Chương 6
Nhân viên chính phủ lấy ra một chiếc quang não mới tinh, đưa tới trước mặt nàng, “Đây là quang não phụ trợ dành riêng cho cô. Cần phải liên kết với quang não của chủ nhân, nếu có chuyện gì, cứ liên hệ trực tiếp với chúng tôi. Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ sắp xếp các chuyên gia liên quan đến kiểm tra định kỳ.”
Giang Ly nhận lấy, đôi mắt xanh biếc như bảo thạch dưới nước, lấp lánh ánh sáng dịu dàng, nở nụ cười, “Cảm ơn.”
Nhân viên chính phủ như bị điện giật nhẹ, mặt đỏ bừng, vội vàng dời mắt đi, ấp úng, “Cô… cô biết dùng chứ? Nếu không, tôi có thể hướng dẫn ngay tại đây.”
Ôn Ngôn Chước: … Có cần nhiệt tình đến mức này không?
Giang Ly bĩu môi, nhỏ giọng oán trách, “Thấy chưa, đây mới là thái độ đúng đắn khi nhìn thấy ta. Ai như nàng, lạnh lùng như cục gỗ.”
Ôn Ngôn Chước khẽ nhếch môi, chẳng buồn tranh luận với rắn tinh về vấn đề vô nghĩa này.
Aiz, bé cúng phẩm sao lại không biết mềm không ăn, rắn không thèm thế này chứ? Giang Ly vẻ mặt lười biếng, giọng điệu nhõng nhẽo, “Không cần đâu, tiểu chủ nhân của ta sẽ dạy ta. Vậy bây giờ, chúng ta có thể làm giấy chứng nhận thú cưng chưa?”
“C-Có thể rồi.” Nhân viên chính phủ lập tức bắt đầu thao tác.
Trên màn hình chiếu ba chiều, một tấm chứng nhận “Thú cưng quý hiếm cấp đặc biệt” dần hiện ra, xoay tròn trên quang não của nhân viên, sau đó “vèo” một tiếng, nhảy vào quang não của Ôn Ngôn Chước.
Mọi ánh mắt trong phòng đồng loạt dán chặt vào chiếc quang não của nàng.
Từ khoảnh khắc này, cả Liên minh chỉ có một con rắn sống hơn một vạn năm tuổi, có thể biến hình, có thể co giãn, có thể giao tiếp, trung thành tuyệt đối, thậm chí còn có thể chỉ huy các loài khác, đặc biệt lại xinh đẹp đến mức không tưởng, chính thức trở thành vật sở hữu hợp pháp của Ôn Ngôn Chước.
Dù trước đó cũng đã là của nàng rồi, nhưng “đồ sống” và “đồ ngâm rượu” rõ ràng không thể đánh đồng.
Còn mấy phốt đen của nàng trong quá khứ á? Ừm, sau này rảnh rỗi nói tiếp, giờ ai mà quan tâm nổi nữa.
Tại hiện trường, có người không nhịn được, lập tức cất tiếng hỏi, “Ôn… Ôn tiểu thư, có thể hỏi một chút không, rắn của cô làm sao có thể biến thành người?”
Ôn Ngôn Chước: … Câu hỏi này quá ngoài phạm vi.
“Chỉ cần búng nhẹ vào mõm chó là nó có thể mở miệng nói chuyện không?”
Ôn Ngôn Chước: … Có lẽ là không, và nó sẽ đau.
“Bạch tuộc ngoài hành tinh có cơ hội không? Ngâm rượu là được à?”
Ôn Ngôn Chước: … Vị tiên sinh này, xin hãy bình tĩnh, đừng tự tìm đường chết.
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, bầu không khí ngày càng náo nhiệt, Ôn Ngôn Chước căn bản không có cơ hội xen vào. Còn rắn tinh bên cạnh lại bình thản như đi dạo vườn hoa, thậm chí còn tranh thủ ném cho nàng một ánh mắt quyến rũ, như đang nói:
“Nhìn xem, bây giờ còn ai dám mắng nàng nữa không?”
Ôn Ngôn Chước giả vờ như không thấy bộ dạng đắc ý kia. Nàng dời mắt nhìn về phía đám đông đang sục sôi, giữ thái độ bình tĩnh, tiến thoái có chừng, “Xin lỗi, tình trạng sức khỏe của tôi mọi người cũng đã thấy rồi. Những thắc mắc của mọi người, ngày mai tôi sẽ mở một buổi livestream riêng để giải đáp.”
Giang Ly khẽ cúi mắt, ánh nhìn lướt qua gương mặt nghiêng hơi tái nhợt ấy.
Không vì một bước lên cao mà hợm hĩnh hay tự cho mình là trung tâm, cũng chẳng vì thái độ của người đời thay đổi mà vội vàng khom lưng lấy lòng. Chậc, cũng khá là thông suốt đấy.
Rắn tinh hài lòng, nháy mắt với đám đông một cái, gương mặt tuyệt sắc cười đến quyến rũ mê người: “Vậy nhé, mai gặp, không gặp không về nha~”
Có người nhìn theo bóng lưng ấy, tiếc nuối than thở: “Ước gì bạch tuộc nhà tôi cũng quyến rũ như thế.”
Mọi người thử tưởng tượng một chút—sau khi biến đổi lưỡng cư, nửa trên là mỹ nữ yêu kiều, nửa dưới là tám cái xúc tu ngọ nguậy loạn xạ.
“Ọe…”
Người nọ lườm từng đứa một: “Mấy cô không hiểu được cái đẹp của tín đồ tentacle đâu, đúng là ghen tị với tôi mà.”
“Cô vừa nói xong là tôi nghĩ ngay đến cái đuôi kia. Haizz, sớm biết vậy đã lén sờ một cái rồi.”
“Đợi livestream đi.”
Hai người bị ghen tị vừa lên xe, bác tài vui vẻ chúc mừng một câu rồi lập tức cảm thán: “Vừa nghe tin tức nói, tuyến không vận Sương Hàn xảy ra tai nạn liên hoàn lớn. Nếu không phải vì rẽ hướng đón hai cô, tôi cũng đang định qua đó đón khách đấy. Nhà tôi cả thảy chỉ trông chờ vào mình tôi thôi, may thật.”
Ôn Ngôn Chước hơi sững người, bỗng nhiên nhớ đến chuyện vận may mà Giang Ly từng nói, theo bản năng quay sang nhìn.
Giang Ly lập tức hớn hở: Không tin là điều này cũng không thể thu hút được cô sao?
Đôi mắt xanh biếc như ngọc bích lấp lánh đắc ý, như thể niềm vui sướng sắp tràn ra ngoài.
Nhưng thực tế thì luôn làm rắn rắn thất vọng. Tiểu cống phẩm vẫn không thèm để ý đến cô.
Cực kỳ bực luôn!
Trở về nhà, Giang Ly vắt vẻo trên ghế sofa, vẫn đang trăn trở về vấn đề nghiêm túc này. Cái đuôi rắn lủng lẳng bên dưới buồn bã quẫy quẫy trên sàn nhà, phát ra tiếng bạch bạch nho nhỏ.
Ôn Ngôn Chước liếc nhìn chiếc áo lông vũ bị vứt lăn lóc một bên cùng đôi giày vương vãi khắp nơi, lặng lẽ hít sâu một hơi. Sau này còn sống chung dài dài, nàng cảm thấy cần thiết lập chút quy củ trước: “Lấy đồ từ đâu thì đặt lại đúng chỗ.”
Giang Ly bày ra vẻ mặt vô tội, giọng điệu mềm mềm, ngọt như rót mật: “Cô nói gì vậy, chủ nhân nhỏ của tôi? Rắn rắn đâu có biết gấp quần áo~”
Cô dừng một chút, nghiêng đầu hỏi lại: “Chẳng lẽ cô đang có hành vi ngược đãi loài động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng sao?”
Rắn tinh này rõ ràng là cố tình chọc ghẹo người ta.
Ôn Ngôn Chước nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cơn giận vừa mới dâng trào.
Không gian im lặng, hai người giằng co một hồi lâu.
Ôn Ngôn Chước không muốn nhượng bộ, nhưng lý trí vẫn thắng được cơn tức giận.
Dù gì bây giờ nàng cũng đang ở thế yếu, hơn nữa còn có chuyện cần nhờ rắn tinh.
Nàng từ từ cúi mắt xuống, vừa định mở miệng xoa dịu bầu không khí thì lại đụng ngay một cái đuôi rắn đang lén lút quấn quanh cổ chân mình—dù không có cảm giác—nhưng rõ ràng nó còn có ý định bò lên trên.
Tên lưu manh này!!!
Sắc mặt Ôn Ngôn Chước lại tối thêm một bậc.
Chết rồi! Tiểu cống phẩm sắp tức giận! Giang Ly lập tức phủi sạch quan hệ: “Tôi là tôi, đuôi là đuôi, nó có ý thức riêng. Hiện tại nó đang trong tuổi dậy thì, hơi phản nghịch chút xíu.”
Tuổi dậy thì hơn mười hai ngàn năm?!
Là kỳ động dục thì có!
Ôn Ngôn Chước liếc cái đuôi một cái.
A, bị phát hiện rồi! Đuôi rắn ngượng ngùng rụt vào trong váy.
Sao mà còn làm bộ làm tịch hơn cả mình vậy chứ? Giang Ly liếm liếm răng nanh, không hiểu sao lại có cảm giác thua một bậc.
Mắt thấy rắn tinh kia cũng có vẻ rất là háo hức… Chẳng lẽ cô ấy muốn chui vào váy mình sao?! Ôn Ngôn Chước sắc mặt lạnh lẽo, lập tức thao túng xe lăn lùi về phía sau một khoảng. Không được, tuyệt đối không thể để rắn tinh này được một tấc lại muốn tiến một thước, càng không thể cho cô dù chỉ một cơ hội nhỏ nhoi!
“Cô căn bản không quan tâm đến chuyện có thể kết hôn hay không.” Nàng nói với giọng điệu chắc chắn, dứt khoát bày ra suy luận của mình: “Nói cách khác, để tôi trở thành bạn đời của cô, sinh con cho cô, thì còn cần một điều kiện khác.”
Giang Ly lạnh nhạt liếc nhìn cái đuôi chẳng có chút khí tiết nào, chỉ biết lo tìm bạn đời, rồi chậm rãi ngước mắt, nhẹ nhàng nhìn về phía tiểu cống phẩm của mình.
Ôn Ngôn Chước mím môi, lần nữa cảm nhận sự lạnh lẽo khi bị loài động vật máu lạnh nhìn chằm chằm. Nàng siết chặt tay vịn xe lăn, phân tích một cách bình tĩnh: “Điều kiện này e rằng không dễ thực hiện. Nếu không, cô hoàn toàn có thể phớt lờ ý muốn của tôi mà ép buộc. Tôi đoán, quyền quyết định nằm trong tay tôi, ít nhất cũng phải là tôi cam tâm tình nguyện mới được.”
Chưa kịp đợi Giang Ly mở miệng, cái đuôi đã vội vàng dụi dụi lấy lòng, sau đó còn cuộn lại thành một vòng tròn, so ra một dấu tích chuẩn mực.
Ôn Ngôn Chước nghẹn lời, mặt không cảm xúc: “Giờ thì tôi tin cô và nó không phải cùng một phe rồi.”
Nàng dừng lại một chút, quay về chủ đề ban nãy, giọng điệu cũng dịu đi đôi phần: “Vậy nên, để ghi điểm trong mắt tôi, cô cũng nên tuân thủ quy tắc trong nhà.”
Ôn Ngôn Chước chăm chú nhìn Giang Ly, nàng tin vào suy luận của mình nhưng vẫn không đoán được tính khí của rắn tinh này.
Là sẽ thẹn quá hóa giận…
Hay sẽ bất ngờ ra tay?
Nhưng thực tế chứng minh, cả hai trường hợp đều không xảy ra. Giang Ly, kẻ đã hoàn toàn đánh mất thế chủ động, lại vô cùng hứng thú lắng nghe phân tích của nàng. Đến cuối, cô chớp mắt một cái, cực kỳ hài lòng:
“Con của chúng ta sau này, có trí thông minh của cô, cộng thêm vẻ đẹp, sức mạnh, tuổi thọ dài lâu, siêng năng, dũng cảm, thẳng thắn và lạc quan của tôi, chắc chắn sẽ rất đáng yêu.”
Ôn Ngôn Chước:
Công thức này… tính kiểu gì ra vậy?
Khoan đã.
Tại sao nàng chỉ có mỗi một chữ thông minh?
Không đúng!
Suýt nữa thì bị cuốn vào nhịp điệu của rắn tinh rồi!
Ôn Ngôn Chước kịp thời thoát khỏi cái hố mà Giang Ly đào sẵn, ngậm chặt miệng, quyết không mắc bẫy.
Haizz, tiểu cống phẩm sao cứ mãi không chịu mắc câu thế! Giang Ly đầy oán niệm liếc nhìn cái đuôi phản bội kia, ngang ngược trút giận: “Nhưng mà, đứa nhỏ sinh ra phải chặt bỏ cái đuôi có xu hướng hướng ngoại này ngay, không thì sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành khỏe mạnh của nó.”
Cái đuôi rụt lại—đây là đang ám chỉ hay là đang đe dọa?
Nó nhất định phải giành lấy sự sủng ái trước mới được!
Đuôi rắn ngoan ngoãn vẽ ra một trái tim tròn trĩnh về phía tiểu phối ngẫu của mình—Tôi mới là phe của cô đây nè, chụt chụt!
Ôn Ngôn Chước:
…
Đuôi rắn tiến lại gần nàng.
Nó lập công rồi, lập công lớn luôn rồi đấy!
Ôn Ngôn Chước mím môi, dù nó không biết nói nhưng nàng lại mơ hồ hiểu được ý tứ của nó.
Cảm nhận được sự do dự trong cảm xúc của nàng, đuôi rắn thử thăm dò bò lên một chút.
Hửm? Tiểu phối ngẫu không trừng mình, cũng không mắng mình!
Nó lập tức được cổ vũ tinh thần, theo bắp chân bò lên đầu gối, vui vẻ cọ cọ vào tay Ôn Ngôn Chước. Chạm đi chạm đi, mau sờ tôi một cái!
Ngón tay Ôn Ngôn Chước hơi động, nàng nhẹ nhàng nín thở, cuối cùng, khẽ chạm một cái.
Cái đuôi lập tức vui sướng chui vào lòng bàn tay của tiểu phối ngẫu, cọ tới cọ lui, nũng nịu hết mức.
Không hề có cảm giác ẩm ướt trơn trượt, nhiệt độ mát mẻ như ngọc, vảy hơi cứng nhưng lại ôm khít vào tay. Vuốt theo chiều thuận thì mềm mại mịn màng, vuốt ngược lại có thể rõ ràng cảm nhận từng lớp vảy, nhưng không hề làm xước da tay. Nhẹ nhàng xoa nắn, thậm chí có thể cảm nhận được phần thịt bên trong mềm dẻo đầy đàn hồi.
Cảm giác chạm vào… bất ngờ tốt đến lạ.
Ôn Ngôn Chước không nhịn được, lại bóp nhẹ một cái.
Cái đuôi điên cuồng làm nũng.
Cái đuôi âm thầm hét chói tai.
Cái đuôi uốn éo thể hiện lòng trung thành.
Khóe môi Ôn Ngôn Chước hơi cong lên một chút.
Ồ, thì ra tiểu cống phẩm của cô cũng biết cười đấy.
Chỉ là không phải cười với cô thôi.
Giang Ly lạnh lùng nhìn cái đuôi phản bội dám bán đứng đồng minh để leo lên vị trí số một. Đầu óc cô đầy bọt giấm chua, nhưng đồng thời cũng hạ quyết tâm—cô nhất định phải tranh thủ biểu hiện thật tốt.
“Tôi đi nấu cơm cho cô.”
Cái đuôi mềm mại dễ sờ bỗng biến mất. Ôn Ngôn Chước sững lại trong chốc lát, bàn tay trống trơn không để lại dấu vết mà khẽ xoa hai cái, sau đó mới chậm rãi đặt lại lên tay vịn xe lăn. Trong đầu nàng bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ quái mà táo bạo—Nửa thân trên của rắn tinh thì vô dụng, có khi nào nàng có thể tranh thủ lợi dụng nửa thân dưới không?
Khoan đã.
Sao bỗng dưng lại thành nấu cơm cho mình rồi?
Ôn Ngôn Chước mặt không cảm xúc, kiên quyết từ chối nhận ân tình này: “Không cần làm phần của tôi.”
Giang Ly khẽ cong khóe môi, ánh mắt hẹp dài mang theo vẻ gian xảo, chậm rãi nói ra một lý do không ai có thể từ chối: “Không được. Cô phải ăn uống đầy đủ, đây là một phần trong quá trình chữa chân đấy.”
Nhắc đến chuyện trị liệu, hơi thở của Ôn Ngôn Chước thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh sau đó nàng liền phản ứng—những loại thực phẩm bổ trợ đó, đúng thật là lấy cho nàng. Nàng thận trọng đánh giá rắn tinh trước mặt một lúc lâu: “Tôi có cần phối hợp với phương pháp điều trị nào khác không?”
Giang Ly dùng đầu ngón tay chậm rãi gõ lên đường viền môi đỏ thẫm của mình, thản nhiên đáp: “Có chứ, buổi tối còn phải ngủ chung.”
Quả nhiên…
Tính toán của cô ta gần như muốn bay thẳng vào mặt tôi luôn rồi!
Vừa mới dâng lên một chút cảm kích, nháy mắt đã bay sạch sành sanh.
Ôn Ngôn Chước nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ ngốc: “Đừng có nói với tôi là ngủ với cô cũng giúp chữa chân?”
Giang Ly lười biếng đảo mắt một vòng, ánh nhìn đảo quanh người nàng, nỗ lực tiếp tục quảng cáo bản thân: “Tôi là dược liệu đấy. Cô nhìn xem tôi đã bao nhiêu tuổi rồi, lại còn ngửi thử hương thơm thuốc trên người tôi nữa đi. Ngửi một cái thì cường thân kiện thể, sờ một cái thì thông kinh hoạt lạc—”
Cảm giác lại càng biến thái hơn rồi.
Ôn Ngôn Chước liếc cô một cái, phản kích ngay lập tức: “Vậy thì đem cô đi nấu cháo rắn luôn không phải tốt hơn sao?”
“À…” Giang Ly uể oải bật cười, đôi mắt quyến rũ hơi nhướng lên, liếc nàng một cái đầy ẩn ý. Giọng điệu chậm rãi kéo dài, mang theo chút khiêu khích: “Vậy chặt đi rồi ngủ với cô được chưa?”
Trong đầu Ôn Ngôn Chước vang lên một tiếng ong, linh cảm có gì đó không ổn.
Quả nhiên, còn chưa kịp mở miệng, nàng đã thấy rắn tinh kia bắt đầu nhắm vào cái đuôi của mình mà giơ tay lên đo đạc, còn lẩm bẩm: “Không phải chỉ là một cái đuôi có xu hướng hướng ngoại thôi sao? Tôi sớm đã không cần nữa rồi. Cắt là cắt luôn, tạm biệt thì tạm biệt, cái sau sẽ ngoan hơn, dù sao tôi cũng có thể mọc lại mà.”
Cái đuôi: Đây rõ ràng là tư thù cá nhân! Tiểu phối ngẫu, cứu mạng!!!
Ôn Ngôn Chước: Sinh vật này có đặc tính gì mà quái lạ vậy? Tắc kè à?
Không.
Để có thể khiến mình cam tâm tình nguyện mà bị ngủ—con rắn tinh này cũng liều quá rồi!
Giang Ly bỗng nhiên nhớ đến chuyện tiểu cống phẩm nhắc về “điểm ấn tượng”, liền tỏ vẻ không tình nguyện mà bổ sung thêm: “Chỉ là nằm đắp chăn nói chuyện phiếm thôi.”
Ôn Ngôn Chước:
Tốt lắm, hóa ra là mình hiểu lầm.
Nhưng cảm giác sốc thì không hề giảm mà còn tăng lên.
Nàng cuối cùng cũng hiểu được rắn tinh này đặt ra giới hạn cho cái gọi là “đạo lữ” nghiêm khắc đến mức nào.
Nói cách khác, trong mối quan hệ này, dù là chuyện gì đi nữa cũng tuyệt đối không thể cưỡng ép nàng.
Nàng dường như đã nắm được cách kiểm soát rắn tinh này rồi.
Ôn Ngôn Chước che giấu tia suy tính lóe lên trong mắt, ngước lên liền nhìn thấy cái đuôi đang lục tung tủ, cuộn ra một con dao. Cho dù đã giãy giụa hết sức nhưng vẫn không thể kháng lại ý chí của chủ nhân, cuối cùng yếu đuối, đáng thương, vô cùng bất lực mà đưa con dao đến tay Giang Ly.
Con rắn này… cô ta chơi thật luôn à?!
Tất cả những tính toán trong lòng Ôn Ngôn Chước còn chưa kịp duy trì được một giây thì đã bị một hình ảnh khác trong đầu đập tan thành từng mảnh—Ánh đèn mờ ảo bên bàn ăn, đối diện là rắn tinh với đôi mắt yêu mị, từng cái nhướng mi, từng sợi tóc khẽ vén đều mang theo vẻ yêu kiều quyến rũ. Cô dịu dàng lại có chút biến thái, mỉm cười hỏi: “Thịt của tôi, có ngon không?”