Chương 8
Ôn Ngôn Chước đột nhiên bị ép phải chuyển kênh.
Thật sự không cần thiết phải giải thích nhiều như vậy với rắn tinh này…
Giang Ly, người vừa mới học cách sử dụng quang não, lập tức lần theo đường mạng tìm ra ngay tình địch. Chỉ liếc mắt một cái, cô liền bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Cái tên hai lạng thịt tươi này, gói làm nhân bánh cũng không đủ cho hai chúng ta ăn một bữa. Cô thích hắn điểm nào?”
Câu này sao mà nghe ghê rợn vậy? Khoan đã.
Ôn Ngôn Chước rốt cuộc chịu không nổi nữa: “Tôi không thích hắn.”
“Cô thề đi.” Giang Ly lập tức được đằng chân lân đằng đầu.
“Tôi…” Ôn Ngôn Chước vừa bước một chân ra khỏi bẫy, đột ngột thắng gấp ngay mép vực, lạnh lùng nhìn con rắn tinh chỉ biết ghen tuông này: “Cô có thể nói chuyện cho đàng hoàng không?”
Hỏng rồi, tiểu cống phẩm giận rồi! Giang Ly lập tức ngồi ngay ngắn hơn một chút, nhưng miệng vẫn không chịu thua: “Hắn xấu.”
Ôn Ngôn Chước… khách quan mà nói, thật sự không đến mức khó coi như rắn tinh nói. Lý Minh Dương tuy không phải minh tinh, nhưng cũng thuộc dạng bảnh bao đạo mạo. Còn Sở Lăng thì khỏi phải bàn, giờ là tiểu sinh đỉnh lưu, kiểu hình sói con nắng gió, lượng fan bạn gái không đếm xuể.
“Được rồi, hắn xấu.” Ôn Ngôn Chước bất lực day trán, lui một bước, dù sao tình địch hay kẻ thù cũng đều là kẻ địch cả. “Tôi thật sự tò mò, trong mắt cô, thế nào mới không tính là xấu?”
Giang Ly lười nhác vân vê một lọn tóc dài, cuộn lại thành vòng, ánh mắt nóng rực mà câu lấy nàng. Ôn Ngôn Chước hơi khựng lại, theo bản năng nghiêng đầu tránh đi.
Đồng tử rắn chầm chậm lướt qua vành tai nhỏ xinh lộ ra giữa những lọn tóc lòa xòa—trắng trắng, hồng hồng, thật đáng yêu. Tiểu cống phẩm đáng yêu như vậy, nhắc nhở nàng một chút mới được.
“Cô phải cẩn thận đó.”
Ôn Ngôn Chước ngẩn ra.
Giang Ly bày ra vẻ mặt ôi trời, bắt người ta nói thẳng ra thì ngại lắm, nhưng ngay sau đó, cô không chút xấu hổ mà nói thẳng một hơi: “Bây giờ cô là kẻ cầm ngọc, tôi chính là báu vật. Cô nghĩ mấy người đó có thể khoanh tay đứng nhìn cô giành lại mọi thứ sao?”
Thật hiếm khi thấy có ai có thể dùng điển tích ‘kẻ cầm ngọc phải chịu tội’ để miêu tả tình huống của mình một cách sinh động như vậy. Khoan đã. Nàng là ai cơ?
Ôn Ngôn Chước âm thầm hít sâu, cố gắng kiềm chế không bùng nổ. Nhưng nàng cũng không thể phủ nhận—đây chính là lý do khiến nàng chú ý đến hot search. Chỉ là nàng không ngờ, bản thân phải tốn bao nhiêu công sức mới tìm hiểu được toàn bộ ngọn nguồn, trong khi rắn tinh này chỉ cần vài câu là đã đoán trúng.
Nhận ra nàng đã nghe lọt, Giang Ly cười rạng rỡ, mặt dày tự khen mình: “Tôi đúng là thông minh quá đi mất.”
Ôn Ngôn Chước… không thể tiếp tục nói chuyện với cô ta nữa.
“Ôi, ưu điểm này cũng không đủ hấp dẫn cô sao?” Giang Ly làm bộ làm tịch, u oán trách móc: “Sao mà khó dỗ thế này chứ?”
Không được. Ăn cũng ăn không vô rồi.
Giang Ly có chút tiếc nuối, cuối cùng cũng chịu thu bớt tâm tư trêu chọc, gắp cho nàng một miếng thịt: “Đáng tiếc là tôi không thể trực tiếp giúp cô báo thù.” Nếu không, cô đã sớm xử lý đám người này rồi, để tiểu cống phẩm khỏi phải bận tâm, chuyên tâm yêu đương với mình là được. Haizz, không vui gì cả.
Ôn Ngôn Chước cụp mắt nhìn miếng thịt trước mặt, hoàn toàn không theo kịp tư duy nhảy số của rắn tinh, theo bản năng khẽ “ừm” một tiếng.
“Người có luật pháp của người, chúng tôi cũng có quy tắc riêng. Tôi không thể tùy tiện nhúng tay vào nhân quả của kẻ khác.” Giang Ly bất đắc dĩ giơ tay ra vẻ không còn cách nào khác, nhưng chỉ chốc lát sau, cô lại cười tủm tỉm, nghiêng người sát lại gần: “Nhưng mà, nếu bây giờ cô trở thành đạo lữ của tôi, vậy thì tôi ra tay sẽ không còn là vô duyên vô cớ nữa.”
Nói cả buổi, thì ra chờ nàng ở đây.
Ôn Ngôn Chước trầm ánh mắt, đặt bát đũa xuống, bị cô chọc tức đến no luôn: “Không cần, chuyện của tôi, tôi tự giải quyết được. Cô cứ lo kiếm tiền cho tốt là được.”
Giang Ly uể oải “ồ” một tiếng, đành phải bỏ qua vấn đề này, thuận theo ý nàng mà đổi chủ đề: “Kiếm tiền à, ví dụ như…”
Ví dụ như…
Thôi được rồi, chẳng có ví dụ nào cả.
Bảo vật cuối cùng của gia tộc giờ đang ngồi ngay trước mặt cô, cố gắng phát huy sức quyến rũ tối đa với cô đây này.
Giang Ly nghĩ một lát rồi nói: “Trước đây cô chẳng phải livestream bán hàng sao? Cứ tiếp tục làm thế đi.”
Nói thì nhẹ nhàng, vấn đề là bây giờ họ còn gì để bán nữa?
Ôn Ngôn Chước liếc cô một cái, hỏi lại: “Bán nước miếng có thể làm thuốc của cô?”
Hai mắt Giang Ly lập tức sáng rực: “Đúng!”
Ôn Ngôn Chước:
…
“Vảy rắn rụng của tôi cũng có thể bán.”
Con rắn tinh này nói thật à?
Ôn Ngôn Chước hơi đờ người: “Thứ đó có tác dụng gì?”
“Kích thích tinh thần, tăng cường thể lực.” Giang Ly chống cằm suy nghĩ một chút: “Lần cuối cùng tặng người ta cũng là từ thời Cổ Lam Tinh rồi. Lúc đó bà cố tổ của cô xem như nhân tình mà đưa cho một phú thương mắc bệnh nan y. Vốn dĩ chỉ sống được một tháng nữa, vậy mà kéo dài tận một năm mới chết. Thứ này rời khỏi tôi thì chỉ có tác dụng tạm thời như vậy thôi.”
Ôn Ngôn Chước hơi trợn mắt.
Đây mà gọi là ‘chỉ có tác dụng vậy thôi’?
Cô ta có biết mình vừa nói gì không?
“À đúng rồi, còn có cả bể nước ngâm của tôi nữa.” Giang Ly nói xong, còn u oán liếc nàng một cái, hiển nhiên vẫn chưa quên chuyện bị ngâm rượu hôm trước.
Không nhắc thì thôi, nhắc tới Ôn Ngôn Chước cũng lập tức nghẹn lại.
Cái mùi rượu nồng nàn còn vương trên đầu lưỡi nàng hôm đó, đến giờ cứ như vẫn đang quấn quýt trong cổ họng, ngứa đến mức khiến nàng khó chịu.
“Nó… nó có tác dụng gì?”
“Cái đó thì không giống với vảy rắn. Tôi đã ngủ trong đó ít nhất vài chục năm, dược hiệu chắc chắn cao hơn vảy rắn rất nhiều. Không thể giúp trẻ hóa hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng có thể làm chậm quá trình lão hóa, còn có thể phục hồi đứt chi.”
Ôn Ngôn Chước:
…
Cái thiên phú chủng tộc này cũng quá khủng khiếp rồi!
Ánh mắt nàng vô thức dừng lại trên đôi chân hoàn toàn không có cảm giác của mình.
“Chuyện buôn bán cứ để cô lo, tôi chỉ chịu trách nhiệm bán hàng, định giá hay tiếp thị gì đó cô tự giải quyết, kiếm được bao nhiêu cũng tùy cô quản lý.” Giang Ly phẩy tay một cách hào phóng, tỏ vẻ cô còn bận theo đuổi người đẹp, mấy chuyện lặt vặt này cô lười dính vào.
Ôn Ngôn Chước sững sờ một chút, còn chưa kịp kinh ngạc vì rắn tinh này vậy mà lại giao tiền cho nàng quản không chút do dự, thì đã nghe thấy câu nói tiếp theo, nửa đùa nửa trêu:
“Cô hồi hộp vậy làm gì? Không lẽ nhân lúc tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, đã lén uống nước ngâm của tôi rồi?”
Ôn Ngôn Chước:
…
Sống hơn vạn tám nghìn năm, rắn tinh này thật sự rất giỏi đoán ý người khác.
Dù có đối mặt với ảnh hậu của tinh tế, thì ánh mắt nàng khẽ lóe lên một chút, cô ta cũng đã nhìn ra ngay lập tức.
“Aiya, cô đúng là biến thái. Nhưng mà tôi thích.”
Biến thái Ôn Ngôn Chước cảm thấy đầu óc mình như bị sét đánh, một làn khói bay lên trong não, tắc nghẹn đến mức không nói nên lời.
“Cô uống bao nhiêu rồi?” Giang Ly có kinh nghiệm rồi, chọc ghẹo xong lập tức đổi giọng, mềm mỏng dỗ dành.
Ôn Ngôn Chước nghiến răng một lúc lâu, cuối cùng mới cắn răng thốt ra một con số: “Đại khái…”
Nàng dừng lại, ước lượng chiếc muỗng trong bát canh, nỗ lực giữ sự chính xác: “Nửa muỗng.”
“Haizz, mới có chút xíu vậy thôi sao?”
Cái vẻ tiếc nuối trên mặt rắn tinh là có ý gì đây?
“Vậy thì cùng lắm chỉ giúp cô khôi phục một chút cảm giác thôi.”
Ôn Ngôn Chước khựng lại giữa động tác, đột ngột ngước mắt lên nhìn cô, ngay cả cổ họng cũng hơi nghẹn lại: “Bao lâu… tôi mất bao lâu để có thể đứng lên?” Vậy tức là nàng có nên uống thêm một chút để sớm thấy hiệu quả không?
Giang Ly cụp mắt xuống, thẳng thắn nhìn chằm chằm vào đôi chân của nàng, hoàn toàn không cảm thấy việc nhìn chòng chọc vào tàn tật của người khác có gì là bất lịch sự: “Nhanh nhất, một năm rưỡi.”
Ôn Ngôn Chước nhẹ nhàng hít vào, trong đầu chỉ còn đọng lại bốn chữ một năm rưỡi. Nàng vốn tưởng rằng, cho dù có điều trị kết hợp phục hồi chức năng thì ít nhất cũng phải mất vài năm.
“Nhưng với điều kiện—cô phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ Giang.” Đôi mắt rắn tinh ánh lên nụ cười đắc ý, ngay cả giọng điệu cũng tràn ngập sự vui vẻ đầy xảo trá.
Ôn Ngôn Chước ngẩn người một chút, lập tức phản ứng lại—nghe lời của cô ta, chẳng phải chính là ôm ôm, dán dán, ngủ chung sao? Con rắn tinh quỷ quyệt. Nhưng mà, cô ta đâu chỉ có quỷ quyệt thôi, mà còn tham lam đến vô độ.
Giang Ly chậm rãi quăng ra một cú chốt hạ: “Bác sĩ Giang cho rằng, ngoài việc dán dán ôm ôm ngủ chung, thì còn cần uống rượu thuốc lâu năm, kết hợp bôi ngoài bằng tinh chất nguyên chất, nội ngoại kết hợp.”
Nghĩa là… nàng còn phải uống nước ngâm của cô ta, hơn nữa… Ôn Ngôn Chước nín thở: “Bôi ngoài bằng tinh chất nguyên chất?”
Giang Ly nở nụ cười, mềm mại như rong rêu trôi trên mặt nước: “Aiya, chính là cùng tôi tắm chung thôi mà.”
Nàng đã đoán trước rắn tinh có thể quá đáng, nhưng không ngờ cô ta có thể quá đáng đến mức này. Ngực Ôn Ngôn Chước phập phồng hai lần, nghiến răng nghiến lợi: “Cô không cần điểm ấn tượng nữa đúng không?”
“Muốn chứ.” Rắn tinh thong thả xoay một lọn tóc quanh đầu ngón tay, để nó quấn quanh những ngón tay lạnh trắng thon dài. Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng từ miệng cô ta thốt ra lại khiến người ta có cảm giác ẩm ướt dính dấp, giống như có đầu lưỡi lướt qua, làm tai người ta ngưa ngứa.
Ôn Ngôn Chước mím môi, lạnh mặt nhìn cô chằm chằm. Giang Ly nhẹ nhàng bật cười, giọng vừa khàn khàn, vừa gợi cảm, lại còn vô cùng đáng đánh đòn: “Tôi chỉ bị trừ chút điểm thôi, nhưng cô thì có thể mất luôn một đôi chân đấy.”
Sự thật chứng minh, cuối cùng tiểu cống phẩm vẫn tức giận rồi. Ngồi trên xe lăn, Ôn Ngôn Chước hơi nâng cằm, giọng điệu bình tĩnh: “Nút này trên bồn tắm là để điều chỉnh nhiệt độ, sữa tắm dầu gội đều ở bên cạnh.” Nói rồi, nàng liếc sang rắn tinh đang tỏ vẻ hớn hở chờ đợi, giọng thản nhiên: “Cô tắm xong, tôi sẽ vào sau.”
Có những người, nàng tức giận cũng không nói, mà cứ âm thầm kìm nén trong lòng. Bề ngoài tỏ ra lạnh nhạt đồng ý, một bộ dáng thản nhiên, chủ trương tương kính như băng. Chuyện quan trọng thì rạch ròi công tư, sau đó thì âm thầm trừ điểm đối phương trong lòng, lén lút làm trái ý đối phương.
Thật thú vị. Giang Ly chậm rãi chớp mắt: “Cô làm thế khác gì dán băng cá nhân mà bóc lớp thuốc đi, chỉ để lại mặt keo dính?”
Như thể đã đoán trước rắn tinh sẽ chờ sẵn ở đó, giọng Ôn Ngôn Chước vốn lạnh nhạt nay lại nhẹ nhàng nâng lên một chút: “Ồ, vậy cô ở ngoài, còn đuôi cô vào với tôi là được rồi.”
Cái đuôi bị điểm danh lập tức bật dậy, vỗ bồm bộp xuống sàn nhà, hăm hở tỏ thái độ—Tôi được!
Lần đầu tiên bị lối suy nghĩ lắt léo của nàng làm cho bất ngờ, Giang Ly khẽ chống lưỡi lên chiếc răng nanh sắc nhọn, liếc cái đuôi một cái, rồi bất ngờ nghiêng người xuống.
Ôn Ngôn Chước theo phản xạ kéo giãn khoảng cách, lưng dán chặt vào tựa ghế, mắt cụp xuống, không thèm nhìn cô.
Nhìn xem, tức đến mức ngay cả liếc cô một cái cũng không thèm.
Giang Ly bặm môi, sợ mình bật cười mất, không thì chắc nàng sẽ bị tức đến phát khóc mất. Đôi mắt rắn màu xanh thẳm quét qua đường nét góc cạnh trên gương mặt Ôn Ngôn Chước, dọc theo đường viền cằm đến khóe môi, rồi cuối cùng lại lướt qua đuôi mắt và chân mày, tỉ mỉ như đang chạm khắc… Thật là… làm người ta muốn trêu ghẹo đến phát nghiện.
Yết hầu của Ôn Ngôn Chước không kiểm soát được mà khẽ động đậy, ngay cả hơi thở cũng vô thức nín lại.
Như một chú nhím nhỏ xù lông, nàng bị con rắn tinh xấu xa trêu chọc đến phát tức. Đến khi cô ta thưởng thức đủ rồi, mới chậm rãi đứng thẳng người dậy, cười nhàn nhạt: “Được rồi, khiến mỹ nhân mỉm cười, cũng đáng giá.”
Vừa dứt lời, rắn tinh liền lập tức biểu diễn ngay tại chỗ thế nào gọi là tôi và chính tôi chia đôi ngả đường.
Phần thân trên đi mất, phần thân dưới ở lại, còn phần giữa thì kéo dài ra, như một cái ống nước nối từ phòng khách đến phòng tắm.
Ôn Ngôn Chước:
…
Là chính nàng nghĩ ra cách này không sai, nhưng vẫn bị cảnh tượng kỳ dị trước mặt làm cho hơi chấn động.
Trong phòng tắm, Ôn Ngôn Chước liếc nhìn khe cửa kẹp lấy cái đuôi, xác nhận rắn tinh đã đi xa, lúc này mới cúi xuống, lặng lẽ nhìn phần đuôi vừa ngoan ngoãn vừa nhát gan. Sau một hồi im lặng, nàng mới hạ giọng, có chút không chắc chắn mà hỏi: “Tôi đã cười sao?”
Cái đuôi vểnh lên, đầu đuôi chấm vào nước trong bồn tắm đã xả sẵn, sau đó vẽ một vòng tròn trên chiếc gương phủ hơi nước.
Bên ngoài phòng khách, Giang Ly vừa mới u sầu cuộn mình thành một tư thế bi thương, chợt có cảm giác gì đó, liền chấm đầu ngón tay vào nước trong ly, rồi cũng vẽ một vòng tròn lên bàn.
Cái đuôi lại vẽ thêm hai chấm mắt.
Giang Ly cũng chậm rãi chấm hai ngón tay xuống mặt bàn.
Nhưng đến nét cuối cùng, cái đuôi rơi vào tình huống khó xử, hết do dự rồi lại cân nhắc, xóa đi rồi lại vẽ lại, sửa đi sửa lại, cuối cùng cũng cẩn thận cong một nét bé tí xíu ngay khóe miệng, nhỏ đến mức nếu không nhìn kỹ gần như không thấy được.
Ôn Ngôn Chước lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt méo mó như quả dưa bị dập trên gương. Được rồi, hiểu rồi, lúc nàng chọc tức rắn tinh đến nghẹn họng, nàng quả thực có cười.
Nhưng mà… ờm… trông hơi rợn người.
Cái đuôi chọt chọt nàng, còn ra hiệu bằng động tác.
Có giống không?
Tôi vẽ có giống không?
Xinh đẹp giống cô đúng không?
Khen tôi đi!
Mau khen tôi đi!
Bên kia, Giang Ly nhìn chằm chằm vào con rùa rụt đầu trên mặt bàn mà đánh giá nửa ngày, đột nhiên sắc mặt biến đổi—Cái đồ phản bội kia, có phải nó đang nói xấu mình không?!