Chương 16
Ôn Ngôn Chước nghẹn lại, lập tức nhắm mắt thật nhanh, “Vậy vẫn là cổ đi.”
“Cô cứ thế này mãi, sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả điều trị đấy.” Giang Ly nheo đôi mắt rắn dài hẹp, trong đó ánh lên một chút không hài lòng.
Ôn Ngôn Chước: Sao nhìn thế nào cũng thấy con rắn tinh này đang sốt ruột muốn ăn thịt mình thì có.
Hơi thở lướt qua cần cổ, gây nhột nhẹ lan ra khắp cơ thể, mạnh mẽ xé rách cơn đau dữ dội, bá đạo chiếm một vị trí trong các giác quan của nàng, rồi lại tham lam tiếp tục khuếch tán, mang đến một loại khó chịu không thể diễn tả bằng lời.
Môi rắn lạnh lẽo chậm rãi áp lên da, chiếc lưỡi mềm mại, linh hoạt dọc theo đường mạch máu, nhẹ nhàng lướt qua, khuấy động đến mức khiến nhịp thở của nàng vô thức trở nên gấp gáp.
Nhưng trên thực tế, trong góc độ mà nàng không nhìn thấy, cảm giác của rắn tinh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Đồng tử rắn co lại thành một đường kim, khẽ run rẩy vì hưng phấn, Giang Ly dần siết chặt vòng tay, răng nanh cọ sát lên làn da mềm mại trắng nõn, để lại hai vệt đỏ nhạt, sau đó từ từ cắm vào.
Có lẽ vì quá căng thẳng, dù cơn đau này chẳng đáng là bao so với nỗi đau thần kinh của nàng, nhưng Ôn Ngôn Chước vẫn không kiềm được mà khẽ rên một tiếng. Theo bản năng, nàng siết chặt lấy lớp vải váy dưới tay mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, có thứ gì đó ấm áp, dịu dàng, mềm mại, như một dòng chất lỏng chảy vào cơ thể, hòa vào mạch máu đang lưu thông. Những dây thần kinh căng chặt vì đau đớn lập tức được xoa dịu, cơn đau như bị từng chút, từng chút một hòa tan, phân giải, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác dễ chịu tràn ngập toàn thân.
Tác dụng phụ này… cũng quá xảo quyệt rồi. Ôn Ngôn Chước thậm chí còn chưa kịp nắm bắt được suy nghĩ cuối cùng này, đầu óc đã chìm vào một cơn hỗn loạn vô thức, hoàn toàn mất kiểm soát.
Một sự đắm chìm không thể kìm nén. Một cơn nghiện tự nguyện sa ngã. Như một que kem dâu mát lạnh giữa ngày hè nóng bức. Lại như một chiếc chăn ấm áp giữa trời đông giá rét. Khiến người ta muốn khẽ thở dài tận hưởng, lại khiến người ta không thể không tham lam muốn thêm một chút nữa.
Ôn Ngôn Chước bị nhấn chìm trong màn sương mờ mịt của cơn say khoái lạc, vô thức cho phép rắn tinh kề sát, rồi lại gần thêm chút nữa.
Đến khi Giang Ly chậm rãi rút răng nanh ra, chiếc lưỡi rắn đỏ thẫm vẫn quấn lấy vết cắn một cách luyến tiếc, khẽ lướt qua, thu sạch vệt máu nhạt trên da, đến lúc này mới miễn cưỡng hài lòng mà rút lui.
Ôn Ngôn Chước môi hơi hé mở, khẽ thở gấp, rất lâu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần. Nàng chớp mắt vài lần, đáy mắt lướt qua một tia ngỡ ngàng, không biết là vì hiệu quả lập tức của nọc rắn, hay vì cảm giác đê mê buông thả vừa rồi.
“Nọc độc của cô…” Nàng cố tỏ ra bình tĩnh đẩy cô ta ra, muốn nói sao lại không đứng đắn thế này, nhưng cuối cùng lại nuốt lại lời đó.
Giang Ly không hỏi, đôi mắt dài hẹp khẽ lướt qua gương mặt còn hơi ửng đỏ của nàng, “Đỡ hơn chưa?”
“Không còn đau nữa.” Ôn Ngôn Chước rũ mắt xuống.
“Ừm.” Giang Ly gật đầu, ngoài dự đoán không hề cố tình trêu chọc, mà chỉ đơn giản đứng dậy, “Vậy ngủ đi.”
Ôn Ngôn Chước hơi sững lại, “Cô đi đâu?”
“Tôi đi tắm.” Giang Ly chậm rãi quay đầu lại, trong đôi mắt rắn lộ ra một tia khô nóng không thể đè nén, “Cô có muốn tắm không?”
Rõ ràng là một lời mời vô cùng thẳng thắn.
Ôn Ngôn Chước hơi khựng lại, rồi cúi mắt, né tránh ánh nhìn của cô ta, “…Không cần.”
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, phòng ngủ một lần nữa trở lại yên tĩnh.
Ôn Ngôn Chước đưa cánh tay lên trán.
Nàng nằm yên một lúc lâu, cuối cùng lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào, chỉ có thể bất đắc dĩ mở mắt, nặng nề thở dài, lấy quang não đăng nhập tinh blog.
Thông báo tin nhắn lập tức nhảy ra, không ngoài dự đoán, chín phần là tin chửi rủa, nhưng nàng chỉ lướt qua mà không thèm quan tâm.
Ngược lại, một vài tin nhắn khác khiến nàng chú ý.
Có người ẩn danh hỏi nàng: “Cô có bán thú cưng không? Giá cả tùy cô ra giá.”
Ôn Ngôn Chước không trả lời.
Tiếp tục lướt đến bảng hot search, hôm nay rắn tinh vẫn vững vàng trên bảng xếp hạng.
“Tò mò quá, có ai đã nhận được nước tắm của rắn tinh tỷ chưa?”
“Gói hàng liên tinh của tôi vẫn đang trên đường, sốt ruột quá!”
“Xin lỗi nhé, tôi ở gần nguồn, dùng dịch vụ chuyển phát cùng tinh cầu, tối nay là nhận được rồi, đợi tin tôi!”
Ôn Ngôn Chước khẽ cười, hy vọng người bạn tinh cầu kia đừng yếu đuối như mình, rồi tiếp tục kéo xuống. Một bức ảnh đột ngột phóng to bật lên ngay trước mắt nàng.
Giang Ly từ phía sau xe lăn cúi người xuống, mái tóc bạc như sương mây nhẹ nhàng rủ xuống, phủ lên bờ vai nàng. Cánh tay cô ta vắt ngang qua vai nàng, đuôi mắt khẽ nhướng, đôi mắt rắn thăm thẳm tựa hồ nước xanh biếc, con ngươi sắc bén như lưỡi câu, từ dưới nhìn lên ống kính. Đó là một vẻ đẹp lạnh lẽo sắc sảo đến táo bạo, cũng là một sự ngông cuồng hoang dã không thể thuần phục. Còn nàng, hơi cúi đầu, đôi mắt rủ xuống, bị bóng rắn tinh bao phủ, chỉ có bàn tay trắng nõn đặt lên cổ tay cô ta, ngón út đeo chiếc nhẫn hình rắn, ánh lên dưới tia sáng hắt từ đâu đó.
Không cần nói một lời nào, nhưng ý tứ bảo vệ đầy ngang tàng đã lộ ra rõ ràng.
Ôn Ngôn Chước sững sờ nhìn một lúc lâu. Lúc livestream có khoảnh khắc này sao? Khi nào thì rắn tinh đã đến gần mình như vậy?
Một loạt bình luận điên cuồng cuộn qua khung hình tĩnh.
“A a a a a! Ánh mắt này của rắn tinh tỷ có thể giết tôi tám trăm lần!”
“Tôi bị CRH đánh gục rồi!!!”
“Buông Ôn Ngôn Chước ra! Ôm tôi đây này!”
“Đây là ai? Trong vòng ba phút tôi cần tất cả thông tin về cô ấy!”
“Cực lực đề cử cho người trên! Đây là rắn tinh tỷ của tôi!”
“Cút ngay! Rõ ràng là của tôi!”
Ôn Ngôn Chước bất lực cười khẽ. Cô rắn này quả nhiên sinh ra để ăn cơm trong giới giải trí, chỉ một bức ảnh thôi đã có thể lôi kéo fan hâm mộ về phía mình.
“Tôi đã tưởng tượng ra một câu chuyện về đại ca hắc bang máu lạnh và tiểu thư kiêu ngạo chói lóa rồi, có ai viết không?”
“Tôi muốn đọc truyện quân phiệt khát máu và vị tiểu thiếp kiêu ngạo của cô ấy!”
“Không đúng, phải là thủy tổ ma cà rồng cố chấp và tiểu huyết nô phúc hắc tàn tật!”
“Suỵt! Đừng để rắn tinh tỷ nhìn thấy, không thì tỷ ấy lại đổi tên nữa bây giờ!”
“Hahahahahaha!”
Ôn Ngôn Chước giật nảy mình, theo phản xạ sờ sờ cổ mình. Làm sao mà chỉ nhìn ảnh thôi cũng có thể tưởng tượng ra đủ thứ cốt truyện thế này? Mong là con rắn đó đừng thấy được mấy cái này… Luôn có một số người rảnh rỗi, cái quái gì cũng có thể đẩy thuyền.
“Người đăng tấm ảnh này chắc là tài khoản phụ của Ôn Ngôn Chước nhỉ?”
“Marketing cặp đôi nhanh đến thế sao, hehe.”
“Thế này mà là gì, người ta còn vừa livestream vừa nhận trợ cấp của chính phủ tinh cầu kia kìa, hai đầu đều không bỏ lỡ.”
“Tôi nghi ngờ chuyện nhận trợ cấp cũng là do cô ta sai rắn tinh đi làm.”
“Còn cần nghi ngờ sao? Đóng cửa lại, ai mà biết là giữ lại dùng hay đem bán chứ?”
“Vậy nên, toàn bộ tinh hệ đang bỏ tiền nuôi thú cưng giúp Ôn Ngôn Chước à? Dựa vào đâu?”
“Đề nghị chính phủ tinh cầu Khôi Tuyết điều tra dòng tiền tài sản của Ôn Ngôn Chước.”
Cứ như đã được lên kế hoạch sẵn, một khi chủ đề bị lái theo hướng này, những từ khóa liên quan cũng tự nhiên xuất hiện trên bảng hot search: “Chống lại việc lợi dụng quỹ trợ cấp động vật vì lợi ích cá nhân.”
Ai là người bị nhắm vào, không cần nói cũng biết.
Ánh mắt Ôn Ngôn Chước trầm xuống, lười xem tiếp, bấm thoát ra. Sau một chút do dự, cuối cùng nàng vẫn mở từ điển bách khoa trên tinh võng, tra cứu tư liệu khoa học về loài rắn.