Chương 17
Vì nhịn một đêm, hôm sau Ôn Ngôn Chước dậy trễ hơn bình thường.
Lúc ăn cơm, đối diện rắn tinh có vẻ rất là háo hức, chờ đến khi nàng đặt đũa xuống liền không nhịn được mà đẩy xe lăn.
“Cô làm gì vậy?” Ôn Ngôn Chước vẻ mặt nghi ngờ quay đầu lại, “Đợi đã, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Một lát nữa hẵng nói,” Giang Ly nhướng mày, “Trước tiên đưa cô một bất ngờ nhỏ.”
“Bất ngờ gì—”
Chữ “bất” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Ôn Ngôn Chước đã bị trước mặt chiếu tới ánh sáng chói lóa đến mức nhức mắt, nàng vô thức híp mắt lại, cảm thấy vẫn chưa đủ, cuối cùng chỉ đành nghiêng đầu đi.
Phản ứng này không đúng lắm.
Chiếc đuôi đã chờ sẵn ở đây, trưng diện dáng vẻ lộng lẫy của mình, lập tức cảm thấy bối rối vô cùng.
Nó lắc lư qua lại, làm sao, làm sao, làm sao—
Nó không đẹp sao?
Nó không sáng lấp lánh sao?
Nó thậm chí còn tỉa một hình trái tim ngay trên vảy đầu nhọn!
Hình trái tim đó đánh mạnh vào thẩm mỹ mà rắn tinh luôn lấy làm kiêu hãnh.
Điều này… điều này hoàn toàn không thể tha thứ!
Hơn nữa, nó còn làm hỏng bất ngờ mà cô đã chuẩn bị.
Trong khoảnh khắc, trong đầu Giang Ly xoẹt qua một trăm ý nghĩ đầy ác ý, nhưng việc cấp bách nhất vẫn là để thứ xấu xí này biến mất khỏi tầm mắt mình và Ôn Ngôn Chước.
Cửa sổ bị mở toang ra một tiếng “rầm”, Giang Ly cuộn tròn thứ kia lại, thẳng tay ném ra ngoài.
Ôn Ngôn Chước:
Chiếc đuôi cùng dòng máu với rắn tinh run lên một cái, sau đó lặng lẽ nhặt lại tôn nghiêm bị quăng xuống đất, rồi nhanh chóng chỉnh lại tư thế, “Xem này, tôi làm cho cô một bức tượng băng.”
Ôn Ngôn Chước:
Bây giờ nhìn lại, chiếc đuôi cắm thẳng giữa gió tuyết, cứng đờ như một cây cột trụ trời, đón gió run rẩy, trông còn chói mắt hơn.
Dễ nhận thấy, rắn tinh đang có chút bực bội, mặc dù không rõ ràng nàng đang tức giận chuyện gì, nhưng vẫn là nên nhắc nhở một chút.
Ôn Ngôn Chước lặng lẽ thu tầm mắt lại, khẽ thở dài một hơi, “Hôm nay bên ngoài âm bốn mươi độ.”
Giang Ly đứng đó, cứng cổ, mặt lạnh, không nhúc nhích, trên mặt viết rõ hai chữ “không vui”.
“Nhưng mà mặt cô đều đông cứng trắng bệch rồi.” Ôn Ngôn Chước khẽ ấn khóe môi. Rắn tinh này là ống dẫn nhiệt sao? Đối với nhiệt độ biến đổi mà nhạy cảm đến thế?
Giang Ly:
“Được rồi,” Ôn Ngôn Chước bất đắc dĩ nâng trán, chân thành khen ngợi, “Vảy của cô vốn đã rất đẹp, nếu như nói ngày hôm qua chúng còn là ngọc thô chưa được điêu khắc, vậy hôm nay, tôi nghĩ, có thể coi là một viên bảo ngọc đã qua bàn tay bậc thầy chạm khắc rồi.”
Bị tổn thương, rắn tinh tạm thời được vỗ về, nhưng vẫn chưa hài lòng. Nàng nghiêng đầu, cười khanh khách truy vấn, “Vậy nếu tôi biến thành chân thì sao?”
Đôi mắt màu mật đường thoáng dao động một chút, Ôn Ngôn Chước mím môi, dời ánh mắt đi, “Vấn đề là, nếu cô còn tiếp tục đứng đó, lát nữa là sẽ không còn chân đâu.”
Giang Ly:
Lời này nghe cũng có lý, nhưng nàng cự tuyệt chạm vào thứ xấu xí kia.
Cuối cùng, vẫn là Ôn Ngôn Chước—một người ngồi xe lăn—đích thân nhặt cái đuôi về. Không còn cách nào khác, chủ nhân của nó thì yếu ớt, sợ lạnh, chịu khổ không nổi, đến mức có thể ép nàng ta tức giận mở cửa sổ, thì xem ra chiếc đuôi này đã phạm sai lầm nghiêm trọng rồi.
Chiếc đuôi mắc lỗi nghiêm trọng, bị nhét vào bồn tắm ngâm nước nóng, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa, muốn khoe “kiệt tác” của mình cho tiểu phối ngẫu xem.
Cầm vòi sen, động tác của Ôn Ngôn Chước khựng lại trong giây lát.
Nói sao nhỉ… A, đột nhiên hiểu tại sao rắn tinh lại ném nó đi.
Cảm giác này giống như trong một triển lãm trưng bày một bức tranh danh họa, đẹp đẽ, vô giá, khiến tất cả mọi người đều cúi đầu thán phục.
Sau đó, một đứa trẻ chạy lấy đà, nhảy bật lên, rồi “bốp” một cái, dán một miếng sticker hoạt hình lên đó.
Một con rắn tinh cầu toàn, kén chọn và yêu cái đẹp, làm sao mà chịu nổi?
Ôn Ngôn Chước bị chính suy nghĩ của mình làm bật cười.
Chỉ liếc mắt một cái đã đoán ngay được tiểu cống phẩm đang nghĩ gì, rắn tinh lập tức cảm thấy mình lại bị đả kích.
Vẻ đẹp của nàng không còn thuần khiết nữa.
Bị vấy bẩn rồi.
Ý định đổi cái đuôi khác, một lần nữa rục rịch trong lòng rắn tinh.
Nhưng làm thế thì sẽ dọa đến tiểu cống phẩm mất.
Tức giận đến mức phồng lên như một con cá nóc, Giang Ly lạnh mặt, đưa ra quyết định—trước khi lớp vảy kia mọc lại, cái đuôi này đừng mong có cơ hội thấy ánh mặt trời nữa.
Thêm nước nóng được nửa chừng, Ôn Ngôn Chước cúi đầu, lặng lẽ nhìn làn da trắng như ngọc bất ngờ lộ ra dưới tay mình.
Rửa đuôi—chuyện này là đàng hoàng.
Nhưng rửa chân—lại cảm thấy không đứng đắn lắm rồi.
Ngồi trên mép bồn tắm, rắn tinh nhẹ nhàng đè lại bàn tay đang muốn né tránh của nàng, nhân cơ hội giả vờ yếu ớt, “Tôi lạnh đến nỗi không động đậy nổi nữa.”
Giọng nói ấy mềm mại, êm dịu, lướt nhẹ qua tóc mai, khẽ cào vào vành tai, ngứa ngáy vô cùng.
Ôn Ngôn Chước hơi nín thở, cúi đầu, thu lại tầm mắt.
“Giúp tôi sưởi ấm thêm một lát, được không?” Giang Ly chậm rãi dựa sát lại, tham lam hấp thu nhiệt độ nóng bỏng của nàng.
Hương thơm trên người rắn tinh bị làn hơi nước ẩm ướt bao bọc, sau đó lan tỏa nhẹ nhàng trong không khí. Cũng giống như chủ nhân của nó, hương thơm này cứ quấn quýt, chầm chậm len vào khoảng cách giữa hai người, gợi lên ký ức về cái chạm thoáng qua buổi chiều hôm ấy.
Ôn Ngôn Chước bất giác có chút tò mò—sau khi thay vảy mới, liệu đôi chân này có gì khác biệt không?
Ngón tay nhanh hơn lý trí một nhịp, khẽ khàng lướt qua, vuốt nhẹ một chút.
Rắn tinh nhạy bén cúi mắt nhìn xuống, lập tức rút ra kết luận—quả nhiên cô ấy thích chân của tôi.
Khóe môi Giang Ly khẽ cong, trước khi tiểu cống phẩm kịp phản ứng, cô chuyển ngay sang chủ đề khác, “Vừa rồi cô định nói gì?”
Ôn Ngôn Chước rõ ràng chưa kịp nhận ra mình vừa làm gì, hơi ngẩn người một chút, sau đó mới nhớ ra, “Sáng nay, chủ nhà gọi điện đến, hỏi tôi tại sao trong một đêm lại dùng hết 13 tấn nước. Cô chuẩn bị hàng thôi mà suýt nữa làm người ta báo cảnh sát đấy.”
Giang Ly:
Mục đích đã đạt được, nhưng có vẻ chủ đề câu chuyện đi nhầm hướng rồi.
Thấy rắn tinh im lặng không lên tiếng, Ôn Ngôn Chước liếc sang với ánh mắt sắc bén, biểu cảm rõ ràng—tốt nhất cô nên cho tôi một lời giải thích hợp lý.
“Tôi chỉ muốn trông đẹp hơn một chút thôi. Biết đâu cô lại thích tôi hơn một chút thì sao?” Giang Ly cúi mắt, uất ức nói.
Ánh nhìn lại rơi xuống bàn tay còn đặt trên đùi mình, lòng thầm luyến tiếc—nâng lên chút nữa đi mà, phía trên mềm hơn…
Ôn Ngôn Chước bị câu nói thẳng thừng này làm cho khựng lại, hơi mất tự nhiên mà quay đầu đi, “Cô vốn đã rất đẹp rồi.”
“Nhưng cô lại không có cảm giác gì cả.”
Rắn tinh, vốn có rất nhiều cảm giác, cố tình thở dài một tiếng, làm ra vẻ bất lực đầy khổ sở.
Thật sự phiền phức ghê! Sao lại dừng rồi? Tiếp tục đi chứ!
Ôn Ngôn Chước hơi cứng lại trong thoáng chốc, chậm rãi nói, “Nếu cô tiếp tục dùng nước theo kiểu này, thì ngay cả tiền nước chúng ta cũng không trả nổi.”
“Chúng ta không phải vừa bắt đầu kiếm tiền sao?” Giang Ly nhướng mày phản bác.
(Ê, lại sờ tiếp rồi! Hehe!)
Ôn Ngôn Chước hít sâu một hơi, “Còn phải dành ra một phần để mua thức ăn cho cô nữa đấy.”
Giang Ly chậm rãi lộ ra một biểu cảm đầy hoài nghi—có thể trắng trợn mà ăn ké, thì tại sao phải bỏ tiền ra mua?
Ôn Ngôn Chước:
Thôi được rồi.
Không thể kỳ vọng rằng rắn tinh có bao nhiêu đạo đức nhân loại, dù sao đi nữa, cô ta vốn tuân theo một hệ thống nguyên tắc hoàn toàn khác.
“Cô nhìn thử trên Tinh Bác là biết ngay.” Ôn Ngôn Chước định lấy quang não ra, nhưng ngay khoảnh khắc vừa cử động tay, nàng đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai.
Mình vừa làm cái gì vậy?
Rắn tinh không phát hiện ra chứ?
Giữ bình tĩnh! Cứ làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra!
Không cúi đầu, không nhìn xuống, không để hơi thở mất nhịp—còn nhịp tim ư? Thôi vậy, cái đó không kiểm soát được.
Chết rồi, tiểu cống phẩm phát hiện rồi.
Không thể trêu chọc, không thể cười cợt, phải giả vờ như không nhận ra gì cả, nếu không chắc chắn sẽ không có lần sau.
Rất nhanh, Giang Ly ngoan ngoãn lấy quang não ra, như không có chuyện gì xảy ra mà đăng nhập vào Tinh Bác, nhàn nhạt chỉ vào một dòng tiêu đề ngay cả không tìm cũng thấy—
“Từ chối trợ cấp công ích cho động vật, bị kẻ có tâm tham ô trục lợi.”
Cô cố tình giả vờ không biết mà hỏi, “Cái này?”
Ôn Ngôn Chước vẻ mặt bình thản, rút tay lại như không có chuyện gì, cũng chỉ vào tiêu đề đó, giọng điệu điềm nhiên như không, “Ừ, chính là cái này.”