Chương 16 – Phù Sinh Từ
Lâm Bái dĩ nhiên là nghe lời Kiều Âm. Vì không muốn Kiều Âm cứ mãi buồn bã trong nhà, nên mới đưa nàng ra ngoài chơi. Nếu Kiều Âm đã chủ động nói muốn trở về, thì đương nhiên phải mau chóng quay về.
Mấy người lại lên xe trở về. Rõ ràng mới bắt đầu chơi chưa được bao lâu, Thiên Tả và Thiên Hữu chỉ nghĩ rằng Lâm Bái chợt nổi hứng muốn ra ngoài dạo một lát. Nhưng khi gặp Nạp Lan Thư Hựu, nàng tự nhiên mất hết hứng thú.
Thiên Tả và Thiên Hữu đều biết, Lâm Bái ghét nhất là phải giao tiếp với người khác. Tốt nhất là không ai bắt chuyện với nàng. Trên đường bị người ta vô tình gọi lại như vậy, dù đối phương không có ý xấu, nhưng vẫn khiến hứng thú của nàng giảm đi đôi phần.
Về đến nơi, hai người kia cũng không quấy rầy thêm. Lâm Bái dặn dò không có việc gì cần làm, nên cả hai lui về phòng mình.
“Sao ngươi lại không vui? Lúc mới ra ngoài chẳng phải vẫn rất tốt sao?”
Lâm Bái nhìn Kiều Âm với gương mặt gần như nhăn nhó, buồn cười hỏi.
“Ta có chút không vui. Ta phát hiện mình thật tệ, suy nghĩ mâu thuẫn quá.”
Kiều Âm nắm lấy vạt áo, cúi đầu buồn bã nói.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ta sợ nói ra, ngươi sẽ không thích ta nữa.”
Kiều Âm ngẩng đầu, dáng vẻ nhỏ bé trông thật đáng thương.
“Sao có thể chứ? Tiểu Âm đáng yêu như vậy, dù thế nào ta cũng không ghét ngươi được.”
Mặt Kiều Âm hơi ửng đỏ, ngại ngùng chạy ra xa một chút, nhưng lát sau lại lặng lẽ bước trở lại.
“Là vì ta không thích ánh mắt của những người kia khi nhìn ngươi.”
“Suy nghĩ của ta thật sự mâu thuẫn. Ta vừa muốn ngươi ra ngoài nhiều hơn, đón ánh nắng, gặp gỡ người đời và sự vật, nhưng lại không muốn quá nhiều người nhìn chằm chằm vào ngươi. Ta còn nghĩ, ngươi cứ ở nhà ngoan ngoãn, cùng chơi với ta là đủ rồi.”
“Suy nghĩ thế này có phải là sai không? Thực ra trên đường về vừa nãy, ta đã nghĩ mãi tại sao mình lại như vậy. Ngươi ưu tú như thế, đáng ra phải được nhiều người ngưỡng vọng mới đúng. Nhưng lúc đó ta lại ích kỷ nghĩ, nếu ngươi chỉ nhìn mỗi mình ta thôi thì tốt biết bao.”
“Bái Bái, ta xin lỗi.”
Kiều Âm đúng là một đứa trẻ ngoan đến lạ lùng. Lớp vỏ ngoài như gạo nếp, vừa mỏng vừa mềm, chỉ cần chạm nhẹ là có thể cảm nhận được sự ngọt ngào trong tâm hồn nàng.
Sao lại ngoan đến vậy chứ. Lâm Bái nhìn dáng vẻ đáng thương khi nhận lỗi của Kiều Âm, không nhịn được mà vươn tay xoa đầu nàng. Lần này có thể chạm vào, nên nàng ôm luôn Kiều Âm vào lòng.
Kiều Âm hơi ngẩn người, không ngờ Lâm Bái lại vui vẻ đến vậy. Trước đây nàng đã thấy Lâm Bái mỉm cười nhẹ nhàng không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nàng cười thoải mái như thế.
Rõ ràng nàng vừa xin lỗi rất nghiêm túc, sao lại cảm giác như mình vừa kể một chuyện buồn cười vậy?
“Tiểu Âm, ngươi thật ngốc quá đi.”
“Ừ, ta hơi chậm hiểu thật.”
Nghe Lâm Bái nói vậy, Kiều Âm buồn bã đáp lại.
Nàng biết làm sao được, nàng cũng khổ tâm lắm chứ. Đầu óc chỉ có vậy thôi, nếu có thể, nàng cũng muốn thông minh hơn một chút.
“Nhưng ta lại thích một tiểu ngốc như ngươi thế này đấy.”
“Ơ? Ơ?”
Thích ư?
Mắt Kiều Âm sáng rực lên. Bái Bái nói “thích” chắc không nhầm đâu nhỉ?
“Ngươi nói thế này, làm sao ta có thể không vui được chứ? Giống như giờ ta nói với ngươi rằng…”
“Ta hy vọng sau này, trong mắt ngươi chỉ có mình ta thôi.”
Giọng nói mát lạnh như tiếng ngọc đá va chạm, mang theo ý cười, nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng.
Kiều Âm giờ không chỉ mặt đỏ bừng, mà tai và cả người đều nóng ran lên.
Sao… sao lại ngượng đến thế này chứ!
Trong lòng Kiều Âm, cái “tiểu nhân” kia lại ôm mặt gào lên. Rõ ràng là cùng một lời, cùng một ý, cả nàng và Bái Bái đều muốn bày tỏ điều này, nhưng sao từ miệng Bái Bái thốt ra lại khiến người ta xấu hổ đến vậy.
“Dĩ nhiên rồi, chỉ có ngươi mới thấy được ta, mấy thứ ma quỷ kia không tính. Trong thế giới của ta, chỉ có một mình ngươi thôi.”
Kiều Âm cố nén cơn xấu hổ dâng trào trong lòng, vươn tay ôm chặt lấy eo Lâm Bái.
Kiều Âm từ trước đến nay luôn thẳng thắn, mạnh dạn, không bao giờ keo kiệt dùng lời lẽ để bày tỏ tình yêu của mình với người khác. Mãi mãi chân thành, ngay thẳng.
Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, rồi nhìn nhau mà cười. Kỳ thực tuổi tác của hai người cũng xấp xỉ nhau, chỉ là họ không hề hay biết.
Lâm Bái có thói quen già dặn trước tuổi, luôn thích bày ra dáng vẻ lạnh lùng trước mặt người ngoài. Đó cũng chính là bản tính thật của nàng, bởi từ nhỏ tính tình đã vậy, cộng thêm những biến cố từng trải qua, Lâm Bái không thích giao thiệp với người khác, càng không muốn thổ lộ suy nghĩ trong lòng mình với ai. Lâu dần, nàng trở nên trầm mặc, như một vũng nước chết không chút sức sống. Nhưng ở nơi sâu thẳm mềm mại nhất trong lòng, cũng ẩn chứa một “đứa trẻ” như vậy.
Song “đứa trẻ” ấy nàng chưa bao giờ dễ dàng để lộ ra. Dù người khác có làm gì, nàng cũng không mảy may dao động.
Nhưng rồi một ngày, có một tiểu khả ái xuất hiện trước mặt nàng, gõ cửa phòng nàng, chạy ùa vào trong nhà. Thế là, cứ tự nhiên mà trở thành bạn tốt, tự nhiên mà tiếp nhận nhau.
Phải nói rằng duyên phận quả là một thứ kỳ diệu. Ngươi mãi mãi không biết được, ông trời sẽ sắp đặt cho ngươi gặp gỡ ai, ngay khoảnh khắc tiếp theo, ngươi sẽ đối diện với sự tồn tại nào, và người ấy sẽ đóng vai trò quan trọng ra sao trong đời ngươi. Nhưng khi người phù hợp gặp nhau, thì chính là mãi mãi.
“Kỳ thực ta vốn không thích ra ngoài, không thích ánh nắng, không thích những thứ quá nồng nhiệt hay rực rỡ. Ta thích một mình yên tĩnh ở lại.”
Lâm Bái nói vậy.
“Vậy sau này ta sẽ không thúc ngươi đi phơi nắng nữa.”
Kiều Âm có chút áy náy. Nàng không biết Lâm Bái không thích ánh nắng, chỉ theo thói quen nghĩ rằng ai cũng thích ánh mặt trời mà thôi.
“Nếu là để cùng ngươi, thì không có gì đáng ngại cả.”
“Giờ nghĩ lại, đại khái ta vẫn ghét ánh nắng đấy, nhưng có ngươi bên cạnh, lại thấy nó thật khác biệt.”
Mặt Kiều Âm như sắp bốc cháy đến nơi. Rõ ràng từng chữ từng lời nàng nói đều là tình cảm chân thật, chỉ là sự yêu mến dành cho người bạn của mình, vậy mà mỗi câu nàng nghe được lại khiến tim đập mặt đỏ.
Chắc chắn là vì Lâm Bái quá tốt, Kiều Âm thầm nghĩ vậy.
“Ta… ta không nhớ chuyện trước kia của mình, nên cũng chẳng biết rốt cuộc mình thích gì. Nhưng ta biết, ta rất thích ngươi, thích cảm giác được ở bên cạnh ngươi. Cảm giác này là thứ ta chưa từng có trước đây.”
Kiều Âm hơi lắp bắp nói, nàng ngẩng lên nhìn Lâm Bái một cái, rồi vội vàng cúi đầu xuống.
“Sao lại dễ xấu hổ thế này.”
Lâm Bái buồn cười vươn tay véo nhẹ vành tai đỏ ửng của Kiều Âm. Nơi đó tuy đã đỏ rực, nhưng cảm giác khi chạm vào lại mang chút ấm áp. Lâm Bái nghĩ có lẽ nó vẫn mát lạnh, chỉ vì tay nàng quá lạnh nên mới thấy ấm khi chạm vào. Chắc cũng bình thường thôi. Kiều Âm giờ đã là một con ma không sợ mặt trời, nếu còn có nhiệt độ nữa thì đúng là kỳ diệu quá mức.
Thân thể của ma quỷ, vốn không có hơi ấm.
“Ta cũng không biết nữa.”
Kiều Âm ngoan ngoãn để Lâm Bái véo tai, miệng lẩm bẩm.
Nàng cũng chẳng hiểu sao mình dễ xấu hổ thế này. Thực ra không chỉ dễ xấu hổ, nàng còn dễ vui, dễ giận, càng dễ xúc động nữa. Kỳ thực nàng cũng muốn trầm ổn hơn một chút, như Lâm Bái vậy, làm gì cũng không đổi sắc mặt, như thế chẳng phải rất oai sao? Nàng ngưỡng mộ lắm. Nhưng ngặt nỗi điểm cười và điểm khóc của nàng đều thấp quá.
“Kỳ thực cũng không phải dễ xấu hổ thế đâu.”
Kiều Âm khẽ nói, chỉ là khi đối diện với Lâm Bái, nàng mới dễ xấu hổ thôi. Ai bảo Lâm Bái vừa xinh đẹp, giọng nói lại êm tai, ưu tú như vậy, nhìn kiểu gì cũng thật sự quá tuyệt chứ.
Lâm Bái mỉm cười, véo nhẹ mũi Kiều Âm.
———-
Tác giả có lời muốn nói:
Tuy ta rất thích tên truyện và bìa trước đây, nhưng không còn cách nào khác, cái tên truyện cũ gần như chẳng ai thèm nhấp vào, lạnh tanh đến tận Nam Cực luôn. Ngày nào cũng phiền muộn vì chuyện này, nên ta quyết định thay đổi. Mong mọi người thông cảm, cũng hy vọng số liệu sẽ khá hơn chút xíu 【thở dài chán nản】. Nhờ các tiểu thiên sứ từng thích cái tên cũ tha thứ cho ta nhé, yêu lắm nha!
Nếu có ai nhớ được rằng truyện này từng tên là Như Mù, vậy là đủ rồi! Dù sao thì Nhật Ký Gặp Ma cũng dễ thương mà, hì hì hì!
Bìa cũ thì mọi người có thể xem ở @Tấn Giang Tiểu Ngô Quân nha, hôn chụt chụt!