Chương 7
Ôn Ngôn Chước âm thầm rùng mình, siết chặt tay vịn xe lăn. Nàng đã quá xem nhẹ chuyện này rồi—cho dù có nắm được “bảy tấc” của rắn tinh đi nữa, thì cũng không thể ngăn cản cô ta nhảy nhót trên dây thần kinh mong manh của mình hết lần này đến lần khác. Nàng cảnh giác nhìn Giang Ly, kéo chủ đề quay về đúng hướng: “Nói dối là sẽ mất điểm ấn tượng đấy, chắc cô cũng biết nhỉ?”
Giang Ly dùng đầu ngón tay vuốt dọc theo lưỡi dao, khóe mắt lại câu lấy tiểu cống phẩm trước mặt, giống như một con mãng xà đang ẩn mình trong rừng, chờ thời cơ săn mồi. Giọng điệu nhẹ nhàng dụ dỗ: “Ngủ với tôi một lần, cô sẽ biết tôi đúng là toàn thân đều là bảo vật.”
Nguy hiểm như yêu ma, dung mạo rực rỡ như lửa, mê hoặc lòng người.
Ôn Ngôn Chước khẽ cụp mắt, hàng mi dài và dày đổ bóng xuống đôi đồng tử trong trẻo, che giấu cảm xúc trong đáy mắt. “Ý cô là, chỉ cần tiếp xúc với cô nhiều hơn thì sẽ có lợi cho chân của tôi?”
“Đúng vậy.” Giang Ly cong môi cười, vừa thuần khiết ngay thẳng vừa không biết xấu hổ: “Sau này, có chuyện gì cũng phải dán vào tôi nhiều hơn, biết không?”
“Nắm tay nè.”
“Ôm eo nè.”
“Sờ tôi nè.”
“Thậm chí nước miếng của tôi cũng có thể làm thuốc,” rắn tinh híp mắt, lộ ra vẻ vừa thẹn thùng vừa phóng túng, tổng kết lại: “Nói chung là, càng đi sâu càng tốt.”
Giờ đem cô ta đi hầm lẩu rắn còn kịp không?
Ôn Ngôn Chước không nói hai lời, lập tức điều khiển xe lăn quay đầu đi thẳng.
“Ấy đừng đi mà!”
Rắn tinh bị lạnh nhạt, vô tội chớp chớp mắt, vẻ mặt như thể đang trách nàng—mua bán không thành cũng phải giữ chút đạo nghĩa chứ, sao lại tuyệt tình đến vậy? Sau đó, cô đau lòng hạ giá: “Thôi được rồi, tôi chịu thiệt một chút, ngược lại cũng được.”
Ôn Ngôn Chước coi như không nghe thấy, lần này ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng buồn cho cô.
Haizz, lại thất bại rồi.
Nhưng mà… không vội.
Với nhan sắc tuyệt trần, tâm hồn lương thiện và tài hoa hơn người như cô đây, tiểu cống phẩm sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra giá trị của cô thôi.
Giang Ly tràn đầy tự tin, bay vút về phía nhà bếp như một con hồ điệp rực rỡ, tiếp tục dốc hết tài năng vô dụng vào việc nấu nướng.
Ngồi trong phòng khách, Ôn Ngôn Chước cúi đầu xem quang não một lúc, sau đó chậm rãi ngước lên.
Chỉ thấy rắn tinh đang xỏ tạp dề qua cổ, cái đuôi mềm nhũn ủ rũ lăn qua lộn lại giữa đống nguyên liệu, một lúc sau lại bị chủ nhân ra lệnh quấn lên người giúp cô buộc dây.
Dải buộc tạp dề vòng quanh eo, bó ra một đường cong hoàn mỹ.
Mái tóc dài màu bạc đến tận mắt cá chân phản chiếu ánh đèn ấm áp, càng hiện lên vẻ óng ánh mềm mại. Cô thu lại, lại thu lại, cuối cùng xoắn thành một búi tóc bồng bềnh, có vài sợi tóc con không chịu nghe lời cứ bay bay theo từng bước chân, nhìn chướng mắt không chịu được.
Giống hệt con rắn tinh này, đáng ghét vô cùng.
Ngay giây tiếp theo, cái đuôi bỗng lén lút quay đầu lại, lắc lắc với nàng một cái.
Bị bắt gặp ngay tại trận, Ôn Ngôn Chước hơi khựng lại, ngón tay đặt lên môi.
AAAAA!!!
Nó nó nó với tiểu phối ngẫu có bí mật rồi!
Cái đuôi lập tức gật gật cái chóp đuôi để biểu thị đã hiểu, nhất định sẽ không nói cho chủ nhân đâu! Sau đó, nó ra vẻ nghiêm túc, cố gắng ép mình thành một cái đuôi có đạo đức, tràn đầy khí thế mà vung mạnh con dao lọc xương trong tay.
Ôn Ngôn Chước: Một bên tinh quái khôn lỏi, một bên ngốc nghếch ngờ nghệch… Rắn tinh này là công tắc hai chiều à?
Sau một hồi mơ hồ suy nghĩ linh tinh, Ôn Ngôn Chước cụp mắt xuống, mở lại đoạn video đang tạm dừng trên quang não.
Trong video, phóng viên đuổi theo một người đàn ông vừa bước xuống xe, liên tục đặt câu hỏi.
“Ông Lý Minh Dương, ông nghĩ thế nào về việc Ôn ảnh hậu livestream bán hàng?”
Lý Minh Dương khẽ chỉnh lại bộ vest phẳng phiu, giữa đôi mày hơi nhíu lại thấp thoáng vẻ mất kiên nhẫn khi liên tục bị nhắc đến người mà bản thân chẳng mấy thiện cảm, nhưng vì hình tượng nên vẫn phải đè nén cơn khó chịu: “Chúng tôi đã hủy hôn ước từ một năm trước.”
Nhưng rõ ràng, lần này phóng viên không có ý định dễ dàng buông tha. Anh ta trực tiếp mở giao diện hot search trên Tinh Bác đưa tới trước mặt hắn: “Vậy ông có biết chuyện bảo vật cổ trong nhà cô ấy sống dậy không?”
Bảo vật cổ?
Ánh mắt Lý Minh Dương hơi lóe lên, ngay sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn nhàn nhạt liếc một cái, đúng lúc để lộ ra một chút thất vọng xen lẫn tiếc nuối, như thể không ngờ cô lại là người như vậy: “Dù không thể làm vợ chồng, chúng tôi vẫn là bạn. Nếu cô ấy gặp khó khăn gì trong cuộc sống, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Ý của ông là, ông không ủng hộ việc cô ấy vì muốn nổi tiếng mà vô liêm sỉ lãng phí tài nguyên công cộng?” Phóng viên khéo léo dẫn dắt chủ đề.
Lý Minh Dương lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Dù gì cũng từng bên nhau, tôi chỉ không muốn cô ấy tự đọa lạc mà thôi.”
Dù câu trả lời không hề khách khí, nhưng dưới phần bình luận, mọi người vẫn nhất loạt đứng về phía Lý Minh Dương.
Lúc trước còn không phải chạy theo người ta từ buổi họp báo phim đến hậu trường quay, tặng hoa, tặng xe, tặng trang sức sao? Kết quả, vừa mới đính hôn đã bị cắm sừng, bị biến thành kẻ ngốc, vậy mà anh ta vẫn giữ phong độ thế này là quá tử tế rồi!
Còn đáng thương nhất vẫn là anh Sở nhà tôi chứ sao nữa! Đẹp trai thì cũng là lỗi của anh ấy à? Chỉ vì vào nghề sớm mà muốn quy tắc ngầm người ta? Mấu chốt là lúc đó anh ấy còn có bạn gái ngoài giới rồi!
Ôn Ngôn Chước đúng là hết sức ghê tởm!
Cô ta làm sao có mặt mũi mà còn lên đây kiếm fame vậy trời?
Ánh mắt lạnh lẽo của Ôn Ngôn Chước quét qua gương mặt đạo mạo đầy vẻ đạo đức giả kia, rồi nhanh chóng dời đi, nhìn thời gian đăng tải của tin tức—trước khi nàng cùng rắn tinh đi đăng ký ở Tinh Chính Đại Sảnh.
Không biết giờ này thấy hot search, Lý Minh Dương sẽ có biểu cảm gì nhỉ?
“Cô vậy mà định gả cho thứ xấu xí như thế à?”
Trên đỉnh đầu truyền xuống một câu chất vấn, giọng điệu đầy vẻ ghét bỏ.
Ôn Ngôn Chước chưa hoàn toàn quen với việc trong nhà có thêm một con rắn, bị dọa đến giật mình—rắn tinh này đi đứng không phát ra tiếng động gì luôn à?
Nàng cúi đầu, liền thấy ngay cái đuôi đang quấn lấy mình, lấy lòng một cách đáng thương.
À, thì ra là nó có chế độ im lặng.
Giang Ly dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào cánh môi đỏ rực của mình, ánh mắt từ dò xét chuyển thành một chút kinh ngạc: “Vậy là do tôi quá đẹp, không hợp gu thẩm mỹ của cô nên cô mới không thích tôi sao?”
Ôn Ngôn Chước lạnh mặt, dập tắt suy luận hoang đường của cô ngay lập tức: “Đây là vị hôn phu mà nhị thúc tôi ép buộc gán cho, tôi chưa bao giờ thừa nhận.”
Giang Ly lập tức đổi chủ đề, bắt đầu nói xấu người ta: “Ồ, vừa nhìn đã thấy là loại người thấy lợi quên nghĩa, háo sắc, nịnh bợ kẻ quyền thế.”
Cuối cùng, cô sắc bén kết luận: “Không phải thứ tốt đẹp gì.”
Cả tinh võng đều không tin lời biện giải của nàng, nhưng đến rắn tinh lại chẳng cần nghe thêm câu nào, trực tiếp đứng về phía nàng.
Ôn Ngôn Chước vô thức ngẩng đầu nhìn cô.
Sau đó, liền đụng phải đôi mắt xanh biếc như ngọc, ánh lên ý cười tự mãn, như thể đã đoán được nàng đang nghĩ gì, đầy tự tin và kiêu ngạo: “Tôi nhìn người rất chuẩn đấy.”
Ôn Ngôn Chước thật sự không chịu nổi cái vẻ vểnh đuôi đắc ý này của cô, nhướng mày đáp lại: “Cô còn cho rằng tôi sẽ vừa gặp đã yêu cô đấy.”
Giang Ly
Haizz, tiểu cống phẩm sao cứ mãi không nhận ra cô lợi hại cỡ nào nhỉ?
Giang Ly u sầu lại bất đắc dĩ: “Câu này cô không thích nghe, vậy tôi đổi một câu khác vậy. Nói đơn giản thì, chấy nhà tôi đều có mắt hai mí, bọ chét đều có môi đỏ mọng.”
Ôn Ngôn Chước có mắt hai mí, môi đỏ mọng:
…
Vậy tức là, rắn tinh này đơn thuần cho rằng những thứ cô để mắt đến đều là tốt nhất, bao gồm cả chính bản thân cô.
Ôn Ngôn Chước chọn cách lơ đi những câu tình thoại nghe không xuôi tai phía sau, hỏi thẳng: “Vậy nên, cô thật sự có thể chỉ dựa vào vẻ ngoài để phán đoán một người là tốt hay xấu sao?”
“Với cô thì chuyện này có hơi phức tạp một chút. Đợi cô lớn lên rồi sẽ hiểu.”
Giang Ly chẳng có ý định giải thích quá nhiều. Ở thời đại tinh tế, khoa học công nghệ đã phát triển đến đỉnh cao, nhưng do những cuộc di cư vì thảm họa mà lịch sử văn hóa bị đứt đoạn, giờ mà bàn về mấy chuyện này chẳng khác nào kể thần thoại.
Ôn Ngôn Chước:
…
Cô ta vừa dùng giọng điệu gì với mình thế này?
“Thấy chưa, lại phát hiện thêm một ưu điểm của tôi rồi.” Giang Ly xoay chuyển câu chuyện, vừa đẩy xe lăn đến bàn ăn vừa tranh thủ tiếp tục quảng bá bản thân. Cuối cùng, cô cảm thán đầy chân thành: “Tôi thật là tốt quá đi.”
Vừa nói, cô vừa dùng đuôi mắt liếc nhìn Ôn Ngôn Chước, ý tứ rất rõ ràng—Người tốt như tôi đây, cô có thích tôi thêm chút nào không?
Ôn Ngôn Chước kéo kéo khóe môi: “So với hắn, đúng là cô tốt hơn thật.”
Giang Ly mặt dày không biết xấu hổ mà hếch cằm lên đầy kiêu ngạo: “Cô còn biết khen tôi nữa cơ đấy, không tệ, có tiến bộ.”
Ôn Ngôn Chước:
…
Đau đầu quá.
May mà cảm giác đau đầu này rất nhanh đã bị hương thơm ấm áp của bữa cơm trên bàn xoa dịu.
Món ăn ngon kích hoạt vị giác đã khô khốc từ lâu, đồng thời cũng khơi dậy khao khát từ cơ thể yếu ớt. Hơi ấm từ thức ăn từng chút một len lỏi vào tận sâu bên trong, xua tan sự lạnh lẽo trong lục phủ ngũ tạng.
Trước đây, gia cảnh Ôn gia dư dả, lại bận rộn đến mức chân không chạm đất. Dù điều kiện dư sức cho phép nàng không cần uống dinh dưỡng dịch, nhưng trong nhà đã có robot nội trợ, ra ngoài lại có đầu bếp khách sạn cao cấp, nàng căn bản không cần tự mình xuống bếp. Tuy không biết nấu nướng, nhưng nàng rất biết thưởng thức, mà món ăn này—hoàn toàn có thể xem là tay nghề không tầm thường.
Chỉ nhìn một cái, Giang Ly đã biết tiểu cống phẩm thích đồ mình nấu.
Cô chống cằm ngồi yên lặng nhìn, ánh đèn vàng ấm áp phủ xuống đáy mắt xanh biếc, phản chiếu từng gợn sóng lấp lánh—chứa đầy mong đợi: Mau khen tôi đi!
Ôn Ngôn Chước tiếp tục cúi đầu ăn, giả vờ không nhìn thấy.
Không nhận được lời khen, rắn tinh chớp mắt đầy tiếc nuối, nhưng ánh mắt lại không chịu yên, cứ bám dính lên người nàng mà chọc chọc chọc.
Cô ta làm thế nào mà không nói lời nào thôi cũng ồn ào như vậy chứ?!
Ôn Ngôn Chước nghi ngờ, nếu nàng cứ tiếp tục không mở miệng, thì nửa đêm rắn tinh cũng sẽ bật dậy hỏi nàng cho mà xem.
“… Rất ngon, cảm ơn.”
Giang Ly vui vẻ cười thành tiếng, nhướng mày hỏi: “Lúc nãy có phải cô đang tự đấu tranh nội tâm không?”
“Ừm?” Ôn Ngôn Chước vừa nhai thức ăn vừa phát ra một âm tiết đầy nghi hoặc.
“Một bên thì cảnh giác nghĩ, tuyệt đối không thể cho con rắn tinh này dù chỉ một chút ngọt ngào để cô ta được đằng chân lân đằng đầu.”
Giang Ly tự biên tự diễn, đóng cả hai vai:
“Một bên lại do dự—rõ ràng người ta vì cô mà đi hóa duyên, vì cô mà nấu cơm, xét về tình về lý cũng phải cảm ơn một câu mới đúng.”
Bất ngờ bị nói trúng suy nghĩ, Ôn Ngôn Chước:
…
Bữa cơm này còn có thể để nàng yên mà ăn không đây?
Giang Ly nghiêng đầu, đôi mắt xanh biếc ánh lên vẻ hứng thú rực rỡ, giọng điệu tấm tắc đầy thích thú: “Aiya, còn đáng yêu thật đấy.”
Ôn Ngôn Chước, người vừa bị khen đáng yêu:
…
Nàng quyết định đổi chủ đề để chặn ngay cái miệng của rắn tinh lại.
“Chỉ là một con cờ trong tay Nhị thúc tôi mà thôi. Tôi thành ra thế này, hắn cũng có phần góp sức.”
“Lúc đầu, hắn chỉ tạo mấy lần tình cờ gặp gỡ trên phim trường, tiệc rượu, họp báo, tôi cũng không để ý, dù sao trong giới giải trí, mấy chuyện như vậy quá bình thường.”
“Sau đó, hắn còn sắp đặt paparazzi chụp một số chi tiết mập mờ, cố tình tạo ra bầu không khí chúng tôi ‘tình sâu nghĩa nặng’. Kế tiếp, hắn đơn phương tuyên bố chuyện đính hôn, mà khi đó tôi vừa vào đoàn phim, quay kín lịch, không thể lên tiếng giải thích kịp thời. Rồi chẳng bao lâu sau…”
Ôn Ngôn Chước hơi dừng lại, đôi mày nhíu chặt hơn, hiển nhiên sự việc tiếp theo khiến nàng càng thêm căm ghét:
“Chính là tin tức tôi quy tắc ngầm tiểu thịt tươi.”
Một ảnh hậu luôn chỉ chuyên tâm diễn xuất, không hề dính dáng đến những chiêu trò trong giới giải trí, trước vừa có tin đính hôn, sau đã lập tức bị bóc chuyện ngoại tình, còn cưỡng ép đàn em. Độ bùng nổ của tin tức này, không cần nghĩ cũng biết.
Khoan đã…
Chỉ một vị hôn phu thôi đã đủ đáng ghét rồi.
Cớ gì còn mọc thêm một tiểu thịt tươi leo giường nữa?!
Đôi mắt dài của Giang Ly hơi nheo lại, ánh lên vài tia nguy hiểm: “Sao tôi lại có nhiều tình địch như vậy?”