Chương 3 – Múa Rối Bằng Tơ
“Ngươi đúng là nữ nhân quá đáng mà.”
Kiều Âm bực bội nói.
“Ngươi và ta đều là đồng loại, chẳng lẽ ngươi lại giúp con người sao?”
Nữ quỷ bám trên người Nạp Lan Thư Hựu trợn mắt nhìn Kiều Âm. Nó có thể cảm nhận được, nữ nhân này tuyệt đối không phải đạo sĩ. Làm gì có đạo sĩ nào mà lại xinh đẹp như thế? Hơn nữa, trên người nàng ta chẳng mang theo bất kỳ pháp khí nào, nhưng chỉ riêng giọt máu kia đã khiến nó sợ hãi từ trong ra ngoài.
“Ta mới không cùng một bọn với loại quỷ xấu xa như ngươi đâu!”
Kiều Âm lè lưỡi, đảo mắt trắng dã, tỏ rõ sự khinh thường.
“AAA! Ngươi dám dọa ta!”
Kiều Âm lập tức trốn ra sau lưng Lâm Bái, bám lấy nàng. Con quỷ kia rõ ràng biết nàng nhát gan mà còn cố tình hù dọa, thật là quá đáng!
Kiều Âm nắm chặt vạt áo Lâm Bái, nhưng ngay sau đó lại kinh ngạc nhìn xuống tay mình.
Nàng cẩn thận buông tay ra, rồi lại nhẹ nhàng chạm vào vải áo một lần nữa.
Biểu cảm của Kiều Âm lúc này chắc hẳn chính là vẻ mặt “nhìn thấy quỷ” điển hình.
Không đúng, nàng vốn dĩ đã là quỷ rồi.
Lâm Bái không để ý đến chuyện xảy ra phía sau, ánh mắt chỉ tập trung vào “Nạp Lan Thư Hựu”, lúc này đã hoàn toàn biến thành một bộ dạng khác.
Sương đen dày đặc bao phủ xung quanh, nữ quỷ trên thân hắn lộ ra gương mặt trắng bệch, mái tóc dài điên cuồng lan tràn, bò khắp gần nửa căn phòng.
Da thịt trên mặt nó bong tróc từng mảng, mỗi lần cười lớn là từng miếng thịt lại rơi xuống, trông vô cùng kinh tởm.
Chiếc lưỡi dài xanh lét thè ra, hai mắt đỏ rực như máu.
Kiều Âm chịu không nổi cảnh tượng này, vội lấy tay che miệng, muốn nôn ra. Nhưng khi nàng cúi người, mới sực nhớ ra bản thân bây giờ đã không còn cơ thể nữa, chẳng thể nôn ra được gì.
“Ngươi cũng là quỷ mà? Sao lại nhát gan như vậy?”
“Ta chính là một con quỷ nhát gan đấy!”
Kiều Âm lí nhí đáp, có chút tủi thân. Nàng muốn nắm lấy vạt áo Lâm Bái để tìm chút an ủi, nhưng lần này, bàn tay lại xuyên thẳng qua, không chạm được vào chút gì cả.
Kiều Âm ngây người, gãi đầu đầy khó hiểu, suy nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Bái nghe vậy muốn bật cười, nhưng ánh mắt lại dừng trên nữ quỷ xấu xí kia, gương mặt lập tức phủ đầy băng sương.
Nàng ngửi thấy mùi oán khí, nhưng so với những con quỷ trước đây từng gặp, lại có chút gì đó không giống. Chẳng lẽ… nếu quỷ nhập thân con người, nó có thể che giấu đi oán khí của chính mình sao?
Mạng của tiểu công tử Nạp Lan, Lâm Bái chẳng để tâm. Nhưng dù gì nàng cũng đã nhận lời mời của Nạp Lan Thành, cũng không thể qua loa cho xong chuyện.
Người bị quỷ nhập thân chỉ có hai trường hợp:
Một là người vừa chết, nếu bị quỷ nhập vào, bề ngoài trông vẫn như người sống, nhưng cơ thể lạnh băng, lâu dần sẽ bốc mùi hôi thối, trên da thịt cũng xuất hiện tử ban.
Hai là những kẻ mệnh nhẹ, thuần âm, rất dễ bị quỷ ám. Khi bị nhập, thân thể sẽ ngày càng suy nhược.
Giọt máu đỏ trên đầu ngón tay Lâm Bái khẽ bay lên, nhập thẳng vào cơ thể nữ quỷ.
Hai năm qua, Lâm Bái ở nhà cũng không rảnh rỗi. Nàng đã đọc không ít sách liên quan đến phong thủy. Những loại sách này hiện nay rất khó tìm, nhưng Lâm gia đã cố hết sức kiếm về cho nàng mấy quyển.
Sau khi nghiền ngẫm kỹ lưỡng, Lâm Bái phát hiện, muốn tự học mấy thứ này gần như không thể, thế nên nàng bắt đầu tự nghiên cứu phương pháp của riêng mình.
Hiện tại, cũng coi như có chút thành tựu.
Giọt máu hòa vào cơ thể nữ quỷ, lập tức phát ra tiếng xèo xèo.
Nữ quỷ vốn đang điên cuồng vặn vẹo bỗng chốc đứng sững lại, những lọn tóc đen dày đặc lan tràn khắp phòng cũng dừng hẳn, không còn nhúc nhích.
Nàng ta gào lên một tiếng chói tai, âm thanh sắc nhọn như muốn xuyên thủng màng nhĩ con người.
Kiều Âm vội vàng bịt kín tai, nhìn nữ quỷ đang bong tróc từng mảng da thịt trên mặt, rồi lại nép sát sau lưng Lâm Bái, chỉ dám thò một cái đầu nhỏ ra ngoài.
“Ngươi hét cái gì mà hét! Mặt cũng sắp rớt hết rồi, có thể im lặng một chút không?!”
Kiều Âm không nhịn được lên tiếng, thực sự quá ồn ào!
“Ồn ào.”
Lâm Bái khẽ động môi, nữ quỷ lập tức nghẹn lại, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn, không thể kêu gào thêm nữa.
“Woa, ngươi lợi hại thật đó.”
Lâm Bái khẽ nhếch môi. Bây giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong nữ quỷ trước mắt, rồi mới có thời gian suy nghĩ… vì sao con quỷ nhỏ phía sau nàng lại đặc biệt đến vậy.
Nữ quỷ trên giường khóe miệng nhếch lên, nhưng bởi vì biểu cảm trên gương mặt, lớp da thịt của nàng ta càng rách nát nhanh hơn.
Một vùng lớn trên khuôn mặt đã hoàn toàn trơ trọi, nhưng bên trong không phải là xương cốt, mà là một luồng hắc khí cuồn cuộn.
Cứ như thể, thứ này chỉ là một cái vỏ bọc mang hình dáng con người, bên trong trống rỗng.
Nàng ta vẫn quấn chặt lấy Nạp Lan Thư Hựu, như thể đã hòa làm một với hắn.
Một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi, khiến người ta buồn nôn. Lâm Bái nhìn thẳng vào mắt nữ quỷ.
Rõ ràng trong đó không có chút ánh sáng nào, nhưng nàng ta lại nhìn thấy một vùng sao lấp lánh.
Thiên địa trong khoảnh khắc lặng ngắt như tờ.
“Đây là đâu?”
Kiều Âm tò mò nhìn xung quanh, cảnh vật dường như đã thay đổi.
“Cưỡng chế cộng hưởng.”
Quỷ hồn có khả năng cộng hưởng ký ức, có thể kéo con người vào hồi ức của chúng, để người đó chứng kiến quá khứ bằng chính đôi mắt của chúng.
Lâm Bái có thể cưỡng chế cộng hưởng, từ đó nắm bắt được câu chuyện của hồn ma, tìm ra căn nguyên vấn đề và giải quyết nó.
Nhưng nàng không biết vì sao Kiều Âm cũng bị kéo vào cùng.
Nàng cảm giác “bản thân” đang lơ lửng trong không trung, đung đưa qua lại.
“Này đạo sĩ, ngươi biến thành búp bê gỗ rồi, nhưng mà búp bê này đẹp quá đi.”
Búp bê… sao?
Không phải con người ư?
Tiếng ồn ào náo nhiệt vang vọng, rất nhiều người đang dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn “nó”.
“Nó” bị đặt lên sân khấu, dưới sự điều khiển, cánh tay và đôi chân bắt đầu chuyển động.
Một con rối dây.
Lâm Bái dần hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tầm nhìn của nàng bị hạn chế, chỉ có thể nhìn thấy những gì “nó” nhìn thấy.
Cũng may, bên cạnh còn có một tiểu quỷ líu ríu nói không ngừng.
“Đây là hội chùa nhỉ? Đông người quá.”
Lâm Bái nhìn thấy những con rối khác đang vui đùa ngay trước mặt “nó”, tất cả đều đang nhảy múa dưới sự điều khiển.
Tiếng trống, tiếng kèn vang vọng, những tràng pháo tay và tiếng hô tán thưởng không ngừng.
Nhưng rồi, dù con rối vẫn tiếp tục múa dưới sự điều khiển, cảnh tượng trước mắt dần thay đổi.
Từ xuân sang đông.
Không còn ai đến xem múa rối nữa.
Lâm Bái nghe thấy một tiếng thở dài. “Nó” bị ôm vào lòng, không còn nhìn thấy gió tuyết bên ngoài, nhưng lại nghe thấy nhịp tim.
“Nếu ngươi có thể biến thành người để bầu bạn với ta thì tốt biết bao.”
Người đàn ông trung niên khi đó có đôi mắt ôn hòa, nhưng gương mặt đã sớm hằn sâu dấu vết phong sương.
“Haiz, ta đang nói linh tinh gì thế này.”
Hắn cười khổ, lại cẩn thận ôm chặt con rối vào ngực.
“Người này hình như bị bệnh rồi.”
Kiều Âm lo lắng nói.
Lâm Bái biết, người đàn ông này đang bệnh.
“Nó” cũng rất lo lắng.
Một túp lều tranh xập xệ, tiếng ho ngày càng dày đặc.
Lâm Bái cảm thấy, người đàn ông này có lẽ sắp chết rồi.
“Nó” bị nhấc lên khỏi gối, người đàn ông mơ hồ nói chuyện với “nó”.
Hắn vừa nói vừa khóc, ho kịch liệt, cuối cùng thậm chí còn ho ra một búng máu.
Một luồng hơi lạnh tràn ra. Người đàn ông yếu ớt nằm trên giường, trong tay vẫn nắm chặt con rối.
“À… Hắn chết rồi.”
Bàn tay cầm lấy con rối chậm rãi buông lỏng.
Con rối rơi xuống đất, xuất hiện một vết nứt.
“Bị vỡ rồi này.”
Kiều Âm ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào con búp bê gỗ tinh xảo.
Phần thân giữa của nó xuất hiện một đường nứt lớn, trông quỷ dị vô cùng.
Lâm Bái nhíu mày. Cơn đau này quá chân thực, đây chính là lý do nàng không muốn tùy tiện sử dụng cộng hưởng ký ức.
“Nó” động đậy.
Lâm Bái cũng cảm nhận được.
“Con rối sống dậy rồi!”
Từ một khối gỗ vô tri vô giác, “nó” dần biến thành một “con người” có xương có thịt.
Nhưng trên cơ thể “nó” vẫn còn những vết nứt kỳ quái, một vết dài kéo ngang khuôn mặt, trông cực kỳ đáng sợ.
“Nó” nhìn người đàn ông trên giường một lần cuối, rồi đẩy cửa túp lều tranh, bước ra ngoài.
Có lẽ bây giờ, phải gọi là “nàng”.
“Nàng” không được yêu thích, vì dung mạo xấu xí và quái dị.
“Nàng” trốn tránh ánh mắt của mọi người, co ro, run rẩy.
Lâm Bái nghe thấy tiếng lòng của “nàng”.
Tại sao con người lúc nào cũng bị ức hiếp?
“Nàng” là như thế. Người đàn ông đã tạo ra “nàng” cũng là như thế.
Rồi “nàng” bắt đầu làm chuyện xấu.
“Ọe…”
Kiều Âm không nhịn được phát ra tiếng buồn nôn. Cảnh tượng trước mắt thực sự quá kinh tởm.
“Nàng” lột da một người sống, tỉ mỉ dán từng tấc da lên cơ thể mình.
Hoàn mỹ không chút tỳ vết.
“Nàng” có thể đóng vai bất cứ ai, vì “nàng” chính là con rối hoàn hảo nhất.
“Thật ghê tởm.”
Kiều Âm lẩm bẩm, dù những kẻ kia đã đối xử tàn nhẫn với “nàng”, nhưng việc “nàng” giết người, lột da họ rồi khoác lên người để đóng giả lại càng đáng sợ và kinh tởm hơn gấp bội.
Da người dù sao cũng sẽ mục rữa, vì vậy “nàng” buộc phải liên tục di chuyển hoặc tìm nạn nhân mới để ra tay.
Cho đến khi bị phát hiện.
“Nàng” bị trói lại và thiêu rụi trong lửa lớn.
Nhưng “nàng” đã thoát ra, trở lại hình dạng của một con rối gỗ ban đầu, và không còn cách nào để biến thành người nữa.
“Nàng” lại trở thành “nó”. Nhưng lần này, “nó” có thể cử động.
Sau khi gây ra vô số tội ác, “nó” đã hóa thành một tà vật.
Tiểu công tử Nạp Lan sau khi du học về nước, đã dạo quanh Đồng Thành vài vòng. Không ai biết rằng khi trở về nhà, hắn mang theo một con búp bê có khuyết điểm.
Trong màn đêm tĩnh lặng, búp bê mở mắt.
Một luồng hắc khí tràn ra từ nó, chậm rãi len lỏi vào cơ thể Nạp Lan Thư Hựu.
Trước kia “nó” chưa từng có khả năng này, nhưng qua thời gian dài hấp thụ oán khí, “nó” ngày càng trở nên tà ác hơn.
Cộng hưởng kết thúc.
Hàng mi của Lâm Bái khẽ rung lên, nàng mở mắt.
Đôi mắt ấy vẫn là một mảnh chết chóc, nhìn lâu sẽ khiến người ta cảm thấy bất an.
Luồng hắc khí kia đang quấn chặt lấy trái tim của Nạp Lan Thư Hựu.
Hóa ra không phải là quỷ hồn bình thường, bảo sao nàng không thể nghe thấy âm thanh của nó.
Kiều Âm mạnh dạn nhìn về phía con búp bê quỷ dị phủ đầy hắc khí trên giường.
Con rối này có tên — A Khôi.
Khôi Lỗi.
Kiều Âm cảm thấy kỳ lạ, tại sao sau khi mặt bị rơi ra, bên trong lại không phải là gỗ?
Ánh mắt Lâm Bái lướt qua căn phòng.
Trực tiếp tổn thương con tinh quái này không phải là cách giải quyết, nàng phải tìm ra bản thể thật sự của nó và hủy diệt nó mới được.
Nàng rạch đầu ngón tay trỏ, bàn tay xuyên qua làn hắc khí dày đặc, không chút sợ hãi tiếp xúc với lớp da mục rữa, để lại một dấu vết máu trên trán Nạp Lan Thư Hựu.
“Thiên Tả.”
Thiên Tả nghe tiếng gọi, lập tức đẩy cửa bước vào.
“Gọi bọn họ vào đi.”
Nạp Lan Thành và Nạp Lan phu nhân lo lắng đứng bên ngoài, nghe thấy lời cho phép của Lâm Bái, lập tức vội vàng chạy vào.
Họ không nhìn thấy con rối tà ác đang ám vào người con trai mình, chỉ thấy hắn bị ghim cứng trên giường trong tư thế kỳ quái, biểu cảm dữ tợn, trán còn vết máu.
“Lâm tiểu thư, chuyện này là sao?”
“Lệnh công tử bị một tà vật nhập thân, đó là một con búp bê có vết nứt. Làm phiền các vị tìm nó ra, như vậy công tử mới có thể được cứu. Nếu không…”
“Vâng vâng! Chúng ta lập tức tìm!”
Nạp Lan phu nhân gấp gáp hỏi: “Vậy còn con trai ta…?”
“Tạm thời hãy trói lại.”
Lâm Bái lạnh nhạt đáp, nhưng ánh mắt lại không đặt trên người Nạp Lan phu nhân.
Mọi người đều nghĩ rằng vì mắt nàng không thấy rõ nên mới nhìn lệch hướng. Chỉ có Kiều Âm biết— Nữ nhân xinh đẹp kia đang nhìn nàng.