Chương 4
Những người chủ thú cưng vốn đang hoang mang vì hành vi kỳ lạ của chúng từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng tìm ra được nguồn cơn của sự việc.
Toàn bộ ánh mắt trong đại sảnh lập tức tập trung về một chỗ.
“Đẹp quá…”
“Cô ấy là minh tinh à?”
“Không đâu, trên tinh võng chưa từng thấy qua.”
“Huấn luyện viên thú?”
“Chắc chắn từng trải qua khóa huấn luyện đặc biệt nào đó.”
“Nói xàm, huấn luyện kiểu gì mà đạt đến mức này? Nếu có thật thì cô ấy đã nổi tiếng từ lâu rồi.”
“Khoan đã, cô ấy đúng là vừa nổi tiếng, chỉ là vừa mới nổi thôi.”
“Hả???”
“Chính là từ khóa vừa nhảy lên bảng hot search trên tinh võng đó.”
Những người luôn theo dõi tin tức nóng hổi lập tức hiểu ra, tiện thể tóm tắt nhanh chóng cho những ai chưa kịp cập nhật.
“Không thể nào, trước đó tin tức từng phổ biến rằng con rắn ngâm rượu kia vẫn sống, nhưng bây giờ bảo nó hóa thành người thì… ai mà tin nổi?”
“Chỉ có kẻ ngốc mới tin chứ gì nữa.”
“Thời đại này, công nghệ làm phim tiên tiến đến vậy, AI tổng hợp hiệu ứng đặc biệt thì khó gì.”
“Nếu vậy thì người đứng cạnh cô ấy chính là Ôn Ngôn Chước rồi?”
Mọi ánh mắt đồng loạt chuyển hướng, tiêu điểm thảo luận lập tức thay đổi.
“Tôi thấy chẳng qua là Ôn Ngôn Chước cố tình tạo chiêu trò, muốn gây chú ý thôi.”
“Thật sự là muốn quay lại đến phát điên rồi.”
Từ nãy đến giờ, vì liên tục bị chấn động bởi hàng loạt sự kiện, Ôn Ngôn Chước thậm chí còn chưa kịp kiểm tra phản ứng của cư dân mạng sau buổi phát sóng trực tiếp. Không ngờ chỉ một phòng phát sóng vỏn vẹn mấy chục người xem, mà cuối cùng lại đưa cả câu chuyện lên bảng hot search.
Nàng khẽ nâng mắt nhìn về phía thủ phạm, vừa hay bắt gặp Giang Ly đang nhướng mày đầy khó chịu.
Bây giờ mới biết phiền phức sao?
“Tôi bị ngâm rượu.” Giang Ly thản nhiên nói bằng giọng điệu ủy khuất.
Ôn Ngôn Chước: Đây mới là điều cô để tâm à?
Vậy là nãy giờ, cô chỉ nghe mỗi câu này thôi đúng không?
Trong đôi mắt xanh sẫm của Giang Ly lấp lánh vẻ ai oán và tủi thân, cô khẽ nghiêng người, cúi xuống, giọng nói kéo dài như đang oán trách, “Vậy có nghĩa là, món hàng cô phát sóng trực tiếp để bán chính là tôi sao, bé con của tôi…”
Ôn Ngôn Chước lập tức chặn lại cái giọng điệu giả vờ đáng thương kia, “Không phải trọng điểm là chuyện này.”
Rắn tinh càng tỏ ra đau lòng hơn, gương mặt đầy vẻ: “Còn chuyện gì quan trọng hơn tôi sao? Cô nói đi, cô nói đi!”
Ôn Ngôn Chước hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, “Chuyện này để về nhà rồi nói.”
Rắn tinh quay mặt đi, tỏ vẻ không vui.
Nhưng bàn tay trắng nõn lạnh lẽo lại hơi mở ra, nhẹ nhàng khua khua trong không khí, ý tứ vô cùng rõ ràng: Dỗ tôi đi.
Ôn Ngôn Chước: Rắn tinh này thật sự rất biết cách gây sự.
Đây có phải lúc để làm nũng không?
Nàng nghiến răng, giữ nguyên thái độ giằng co một lúc lâu, cuối cùng vẫn là người thua trận. Chủ động nắm tay cô là điều nàng không thể làm được, chỉ có thể miễn cưỡng chạm nhẹ vào cổ tay trắng mịn kia, khẽ hít một hơi, ép mình hạ thấp giọng, cố gắng dùng câu chữ đơn giản nhất để nói rõ lợi và hại. Cuối cùng, nàng kết luận, “Danh tiếng của tôi… không tốt chút nào, cho nên…”
“Vậy nên, cần tôi giúp cô chứ gì? Sao không nói sớm!” Rắn tinh tự nhiên tiếp lời, nhẹ nhàng nâng cằm lên, thái độ kiêu ngạo, giọng nói trong trẻo nhưng đầy quyền uy, “Đây là bạn đời của ta, nhớ kỹ mùi hương của cô ấy. Từ nay về sau, gặp nàng chính là gặp ta, hiểu chưa?”
Ôn Ngôn Chước hơi mở to mắt. Nếu đôi chân nàng còn cảm giác, thì lúc này chắc chắn mũi chân trong đôi bốt tuyết đã co chặt vào lớp lông mềm bên trong rồi.
Lại thêm một câu thoại bày đặt ngầu lòi gì đây?
Không, nàng vốn muốn nói là: Vậy nên, cô có thể bớt gây chuyện một chút không?
Từng con vật một lần lượt phát ra những tiếng kêu khe khẽ, cung kính cúi mình về phía Ôn Ngôn Chước, thái độ ngoan ngoãn và khiêm nhường.
Ôn Ngôn Chước mặt không cảm xúc nghĩ thầm: Rất tốt, lần này e là không chỉ lên một từ khóa hot search, mà có khi thẳng tiến vào top đầu bảng xếp hạng luôn.
Nhưng cơn bão bình luận trực tiếp ngay tại hiện trường còn đến nhanh hơn cả hot search.
“Bạn đời? Đây là livestream lừa đảo bán hàng thất bại, rồi đổi sang công khai kết hôn để gây chú ý hả?”
“Cũng phải nói, nhìn ngoại hình của cô ấy cộng với tài thuần thú thế này, nếu ra mắt làm minh tinh chắc chắn không thành vấn đề.”
“Còn nghĩ gì nữa? Danh tiếng của Ôn Ngôn Chước đã nát bét rồi, ai mà dám hợp tác tạo chiêu trò với cô ta chứ?”
“Chắc chắn là Ôn Ngôn Chước đã hứa hẹn lợi ích gì đó.”
“Cũng có thể là… sở thích giống nhau ấy mà.”
Người nói hăng nhất còn cố tình khiêu khích, nhìn về phía hai người với ánh mắt thách thức.
Ôn Ngôn Chước: Hay lắm, bây giờ thành ra hai người bị chửi chung luôn rồi.
Giang Ly chỉ nhẹ nhàng nhướng đuôi mắt, lười biếng liếc sang.
Đôi mắt xanh biếc sâu như vực thẳm, mang theo ánh sáng lạnh lẽo. Cô thậm chí còn chưa nhìn thẳng vào người đó, nhưng ánh mắt của loài động vật máu lạnh vẫn đủ khiến đối phương tê cả da đầu, sống lưng ớn lạnh.
Rắn tinh thu hồi ánh mắt, nhướng mày đắc ý: Đấy, hắn im rồi nhé.
Ôn Ngôn Chước: Cô có thể bịt miệng được một người, nhưng còn những người khác thì sao?
Giang Ly nháy mắt, đầy vẻ hiểu ý: Nói cũng có lý. Vậy thì giết gà dọa khỉ đi.
Ôn Ngôn Chước: Lại nữa, cô ta lại muốn gây chuyện nữa rồi.
Giang Ly chỉ khẽ ngoắc ngón tay, lập tức một con vẹt lông xanh ngoan ngoãn bay đến.
Cô mỉm cười dịu dàng, nhưng giọng nói lại mang theo chút hững hờ lạnh lùng, “Dám đáp xuống người ta, thì nhổ hết lông mày làm chổi quét bụi đấy.”
Con vẹt lông xanh: …
Cánh nhỏ rũ xuống đầy tủi thân, nhanh chóng chuyển hướng bay đi chỗ khác.
Ôn Ngôn Chước thật sự không biết mình nên ngạc nhiên trước khả năng kiểm soát động vật của rắn tinh này hay nên cạn lời vì cô ấy thậm chí còn dọa nạt cả một con chim nhỏ. Cuối cùng, nàng chỉ có thể đưa tay ra, tạo cho con vẹt xanh một lối thoát.
Vẹt xanh nước mắt lưng tròng, như thể vừa được đại xá.
“Cô ta cũng không được.” Rắn tinh lạnh lùng rút lại lòng khoan dung vừa ban ra.
Ôn Ngôn Chước: …
Vẹt xanh vội vã phanh gấp giữa không trung, cuống quýt điều chỉnh phương hướng, cuối cùng run rẩy hạ cánh trên tay vịn xe lăn, co cụm lại đầy thận trọng.
“Cô định làm gì?” Người vừa khiêu khích ban nãy chính là chủ nhân của con vẹt, thấy vậy lập tức hoảng hốt tiến lên, nhưng ngay lập tức bị một con chó bảo vệ khổng lồ gầm gừ ngăn lại. Chủ nhân con chó thì bày ra vẻ mặt hoang mang vô tội, hoàn toàn không hiểu vì sao thú cưng của mình tự dưng lại đi bảo vệ người khác.
Ôn Ngôn Chước đã quá quen với những lời đồn đại kiểu này, chỉ bình tĩnh ngước lên, khẽ khuyên nhủ, “Bỏ đi.”
Không chịu khổ nổi, nhưng chịu thiệt thì lại rất giỏi—rắn tinh chỉ khẽ bật tay, nhẹ nhàng búng lên cái mỏ chim. Đôi mắt đen nhánh của vẹt xanh lóe lên một tia sáng kỳ lạ, sau đó như thể đột nhiên giác ngộ điều gì đó.
“Mẹ ơi, tôi có não rồi!”
Chủ nhân: …
Con chim ngu ngốc dạy mãi không biết nói chuyện, cuối cùng lại mở miệng ngay lúc này???
Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, vẹt xanh đã bắt đầu luyên thuyên không ngừng.
“Đại, đại, đại vương tha mạng!”
Chủ nhân: …
Bây giờ còn biết nhìn tình thế mà cầu xin nữa???
Những người không biết rõ nội tình lập tức suy đoán: Chắc là chủ nhân dạy trước rồi nhỉ? Đúng không?
“Tôi thay mặt đứa con bất hiếu trong nhà xin đại vương tha thứ!” Vẹt xanh cúi đầu, mở một bên cánh ra vẫy vẫy như đang hành lễ.
Chủ nhân: … Con bất hiếu nào? Tôi á???
Vẹt xanh còn biết chào theo kiểu quý tộc… Mọi người nhìn về phía chủ nhân đang đờ đẫn của nó, cuối cùng cũng hoàn toàn chắc chắn—tất cả chuyện này đều do người phụ nữ xinh đẹp kia làm ra.
Giang Ly ung dung đứng nhìn, vẻ mặt như đang thưởng thức một vở kịch.
Vẹt xanh sắp khóc đến nơi, vội vàng xoay đầu sang Ôn Ngôn Chước, “Hic, chị dâu xinh đẹp lương thiện ơi! Cầu xin chị hãy giúp em nói một lời đi! Người ta chỉ là một chú chim nhỏ bé ngây thơ chẳng biết gì mà thôi, hu hu…”
Chủ nhân: … Nó còn biết nhờ vả người khác!
Mọi người: Quào, con chim này chắc chắn thành tinh rồi.
Sự chú ý của mọi người đều dồn vào màn trình diễn xuất sắc của vẹt xanh, không ai để ý rằng có một từ trong câu vừa rồi có gì đó sai sai.
Nhưng Ôn Ngôn Chước thì để ý.
Chị dâu xinh đẹp lương thiện của nhà đại vương Ôn… Cái danh xưng này khiến nàng nghẹn họng.
Nàng lặng lẽ siết chặt tay vịn xe lăn, sự thật chứng minh rằng bất kể người nói là người hay chim, những xưng hô buồn nôn này đều đủ khiến người ta xấu hổ muốn chui xuống đất.
Không biết phải phản ứng thế nào, Ôn Ngôn Chước đành giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng dùng khuỷu tay chạm vào rắn tinh bên cạnh, ý bảo cô nên tiết chế lại một chút.
Giang Ly hơi hạ tay xuống, ngón trỏ xoay một vòng trên khớp tay nàng, ánh mắt đong đầy ánh sáng lấp lánh như nước chảy, như đang nói: “Ôi chao, giữa ban ngày ban mặt mà cô lại như vậy, thật là hư quá đi.”
Ôn Ngôn Chước không chút biểu cảm, rút mạnh cánh tay về, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Giang Ly khẽ bĩu môi, lộ vẻ chẳng có tí lãng mạn nào, nhưng vẫn không quá miễn cưỡng mà dời mắt đi, liếc xéo sang chủ nhân của vẹt xanh.
Chú chim nhỏ lập tức hiểu ý, liền dang cánh bay trở về, vừa đáp xuống đầu chủ nhân đã lập tức mổ túi bụi. “Đồ chết tiệt! Xém chút nữa hại chết tôi rồi đấy!”
Chủ nhân còn chưa kịp để ý đến cơn đau, đã vội vàng ôm lấy con vẹt xanh vào lòng, ngắm nghía trái phải, càng nhìn càng thấy thuận mắt, càng nhìn càng thích thú, cuối cùng không nhịn được mà hôn chụt hai cái, “Cưng quá đi mất!”
Vẹt xanh hất cằm đầy kiêu ngạo, “Tất cả là nhờ đại vương đấy, còn không mau đi cảm ơn người?”
Chủ nhân lập tức khựng lại. Vừa mới nói xấu người ta xong, giờ lại chạy tới cảm ơn, có hơi khó xử thật.
Giang Ly nhướng mày.
Vẹt xanh rùng mình, lông mao gần như dựng hết cả lên, sau đó vỗ cánh đánh bốp một cái, “Mau lên! Không thì cái não mới mọc của tôi tiêu luôn bây giờ!”
Chủ nhân giật mình, hoàn toàn không kịp suy nghĩ xem rốt cuộc ai mới là chủ, ai mới là thú cưng nữa, cũng chẳng hiểu vì sao mình lại nghe theo lời một con chim. Cả đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu: Giữa một con chim đẹp mà ngu và một con chim đẹp mà thông minh, có gì phải phân vân chứ?
Chủ nhân hơi cúi đầu, lúng túng nói, “Cảm ơn cô.”
Giang Ly thản nhiên gõ ngón tay lên thành xe lăn, ung dung hỏi, “Còn gì nữa?”
Chủ nhân do dự một chút, cuối cùng lên tiếng, “Xin lỗi, Ôn tiểu thư.”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bị cả mạng xã hội tẩy chay, có người nói lời xin lỗi với nàng. Ôn Ngôn Chước thoáng cúi mắt, giọng nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, “Không sao.”
Giang Ly hài lòng, trong đôi mắt long lanh lóe lên một tia tinh nghịch vì đã đạt được mục đích, khóe môi cong lên như thể đang cười đùa, “Nó lừa anh đấy.”
Chủ nhân hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại lập tức vỡ òa trong vui sướng, “Trời ơi! Con chim ngu ngốc nhà tôi biết nói dối rồi!”
Ôn Ngôn Chước: …
Chuyện này mà cũng vui được à?
Giang Ly: Chắc hẳn là một tên ngốc.
Tất cả những người có mặt đều trợn mắt há mồm, những ai từng nuôi thú cưng thì ánh mắt tràn đầy ghen tị, còn những ai chưa từng nuôi thì chỉ cảm thấy vừa chứng kiến một màn thuần hóa động vật kỳ diệu.
Ngay cả nhân viên của tòa thị chính, vốn đang vội vã chạy đến để giải quyết tình huống, cũng sững sờ đến mức quên cả nhiệm vụ. Khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện mọi chuyện đã tự động được dàn xếp xong.
Anh ta vội vàng quay lại công việc, “Xin lỗi hai vị, để tránh những rắc rối không cần thiết, chúng tôi sẽ ưu tiên giải quyết thủ tục của hai vị mà không cần xếp hàng, có thể đi lối đặc biệt.”
Đám đông chuẩn bị tản ra lập tức giật thẳng tai lên.
Đúng rồi, màn kịch hấp dẫn nhất vẫn chưa hạ màn.
Ảnh hậu bị tẩy chay đến mức phải rời khỏi giới giải trí, giờ lại đi đăng ký kết hôn?
Chuyện này quá hời cho bọn họ rồi!
Giang Ly vừa nghe thấy liền lập tức quay sang, nở một nụ cười rạng rỡ, sẵn sàng hưởng ứng ngay. Nhưng chưa kịp mở miệng, Ôn Ngôn Chước đã nhanh chóng cắt ngang, “Làm giấy đăng ký thú cưng.”
Giang Ly: Bị lừa rồi.
Mọi người: Họ vừa nghe thấy cái gì thế này???
“Không phải công khai kết hôn?”
“Làm giấy chứng nhận thú cưng cho một người sống sờ sờ?”
“Chậc, đây là kiểu gì vậy?”
“Ôn Ngôn Chước đã bị đen đến mức này rồi, còn dám chơi trội thế à?”
“Mặt mũi vứt sạch luôn rồi.”
“Trò này có khi bị xử lý luôn ấy chứ.”
“Cô gái kia chắc chắn không ngờ được chuyện này, kiểu gì cũng phải lật mặt với Ôn Ngôn Chước thôi, xem thử giải quyết thế nào đây.”
Ôn Ngôn Chước cũng cho rằng rắn tinh ít nhiều gì cũng sẽ nổi giận một chút. Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, nàng lại bắt gặp khuôn mặt yêu mị đầy ý cười, đôi mắt xanh biếc như ngọc lưu ly sáng lên, lấp lánh đầy hứng thú, như đang viết rõ mồn một mấy chữ:
“Aiya~ Bé cúng phẩm thật thú vị, thật đáng yêu, thật thông minh, thích quá đi mất!”
“Làm thú cưng của nàng cũng không tệ đâu ha~”
Nhìn đến mức da đầu Ôn Ngôn Chước run lên, trên người có cảm giác như đang bò đầy côn trùng.
Rắn tinh này căn bản chẳng thèm bận tâm chuyện kết hôn hay không, cái gọi là “đạo lữ” chắc chắn không đơn giản như nàng nghĩ.
Dĩ nhiên là không đơn giản. Một tờ giấy kết hôn nhỏ bé thì có gì trói buộc được cô chứ?
Giang Ly nhướng mày, phong thái lười biếng mà yêu diễm, ngón tay nhẹ nhàng điểm lên bả vai Ôn Ngôn Chước, chậm rãi vuốt ve, “Chủ nhân nhỏ của ta nói sao thì chính là vậy.”
Cho dù đã trải qua thử thách với các danh xưng như thỏ nhỏ, chuột nhỏ, hồ ly nhỏ, nhưng cụm từ “chủ nhân nhỏ” này vẫn khiến Ôn Ngôn Chước đỏ từ cổ đến tận vành tai.
Aiz, bé cúng phẩm của cô vẫn chưa vừa lòng sao?
Rắn tinh đau đầu suy nghĩ, trên mặt viết rõ ràng: “Ta đã đồng ý làm thú cưng của nàng rồi, còn muốn sao nữa chứ?”
Ôn Ngôn Chước: Không được, bị chọc tức đến mức đau đầu luôn rồi.