ngoài kia, thật ra nàng ít khi tiếp xúc với mặt trời, bình thường đều ở những nơi râm mát.
Rõ ràng nàng không phải ma quỷ, nhưng tiếp xúc và nhìn thấy chúng quá nhiều, nàng dần có cảm giác mình không hợp đứng dưới ánh nắng.
“Bái Bái, ra phơi nắng đi, như vậy tốt cho sức khỏe của ngươi.”
“Ừ, được.”
Thật ra ngươi chính là mặt trời nhỏ của ta đấy.
———-
Lời tác giả muốn nói:
Chúc mừng năm mới!
Trong lời tác giả điên cuồng tỏ tình với các tiểu đáng yêu, vậy mà lại có người bảo ta quá sến súa?
Các ngươi không thích phong cách này của ta sao?
Chẳng lẽ muốn ta yêu các ngươi mà ngay cả một tiếng nhỏ cũng không dám thốt ra sao? 🙂