Sau Khi Hóa Rồng Thất Bại, Tôi HE Với Ảnh Hậu Tàn Tật
Tác giả: Đại Vương Miêu Mệnh A
Dịch: HTM
Raw: 150 chương hoàn
CP chính: Ôn Ngôn Chước, Giang Ly (rắn tinh)
Yêu diễm tác tinh đại mãng xà công X Ngoài lạnh trong nóng ảnh hậu tàn tật sa sút
(1)
Trước có scandal bôi nhọ danh tiếng, sau gặp tai nạn khiến đôi chân tàn tật, ảnh hậu Ôn Ngôn Chước rơi vào cảnh khốn cùng, phải livestream bán tháo gia sản. Cô điều khiển xe lăn thông minh tiến đến trước một hũ rượu trong suốt cao hai mét, “Sản phẩm tiếp theo tôi muốn giới thiệu là rượu dưỡng cốt Ngân Long, khai quật từ cổ Lam Tinh vạn năm trước.” Giọng cô thanh lãnh bình tĩnh, lơ đẹp cả rổ bình luận đang spam mắng chửi trong phòng livestream, tiếp tục giới thiệu: “Loại rượu này có tác dụng bổ dương, dưỡng âm…” Ôn Ngôn Chước vừa quay đầu liền chạm phải một đôi mắt còn ngái ngủ, lời nói lập tức nghẹn ngang.
💬 Bình luận livestream: !!!
💬 Chủ kênh, dược liệu ngâm rượu nhà chị biết thở kìa???
Con “dược liệu” vốn đang cuộn tròn như hương muỗi chợt duỗi dài cơ thể, ánh mắt mơ màng, giọng nói mềm nhũn kéo dài, “Nước tắm này… sao có chút nồng vậy nhỉ~”
Ôn Ngôn Chước: …
📢 Hot search tinh tế hôm nay: Văn vật cổ Lam Tinh vạn năm—một con rắn sống lại ngay trên sóng livestream!
(2)
Hộ gia tiên Giang Ly hóa long thất bại, ngủ một giấc dài hơi quá đà. Người khác tu luyện, mở mắt ra vẫn ở thời cổ đại. Bản thân tu luyện, mở mắt ra đã xuyên thẳng đến thời tinh tế, còn bị hậu nhân đem đi… ngâm rượu! Cách một lớp hũ rượu trong suốt, nàng đối diện với cô gái ngồi trên xe lăn thông minh.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Tôi đang livestream bán hàng.”
“Bán gì?”
Ôn Ngôn Chước im lặng, trực giác mách bảo rằng nếu nói ra, con này có khi sẽ nổi điên cắn người thật. Ngay trước mắt, “dược liệu ngâm rượu” từ từ duỗi dài thân thể, hóa thành một mỹ nhân với từng đường cong gợi cảm, vảy rắn biến thành lớp lụa mỏng che chắn hững hờ, đẹp đến mức khiến khán giả trên livestream hồn xiêu phách lạc.
💬 Bình luận livestream: “Chủ kênh! Xin hãy để link mua chị gái và cả nước tắm của chị gái lên đi!”
📢 Hot search tinh tế lần 2: Chấn động! Người cổ Lam Tinh vạn năm trước—có thể biến hình lưỡng cư!
(3)
Ôn Ngôn Chước lạnh nhạt nhìn con mãng xà khổng lồ chiếm nửa cái giường, “Vậy ra, cô là thần hộ mệnh của nhà tôi?” Giang Ly thè lưỡi rắn chẻ đôi, “Đúng thế.” Ánh mắt Ôn Ngôn Chước quét qua đôi chân tàn tật của mình, hờ hững nói, “Nhà tôi không nuôi thần vô dụng. Đem cô quyên góp cho viện nghiên cứu cắt lát thôi.”
Con mãng xà biết biến hình lăn một vòng, nửa người trên là mỹ nhân, chống cằm chớp mắt vô tội, “Cô chạy sang tận hành tinh khác rồi, tín hiệu yếu, tôi bảo hộ không kịp mà~ Cô có nguyện vọng gì, tôi đều có thể giúp cô thực hiện~”
Ánh mắt Ôn Ngôn Chước lia qua cơ thể uyển chuyển như rắn nước kia, cười nhạt, “Điều kiện?”
Từng lớp vảy trên đuôi rắn biến mất, hóa thành đôi chân thon dài trắng nõn. Giang Ly nhón chân nhẹ chạm vào đầu gối không còn cảm giác của Ôn Ngôn Chước, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, “Sinh cho tôi một quả trứng.”
Ôn Ngôn Chước: ???
Giang Ly thở dài bất lực, “Haizz, tôi hóa rồng thất bại, chỉ có thể vọng tử thành long thôi.”
Ôn Ngôn Chước: …
Chân chính “vọng tử thành long” là đây chứ đâu!
(4)
Giang Ly ngồi xổm bên xe lăn, giọng điệu mềm mại nũng nịu, “Cô uống nó đi mà~”
Ôn Ngôn Chước mặt lạnh băng, “Cô bảo tôi uống nước tắm của cô?”
Giang Ly gật đầu chắc nịch, “Nó có thể bổ dương dưỡng âm.”
“Không cần.”
“Nó có thể thông kinh hoạt lạc.”
Ôn Ngôn Chước gõ gõ vào tay vịn xe lăn, nhướng mày châm chọc, “Người què thì cần thông kinh hoạt lạc làm gì?”
Giang Ly liếc nhìn đôi chân gầy gò dưới tà váy, khẽ mỉm cười, “Nó còn có thể giúp cô chạy nhảy như bay.”
Ôn Ngôn Chước trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng, “Nếu cô dám lừa tôi, ngày mai tôi sẽ nấu cô thành canh rắn.”
Giang Ly còn chưa kịp lấy muỗng… thì phát hiện cả bát đã thấy đáy.
Ôn Ngôn Chước che tai hơi nóng lên, cố làm ra vẻ bình tĩnh, “Nhìn cái gì? Có vấn đề à?”
Giang Ly yêu mị tựa vào xe lăn, giọng nói mơ màng, “Không có gì… chỉ là thuốc này hơi mạnh, cô ráng chịu đựng chút nhé~”
Đêm khuya, Ôn Ngôn Chước bị cơn nóng thiêu đốt tỉnh lại, đôi mắt đỏ hoe, cả người mềm nhũn cọ cọ lên người con mãng xà to lớn, giọng vừa mềm vừa khàn, “Không được… tôi chịu không nổi rồi…”
Lưu ý khi đọc:
1V1 ngọt lịm, HE!
Chênh lệch tuổi tác cực kỳ cực kỳ cực kỳ cực kỳ xa!
Mọi mưu mô của cái đuôi đều là bản năng tự nhiên của tinh xà!
Truyện chủ yếu mang tính giải trí vô não, hài hước, xin chớ quá truy cầu logic!
Tag nội dung: Sinh tử | Tình hữu độc chung | Giới giải trí | Tinh tế | Điềm văn | Sảng văn
Chương 1
Ôn Ngôn Chước không phải vì lén lút sau lưng vị hôn phu, ép buộc người mới tham gia kịch bản đêm khuya mà phải rời khỏi giới giải trí sao?
Giờ lại bắt đầu livestream bán hàng vì không còn chỗ đứng à?
Tôi thấy chắc là điều khoản bồi thường hợp tác quá nhiều, cùng đường rồi nên mới bán tháo tài sản đấy chứ.
Ơ, sao cô ta lại ngồi xe lăn vậy?
Bị chủ nợ đánh à?
Đối diện với những bình luận tràn ngập ác ý trong livestream, Ôn Ngôn Chước—đã im lặng suốt một năm—vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Cô diện một chiếc váy dài màu hạnh nhân, phối cùng áo len trắng. Đôi mắt màu mật ong hơi cụp xuống, mái tóc đen bóng mềm mượt được búi thành một búi nhỏ xù xù, lộ ra gương mặt tinh xảo xinh đẹp. Làn da vốn trắng nõn, nay lại mang theo vẻ xanh xao bệnh tật.
Cô điều khiển xe lăn di chuyển đến trước một chiếc hũ trong suốt cao hơn cả bản thân, vô thức xoay chiếc nhẫn đuôi, giọng nói lạnh nhạt nhưng ôn hòa, “Tiếp theo, tôi xin giới thiệu một món sưu tầm—rượu dưỡng cốt Ngân Long của cổ Lam Tinh, có tác dụng cường thân kiện thể, thông kinh hoạt lạc.”
Tận sâu trong rượu, có một con rắn nhỏ cuộn tròn. Toàn thân nó màu bạc óng ánh, những lớp vảy nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn, phản chiếu ánh sáng lung linh như mộng ảo. Trong một chiếc hũ rộng lớn như vậy, thân hình nó trông thật nhỏ bé đến kỳ lạ.
Chưa kịp giới thiệu thêm, phòng livestream đã bùng nổ hàng loạt bình luận châm chọc.
💬 “Ái chà, chẳng lẽ do cô uống cái này nên mới khát khao không thỏa mãn, muốn quy tắc ngầm với Sở ca nhà tôi hả?”
💬 “Còn giở trò đông y nữa chứ, ai mà không biết sau đại di cư tinh tế, tài liệu thất lạc, công nghệ đông y hiện tại chẳng còn lại bao nhiêu đâu.”
💬 “Đồ khai quật từ cổ Lam Tinh á? Cái này chỉ có trong đấu giá mà thôi, thứ nào chẳng có giá hàng tỷ, cô nói nghe dễ quá nhỉ?”
💬 “Dựa vào việc mọi người không hiểu mà lừa đảo hả? Cô gọi cái này là ngân long chứ tôi thấy giống giun đất hơn đấy.”
💬 “Cho hỏi, trong ba thứ: hũ, rượu, con sâu, cái nào đến từ cổ Lam Tinh?”
💬 “Tôi giơ tay! Tôi vừa tra thử trên sàn thương mại điện tử tinh tế, cái hũ này là hàng giả!”
💬 “HAHAHAHA! Vậy hai thứ còn lại càng khỏi phải nói, lấy bừa một chai rượu Hoa Điêu đổ vào, vớ đại một con rắn cảnh thả vô, thế là xong một ‘bảo vật cổ đại’ đúng không?”
💬 “Không, nhìn cái màu bạc lấp lánh năm sắc kia, tôi nghi là đến con rắn cũng không có thật, chỉ là đồ chơi thôi. Tôi vừa tra rồi, trên tinh võng, không có loài rắn nào như vậy cả.”
💬 “Tôi chỉ hỏi một câu, uống vào có chữa khỏi chân cô không? Nếu không, vậy chẳng phải là lừa đảo sao?”
Mọi thứ có thể bán đều đã bán hết, nếu không phải bị dồn đến bước đường này, Ôn Ngôn Chước cũng không đụng đến món đồ sưu tầm cuối cùng của ba mình.
Cho nên, thực ra cô chưa từng nếm thử loại rượu này.
Cô cúi người, bàn tay trắng nõn thon dài lấy một chiếc chén nhỏ trong tủ trưng bày, ấn nút mở ở đáy hũ, rót ra một ly rượu có màu mật ong, trước tiên nhẹ nhàng ngửi thử.
Mùi rượu đậm đà, nồng nàn.
Nhưng không chỉ có hương rượu, mà còn phảng phất một mùi hương khác—thứ hương vị vương vấn, quanh quẩn mãi không tan. Kể cả khi rời xa chén rượu, hương thơm ấy vẫn như có như không quẩn quanh nơi chóp mũi, tựa như một yêu tinh trong tranh, chỉ cần lướt qua cũng khiến lòng người tê dại, không thấy được nhưng lại có thể nhẹ nhàng cào ngứa trái tim.
Ôn Ngôn Chước hơi thu ánh mắt, đặt chén rượu kề sát môi, đôi môi nhợt nhạt khẽ chạm vào thành chén, chỉ nhấp một chút bằng đầu lưỡi.
Hương vị mạnh mẽ, bá đạo lập tức cuốn lấy từng vị giác, ban đầu cay nồng mãnh liệt đến tận cuống lưỡi, nhưng khi quét qua cổ họng, nó lại đột ngột trở nên mềm mại, dịu dàng, mang theo một chút ngọt ngào và dư vị thơm mát kéo dài.
Ôn Ngôn Chước nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngước mắt nhìn màn hình quang não, đánh giá khách quan nhưng ngắn gọn:
“Không tệ.”
Lần này, những lời chất vấn và mắng chửi vốn trong dự liệu lại đột nhiên biến mất.
Bình luận trong phòng livestream bỗng chốc rơi vào trạng thái chân không.
💬 “Vừa rồi… thứ kia có phải động đậy không?”
💬 “M-m-mở mắt rồi kìa!!”
💬 “Dược liệu ngâm rượu sống dậy rồi!”
💬 “Hừ, tôi đã nói rồi mà, chắc chắn là đồ chơi mô phỏng bằng điều khiển từ xa.”
💬 “Kịch bản bắt đầu rồi, xem cô ta diễn thế nào đây.”
Nhận ra nội dung trên bình luận, động tác của Ôn Ngôn Chước hơi khựng lại. Cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía chiếc hũ đựng rượu.
Sau đó, cô trực tiếp chạm mắt với một đôi mắt đậu đậu màu xanh lục thăm thẳm, tựa như được ánh sáng lưu động bao phủ, phát ra tia sáng lấp lánh.
Ôn Ngôn Chước hơi mở to mắt, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở, đầu ngón tay vô thức siết chặt tay vịn xe lăn, ánh mắt dán chặt vào… cọng dược liệu kia.
Dân mạng trên livestream có thể thỏa thích tưởng tượng, nhưng Ôn Ngôn Chước, người hiểu rõ từng món trong bộ sưu tập của gia đình, biết chắc chắn một điều—ba cô chưa bao giờ thu thập đồ giả.
Thứ này… thực sự sống rồi. Màu sắc càng rực rỡ, độc tính càng cao. Phải tránh xa nó ra.
Nhưng còn chưa kịp hành động, “cọng dược liệu nhỏ” kia đã chậm rãi nâng đầu dậy, ánh mắt mơ màng ngái ngủ, liếc trái liếc phải, cuối cùng thè ra chiếc lưỡi rắn đỏ rực, như thể vừa nếm được hương vị gì kỳ lạ, khẽ “chậc” một tiếng tò mò.
💬 “Nó-nó-nó-nó vừa rồi có phải… nói chuyện không!?”
💬 “Có gì mà ngạc nhiên, chắc chắn là đồ chơi có chip điều khiển giọng nói, tự đạo diễn tự diễn xuất để câu view thôi.”
💬 “Đúng là ảnh hậu, nhìn nét diễn kia kìa, cũng ra gì đấy chứ.”
Ôn Ngôn Chước thực sự hy vọng đây chỉ là hiệu ứng sân khấu do chính cô dàn dựng mà thôi.
“Nước tắm này… sao có chút nồng vậy nhỉ~”
Giọng điệu mềm nhũn, dính dính, còn có chút câu hồn câu phách.
Hơn nữa… là giống cái.
Còn nữa, mình vừa uống nước tắm của cô ta à?
Khoan, chuyện này không quan trọng! Ôn Ngôn Chước khẽ nhíu mày, dứt khoát hất văng suy nghĩ không phù hợp này ra khỏi đầu.
Bây giờ, vấn đề không còn là độc hay không nữa.
Mà là… cô ta biết nói chuyện.
Giây tiếp theo, đôi mắt Ôn Ngôn Chước đột nhiên trợn to. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt quá phạm vi nhận thức, khiến suy nghĩ của cô từ chậm lại đến trực tiếp đình trệ, các khớp ngón tay siết chặt tay vịn xe lăn đến mức trắng bệch.
Lớp rượu trong hũ khẽ gợn sóng, từng vòng dao động lan rộng, dần dần trở nên mờ ảo như phủ một lớp sa mỏng. Cọng “dược liệu” vốn cuộn tròn như hương muỗi chậm rãi duỗi dài, từng chút từng chút lộ ra những đường cong uyển chuyển, mê hoặc đến không thể rời mắt.
Lưng ép chặt vào thành ghế xe lăn, Ôn Ngôn Chước vô thức nín thở, ngơ ngác nhìn sinh vật có thân rắn đuôi người, chỉ cách cô một lớp thủy tinh mong manh.
Những lớp vảy phát ra ánh sáng mơ hồ, trải dài từ gò má xuống cổ, sau đó lướt qua hai bên sườn, tựa như tấm lụa mỏng ánh ngọc, nửa che nửa hở. Khi cô ta khẽ động, mái tóc bạc dài đến mắt cá chân nhẹ nhàng xõa ra, phản chiếu sắc lạnh đến vô thực, làm nổi bật làn da trắng đến mức gần như trong suốt.
Khuôn mặt kia… đẹp đến rực rỡ, diễm lệ đến cực hạn, giữa hàng vạn người cũng khó có thể tìm được người thứ hai.
Lông mày sắc nét kiêu ngạo, đôi mắt hồ ly dài và hẹp, khóe mắt hơi nhếch lên như mang theo mị hoặc trời sinh. Con ngươi màu lục thẫm tựa viên bảo thạch bị thấm nước, lấp lánh sóng sánh, chính giữa là đồng tử thẳng đứng mảnh như sợi chỉ—vừa vặn khóa chặt ánh mắt của Ôn Ngôn Chước.
Chỉ cần một ánh nhìn, Ôn Ngôn Chước có thể khẳng định—trong toàn bộ giới giải trí tinh tế, không ai có thể sánh bằng người này.
Không cần lộ liễu, cũng chẳng cần phô bày, nhưng khí chất dã tính ấy đủ khiến bất kỳ ai cũng không thể rời mắt, vừa nguy hiểm lại vừa đầy cám dỗ.
Ôn Ngôn Chước vô thức mấp máy môi, nhưng lại không thể thốt ra lời nào.
Livestream rơi vào trạng thái tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó giống như bị ai đó châm ngòi, bất ngờ bùng nổ.
💬 “T-t-t-this—”
💬 “Mẹ ơi, dược liệu thành tinh rồi á á á á á!!!”
💬 “Tôi nổi hết cả da gà, rắn tinh thật kìa!”
💬 “Người vừa bảo là đồ chơi điều khiển từ xa đâu, ra đây giải thích hộ cái coi?”
💬 “Có loại đồ chơi nào giống sinh vật sống vậy không? Ai cho tôi đặt một cái với!”
💬 “Nhan sắc này… quá bùng nổ rồi, cô ấy bước ra từ tranh à??”
Dưới bản năng sinh học, ánh mắt rắn tinh khẽ dịch chuyển, nhìn về phía những dòng bình luận toàn tức ảo đang nhấp nháy trước mặt. Cô ta nghiêng đầu, lưỡi rắn chẻ đôi vươn ra rung nhẹ hai cái, nhưng không cảm nhận được mùi vị, hơi nóng hay bất kỳ mối đe dọa nào từ đó, liền quay lại, tiếp tục tập trung vào một người duy nhất.
Cô ta hơi nheo mắt, đáy mắt lấp lánh tia sáng mơ màng của người vừa tỉnh ngủ, sau đó nhếch môi, giọng nói mềm mại kéo dài, câu hồn đến mức khiến người ta tê dại từ sống lưng đến tận đầu ngón chân—
“Cô đang làm gì vậy, bé thỏ xinh đẹp của tôi?”
Cái âm cuối kia… vừa ngái ngủ, vừa lười biếng, còn dính dính, kéo theo chút vương vấn tựa như vuốt nhẹ qua tim người.
Bé thỏ con.
Đây là đang gọi mình sao?
Giọng điệu vừa nhẹ bẫng, vừa ngạo mạn.
Ôn Ngôn Chước thoáng cau mày, ánh mắt tối đi vì không thoải mái. Cô duy trì cảnh giác, cố gắng giữ giọng điệu bình ổn, “Livestream, bán hàng.”
Cô có chút hoài nghi liệu thứ này có thực sự hiểu cô đang nói gì không.
Rắn tinh lười biếng ừ một tiếng kéo dài, chiếc đuôi nhẹ nhàng vẫy qua mặt nước, rồi từ từ nổi lên. Cánh tay trắng nõn gác lên mép bình thủy tinh, rõ ràng là nghe hiểu, nhưng dường như chẳng mấy bận tâm đến việc livestream hay bán hàng. Cô ta chỉ quan tâm đến một chuyện: “Là đồ ăn hay thức uống?”
Có vài giọt rượu bắn lên, mùi hương vừa rồi còn bị rượu nồng lấn át giờ đây không còn bị giam cầm nữa, mạnh mẽ xâm lấn không khí, phóng thích hết sức quyến rũ lẫn mê hoặc.
Hơi thở của Ôn Ngôn Chước hơi ngừng lại. Cô đưa tay lau đi giọt rượu dính trên khóe môi, không lên tiếng.
Cô không chắc thứ này có cắn người không.
Nhưng suy nghĩ còn chưa kịp hoàn chỉnh, “cọng dược liệu nhỏ” đột nhiên bật nhảy, một cú cá chép vượt long môn đầy linh hoạt. Lưỡi rắn đỏ chót vẽ thành một đường cong trên không trung rồi thu về, hoàn toàn không có ý định xem bản thân là người ngoài.
“Tôi có hơi đói rồi.”
Đây thực chất chỉ là câu nói vô thức của một sinh vật vừa tỉnh ngủ sau giấc ngủ dài, nhưng rơi vào tai người khác lại khiến sống lưng lạnh toát.
Ôn Ngôn Chước theo phản xạ muốn tránh đi, nhưng xe lăn đã hoàn toàn hạn chế cử động của cô.
Ngoài dự đoán, cọng “dược liệu” kia không rớt xuống đất bò bò như con sâu, mà là—
Mũi chân nhẹ nhàng chạm xuống đất.
Khoan đã—
Chân.
Từng dòng rượu vàng óng ánh lấp lánh chảy dọc theo làn da trắng mịn, từ đùi xuống đến khoeo chân, rồi trượt qua bắp chân, cuối cùng nhỏ xuống đầu ngón chân tinh xảo như bạch ngọc.
Phòng livestream vốn đã hỗn loạn nay chính thức hóa điên loạn.
💬 “Cô ấy còn có thể biến hình?! Là ba trạng thái luôn sao?! Chắc chắn tôi vẫn đang sống ở thời tinh tế đúng không? Cô ấy rốt cuộc là người hay là rắn? Trong sách sinh học hiện đại có nhắc đến cô ấy không?”
💬 “Đừng hỏi tôi, tôi cũng sắp ngất rồi.”
💬 “Này, này, thứ này… có khi nào thật sự là sinh vật cổ Lam Tinh không??”
💬 “Không quan tâm! Mau lên link, tôi muốn cô ấy! Ngay bây giờ, lập tức, ngay lập tức!”
💬 “Giả sử là bạn, bạn có bán không?”
💬 “Tôi tiểu vàng đây, để tôi ‘xịt’ tỉnh cái đứa tham lam ở trên! Tôi chỉ muốn hỏi một câu: cái nước tắm này—à không, cái rượu này còn bán không?! Tôi bao hết!!”
💬 “Không mua được người, bồn tắm tôi cũng mua!!”
💬 “Khoan… sao màn hình đen rồi?!”
Livestream chính thức sập.
Hệ thống thông báo: Kênh livestream đã kết thúc.
“Ôn Ngôn Chước… có khi nào thật sự bị ăn rồi không?”
Thực ra, Ôn Ngôn Chước cũng hoàn toàn đồng cảm với suy nghĩ này. Cô lập tức điều khiển xe lăn lùi lại, kéo giãn khoảng cách, đồng thời nhanh tay rút một chai rượu từ trong tủ trưng bày. Trực giác nói cho cô biết, hôm nay chắc chắn không thể kết thúc êm đẹp được. Dứt khoát tắt livestream, giữ lại cho bản thân một chút tôn nghiêm tối thiểu.
Chỉ trong một giây sơ suất, cổ tay cô đã bị một ngón tay lạnh băng nhẹ nhàng giữ lấy. Cái chai trong tay bị dễ dàng đoạt mất. Cái bóng trước mặt phủ xuống thật gần, Ôn Ngôn Chước theo phản xạ nhắm chặt mắt. Rõ ràng, trong phạm vi này… chẳng có thứ gì hợp khẩu vị hơn cô cả.
“Nhịp tim của cô hơi nhanh đó, bé chuột hamster của tôi.”
Giọng điệu trêu chọc, hơi thở lành lạnh lướt qua vành tai, tựa như mang theo một chút vui vẻ đầy ác ý.
Ồ, giờ mình lại thành hamster rồi sao?
Không. Chuyện này không quan trọng. Cơ thể bị khóa chặt trong tầm mắt của loài động vật máu lạnh, nhưng đầu óc cô lại vẫn vô cùng tỉnh táo. Nếu đã chạy không thoát, thì cũng chẳng có gì đáng sợ nữa. Ôn Ngôn Chước mở mắt, đúng lúc nhìn thấy thứ kia đang thản nhiên ngồi nghiêng trên đùi mình—cái đùi vốn đã mất hết cảm giác. Thậm chí, cô ta còn vô tư vắt chân lên, nhẹ nhàng đung đưa trên không trung như chẳng có gì để bận tâm.
“Cô sợ tôi ăn cô à? Làm gì có chuyện đó~”
Giọng điệu lười biếng, kéo dài mềm nhũn, như thể chỉ đơn thuần đang trêu chọc mà thôi. Ôn Ngôn Chước không dám lơ là một giây nào, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy cảnh giác. Cô không chút dao động, tránh nhìn vào đôi chân đang ngả ngớn trên đùi mình, chỉ lạnh giọng hỏi:
“Rốt cuộc cô là thứ gì?”
“Cô không biết tôi?”
Lần này, đến lượt rắn tinh nhướng mày, ánh mắt đầy kinh ngạc. Cô ta chậm rãi ghé sát vào, đầu lưỡi đỏ tươi phớt qua gò má Ôn Ngôn Chước, để lại một dấu vết ướt át nhàn nhạt.
“Đúng là dòng máu Ôn gia mà.”
Ôn Ngôn Chước—vốn cực kỳ ghét bị chạm vào—lập tức cau mày, ánh mắt lạnh lẽo đè xuống, khí áp xung quanh cũng trùng xuống theo. Tiếc là… chẳng có tác dụng gì với rắn tinh cả. Cô ta vẫn dày mặt bám dính không chút e dè, giọng điệu lười nhác như thể đang chỉ trích chứ không phải thương tiếc.
“Ngay cả một truyền thừa quan trọng như tôi cũng có thể bị chặt đứt… Không trách được cô đâu, số mệnh long đong, tiểu nhân cản trở, thân thể yếu ớt, khó lòng hóa giải.”
Thứ này… không chỉ biết biến hóa, mà còn biết về Ôn gia, thậm chí… hiểu rõ cả vận mệnh của cô?
Thông tin quá lớn, khiến đầu óc Ôn Ngôn Chước bất giác đứng hình trong vài giây.