Chương 2 – Múa Rối Bằng Tơ
Nạp Lan gia ở Đồng Thành, có thể xem là một gia tộc danh giá, nền tảng vững chắc.
Mấy đời trước đều có người làm quan lớn, thời kỳ đỉnh cao thậm chí còn có người giữ chức Thừa tướng. Dù hiện tại ngày càng sa sút, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, cũng không đến mức suy tàn.
Gia sản phong phú đến mức đủ cho con cháu tiêu xài mấy đời, nhưng bây giờ không phải thời đại tốt đẹp gì. Nếu không có năng lực giữ vững gia nghiệp, hậu quả sẽ không dễ chịu chút nào.
May mắn thay, gia chủ đời này của Nạp Lan gia là người thông minh, cũng có chút đầu óc kinh doanh, giúp gia tộc tiếp tục phát triển ổn định.
“Chủ nhân, đi xe hay là…?”
Từ khi có cái thứ bọc sắt bốn bánh kia, kiệu gần như đã trở nên hiếm thấy. Chỉ có một số kẻ bảo thủ vẫn kiên trì với cách di chuyển đó.
“Xe.”
Lâm Bái lên xe, Thiên Tả ngồi phía trước, còn Thiên Hữu thì ngồi bên cạnh nàng.
Xe dừng lại ngay trước cửa Nạp Lan gia, Thiên Hữu mở cửa xe.
“Lâm tiểu thư, mời vào.”
Người ra đón tiếp là đại tổng quản của Nạp Lan gia, đủ để thấy họ coi trọng sự xuất hiện của Lâm Bái như thế nào.
Bước chân của Lâm Bái không nhanh không chậm, ung dung tự tại.
Đại tổng quản vừa dẫn đường vừa trò chuyện, trong lòng thầm tiếc nuối.
Nếu không phải đôi mắt ấy hoàn toàn vô thần, ai có thể tin rằng nàng thực sự đã mất đi ánh sáng?
Nhưng cũng chính vì như vậy, nàng mới trở thành Lâm Tứ tiểu thư của ngày hôm nay.
Nạp Lan gia chủ tuổi cũng chỉ khoảng ba, bốn mươi, không tính là quá già. Trong ký ức của Lâm Bái, đây hẳn là một nam nhân có dung mạo hòa nhã, nhưng giờ phút này lại lộ rõ vẻ lo lắng, trông già đi không ít.
“Lâm tiểu thư, ngươi đến rồi.”
“Có chuyện gì, nói đi.”
Lâm Bái tập trung lắng nghe một lúc, không phát hiện ra tiếng động nào quá ồn ào, hẳn là không có lệ quỷ xuất hiện.
“Lâm tiểu thư, van cầu ngươi cứu con trai ta, nó… nó bị trúng tà rồi.”
Khuôn mặt Nạp Lan Thành đầy vẻ khẩn cầu, đến mấy chữ cuối cùng cũng tràn ngập bất lực.
“Nói rõ xem, rồi dẫn ta đi gặp con trai ngươi.”
“Thật là tạo nghiệt mà, chuyện này thực sự khó mở miệng.”
Nạp Lan Thành thở dài một tiếng, nhưng vẫn chậm rãi kể lại vấn đề con trai hắn gặp phải.
Hắn có ba đứa con trai, trưởng tử đã thành gia lập thất, nhị tử và tam tử vẫn chưa. Tam tử thích đọc sách, nên Nạp Lan Thành liền đưa nó ra nước ngoài du học.
Năm nay, tam tử Nạp Lan Thư Hựu trở về. Nạp Lan Thành nhìn thấy đứa con xa nhà đã lâu, nay trưởng thành tuấn tú, trong lòng vui mừng không thôi, cười suốt mấy ngày.
Ban đầu mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng chẳng bao lâu sau, Nạp Lan Thành nhận ra con trai mình có điều bất thường.
Nạp Lan gia từ trước đến nay là một gia tộc truyền thống, tôn sùng Nho học và lễ nghĩa. Dù hiện tại hắn chuyển sang kinh doanh, nhưng trong cốt tủy vẫn giữ tư tưởng của người đọc sách, có sự thanh cao của văn nhân, tuyệt không chấp nhận những kẻ hèn yếu vô cốt khí.
Hắn phát hiện con trai mình càng ngày càng nữ tính, thậm chí còn lén lút lấy son phấn của mẫu thân để trang điểm.
Chuyện này khiến hắn tức giận không thôi. Một nam nhân mà lại ẻo lả như vậy, có thể gọi là nam nhân sao? Thật sự làm mất hết thể diện của Nạp Lan gia.
Nạp Lan Thành nổi giận, dùng gia pháp giáo huấn Nạp Lan Thư Hựu một trận. Nhưng cuối cùng vẫn là con ruột, hắn không đành lòng ra tay quá nặng. Nạp Lan Thư Hựu khóc lóc nhận sai, gương mặt trắng bệch trông vô cùng đáng thương. Lại thêm mẫu thân cùng các huynh trưởng cầu xin, Nạp Lan Thành đành nhắm mắt cho qua, chỉ nhốt nó lại mấy ngày, không cho ra ngoài, bắt nó hảo hảo suy ngẫm.
Nạp Lan Thành vốn tưởng rằng chuyện này coi như chấm dứt, hắn định nhanh chóng tìm cho con trai mình một mối hôn sự tốt, để Nạp Lan Thư Hựu có trách nhiệm của một nam nhân. Nhưng còn chưa kịp chọn được nàng dâu, thì Nạp Lan Thư Hựu lại tiếp tục gây chuyện.
Nhị tử Nạp Lan Thư Bạch tìm đến hắn, nói rằng tam đệ có gì đó không bình thường. Ban đầu, hắn còn nghĩ rằng Nạp Lan Thư Hựu lại lén lút trang điểm, nhưng không phải, mà là một chuyện còn khiến hắn phẫn nộ hơn.
Đường đường là một nam tử, vậy mà lại mặc y phục nữ nhân, còn chạy vào phòng nhị ca, ý đồ quyến rũ, đây là cái đạo lý gì chứ!
Nạp Lan Thành nghe xong giận đến mức suýt nổ tung, cảm giác như mình sắp xuất huyết não mà bất tỉnh ngay tại chỗ.
Hắn tức giận xông thẳng vào phòng Nạp Lan Thư Hựu, liền trông thấy y đang luống cuống lau sạch lớp trang điểm trên mặt. Nạp Lan Thành lập tức quát lớn một trận, lại thấy y còn dám khóc, giọng điệu mềm mại, nghe đến phát buồn nôn.
Nạp Lan Thành còn tưởng rằng con trai mình ra nước ngoài rồi học hư, lúc rời nhà vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, mà nay trở về đã thành cái bộ dạng quỷ quái này.
Lần này hắn không nương tay, đánh cho Nạp Lan Thư Hựu suýt sống dở chết dở, tức đến mức già đi mấy tuổi.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn thể thống gì nữa? Nạp Lan gia chẳng phải mất hết mặt mũi hay sao?
Trong lúc hắn đang đau đầu nghĩ xem phải làm thế nào, thê tử lại vừa khóc vừa thốt lên một câu: “Cứ như bị trúng tà vậy.”
Chính một câu nói này khiến hắn lập tức nghĩ đến Lâm Bái.
Sau đó, hắn quan sát thêm mấy ngày, phát hiện con trai mình quả thực có gì đó không đúng. Ngày hôm qua, đám hạ nhân còn báo lại rằng, công tử trong phòng tự nói chuyện một mình, lúc khóc lúc cười, trông như phát điên.
Nạp Lan Thành không dám chậm trễ, lập tức sai người đi gửi thư cho Lâm Bái, cầu xin nàng cứu lấy con trai hắn.
“Chuyện chính là như vậy, Lâm cô nương theo ta đi thôi, cẩn thận một chút.”
“Nạp Lan thúc cứ đi trước, ta có thể theo sau.”
Lâm Bái khẽ gật đầu, theo bước Nạp Lan Thành. Thiên Tả và Thiên Hữu sau khi thấy bọn họ ra ngoài cũng liền lặng lẽ đi theo phía sau Lâm Bái.
Nạp Lan Thành nghe nàng gọi mình một tiếng “thúc”, tảng đá trong lòng mới hơi buông xuống một chút.
Mãi đến lúc này hắn mới sực nhớ, Lâm Bái bất quá chỉ là một tiểu cô nương vừa tròn mười tám, dung mạo tinh xảo đến mức khiến nhiều nam nhân phải điên đảo. Nhưng cái đẹp của nàng không hề sắc bén, mà là lạnh lùng xa cách, tựa như một pho tượng ngọc được tạc nên từ đôi bàn tay khéo léo nhất. Vừa nhìn qua, liền có cảm giác mỹ nhân này chỉ nên tồn tại ở thiên giới mà thôi.
Sau khi Lâm Bái giải quyết chuyện của Tiền gia, cách nhìn của mọi người đối với nàng lại thay đổi hết lần này đến lần khác, trở thành như hiện tại.
Những kẻ tin tưởng thì cho rằng nàng không phải người dễ chọc vào, tự nhiên đối xử với nàng bằng thái độ tôn kính. Chọc ai cũng được, nhưng đụng vào người tiếp xúc với quỷ thần thì không phải là chuyện hay ho gì.
Những kẻ không tin thì khinh thường, cho rằng tất cả chỉ là mê tín phong kiến, cảm thấy nàng đang giả thần giả quỷ, một nữ tử tốt đẹp lại đi dính vào mấy thứ loạn thất bát tao này.
Nạp Lan Thành cũng chỉ gặp nàng một lần vài năm trước, không có ấn tượng quá sâu. Khi đó, hắn chỉ cảm thấy tiểu cô nương này rất đẹp, nhưng là một mỹ nhân lạnh lùng.
Hiện tại, nàng càng lớn càng đẹp, nhưng khí tức xung quanh lại càng thêm âm trầm, phong thái khác hẳn người thường.
Lâm Bái đến gần, liền nghe được một số âm thanh.
Khi Nạp Lan Thành ra lệnh mở cửa, cơ thể Lâm Bái thoáng cứng lại, gần như không thể nhận ra.
Nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vào trong phòng, nhưng biểu cảm trên mặt lại càng lạnh lẽo hơn.
“Lâm cô nương?”
Nạp Lan Thành căng thẳng nhìn Lâm Bái, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Lâm Bái nhẹ gật đầu với Nạp Lan Thành, sắc mặt hắn lập tức trở nên u sầu.
“Các ngươi lui xuống trước, đóng cửa lại. Thiên Tả, Thiên Hữu canh giữ bên ngoài.”
“Rõ.”
Nạp Lan Thư Hựu nằm trên giường, y phục xộc xệch, trên người khoác nửa bộ trang phục nữ nhân trông chẳng ra đâu vào đâu. Gương mặt y tuy trắng trẻo, nhưng thần thái thì nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
Khi thấy Lâm Bái, ánh mắt Nạp Lan Thư Hựu thoáng hiện lên tia mê luyến.
“Xinh đẹp thế này, đáng tiếc lại là một kẻ mù.”
Nạp Lan Thư Hựu bĩu môi, phát hiện đôi mắt vô hồn của Lâm Bái, liền lắc đầu cười cợt.
“Ngươi nói có phải không? Nhìn cái gì thế? Này?”
Nạp Lan Thư Hựu lẩm bẩm một mình, nhưng ánh mắt lại không đặt lên người Lâm Bái, mà hướng về khoảng không.
Nếu là người thường, chỉ sợ sẽ cho rằng Nạp Lan Thư Hựu thực sự phát điên. Nhưng Lâm Bái lại thấy được thứ mà người khác không thấy.
Nằm trên giường, Nạp Lan Thư Hựu vẫn mang dáng vẻ nam nhân, nhưng trên người y, Lâm Bái mơ hồ trông thấy bóng dáng của một nữ nhân.
Người đàn bà đó bật cười khanh khách, ánh mắt yêu kiều đầy phong tình.
Thứ này không phải điều khiến Lâm Bái quan tâm nhất. Nàng để ý đến một con quỷ khác trong phòng, đang lơ lửng giữa không trung.
Đó là một nữ quỷ có diện mạo vô cùng đáng yêu, gương mặt tròn trịa, đôi mắt hạnh to tròn sáng ngời, đôi môi nhỏ đỏ au.
Nàng ta mặc một chiếc váy màu lam nhạt, bàn chân trắng nõn lộ ra giữa không khí.
Ngón tay Lâm Bái khẽ run lên. Nàng vậy mà… lại nhìn thấy màu sắc.
Màu đỏ là đỏ, màu lam là lam, hoàn toàn khác biệt với thế giới xung quanh vẫn một màu xám xịt.
Nhưng chỉ có mỗi nữ quỷ kia là có màu sắc, còn lại mọi thứ vẫn chìm trong sắc xám lạnh lẽo.
Sự tồn tại của nữ quỷ này vô cùng chói mắt, như một điểm sáng rực rỡ giữa bức ảnh đen trắng, sống động đến mức khiến người ta muốn rơi lệ.
Khi Lâm Bái nhìn vào nữ quỷ kia, nàng ta cũng nhìn lại nàng.
Nữ quỷ có chút khó hiểu mà sờ lên cổ mình. Rõ ràng nàng biết con người không thể nhìn thấy nàng, hơn nữa người này còn là một kẻ mù. Nhưng không hiểu sao, nàng cứ có cảm giác đối phương có thể nhìn thấy mình. Bởi vì ánh mắt người đó đang hướng thẳng về phía nàng.
Hơn nữa… người này thực sự rất đẹp.
Nữ quỷ rất yêu thích những thứ đẹp đẽ, mà dung mạo như băng tuyết điêu khắc của Lâm Bái lại càng khiến nàng thích thú hơn.
“Dù sao cũng đẹp hơn ngươi đấy. Rốt cuộc ngươi định khi nào mới chịu ra ngoài đây? Nhìn xem ngươi đã làm người ta thành cái dạng gì rồi kìa.”
Nữ quỷ nhăn mũi, hướng về phía “Nạp Lan Thư Hựu” trên giường mà nói.
Nàng vốn dĩ chỉ là đi dạo quanh đây, vô tình nhìn thấy nữ quỷ đang bám trên người nam nhân này, liền tò mò ở lại quan sát.
“Nạp Lan Thư Hựu” hừ lạnh một tiếng, cúi đầu không nói gì nữa, dường như không hề hứng thú với vị khách lạ vừa bước vào phòng.
Ngược lại, Kiều Âm lại tỏ ra vô cùng thích thú với thiếu nữ xinh đẹp này, xoay quanh nàng mấy vòng.
“Thật là đẹp quá đi.”
Kiều Âm nhỏ giọng thốt lên.
Lâm Bái nghe thấy giọng nói mềm mại đáng yêu ấy, âm sắc mềm mượt như kẹo bông, khiến tai nàng khẽ động.
Ngón giữa tay trái của Lâm Bái đeo một chiếc nhẫn đen. Nàng dùng tay phải vặn nhẹ một vòng, ngay lập tức, trên đầu ngón tay xuất hiện một vết cắt nhỏ, một giọt máu đỏ tươi chầm chậm hiện lên.
“Nạp Lan Thư Hựu” bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên, tựa như cảm nhận được một mối đe dọa nào đó.
“Ôi trời, có đau không vậy?”
Kiều Âm thấy trên tay mỹ nhân xuất hiện vết thương, lập tức nhíu mày lo lắng.
“Làm thế nào để rời khỏi thân thể hắn?”
Lâm Bái hỏi với giọng điệu bình thản, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn người trên giường.
“Cha! Mẹ!”
Nam nhân nằm trên giường bỗng nhiên la hét, muốn thu hút sự chú ý của người bên ngoài. Nhưng Lâm Bái chẳng hề dao động, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
“Ta hỏi lại lần nữa, làm thế nào để rời khỏi?”
Nữ quỷ này không có oán khí sâu nặng như những quỷ hồn mà Lâm Bái từng gặp.
Những trường hợp trước đây, có thể gọi là ma quấy phá, nhưng tình huống này thì rõ ràng là trúng tà.
Nhưng có vẻ như bọn chúng đều rất sợ hãi máu của nàng. Đối với Lâm Bái, vậy thì chuyện này dễ xử lý rồi.
“Ngươi có thể nhìn thấy ta?”
“Có.”
“Wow, đạo sĩ sao? Vậy có thể nhìn thấy ta luôn không? Nhìn được không?”
Kiều Âm nhảy tới trước mặt Lâm Bái, chỉ vào chính mình, ánh mắt tràn ngập mong chờ.
“Có thể.”
Giọng nói của Lâm Bái vô thức mềm đi đôi chút khi nàng nhìn nữ quỷ trước mặt.
Giọt máu trên ngón tay nàng vẫn lặng lẽ đọng lại, không chảy xuống.
“Ta không muốn ra đâu.”
“Nạp Lan Thư Hựu” trên giường cười hì hì, còn đắc ý làm một cái mặt quỷ.
“Ngươi không thể giết ta đâu, nếu không, hắn cũng sẽ chết đấy.”
Rõ ràng là giọng của nam nhân, nhưng âm điệu lại the thé đến rợn người.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là một bộ linh dị siêu không đứng đắn, nội dung hoàn toàn là do tác giả bịa bậy linh tinh.
Hành trình phiêu lưu đồng hành cùng nhau, dù có thể Bái tỷ sẽ luôn giữ vững phong thái bình tĩnh suốt cả truyện.