Chương 9
Rắn nhỏ ngoài phòng khách càng thêm u sầu, mà Ôn Ngôn Chước trong phòng tắm cũng chẳng khá hơn.
Bạn thân của nàng, Hạ Tri Thiền, rất thích mèo. Con mèo vàng béo ú kia luôn trông chừng cô ấy mỗi khi cô ấy tắm.
Mỗi lần nhắc đến, Hạ Tri Thiền đều vô cùng vui vẻ, mặt mày phấn khởi kể về cảm giác hạnh phúc khi được mèo con canh chừng trong lúc tắm, còn mong lần sau mèo con cũng đến nữa.
Ôn Ngôn Chước trước đây chưa từng nuôi thú cưng, nên không thể nào đồng cảm với điều đó.
Còn bây giờ…
Là do nàng nuôi thú sai cách…
Hay do thú cưng của nàng có vấn đề?
Phòng tắm vốn không rộng rãi gì, lại bị một cái đuôi dài chiếm mất không ít diện tích. Quan trọng nhất là… nó còn quẫy loạn cả lên, hết uốn rồi vặn, giống như một con quái vật xúc tu đang vẫy vùng.
Ôn Ngôn Chước bị hình ảnh quái dị bất chợt xuất hiện trong đầu làm giật mình, không được, không thể nghĩ sâu hơn nữa.
Nàng mím môi, bắt đầu cởi đồ.
Cái đuôi đang vung vẩy bỗng đơ cứng lại.
“Hay là…” Ôn Ngôn Chước vốn đã thấy gượng gạo, giờ càng thêm mất tự nhiên, cả người cứng đờ, “Cô cứ tiếp tục đi.”
Cái đuôi đang căng thẳng đến mức sắp tự thắt thành nút: Được rồi vậy…
Vạt áo bị vén lên, để lộ phần eo nhỏ nhắn, trắng trẻo và mềm mại.
Chắc chắn rất mềm.
Cái đuôi e thẹn mà xoắn lại thành một vòng, cảm giác còn mềm hơn cả mình nữa.
Muốn chọc một cái.
Xương quai xanh nông nông ẩn dưới lớp da mỏng, phác họa ra đường nét tinh tế.
Nhất định sẽ rất mịn.
Cái đuôi bất giác quấn lại, cọ qua cọ lại. Nhẹ cuốn một vòng có gãy mất không nhỉ?
Lát nữa phải nhẹ tay.
Cởi, cởi tiếp kìa, đến váy rồi.
Ngoài phòng khách, Giang Ly lăn một vòng trên sô pha, cảm giác nhiệt độ trên cơ thể từ khúc đuôi trong phòng tắm từng luồng, từng luồng truyền đến, dọc theo lồng ngực, trực tiếp dội thẳng lên trán.
Cần thiết phải mở nước nóng thế này sao?
Cô ấy muốn ngâm thuốc hay muốn hầm chín cô vậy?
Giang Ly cầm ly nước tu ừng ực, mong dập tắt ngọn lửa trong người, kết quả suýt nữa trượt tay nuốt luôn cả cái ly.
Ôn Ngôn Chước không hiểu sao lại nhìn cái đuôi một cái: “Nó run cái gì thế?”
Cái đuôi thẹn thùng nghiêng đầu sang một bên, giả vờ như không có chuyện gì.
Không khí càng thêm gượng gạo.
Ôn Ngôn Chước cố làm ra vẻ bình thản, thu lại ánh mắt, mặt không đổi sắc, giọng điệu thản nhiên: “Có thể vào được rồi.”
Hả?
Không cởi tiếp nữa à?
Sao có thể bỏ dở giữa chừng?
Chỉ còn hai mảnh cuối cùng thôi mà.
Cái đuôi lặng lẽ vẫy vẫy, sau đó rón rén luồn vào sau đầu gối của Ôn Ngôn Chước, định nhẹ nhàng bế nàng vào trong bồn tắm.
“Không cần, tôi tự làm.” Ôn Ngôn Chước mím môi, giọng điệu lạnh băng: “Tôi còn chưa tàn phế đến mức đó.”
Ngay cả cơ hội dán dán cũng không có nữa, cái đuôi càng thêm ỉu xìu, chỉ có thể đứng bên cạnh trông chừng nàng, sợ nàng ngã xuống.
Nàng biết nó là muốn tốt cho mình.
Nhưng kiểu quan tâm này lại khiến nàng cảm thấy khó chịu khôn cùng.
Ôn Ngôn Chước nhắm mắt lại, mượn lực từ xe lăn và tay vịn bồn tắm, cố gắng nâng phần thân trên, bắt đầu từng chút từng chút một di chuyển vào trong.
Lớp nước ấm trên bề mặt bồn tắm phủ lên một tầng hơi nước, rất dễ trơn trượt.
Cái đuôi ở bên cạnh thấp thỏm lo lắng, luôn muốn đỡ lấy nàng, dù chỉ là cho nàng mượn chút lực cũng được, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị ánh mắt của Ôn Ngôn Chước cự tuyệt.
Cuối cùng, khi nằm hẳn vào trong bồn tắm, trên trán Ôn Ngôn Chước đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, cánh tay căng cứng, ngón tay hơi tê rần, từng cơn mệt mỏi như nhắc nhở nàng cơ thể này đã vô dụng đến mức nào.
Dù ngoài miệng có mạnh mẽ thế nào, nàng vẫn không thể chấp nhận chính bản thân mình như bây giờ.
Gối đầu lên mép bồn tắm, Ôn Ngôn Chước nhắm mắt lại, bàn tay giấu dưới làn nước khẽ siết chặt.
Từ lúc nãy tiểu cống phẩm đã không vui rồi, là mình lại chọc giận cô ấy sao?
Cái đuôi lắc lắc, không đúng, nó ngoan thế này, làm sao có thể phạm lỗi được chứ! Nhất định là bị con rắn tinh không biết xấu hổ kia làm liên lụy!
Đáng ghét, liên lụy người vô tội!
Cái đuôi hậm hực vỗ vỗ lên mặt nước, đồng thời cố gắng thu lại bản năng muốn lao ngay vào nước dán chặt lên tiểu cống phẩm, cẩn thận thử tung một ít bọt nước ấm lên vai Ôn Ngôn Chước để thu hút sự chú ý của cô ấy.
Ôn Ngôn Chước từ từ mở mắt, nhìn nó.
Hơi nước thấm ướt hàng mi, phủ lên đôi mắt vốn luôn lạnh nhạt của cô một tầng ánh sáng long lanh như nước. Dưới làn hơi sương, màu hổ phách của con ngươi càng thêm rạng rỡ, mềm mại, dịu dàng như tơ mật.
Cái đuôi vặn vẹo một chút.
Nhất định, nhất định, nhất định là rất ngon!
Nó vừa háo hức vừa thận trọng, len lén bò dọc theo thành bồn tắm, chậm rãi trườn vào trong.
Rõ ràng thân thể lớn như vậy, mà động tác lại cẩn trọng như một con sâu nhỏ sợ bị bắt gặp.
Cái này so với chủ nhân của nó thì ngoan hơn nhiều.
Giọng Ôn Ngôn Chước nhẹ đi một chút: “Vào đi.”
Vừa được cho phép, cái đuôi sợ cô ấy đổi ý, lập tức trượt soạt xuống nước, sau đó ngoan ngoãn tự điều chỉnh vị trí.
Chỉ một lúc sau, trong làn nước vốn trong veo, một hương thơm thanh nhẹ đã dần dần lan tỏa.
Là mùi hương Ôn Ngôn Chước đã từng ngửi qua—vẫn là tầng hương quen thuộc, nhưng không còn sự lạnh lẽo sắc bén, cũng không còn chút bá đạo và xâm lược khi ngâm trong rượu.
Êm dịu, mơ hồ.
Tựa như một tấm lụa mềm mại lướt qua gò má, không nồng không gắt, không dồn dập cũng không chậm rãi, thấm vào từng tấc da thịt, khiến cả cơ thể lười biếng mà thả lỏng.
Ngay cả thân thể vốn luôn rệu rã cứng ngắc, giờ cũng như được thư giãn ra một chút.
Có vẻ rắn tinh thật sự không nói dối. Ôn Ngôn Chước suy nghĩ chậm lại nửa nhịp.
Cái đuôi lén lút trồi lên mặt nước một chút, sau đó lại rụt về, tiếp tục len lén dán vào tiểu cống phẩm, vui sướng đến mức quẫy mạnh cả người.
“Nhìn cái bộ dạng hèn nhát của ngươi kìa.”
“Ai chà, thật muốn chặt đi rồi thay cái khác quá.”
Vừa nghe thấy giọng điệu trêu chọc đó, cái đuôi lập tức nhận ra phiền phức đã đến.
Nó nhanh chóng chui lên khỏi mặt nước, trước tiên thận trọng nhìn tiểu cống phẩm, xác nhận cô ấy vẫn đang nhắm mắt, không có bất kỳ phản ứng nào, sau đó mới hung hăng xoay người, thong thả vặn vẹo tư thế chuẩn bị tấn công.
Giang Ly nghiêng người tựa vào cạnh cửa, bất mãn “chậc” một tiếng, sau đó nghiêng đầu, tầm mắt lướt qua cái đuôi đang chắn đường, cảm thán: “Thật đẹp.”
Cái đuôi ngay lập tức xù vảy lên.
Không cho nhìn, đồ súc sinh!
Giang Ly khẽ cười khẩy, khóe mắt nhếch lên một đường cong sắc sảo, không chút khách khí chọc tức nó: “Chờ lát nữa còn phải sờ nữa đấy.”
Cái đuôi phẫn nộ vỗ mạnh xuống nước.
Đồ khốn nạn!
“Suỵt.” Giang Ly không nhanh không chậm bước lại gần, ngồi lên mép bồn tắm, hơi nâng cằm, cười như không cười: “Đánh thức cô ấy, ta sẽ nói là ngươi gọi ta vào, đến lúc đó trừ điểm ấn tượng của ngươi.”
Cái đuôi:
Sao lại có con rắn xấu xa đến vậy chứ!
Tự mình đâm trúng bảy tấc, Giang Ly đại thắng trở về, không những kéo người ra khỏi nước mà còn không quên cảm thán một câu: “Phải nói, eo này đúng là mềm thật.”
Chưa kể, rắn tinh còn nhân cơ hội lau người cho nàng mà khen lấy khen để.
Cái đuôi suýt nữa bị cô chọc đến phát khóc.
Nó… nó còn chưa dám chạm vào đâu!
Ôn Ngôn Chước bị một hồi chuông đánh thức.
Hiếm lắm mới có một giấc ngủ ngon lành, cảm giác như từng tế bào trong cơ thể đều được tưới tắm, ngay cả hệ thần kinh vốn luôn căng thẳng vì thiếu ngủ và suy nghĩ quá độ cũng được xoa dịu.
Rắn tinh kia quả thật lắm lời hay chòng ghẹo, nhưng công hiệu của cô ta thì đúng là lập tức phát huy.
Luồng suy nghĩ cuối cùng bị cắt đứt vào đêm qua nay lại bất ngờ được nối liền, Ôn Ngôn Chước cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng—
Nàng đang tắm mà.
Sao lại lên giường rồi?
Suốt cả quá trình nàng chẳng nhớ được gì cả.
Cái gì mà lập tức có hiệu quả…
Rõ ràng là do dùng quá liều nên trực tiếp sập nguồn!
Cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt, Ôn Ngôn Chước lập tức tỉnh táo, đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng rắn tinh đâu.
Tốt.
Trên người nàng vẫn mặc áo ngủ.
Rất tốt.
Dây thần kinh căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Nhưng ngay giây tiếp theo, nó lại căng lên.
Vậy ai đã giúp nàng cởi nội y và mặc áo ngủ?
Cái này còn thấy được, vậy còn những thứ không nhìn thấy thì sao?
Nghĩ đến tâm tư quang minh chính đại đầy ý đồ xấu của rắn tinh kia, cả người Ôn Ngôn Chước đều tê dại.
Nàng chậm rãi hít một hơi sâu, ra sức xây dựng tâm lý cho bản thân. Không quan trọng, không quan trọng, chuyện này không quan trọng. Tuyệt đối đừng hỏi, đừng nói, đừng quan tâm, nếu không rắn tinh kia biết đâu sẽ bịa ra một câu chuyện động trời nào đó mất.
Hệ thống video toàn tức, vì quá lâu không có ai trả lời, đột nhiên tự động kết nối. Màn hình hiện lên gương mặt đầy lo lắng của Hạ Tri Thiền, cô lập tức truy hỏi: “Cậu làm gì mà lâu quá không bắt máy, dọa tớ sợ muốn chết!”
Cô quan sát Ôn Ngôn Chước từ trên xuống dưới, thấy nàng vẫn còn nằm trên giường thì cau mày: “Cậu sao thế? Ốm à?”
Ôn Ngôn Chước, người đang xây dựng tâm lý được một nửa, suýt chút nữa bị giật đến vỡ vụn, nàng túm chặt lấy chăn, lắc đầu, một lọn tóc theo đó mà vểnh cao lên, lắc lư qua lại. “Không sao, vừa mới dậy.”
Cũng khó trách Hạ Tri Thiền lo lắng.
Trước đây nàng bận tối mắt tối mũi, không có giờ giấc nghỉ ngơi cố định. Sau đó, bị toàn mạng tẩy chay đến mức phải rời khỏi giới, cộng thêm vấn đề về sức khỏe, giấc ngủ lại càng ít, trạng thái mỗi ngày một tệ hơn.
Vì lý do an toàn, bác sĩ yêu cầu nàng cài đặt danh sách liên hệ khẩn cấp, Hạ Tri Thiền không chút do dự nhận nhiệm vụ này, thế nên quang não mới tự động kết nối cuộc gọi.
Bên kia màn hình, Hạ Tri Thiền đang đắp mặt nạ, nằm trên giường, qua khe hở của rèm cửa còn có thể thấy rõ màn đêm đen kịt, hiển nhiên bên đó đã khuya lắm rồi, vậy mà cô vẫn cố tình gọi theo múi giờ của Ôn Ngôn Chước.
Cô ấy ghé sát vào màn hình, hận không thể chui thẳng qua ống kính mà kiểm tra tận mắt, quan sát một lúc rồi mới gật đầu: “Ừm, sắc mặt khá hơn nhiều rồi, mấy hôm trước trắng bệch như giấy tiền vàng mã ấy. Cậu phải ngủ nhiều, nghỉ ngơi nhiều vào, biết chưa?”
Bị dùng thuốc quá liều đến mức sập nguồn, bây giờ Ôn Ngôn Chước vừa nghe đến hai chữ “ngủ” là lập tức thấy rợn cả người.
“Gì đấy, hôm qua bận hầu hạ con rắn cổ vật nhà cậu nên mệt quá à?” Vừa nhớ đến tin tức đọc được trên mạng, Hạ Tri Thiền lập tức vỡ lẽ.
Ôn Ngôn Chước:
“Cũng đúng, dù sao cậu cũng chưa có kinh nghiệm.” Hạ Tri Thiền làm bộ “tớ hiểu tớ hiểu, tớ đều hiểu”, “Cái đó đâu giống nuôi mèo nuôi chó, huống hồ còn là một giống loài hoàn toàn mới.”
Ôn Ngôn Chước:
“Quan trọng nhất là, cô ta còn to như vậy.” Hạ Tri Thiền quá hiểu nỗi khổ của sen mới vào nghề, chính cô hồi trước nuôi Đại Cam cũng vất vả y chang vậy.
Được rồi, dừng lại đi… Ôn Ngôn Chước dứt khoát dùng mu bàn tay che mắt: “Tìm tôi có việc gì?”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tri Thiền lập tức mất bình tĩnh, bật dậy một cú bật nắp quan tài, sau đó lại hô một tiếng “ái chà” rồi ấn mặt nạ lên mặt, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến cái miệng nói liên hồi như súng máy của cô: “Cậu đúng là cao tay lắm! Lý Minh Dương vừa bóng gió nói cậu bất chấp tất cả để gây sự chú ý, còn chưa đợi cậu lên tiếng, hắn đã bị chính quyền tinh hệ đánh thẳng vào mặt rồi!”
Xem cái dáng vẻ này, hiển nhiên là vẫn luôn giúp nàng theo dõi hot search và từ khóa.
Ôn Ngôn Chước thấy lòng ấm áp, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra điểm mấu chốt trong lời cô: “Chính quyền tinh hệ?”
“Cậu còn chưa biết à?” Hạ Tri Thiền lộ ra biểu cảm tiếc nuối chuyện hay ho như vậy mà cậu lại bỏ lỡ, “Chính quyền tinh hệ Hôi Tuyết vừa đăng bài, trực tiếp xác nhận danh phận của con rắn cổ vật ngàn năm nhà cậu, còn cấp luôn cả giấy chứng nhận thú cưng cấp đặc biệt! Cậu đoán xem chuyện gì xảy ra tiếp? Tên phóng viên từng phỏng vấn Lý Minh Dương lại không sợ chết mà chạy tới hỏi thêm một lần nữa, mặt hắn đen thui luôn, hahahahaha!”
Bị vả mặt là chuyện trong dự đoán, nhưng Ôn Ngôn Chước thật sự không ngờ chính quyền lại đích thân ra mặt.
“Tớ còn lo tên khốn Lý Minh Dương kia nuốt không trôi cục tức này, sẽ tìm cậu gây chuyện, đang tính xem có nên sắp xếp hai vệ sĩ cho cậu không đây. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, chính quyền ra mặt bảo đảm.” Hạ Tri Thiền vung tay đập mạnh xuống nệm giường, giọng điệu hung dữ: “Cục tức này, dù hắn không muốn nuốt cũng phải nuốt!”
Ôn Ngôn Chước cúi mắt, nếu không phải rắn tinh kia có một loạt thao tác nhìn như tùy hứng mà lại vô cùng chuẩn xác, e rằng hiệu quả sẽ không được như thế này.
Càng già càng cáo già.
“Tớ nhìn mà còn thấy đã!” Hạ Tri Thiền cười sảng khoái, “Bước tiếp theo cậu định làm gì?”
Thoạt nhìn là đang hỏi Ôn Ngôn Chước, nhưng thực tế, cô đã tự hỏi tự trả lời đầy hào hứng: “Tớ đã xem video về con rắn nhà cậu rồi, nhan sắc đúng là đỉnh, đặt vào showbiz thì chính là kiểu đẹp đến mức ông trời cũng đút cơm tận miệng. Quan trọng nhất là—cô ta trẻ mãi không già! Không có vấn đề tuổi tác xấu hổ như các sao nữ khác, cũng không lo bị xuống sắc, chuẩn bị sẵn sàng để trở thành cây đại thụ bất tử của giới giải trí!”
“Cậu nghe tớ đi, lập công ty, chỉ nâng đỡ mỗi cô ta thôi.”
“Không phải nói chỉ có một chủ nhân duy nhất sao, vậy thì không sợ cô ta có cánh là bay mất.”
“Cộng thêm cậu là ảnh hậu tiền bối dạy dỗ tận tay, chỗ nào ngã xuống thì chỗ đó đứng lên, xoay người trở lại một cách thật hoành tráng!”
“Đến lúc đó mà giành giải, ha, thú cưng nhà ảnh hậu cũng là ảnh hậu, để đám người kia mở mang tầm mắt xem thế nào gọi là ‘hổ phụ vô khuyển tử’, chọc tức chết lũ anti-fan đó luôn!”
Hổ phụ Ôn Ngôn Chước: …
Mới vào cửa đã trở thành “khuyển tử” (con chó) Giang Ly: