Chương 22 – Phù Sinh Từ
Sáng sớm hôm sau, Lâm Bái bị đánh thức bởi một trận ồn ào.
Động tĩnh rất lớn, ngay khi vừa trông thấy người tới, Thiên Tả và Thiên Hữu lập tức bước vào phòng, báo cáo tình hình với Lâm Bái.
“Chủ nhân, có người đến, không phải kẻ tối qua.”
“Ừm, ta biết rồi, cứ để ta rửa mặt trước đã.”
Lâm Bái hoàn toàn không quan tâm người bước vào là ai, dù sao nàng cũng không định dính dáng đến chuyện này nữa.
“Rõ.”
Thiên Tả và Thiên Hữu nhanh chóng chuẩn bị đồ dùng rửa mặt, Lâm Bái mượn nhà vệ sinh trong căn biệt thự để chỉnh trang lại bản thân. Khi bước ra ngoài, nàng liền thấy có một nam nhân đang ngồi trên ghế sô pha.
Kiều Âm đứng cách đó không xa, thấy Lâm Bái đi ra liền vui vẻ chạy ngay đến bên cạnh nàng.
“Nam nhân này vừa vào không lâu, nhìn có vẻ rất dữ dằn, lúc tới mặt hắn trông không tốt chút nào, dường như cực kỳ tức giận. Nhưng Bái Bái, ngươi có thấy hắn trông hơi quen không?”
Cũng khó trách Kiều Âm không nhận ra, bởi vì so với dáng vẻ của nam nhân này trong hình ảnh tối qua, sự thay đổi quả thực quá lớn.
“Ngươi là tiểu thư Lâm Bái?”
Nam nhân nọ chống một cây gậy, mặc quân phục nghiêm trang, vừa trông thấy Lâm Bái liền lập tức lên tiếng hỏi.
“Là ta.”
Lâm Bái nhớ rằng lần nàng tham dự tang lễ của nữ nhân kia là khoảng năm năm trước khi nàng gặp chuyện, tức là tính đến nay đã được bảy tám năm. Chỉ cách vài năm mà nam nhân trước mặt nàng đã thay đổi rất nhiều, trông già đi hẳn, chân cũng đã què.
Từ nhỏ Lâm Bái đã có trí nhớ cực kỳ xuất sắc, làm gì cũng nhanh hơn người khác một bước, từ nhỏ đã được khen là thiên tài, không ít người tiếc nuối rằng nếu nàng là nam nhi, nhất định có thể trở thành một nhân vật đáng gờm trong thời loạn thế này, có thể nắm trong tay một thế lực lớn mà không có gì đáng bàn cãi. Nhưng đáng tiếc nàng lại là nữ tử, có quá nhiều điều bị hạn chế.
Đối với những lời đánh giá đó, Lâm Bái chưa bao giờ để tâm, nàng chưa từng cảm thấy tiếc nuối vì bản thân là nữ nhi.
Con người không thể tự lựa chọn xuất thân của mình, chỉ có thể bị động chấp nhận, sau đó dựa trên nền tảng sẵn có mà không ngừng nỗ lực. Ít nhất, Lâm Bái cảm thấy mình đã rất may mắn khi được sinh ra trong Lâm gia, được phụ mẫu yêu thương.
Nếu đôi mắt này không có vấn đề, nàng có lẽ sẽ trở thành một thương nhân xuất sắc, trí nhớ siêu phàm giúp việc ghi sổ sách, ghi nhớ nhân vật quan trọng trở nên vô cùng dễ dàng.
Dù đã bảy năm trôi qua, nàng vẫn nhận ra hắn—hắn chính là Tôn Khâm Nam, người từng là nhân vật khuấy đảo phong vân của Đồng Thành, nói là che trời một tay cũng không ngoa. Nhưng thời thế thay đổi quá nhanh, hắn sớm rút lui khỏi vũ đài quyền lực, chuyển dời thế lực ra bên ngoài, đã hai năm rồi không còn xuất hiện ở đây nữa.
Đồng Thành bây giờ không còn là nơi hắn có thể dễ dàng nhúng tay vào, chỉ là nể tình danh vọng trước đây, hắn vẫn còn giữ được chút tiếng nói ở nơi này.
Lâm Bái không hề đáp lại câu hỏi của hắn, chỉ định trực tiếp lướt qua rời đi.
“Lâm tiểu thư, tối qua ngươi đã thấy những gì? Bộ y phục được cởi ra hiện giờ ở đâu?”
Tôn Khâm Nam dù mới hơn bốn mươi tuổi nhưng khí thế so với trước đây còn đáng sợ hơn nhiều, trải qua bao phong ba bão táp, hắn càng trở nên nguy hiểm khó lường, giọng điệu không mấy ôn hòa, sắc mặt cũng âm trầm lạnh lẽo.
Nhưng Lâm Bái làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Thiên Tả và Thiên Hữu theo sát phía sau, cũng làm như không trông thấy bất cứ thứ gì.
Những thân binh đi theo Tôn Khâm Nam lập tức giơ vũ khí trong tay lên, chĩa thẳng vào Lâm Bái.
“Ê ê, Bái Bái, bọn họ có súng đấy.”
“Lâm tiểu thư, bất lịch sự như vậy sao? Đây không phải là lễ nghi của Lâm gia đâu. Dù thế nào cũng nên nghe ta tự giới thiệu một chút chứ? Ngươi không nhìn thấy, nhưng hẳn là tai vẫn còn nghe được chứ?”
“Đây chính là thái độ của ngươi khi hỏi người khác sao?”
Lâm Bái dừng bước, cau mày quay người lại.
“Nếu thái độ của ta có gì khiến ngươi không vui, ta xin gửi lời xin lỗi. Ta là Tôn Khâm Nam, chắc ngươi đã từng nghe qua tên ta. Vừa rồi chỉ là vì quá vội vàng, vậy nên để ta hỏi lại lần nữa—tối qua ngươi đã thấy được những gì?”
Tôn Khâm Nam ngồi xuống ghế sô pha, khóe môi mím chặt, trên người tỏa ra một luồng khí tức bức bách, dù nói là đang hỏi, nhưng câu cuối cùng lại mang theo mệnh lệnh rõ rệt.
Hắn nhận được tin tức từ vài tháng trước rằng căn nhà này đã bị bán cho một người ngoại quốc. Hắn vốn không muốn căn nhà này bị bán đi, nhưng dù sao cũng là do gia đình Đô Ngôn quyết định, hắn không thể can thiệp quá sâu, hơn nữa thân phận của người mua căn nhà này cũng không tầm thường, mà thế lực chính của hắn giờ đã chuyển ra bên ngoài, không tiện xen vào, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn nơi này bị phá bỏ, rồi xây lại thành một hình dạng khác.
Chuyện này hắn có thể nhịn, nhưng có một thứ hắn không thể chịu đựng được—bộ y phục ấy lại một lần nữa biến mất.
Bộ y phục hát tuồng mà Đô Ngôn mặc khi chết không hiểu sao lại không cánh mà bay. Hắn đã tìm kiếm suốt một thời gian dài nhưng không có kết quả. Ban đầu hắn nghĩ có thể Trần Tư đã mang nó đi, nhưng khi tìm đến nàng, hắn cũng không thấy nó đâu, mà dáng vẻ của Trần Tư cũng giống như không hề hay biết về tung tích của bộ y phục. Đó là bộ y phục mà khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Đô Ngôn, hắn đã khoác trên người, cũng là bộ mà Đô Ngôn yêu thích nhất.
Hắn chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm, lật tung từng ngóc ngách trong căn nhà này nhưng vẫn không có kết quả. Ngay cả khi đã lục soát cả nơi ở của Trần Tư, vẫn không tìm thấy. Cứ như thể bộ y phục đó đã biến mất một cách thần bí ngay trên thân thể của Đô Ngôn, vô cùng kỳ quái.
Người ta đồn rằng căn nhà này có ma, nhưng khi hắn còn sống ở đây, chưa từng gặp qua bất kỳ hiện tượng kỳ lạ nào. Hắn cho rằng Đô Ngôn ghét hắn, đến cả khi đã trở thành quỷ cũng không muốn gặp lại hắn.
Sau đó, một số chuyện xảy ra buộc hắn phải rời khỏi nơi này. Vài ngày trước, hắn nhận được tin tức rằng người ngoại quốc sống tại đây đã gặp phải hiện tượng kỳ lạ. Người kia mặc một bộ y phục đỏ, không ngừng hát và múa, không thể dừng lại, cứ như bị ai đó điều khiển vậy. Vừa nghe tin này, hắn lập tức kích động, nhanh chóng xử lý mọi việc bên mình, ngay trong đêm vội vã lên xe đến đây.
Nhưng khi hắn cho người lục soát toàn bộ căn nhà này, vẫn không tìm thấy bộ y phục đâu. Hắn cũng đã đi xem người ngoại quốc kia, xác nhận rằng bộ y phục không còn trên người hắn ta. Người của bên đó nói rằng chính Lâm Bái đã dùng cách nào đó tách bộ y phục khỏi hắn ta, vậy nên bây giờ nó chắc chắn đang ở đây.
“Chỉ là một vài chuyện cũ liên quan đến Đô tiên sinh mà thôi.”
Lâm Bái khoanh tay đứng yên, Thiên Tả và Thiên Hữu khẽ cúi đầu, lặng lẽ đứng sau lưng nàng. Giọng điệu của nàng lạnh lùng xa cách, nhưng khí thế lại không hề thua kém Tôn Khâm Nam.
“Ý của ngươi là… hắn thực sự ở đây?”
Tôn Khâm Nam chống gậy đứng dậy, ánh mắt khóa chặt trên người Lâm Bái.
Hắn không tin vào quỷ thần, cũng không tin vào nghiệp báo. Những lời đồn đại về căn nhà này, hắn luôn cho rằng chỉ là những kẻ nhát gan hão huyền tưởng tượng mà thôi, bởi vì khi hắn còn ở đây, chưa từng gặp phải chuyện quái dị nào.
Nhưng bây giờ, có một người thực sự nhìn thấy quỷ nói với hắn rằng, hồn ma của Đô Ngôn vẫn đang lẩn khuất trong căn nhà này. Dù cho đó có là giả dối đi nữa… hắn vẫn muốn tin.
“Có.”
“Vậy… bây giờ hắn đang ở đâu? Còn bộ y phục kia thì sao?”
“Nếu hắn không muốn xuất hiện, ngươi có tìm thế nào cũng vô ích. Còn bộ y phục, chắc hẳn là do chính hắn tự lấy đi, giấu ở đâu thì không ai biết.”
Giọng Lâm Bái mang theo ba phần giễu cợt. Hồn ma kia trốn rất kỹ, có lẽ là không muốn lộ diện. Nhưng mà… nếu gặp được cố nhân, khả năng xuất hiện cũng là năm mươi – năm mươi.
“Lâm tiểu thư, ta mong rằng đêm nay ngươi có thể ở lại giúp ta một tay, ta muốn tìm hắn, muốn nói chuyện với hắn, được không?”
“Ta có lợi ích gì?”
Bước chân Lâm Bái dừng lại, nàng hỏi một câu như vậy. Nàng không làm từ thiện, cũng không rảnh rỗi giúp người không công. Lần này giúp Tôn Tư Hán giải quyết một việc, sau này hắn cũng phải gửi quà cảm tạ đến nhà nàng.
Từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ tùy tiện ra tay giúp đỡ ai, cũng chẳng có nghĩa vụ phải làm vậy.
“Lâm tiểu thư quả nhiên là người thông minh. Nếu nguyện vọng của ta thực sự có thể hoàn thành, sau khi sự việc thành công, ta nhất định hậu tạ.”
Sắc mặt Tôn Khâm Nam đã khá hơn nhiều, hắn mơ hồ nhớ lại rằng nhiều năm trước, hắn từng gặp qua tiểu cô nương này một lần. Khi đó, nàng đã được người đời khen là thông minh, bây giờ nhiều năm trôi qua, nàng vẫn là người có mắt nhìn.
“Thỏa thuận thành. Nhưng xuất hiện hay không là do hắn quyết định, nếu hắn không muốn… Tôn tiên sinh, hẳn là ngài hiểu ý ta chứ?”
“Oh? Ý của Lâm tiểu thư là, ngươi không thể làm được sao?”
“Tôn tiên sinh, khích tướng với ta không có tác dụng đâu.”
“Nếu không còn chuyện gì nữa, xin cáo từ.”
Lâm Bái gật đầu coi như chào, rồi dứt khoát rời đi.
Hiện tại đã khác xưa, chẳng ai biết được lợi ích sẽ bị kéo vào vòng xoáy lúc nào. Lâm gia chỉ là một gia đình thương nhân làm ăn yên phận, không có liên hệ với cấp trên, nếu sau này thực sự có chuyện xảy ra, quen biết thêm vài người, mở rộng quan hệ cũng là một điều có lợi.
Lâm Bái tuy là người lạnh nhạt vô tình, nhưng rất nhớ rõ những ân tình người khác dành cho mình. Nàng có thù tất báo, có ơn tất trả, không thích nợ nần ai điều gì, cũng là một kẻ theo chủ nghĩa vị kỷ, vô cùng bảo vệ người thân. Phụ mẫu nuôi nàng khôn lớn, yêu thương nàng hết mực, huynh tỷ trong nhà cũng đối xử rất tốt với nàng, nhị thúc tuy không quá thân cận nhưng quan hệ tỷ muội vẫn ổn, nhìn chung gia đình khá hòa thuận.
Gia phong của Lâm gia rất nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép chuyện huynh đệ tương tàn xảy ra, thế nên nội bộ gia tộc luôn rất đoàn kết, cùng nhau đối ngoại. Những tranh chấp nhỏ trong nhà thì không đáng nói, nhưng tuyệt đối sẽ không có ai làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.
Vì vậy, bất kể thế sự ra sao, trong thời loạn lạc này, nàng nhất định phải mở ra một con đường cho Lâm gia, để bản thân có năng lực bảo vệ những người mình muốn bảo vệ, bất kể phải dùng phương thức nào.
“Haizz, nếu sáng nay chúng ta đi sớm hơn một chút thì tốt rồi, vậy thì đã không đụng mặt người đó nữa.”
Kiều Âm thở dài, cảm thấy mình nên dậy sớm hơn để gọi Lâm Bái.
“Dù không gặp lúc này, thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm đến thôi.”
“Vậy à… Bái Bái, không phải lúc đầu ngươi không muốn dính dáng sao? Hơn nữa, đêm qua hắn cũng không xuất hiện, vậy hôm nay liệu có ra không?”
Sau khi về nhà, Kiều Âm hỏi, nàng cảm giác lúc đầu Lâm Bái không hề muốn giúp, nhưng sau đó lại đồng ý.
“Ngươi cũng thấy đám người kia cầm vũ khí rồi đúng không? Nếu ta không đồng ý, bọn họ có thể sẽ không chĩa súng vào ta, nhưng chắc chắn sẽ chĩa vào Lâm gia.”
Nàng có gia đình, có người thân, vậy nên có những điểm yếu có thể bị lợi dụng. Nếu lúc đó nàng không đồng ý, Tôn Khâm Nam chắc chắn sẽ nghĩ ra cách khác để ép nàng phải gật đầu. Ví dụ như làm giống như Tôn Tư Hán trước đây—mang người bao vây trước cửa nhà nàng, khiến nàng muốn đi cũng không được.
Dù sao thì cuối cùng cũng sẽ phải đồng ý, thà rằng ngay từ đầu đã kiểm soát được lợi thế trên bàn đàm phán, để mọi thứ diễn ra thuận lợi cho cả hai bên còn hơn.
“Ồ ồ ồ, vẫn là Bái Bái nghĩ chu toàn hơn.”
“Còn chuyện hắn có xuất hiện hay không, ta cũng không biết, nhưng ta đã nói xong với hắn rồi.”
“Ừm!”
Kiều Âm gật đầu, lơ lửng giữa không trung, hai bàn chân trắng nõn khẽ đong đưa qua lại.
Lâm Bái đứng dưới mái hiên, ánh mắt trầm lặng. Đây là lần thứ hai nàng phải ra tay giúp đỡ người khác. Lần đầu tiên còn có thể nói là vì gia quốc, nhưng lần thứ hai này…
Chỉ cần nàng muốn, Đồng Thành có thể bị nàng khuấy đảo đến long trời lở đất, nhưng có quá nhiều điều phải cân nhắc, nàng không thể không nghĩ đến Lâm gia, không thể để gia tộc trở thành cái gai trong mắt kẻ khác. Lâm Bái khẽ cười lạnh, ngón tay nhẹ xoay chiếc nhẫn trên tay, thu lại luồng khí lạnh lẽo đang toát ra từ người mình. Kiều Âm bỗng dưng khẽ rùng mình, không hiểu sao vừa rồi đột nhiên cảm thấy rất lạnh, nhưng chỉ trong nháy mắt, cái lạnh ấy lại biến mất. Thật kỳ quái.
“Ê… Bái Bái, ta còn một câu hỏi nữa này.” Kiều Âm lắc lắc đầu, có lẽ chỉ là nàng cảm giác sai mà thôi, vì vậy lại chuyển sự chú ý sang vấn đề vừa nãy nàng muốn hỏi.
“Hửm? Chuyện gì?”
“Thì là… ngươi có cảm thấy kỳ lạ không… khi hai nam nhân lại ở bên nhau?” Hai nam nhân có thể ở bên nhau sao? Hẳn là được đi, nhỉ? Kiều Âm không biết trước kia mình đã từng tiếp xúc qua chuyện này chưa, nhưng nàng phát hiện bản thân có thể nhanh chóng chấp nhận, có lẽ vì đối tượng không phải người xa lạ. Nàng không hề cảm thấy phản cảm chút nào, thậm chí còn thấy đây cũng là một thứ tình cảm rất đẹp, có phần đáng ngưỡng mộ. Chỉ là mối quan hệ giữa Tôn Khâm Nam và Đô Ngôn là sự cưỡng ép và bị cưỡng ép, nàng không thích điều đó mà thôi.
“Có gì mà lạ chứ?” Lâm Bái thờ ơ, dù sao đó cũng là chuyện của người khác, nàng chẳng có suy nghĩ gì về nó cả. Nếu có người tự nguyện, thì dù là yêu một con vật, nàng cũng không bận tâm. Chuyện của người khác, có liên quan gì đến nàng đâu.
“Ừ thì đúng là không có gì lạ cả, nhưng mà…” Kiều Âm cười gượng vài tiếng, nhưng không nói nốt câu sau, trên mặt lại thoáng đỏ lên.
“Nhưng mà sao?” Lâm Bái ngước mắt nhìn nàng, chờ câu trả lời.
“Ta chỉ là hơi tò mò thôi… nếu hai nam nhân có thể ở bên nhau, vậy thì hai nữ nhân cũng có thể ở bên nhau đúng không? Nhưng mà… nam nhân có cái thứ đó, còn nữ nhân thì… sao mà…” Giọng Kiều Âm mỗi lúc một nhỏ dần, nói năng lắp bắp, mặt mũi đỏ bừng.
Lâm Bái sững người, chìm vào suy tư.
“Aaa! Bái Bái, ngươi đừng nghĩ nữa! Ta… ta chỉ tò mò thôi mà!” Kiều Âm bị chính suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ, sợ Lâm Bái nhận ra điều gì đó, liền lập tức lao thẳng vào trong phòng trốn mất.
———-
Tác giả có lời muốn nói:
Các bé đáng yêu của ta ơi! Ta có một tin quan trọng muốn thông báo—ngày mai truyện của ta sẽ chính thức vào VIP! Đến lúc đó sẽ có một chương dài đặc biệt, mong mọi người ủng hộ thật nhiều nha!
Những ai không định theo tiếp thì hẹn gặp lại ở bộ truyện sau nhé (≧▽≦)/
Ta còn muốn nói gì đó nhưng tự nhiên quên mất rồi emmmm…