Chương 3
Đúng là cách kéo dài thời gian rất xảo quyệt.
Nhưng không sao cả, thứ cô có nhiều nhất chính là thời gian.
Giang Ly im lặng một lát rồi bất chợt nở nụ cười. Dung nhan yêu kiều lộng lẫy như ngọc minh châu phản chiếu ánh sáng, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, nhẹ nhàng nhưng đầy mị hoặc liếc nhìn nàng, “Ừm, nói cũng có lý. Vậy thì đợi kiếm được tiền rồi mới sinh con.”
Ôn Ngôn Chước âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Còn về việc bao nhiêu tiền mới đủ, đó là vấn đề tùy quan điểm mỗi người. Nàng ngước mắt chạm vào ánh nhìn của rắn tinh, vươn tay ra trước mặt cô, “Vậy thì, hợp tác vui vẻ, cô Giang.”
Giang Ly cầm lấy tay nàng, sau đó lại đặt nốt tay còn lại lên trên, vẻ mặt đắc ý như đã tính toán xong hết, “Cái này gọi là hỷ kết lương duyên, của tôi~”
“Tôi tên là Ôn Ngôn Chước.” Nàng nhíu mày, cắt ngang, thử rút tay về nhưng không thể.
Ngón cái của Giang Ly thong thả vuốt nhẹ mu bàn tay nàng, rồi mới lười biếng nâng mí mắt lên, “Được thôi, bé hồ ly nhỏ của tôi.”
Ôn Ngôn Chước: …
Rắn tinh này căn bản không hề nghe lọt tai.
“Điều kiện của cô tôi đều đồng ý rồi, vậy cô cũng không thể keo kiệt đến mức không thể hiện chút thành ý nào chứ?” Giang Ly nhướng mày, đầu ngón tay khẽ lướt qua bề mặt chiếc nhẫn hình rắn, nhẹ nhàng mơn trớn vùng da quanh đó.
“Được thôi, bây giờ sẽ cho cô một danh phận.” Ôn Ngôn Chước hạ mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay không an phận đang đặt trên tay mình, che giấu tia tính toán thoáng qua trong đáy mắt. Sống lâu như vậy, đúng là không dễ đối phó, nhưng nàng cũng không hoàn toàn không có cơ hội phản công. Dù sao thì, rắn tinh này chắc chắn chưa tìm hiểu qua luật hôn nhân của thời đại tinh tế.
Đã đồng ý sinh con rồi, thì chuyện kết hôn chẳng phải là hợp lý sao?
Bé cúng phẩm này định tay không bắt sói đây mà.
Ngây thơ quá.
Người cô muốn lấy đâu chỉ là một tờ giấy hôn thú. Nhưng mà thôi, trước tiên cứ nhập gia tùy tục đi vậy. Giang Ly nhướng mày, lười biếng cào nhẹ vào lòng bàn tay nàng rồi mới lưu luyến thả ra, “Được thôi. Tiện thể ra ngoài ngắm thế giới mới một chút. Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi đặt chân lên hành tinh khác đấy.”
Tay cuối cùng cũng được trả lại. Ôn Ngôn Chước lặng lẽ siết chặt tay vịn xe lăn, không định để rắn tinh này chiếm thêm chút lợi nào nữa, “Đi.”
Sau đó…
Hai người im lặng nhìn nhau, không ai nhúc nhích.
Giang Ly chớp chớp mắt: Sao cô còn chưa đi?
Ôn Ngôn Chước cúi đầu ra hiệu một cách bình tĩnh: Phiền cô, cô vẫn đang ngồi trên đùi tôi.
Rắn tinh đang làm ổ một cách thoải mái không hề xấu hổ, thậm chí còn mặt dày quấn lấy cổ nàng, bàn chân nhẹ nhàng cọ cọ, chớp mắt đã biến thành một cái đuôi dài mượt, “Nhưng tôi đâu có chân~”
Có thể mọc ra, thì cũng có thể mọc lại.
Chẳng có gì lạ.
Nhưng cái thái độ ngang nhiên vô liêm sỉ này lại khiến Ôn Ngôn Chước bị chấn động thật sự.
Dù đã cố gắng kiểm soát từng nhịp thở, nàng vẫn không thể tránh khỏi việc va chạm nhẹ với những đường cong mềm mại đang ép sát vào mình.
Những lời định nói cuối cùng tắc nghẹn hết trong cổ họng, toàn thân nàng cứng đờ trong xe lăn.
“Sao cô không đi nữa?” Giang Ly khẽ vặn eo, đôi mắt đào mang theo nét lười biếng yêu mị, tựa như một đóa hoa nở rộ đến cực hạn, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào là có thể tan ra thành những cánh hương mềm mại, “Mau đi đi nào~”
Rõ ràng chẳng hề động tay động chân gì, chỉ là một câu nói bình thường, nhưng Ôn Ngôn Chước lại có cảm giác như rắn tinh này sắp ném thẳng áo yếm vào mặt nàng rồi.
Nàng siết chặt tay vịn xe lăn, sắc mặt tối sầm lại.
Tệ rồi, bé cúng phẩm sắp nổi giận.
Giang Ly – người có thể co có thể duỗi, lập tức bẻ lái, ngoan ngoãn buông nàng ra, “Ây dà, không muốn động thì để tôi làm vậy, làm gì mà căng thẳng thế, đáng sợ thật đấy.”
Một ngón tay thon dài thoáng dừng lại trên bảng điều khiển bên cạnh tay vịn xe lăn, trong nháy mắt, rắn tinh đã hiểu rõ nguyên lý hoạt động, sau vài thao tác, thành thạo điều khiển xe lăn như đang lái xe du lịch trong công viên.
Ôn Ngôn Chước không tức giận, nhưng đã bị rắn tinh này chọc tức đến mức chẳng còn muốn mở miệng. Căn hộ không lớn, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, nhìn sơ qua còn chẳng đủ chỗ để vẫy đuôi. Haiz… Cuộc sống thật khó khăn, rắn nhỏ thở dài.
Nhưng ngay khi nhìn thấy tủ quần áo chứa đầy những bộ trang phục xinh đẹp, mắt cô lập tức sáng rực. Đuôi khẽ vẫy, hào hứng chọn ra một chiếc váy lụa dài màu đen bóng với dây quai mảnh, đầy vẻ chờ mong so thử lên người chủ nhân. Giang Ly vui vẻ nhận lấy. Tốt lắm, cuối cùng cũng chịu rời khỏi người nàng rồi.
Ôn Ngôn Chước âm thầm thở phào, nhưng ngay sau đó chợt nhận ra điều gì đó—rắn tinh này thậm chí còn không hỏi một tiếng, đã tự nhiên lục lọi quần áo trong tủ của nàng. Nàng mím chặt môi, nhìn lướt qua đôi chân linh hoạt đang đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn soi gương xoay người tạo dáng, khựng lại một chút, cuối cùng dứt khoát rời tầm mắt lên trên.
Và ngay lập tức, đập vào mắt nàng là cảnh tượng vảy rắn dần dần rút đi, để lộ làn da trắng mịn, mát lạnh. Đường nét xương cốt sắc sảo, tỷ lệ hoàn hảo. Khi ở trạng thái nửa người nửa rắn, cô giống như một loài yêu ma câu hồn đoạt phách. Nhưng khi hoàn toàn biến thành con người, sự mê hoặc ấy không hề giảm đi, ngược lại, còn khiến người ta dễ dàng sinh ra những vọng tưởng không nên có.
“Có đẹp không?” Rắn tinh chẳng thèm quay đầu, giọng điệu đầy ý trêu chọc. Bị bắt quả tang chỉ vì vô thức nhìn một cái, Ôn Ngôn Chước nhanh chóng dời mắt sang hướng khác.
Ồ? Căng thẳng như vậy sao? Một tia thích thú chợt lóe lên trong đôi mắt xanh biếc kia. Bị trêu ghẹo thì sẽ xù lông, nhưng nếu đảo ngược lại, có lẽ sẽ rất thú vị…
Giang Ly chậm rãi nghiền ngẫm phát hiện nho nhỏ này, ngón tay thản nhiên luồn qua mái tóc dài, kéo nhẹ ra khỏi dây váy, vung một cái thật nhẹ nhàng, giọng điệu mang theo chút ẩn ý khó đoán, “Chuyện này vẫn còn sớm lắm.” Những lọn tóc mảnh lướt qua má, để lại một chút cảm giác ngứa ngáy nơi làn da.
Hương thơm như chủ nhân của nó, táo bạo xâm chiếm không gian, từng chút từng chút quấn lấy mọi giác quan. Ôn Ngôn Chước vô thức hít vào một hơi sâu, sau đó lập tức nhịn lại, căm ghét bản thân đã phản ứng theo bản năng.
“Xong rồi.” Giang Ly nhắc nhở. Ôn Ngôn Chước vừa mở mắt, lại đụng phải một khoảng lưng trắng ngần trước mặt.
“Giúp tôi kéo khóa.” Rắn tinh tùy tiện sai bảo. Lồng ngực nàng hơi phập phồng, nhưng không hề động tay, cố gắng đè nén cảm xúc, “Bộ này không được, hở quá.”
“Ây da, kiểm soát mạnh ghê nhỉ.” Giang Ly cười tủm tỉm liếc nàng một cái.
Ôn Ngôn Chước: … Không, nàng không rảnh rỗi như vậy.
Không ai giúp, rắn tinh bèn dùng đuôi, nhẹ nhàng kéo khóa váy lên, sau đó chọn thêm một chiếc áo len dáng rộng mặc bên ngoài, khẽ kéo lệch cổ áo một chút, để lộ bờ vai cùng xương quai xanh tinh xảo, “Thế này thì được rồi chứ?”
Cặp chân dài miên man kia, theo vạt váy xẻ cao mà lúc ẩn lúc hiện. Ôn Ngôn Chước nhấc mắt lên, lạnh lùng nhìn cô một cái, cuối cùng không thể nhịn thêm nữa. Nàng mở tủ quần áo, ba giây lấy ra một đống quần áo rồi vứt thẳng lên người rắn tinh, “Mặc vào.”
Quần giữ nhiệt.
Tất bông.
Mũ len.
Áo lông vũ.
Giang Ly quay đầu đi, vẻ mặt như thể vừa bị xúc phạm nặng nề, hoàn toàn tin chắc rằng nàng đang cố tình che giấu đi vẻ đẹp khuynh thành của cô, “Không đẹp.”
Ôn Ngôn Chước nghiến răng, cố nén giọng bình tĩnh, “Bên ngoài âm ba mươi độ.”
Rắn tinh vốn sợ lạnh như nghe thấy tin dữ, chậm rãi và cứng nhắc quay đầu lại, giọng điệu như thể bị giáng một đòn chí mạng, “Tôi cũng không nhất thiết phải nhìn ngắm thế giới bên ngoài.”
Được rồi, vẫn là nên xác nhận quan hệ trước với bé cúng phẩm ranh ma này, tránh để nàng chạy mất.
Bỗng nhiên, Giang Ly nghĩ đến một vấn đề quan trọng, “Cô không có xe?”
Ôn Ngôn Chước mím môi, “Tòa thị chính liên tinh cách đây không xa.”
Giang Ly lặng lẽ nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt đầy ý tứ, “Cô không phải nghèo đến mức chỉ còn mỗi cái ổ này đấy chứ?”
Ôn Ngôn Chước hơi nghiêng đầu, vẻ mặt có chút lúng túng, “Nhà này tôi thuê.”
Đồng tử Giang Ly khẽ co rút, mắt mở to không thể tin nổi. Cái, cái kiểu nghèo này… thực sự đã phá vỡ nhận thức suốt hàng ngàn năm của cô.
Cả đời cô chưa từng nghèo túng đến mức này.
Môi Ôn Ngôn Chước mím chặt đến mức tái nhợt, giọng điệu bình tĩnh nhưng rõ ràng là có chút thử dò xét, “Giờ cô đổi ý vẫn còn kịp, dù sao Ôn gia cũng đâu chỉ có mỗi mình tôi.”
Nghèo là thật, nhưng ẩn ý trong câu này lại là một phép thử.
Nhìn xem bé cúng phẩm này cẩn trọng, tự ti đến mức đáng thương kìa, đúng là bị dọa đến mức mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn luôn rồi.
Thôi được, cô phải rộng lượng một chút mới được.
Giang Ly bật cười, giọng nói vừa mềm mại vừa trêu ghẹo, “Dù cô không có xe, không có nhà, không có tiền, nhưng cô vẫn còn tôi – một kho báu nhỏ bé đây mà.”
Ôn Ngôn Chước:
Bị nhìn thấu suy nghĩ không đáng sợ, đáng sợ là rắn tinh này nói lời ngọt ngào, khiến người ta nổi cả da gà.
Nàng liếc cô một cái đầy lạnh lẽo, “Chưa kiếm được tiền thì cô chịu khó nhịn một chút đi.”
Ơ kìa, sao tự dưng bé cúng phẩm lại lạnh lùng hơn rồi?
“Loại khổ này tôi không chịu đâu.” Giọng điệu đầy nũng nịu, nhưng nói thì nói vậy, yêu cái đẹp nhưng lại sợ lạnh, rắn tinh cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mặc hết vào người. Chỉ lộ ra đôi mắt xanh biếc sâu thẳm lấp lánh ánh sáng.
Ôn Ngôn Chước không hiểu nổi, đã bị quấn thành cái bánh chưng rồi, mà đi đường sao vẫn có thể lắc lư eo hông yêu kiều như vậy được?
Bánh chưng yêu kiều đã tự mình ra cửa.
Nàng đứng bên cửa sổ nhìn xuống, liền thấy rắn tinh đi thẳng đến một chiếc phi xa vừa đáp xuống, tựa người vào cửa xe, mỉm cười nói gì đó với người đàn ông bên trong, thỉnh thoảng còn quay đầu liếc về phía nàng.
Chỉ sau vài câu trao đổi ngắn ngủi, rắn tinh lại nhẹ nhàng bước về, vừa đi vừa tao nhã cởi bỏ mũ, quần giữ nhiệt, găng tay bông, ném vung vãi tứ phía. Cuối cùng cũng miễn cưỡng để lại chiếc áo lông dài không quá ảnh hưởng đến diện mạo tổng thể.
Cô đẩy xe lăn của Ôn Ngôn Chước về phía trước, cười tươi tắn, “Chúng ta có xe rồi, miễn phí.”
Ôn Ngôn Chước kéo cao khăn quàng cổ, che khuất nửa gương mặt, giọng điệu trầm xuống, “Cô đã nói gì với anh ta?”
Giang Ly bật cười, đôi mắt xanh biếc như nước hồ thu sóng sánh ánh sáng ranh mãnh, nhưng không trả lời.
“Bạn gái của cậu, tôi đã thấy vài lần từ xa, nhưng cậu thì đây là lần đầu tiên.” Tài xế chỉ thoáng nhìn Ôn Ngôn Chước rồi lập tức lịch sự dời mắt, hiển nhiên là không quan tâm lắm đến giới giải trí, cũng chẳng nhận ra nàng là ai.
Bạn gái. Trong ánh nhìn vừa kinh ngạc vừa phẫn uất của bé cúng phẩm, Giang Ly chẳng chút do dự nhấc nàng lên xe, còn tận tình giúp nàng chỉnh lại những lọn tóc lòa xòa. Giọng nói dịu dàng đến mức như có thể vắt ra nước, “Ngoan, đừng giận dỗi nữa, chim họa mi bé nhỏ của tôi.”
Ôn Ngôn Chước run lên một cái. Nàng vốn nghĩ rằng mình đã quen với việc rắn tinh này thỉnh thoảng lại bật ra những câu xưng hô kỳ quái, nhưng sự thật chứng minh, nghe trong lòng khác xa so với nghe trực tiếp trước mặt.
Giang Ly lúc này mới chậm rãi quay đầu, trả lời tài xế bằng vẻ mặt gắng gượng mỉm cười nhưng ẩn chứa bi thương và kiên cường, “Sau khi xảy ra chuyện, cô ấy sợ liên lụy đến tôi nên trốn đến đây. Tôi đã dốc hết gia sản, gần như lật tung cả nửa thiên hà mới tìm thấy cô ấy.”
Anh tài xế thẳng thắn nhanh chóng tự động lấp đầy câu chuyện bằng một màn ngược tâm truy thê đầy bi thương, trong đầu đã diễn xong một vở kịch tình yêu mãnh liệt kiểu cô chạy, cô ấy đuổi theo, cả hai không thể rời xa nhau. Cảm động đến mức vỗ ngực cam đoan, “Làm thủ tục kết hôn cũng không mất nhiều thời gian, tôi sẽ đợi hai người ở ngoài, sau đó đưa về luôn.”
“Vậy thì cảm ơn anh nhiều.” Giang Ly kiêu hãnh nháy mắt với bé cúng phẩm của mình, ánh mắt sáng rực như đang hỏi: “Tôi giỏi không? Chúng ta được miễn phí vé khứ hồi luôn đó.”
Ôn Ngôn Chước khẽ kéo khóe môi, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng muốn nói gì nữa.
Vừa đến cửa tòa thị chính liên tinh, Ôn Ngôn Chước đã nghe thấy tiếng xôn xao không nhỏ. Nàng khẽ nhíu mày. Nếu biết trước hôm nay đông người như vậy, nàng đã chọn hôm khác để đến. Nhưng rắn tinh bên cạnh lại cười khẽ một tiếng, vẻ mặt rất hài lòng.
Ôn Ngôn Chước lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, dây thần kinh trong đầu căng lên. Nhưng dù đã chuẩn bị trước, ngay khoảnh khắc bước vào đại sảnh, nàng vẫn sững sờ tại chỗ.
Nàng đã từng thấy cảnh tượng người hâm mộ cuồng nhiệt đón thần tượng ở sân bay, cũng đã trải qua cảm giác bị giới truyền thông bao vây trên thảm đỏ, lại càng không xa lạ với những khoảnh khắc vinh quang dưới ánh đèn sân khấu. Nhưng cảnh tượng trước mắt này… thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng. Hai bên lối đi, một hàng dài những con mèo, chó, chim, rắn, thằn lằn… xếp hàng ngay ngắn cúi đầu cung kính. Ngay cả mấy sinh vật ngoài hành tinh có đến tám cái xúc tu cũng lẫn vào trong đó, im lặng và nghiêm trang.
Ngay cả trong phim truyền hình tổng tài cũng chưa từng thấy kiểu đại cảnh hoành tráng đến mức này. Theo bản năng, Ôn Ngôn Chước ngước mắt nhìn người bên cạnh. Chỉ cần nhìn qua dáng vẻ cao quý, đĩnh đạc như mẫu nghi thiên hạ kia thôi, nàng lập tức hiểu ra ngay ai mới là kẻ đứng sau chuyện này. Không nói không rằng, nàng kéo cao khăn quàng cổ, giờ chỉ lộ mỗi đôi mắt.
Quay đầu lại, Giang Ly thì trái ngược hoàn toàn, thậm chí còn thản nhiên cởi áo lông vũ, hờ hững khoác lên khuỷu tay, dáng người yêu kiều dựa vào xe lăn, vừa tận hưởng ánh nhìn sùng bái, vừa cố tình làm ra vẻ vô tội, “Chuyện này không phải do tôi, ai bảo cô không nói trước là tòa thị chính cũng có động vật chứ.” Miệng thì nói vô tội, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn là kiểu: “Ái phi, nhìn xem giang sơn trẫm vì nàng mà đánh chiếm được đây!”
Ôn Ngôn Chước… Nơi này vốn dĩ là cơ quan hành chính, xử lý các loại giấy tờ cho cư dân liên tinh, bao gồm cả việc đăng ký thú cưng. Nhưng ai ngờ được rằng rắn tinh lại có sức ảnh hưởng khủng khiếp đến vậy? Giang Ly nhẹ nhàng bước tới, đặt chân lên thanh dưới xe lăn, trực tiếp chặn đường rút lui của bé cúng phẩm đang muốn lặng lẽ lùi ra xa để giảm thiểu sự hiện diện.
Cô khẽ nhấc mắt, vẻ mặt kiêu ngạo và uy nghiêm, lướt qua hàng dài các “thần dân” trước mặt, động tác tao nhã chậm rãi nâng tay, khẽ ấn xuống. “Cũng biết điều đấy. Được rồi, miễn lễ đi.”
Tất cả thú cưng đều lập tức đứng lên. Nhưng không giải tán. Từng con từng con một đều ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, nhưng không ai dám nhìn thẳng vào cô.
Ôn Ngôn Chước không nhịn được, nhẹ nhàng day trán. Nàng có thể tưởng tượng ra ngay chuyện hai người sắp trở thành tâm điểm chú ý đến mức nào.