- Hoa Trên Mây
- Sau khi uống thuốc, bạn gái của tôi thay "đổi"
- Chương 1.1: Dù sao lát nữa cũng phải cởi
Đoàn làm phim mới vừa kết thúc công việc, Từ Nhã Vi mặc nguyên trang phục diễn chạy tới trước mặt Tư Mạn, từ cái nhíu mày cho tới nụ cười, mọi động tác của nàng đều là dáng vẻ của nhân vật nàng đóng trong phim: “Đạo diễn Tư, vừa rồi em thể hiện thế nào?”
Rất tuyệt vời. Từ Nhã Vi lột tả rất chính xác tính cách của nhân vật, độ quyến rũ cũng được căn chỉnh vừa đủ. Nhất là nụ hôn kia, hôn đầy nghiêm túc và mê say. Tư Mạn ngồi xem, vừa rung động lại vừa ghen ghét. Lúc Từ Nhã Vi hôn Tư Mạn chưa từng chú tâm đến vậy.
Tư Mạn hờ hững đáp: “Tàm tạm.”
Tư Mạn biết Từ Nhã Vi có tính cách của loài chó, hễ khen nàng một câu là cái đuôi của nàng sẽ lập tức vểnh lên trời. Cho nên đương nhiên Tư Mạn sẽ không cho nàng cơ hội được đắc ý.
Từ Nhã Vi bất mãn bĩu môi: “Lại là hai chữ này, khen em một câu thì chết hay sao?”
Tư Mạn hờ hững liếc nhìn Từ Nhã Vi một cái: “Có khả năng.”
Từ Nhã Vi không giận, cũng không phản bác, thậm chí cuối cùng còn cười vui vẻ. Thường ngày, muốn cô nàng im như hũ nút này nói chuyện với nàng quả là mệt chết đi được. Hôm nay cũng coi như là Tư Mạn đã đáp lại nàng rồi, còn tận những hai lần, cho dù tổng cộng chỉ nói năm chữ.
“Vi Tú Thành” đã bấm máy được nửa tháng. Hầu như toàn bộ đoàn làm phim đều ở chung một khách sạn. Đương nhiên, Tư Mạn và Từ Nhã Vi cũng ở tại khách sạn này, phòng nằm chung một tầng, lại còn sát vách, cực kỳ thuận tiện để buổi tối ghé qua làm một số chuyện.
Sau khi Từ Nhã Vi tắm xong, nàng vô tư mặc áo ngủ vào, trực tiếp đi qua gõ cửa phòng Tư Mạn. Một cánh tay mảnh mai vịn vào khung cửa, cánh tay còn lại tự ôm lấy vòng eo tựa như rắn nước của bản thân, đôi mắt hoa đào long lanh nhìn thẳng vào mắt Tư Mạn: “Đạo diễn Tư, đêm nay em muốn thảo luận với chị thêm một chút về kịch bản có được không?”
Chỉ một câu hỏi đơn giản nhưng Từ Nhã Vi nói đầy vòng vo khiến người ta nghĩ ngợi xa xôi.
Tư Mạn cao hơn Từ Nhã Vi một chút. Cô tùy ý liếc nhìn cổ áo ngủ của Từ Nhã Vi, trông thấy thứ khiến vô số fan hâm mộ của Từ Nhã Vi mơ màng. Tư Mạn nhếch môi, lạnh nhạt nói: “To gan thật.” Sau đó, Tư Mạn quay người đi vào phòng.
Từ Nhã Vi lập tức đi theo vào, đóng cửa, đồng thời khóa trái lại: “Dù sao lát nữa cũng phải cởi mà.”
“Vi Tú Thành” là một bộ phim truyền hình cổ trang kể về chuyện tình của một vị tướng quân và một nàng kỹ nữ. Từ Nhã Vi diễn vai nữ chính là kỹ nữ đầu bảng của lầu xanh. Cảnh hôm nay của nàng là kỹ nữ Lâm Tú trùng phùng với tướng quân Ngụy Thanh Đồ sau một năm biệt ly. Phân đoạn Lâm Tú dụ dỗ tướng quân phải nói là cực kỳ quyến rũ.
Từ Nhã Vi dùng lại toàn bộ những chiêu Lâm Tú đã dùng để dụ dỗ Ngụy Thanh Đồ, áp dụng lên người Tư Mạn nhưng Tư Mạn vẫn tỏ thái độ thờ ơ, hoàn toàn coi Từ Nhã Vi như không khí.
Từ Nhã Vi gặp phải tình huống khó nhằn. Buổi chiều, lúc quay phim, rõ ràng nàng trông thấy hai mắt Tư Mạn nhìn mình như phát sáng, tại sao bây giờ cô lại có thể thờ ơ như vậy?
Chiêu trò quyến rũ đàn ông dùng trong phim không có hiệu quả ở ngoài đời, vậy thì Từ Nhã Vi phải trực tiếp xông lên thôi.
Có vẻ Tư Mạn cũng vừa mới tắm rửa xong, tóc còn chưa sấy. Mái tóc dài quá vai ẩm ướt buông xõa. Tư Mạn phớt lờ Từ Nhã Vi, cứ thế nằm trên giường xem điện thoại.
Từ Nhã Vi rút điện thoại ra khỏi tay Tư Mạn, úp nó xuống bên cạnh gối. Tư Mạn không phản kháng cũng không phối hợp, chỉ lẳng lặng nhìn Từ Nhã Vi. Từ Nhã Vi hiểu quá rõ tính nết của Tư Mạn nên không hề lãng phí thời gian chờ cô hồi đáp mà đè luôn cô xuống giường.
Đúng vậy, đại đạo diễn Tư trông lạnh lùng là vậy nhưng lại là thụ, lần nào lên giường cũng nằm xuống nhanh hơn Từ Nhã Vi. Mấy lần tranh giành vị trí nằm dưới trên giường, lần nào Từ Nhã Vi cũng thua. Sau này, Từ Nhã Vi đành chấp nhận số phận làm công, ai bảo nàng thèm khát thân thể của Tư Mạn chứ.
Nói thực lòng, mặc dù lên giường với Tư Mạn không giúp thân thể của Từ Nhã Vi được hưởng thụ dù chỉ một lần, lần nào nàng cũng là người phải bỏ công sức cày cuốc nhưng vóc dáng Tư Mạn thật sự rất đẹp, chỗ nên lõm thì lõm, chỗ nên lồi thì lồi, khuôn mặt cũng cực kỳ đúng gu của Từ Nhã Vi. Từ Nhã Vi vẫn luôn cảm thấy Từ Mạn không làm minh tinh mà lại chọn làm đạo diễn quả là đáng tiếc. Cho nên phải nói rằng, niềm khoái lạc mà Từ Nhã Vi thu được khi ân ái với Tư Mạn là xuất phát từ tâm hồn. Cứ làm nhiều, dần dà, Từ Nhã Vi cũng quen với chuyện làm công, đắm chìm hoàn toàn vào cuộc tình này.
Từ Nhã Vi đè Tư Mạn xuống, ngắm nhìn khuôn mặt của Tư Mạn nửa phút. Chỉ ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp từ tận xương tủy này ở khoảng cách gần thôi là ham muốn chiếm hữu lại trỗi dậy trong lòng Từ Nhã Vi. Nàng nhắm mắt lại, hôn lên môi Tư Mạn.
Từ Nhã Vi vừa dùng lưỡi mơn trớn môi lưỡi của Tư Mạn, vừa dùng tay nhào nặn bộ ngực của nàng. Ngực của Tư Mạn tròn trịa, căng đầy, quầng vú đỏ hồng, núm vú mượt mà. Rõ ràng Tư Mạn đã hai bảy tuổi nhưng núm vú lại vẫn còn non nớt như thiếu nữ.
Môi Tư Mạn rất mòng, quả thực tính cách cũng bạc tình. Từ Nhã Vi đã làm tới mức này rồi nhưng Tư Mạn vẫn còn bình tĩnh như một người ngoài cuộc. Lúc hôn lưỡi, mười lần thì tới chín lần là Từ Nhã Vi chủ động, tiếng Từ Nhã Vi thở gấp cũng lớn hơn tiếng của Tư Mạn.
Môi của Tư Mạn rất mềm. Cho nên, dù không được người đẹp hưởng ứng, Từ Nhã Vi vẫn không hề cảm thấy buồn tẻ. Chẳng bao lâu sau, Từ Nhã Vi buông môi Tư Mạn ra. Ánh mắt Tư Mạn vẫn tỉnh táo, hờ hững như cũ. Trong khi đó, Từ Nhã Vi đã mơ màng.
Từ Nhã Vi dịch người xuống dưới, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Tư Mạn, không muốn bỏ qua bất kỳ thay đổi nhỏ nào của cô, đó là niềm vui thú lớn nhất của một người làm công như nàng. Cằm của nàng bị một đồ vật nhòn nhọn, mềm mềm cọ vào. Từ Nhã Vi cúi đầu xuống, thong thả hé miệng ngậm lấy nơi đó.
Từ Nhã Vi thích nhất là ngậm núm vú của Tư Mạn. Bởi vì ngoài âm đế ra, núm vú là vị trí nhạy cảm nhất của cô. Dù cho nét mặt của Tư Mạn không có gì khác thường nhưng phản ứng của cơ thể thì không thể nào đánh lừa người khác.
Lúc Từ Nhã Vi mới vừa ngậm lấy núm vú, thân thể của Tư Mạn run lên khe khẽ. Từ Nhã Vi vươn đầu lưỡi ướt át, thuần thục lượn vòng xung quanh, chóp núm vú non mềm trở nên ướt đẫm. Sau khi kích thích đủ bốn phía, Từ Nhã Vi ấn lưỡi lên trên chóp núm, liếm khẽ một cái. Tư Mạn lập tức hừ thành tiếng. Làm Tư Mạn lên tiếng thật sự còn khó hơn bắt Từ Nhã Vi không lên tiếng trong lúc làm tình. Bởi vậy nên khi nghe thấy âm thanh ấy của Tư Mạn, Từ Nhã Vi như được kích thích, cắm cúi làm không biết mệt mỏi.
Đương nhiên, trò này không hợp chơi quá lâu, vì rất dễ sẽ bị cô mèo kiêu kỳ này đạp xuống giường.
Từ Nhã Vi lại một lần nữa liếm quanh núm vú. Lần này, nàng cố ý hút chùn chụt thật kêu, bởi vì như vậy Tư Mạn sẽ không vui và cúi đầu nhìn nàng. Liếm núm vú của Tư Mạn ngay trước mắt Tư Mạn, cảm giác này thật tuyệt với tới độ không thể tuyệt vời hơn được nữa.
Từ Nhã Vi: “Ưm… Chụt.. Ưm…”
Từ Nhã Vi mút say sưa ngon lành, ngoại trừ âm thanh gợi tình ngân lên từ trong cổ họng, nàng còn phát ra tiếng mút “chụt chụt” như khi ăn kẹo mút.
Tư Mạn lạnh lùng nhăn mặt lại, giọng cũng gần như không có hơi ấm: “Từ Nhã Vi, em không thấy gớm à? Em dây hết nước miếng ra người chị rồi.”
Từ Nhã Vi nhả núm vú bị mút bóng loáng ra, khuôn mặt quyến rũ nở nụ cười bỉ ổi: “Em lỡ miệng.”
Tư Mạn vô cảm nói: “Mút nhỏ tiếng thôi.”
Mặc dù tiếng mút của Từ Nhã Vi nhỏ lại nhưng hành động thì càng ngày càng xốc nổi. Trước ánh nhìn bực bội của Tư Mạn, Từ Nhã Vi duỗi chiếc lưỡi dài, uốn cong đầu lưỡi, bôi nước khắp núm vú của Tư Mạn, để lại một lớp nước sáng bóng gợi cảm trên đó.
Mặc dù Tư Mạn không nói gì nhưng ráng hồng trên khuôn mặt ngày càng đậm lên thì không thể nào che giấu được.
Từ Nhã Vi dùng nhiều chiêu khác nhau để trêu ghẹo núm vú của Tư Mạn cho tới khi ánh mắt bực bội của Tư Mạn chuyển sang mơ màng, Từ Nhã Vi mới buông cô ra. Dù cho ánh mắt của cô chỉ thay đổi một chút thôi, Từ Nhã Vi vẫn thấy cực kỳ hài lòng.
Tư Mạn luôn ngậm miệng rất chặt nhưng thân thể thì lại thành thật, đáng yêu. Lần nào sau khúc dạo đầu này, bên dưới của cô cũng đều chảy nước thành sông.
Ngón giữa của Từ Nhã Vi mơn trớn dọc theo khe của cánh hoa, hưởng thụ Tư Mạn dịu dàng như nước lúc này. Ngón tay nàng trượt lên trên, nhấn một cái vào đầu âm đế nhô lên. Còn khi trượt xuống dưới, ngón tay ấy lại khiến hoa cúc của Tư Mạn siết chặt lại.
Từ Nhã Vi bóp khe mông nở nang của Tư Mạn một cái thật mạnh, trên tay nàng dính rất nhiều nước, ga giường bên dưới cũng ướt đẫm. Từ Nhã Vi thốt lên kinh ngạc: “Ôi chao, cưng à, hôm nay chị nhiều nước thật đấy.”
Tư Mạn ngứa ngáy, không kịp nuốt âm thanh vào, khó chịu bật ra tiếng rên: “Ư… Không nhiều bằng em nói…”
Từ Nhã Vi gảy nhẹ âm đế của Tư Mạn: “Chị làm thụ nhưng xưa nay không biết rên, nếu em không nói gì đó nhiều một chút thì chẳng phải thành ra chúng ta đang diễn kịch câm hay sao?”
Từ Nhã Vi ngậm lấy vành tai nhỏ xinh của Tư Mạn, nói nhỏ vào tai cô: “Em vào đây, cưng à…”
Từ Nhã Vi đút ngón giữa vào cửa mình của Tư Mạn, chỉ mới vào được một đốt thôi, vách âm đạo mềm đã đua nhau bọc lấy ngón tay của nàng. Lối nhỏ vào trong cơ thể của Tư Mạn bao giờ cũng se khít như vậy. Từ Nhã Vi thích cảm giác được hút lấy này.
Nàng chậm rãi đút từng chút một vào trong, quá trình khá là vất vả.
Từ Nhã Vi: “Ưm… Thật thoải mái…”
Máu trong người Tư Mạn nóng bừng lên, chảy cuồn cuộn. Thế nhưng Từ Nhã Vi vẫn nhúc nhích chậm rãi tựa như đang nhâm nhi một chén trà. Tư Mạn giận mà không biết trút vào đâu: “Nói nhỏ thôi, ai không biết khéo lại tưởng em mới là thụ đấy.”
Ngón tay Từ Nhã Vi đưa đẩy chầm chậm: “Ưm… Nhưng mà em rất dễ chịu… Không nhịn nổi mà… Cưng à… Bên trong chị nóng quá… Ngón tay em sắp bị chị ngậm tan chảy rồi…”
Tư Mạn: “Ngậm miệng đi… Ưm… Nếu không… Không có lần sau nữa đâu…”
Từ Nhã Vi biết chừng mực dừng lại: “Được rồi, em không nói nữa, chúng ta cùng nhau nghe.”
Tốc độ của ngón tay Từ Nhã Vi không nhanh nhưng nó phát ra tiếng nước gợi tình. Từ Nhã Vi còn cố ý cắm ngón tay vào chỗ nhiều nước nhất trong hang, đó cũng là nơi nhạy cảm nhất trong âm đạo của Tư Mạn.
Tư Mạn: “Ưm… Ư…”
Dù cho một bức tường có kiên cố đến đâu cũng sẽ có lỗ hổng. Khối thịt trên vách âm đạo này chính là lỗ hổng của Tư Mạn. Đã mấy lần Từ Nhã Vi chạm vào nơi đó, lần nào Tư Mạn cũng “hừ” một tiếng. Tiếng rên rỉ rất khẽ này chính là thứ xuân dược nhạy nhất đối với Từ Nhã Vi.
Toàn thân Từ Nhã Vi nóng rực, ngón tay vùi trong cơ thể của Tư Mạn từ từ tăng tốc, chẳng bao lâu sau đã nhanh chóng đâm rút. Nơi hai người kết hợp với nhau giàn giụa nước, phát ra tiếng động lép nhép. Từ Nhã Vi lắng tai nghe, cơ thể cũng chảy nước theo.
Từ Nhã Vi: “Ư… Cưng à… Thật thoải mái… Ư… Em ướt quá…”
Từ Nhã Vi vẫn luôn cắn tai Tư Mạn, tiêng rên rỉ vang vọng trong không khí, gần như truyền trực tiếp vào trong đầu Tư Mạn. Âm thanh này cực kỳ gợi cảm, toàn thân Tư Mạn bị Từ Nhã vi quyến rũ.
Sắp lên đỉnh.
Đầu óc Tư Mạn trống rỗng, toàn thân tê dại. Cô kẹp chặt hai chân, giữ cánh tay của Từ Nhã Vi lại, âm đạo siết chặt ngón tay của Từ Nhã Vi không buông.
Hàng mày thanh tú của Tư Mạn cau chặt, cô kêu to: “Ư…”
Một giây trước khi lên đỉnh, Tư Mạn không nén nổi tiếng rên rỉ, cô kêu lên thật to trong khoảnh khắc khiến Từ Nhã Vi say mê.
Khi lên đỉnh, Tư Mạn toát lên vẻ đẹp lạnh lùng. Từ Nhã Vi buông cơ thể của Tư Mạn ra, chống cằm thưởng thức Tư Mạn đang chìm trong dư vị cực khoái.
Đến khi Tư Mạn mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo trở lại, Từ Nhã Vi lập tức thay đổi thái độ, nắm chặt tay Tư Mạn, nhìn cô đầy tội nghiệp: “Người ta cũng ướt đẫm rồi…”
Mặc dù Từ Nhã Vi thích cảm giác làm công của Tư Mạn nhưng suy cho cùng nàng cũng là một người phụ nữ bình thường, nàng cũng có nhu cầu, hơn nữa còn là nhu cầu rất lớn. Lúc làm Tư Mạn, Từ Nhã Vi đã chảy nước ướt đẫm, chỉ hận không thể ôm bàn tay Tư Mạn tự cọ. Thế nhưng sau khi Tư Mạn lên đỉnh, bình thường cô không cho Từ Nhã Vi chạm vào ngón tay của mình. Đúng là qua cầu rút ván!
Quả nhiên lần này Tư Mạn cũng hất tay Từ Nhã Vi ra, xoay người, đưa lưng về phía Từ Nhã Vi: “Chị buồn ngủ rồi.”
Từ Nhã Vi đã đoán trước được tình huống này, bình tĩnh lấy thứ thuốc nước đã chuẩn bị sẵn ra, đưa cho Tư Mạn: “Trước khi ngủ, chị uống chút nước đi, vừa rồi rên rỉ cũng có hại cho họng mà.”
Đúng là Tư Mạn hơi khát. Cô hờ hững nhìn Từ Nhã Vi, không suy nghĩ gì nhiều, nhận lấy cốc nước Từ Nhã Vi đưa, uống hết quá nửa.
Không đầy vài giây sau, Tư Mạn bỗng nhiên hôn mê. Từ Nhã Vi sợ hãi. Hôm nay nàng cũng vừa mới nhận được thứ thuốc nước này, không hề biết uống xong sẽ có triệu chứng gì. Thứ thuốc nước này là Tống Phỉ – bạn thân của nàng đưa cho nàng. Mặc dù nàng tin tưởng Tống Phỉ nhưng nàng còn lo lắng cho Tư Mạn hơn.
Từ Nhã Vi gọi tên Tư Mạn thật to, đã sẵn sàng tinh thần phải gọi xe cấp cứu rồi thì không đầy hai phút sau, Tư Mạn tỉnh lại.
Từ Nhã Vi: “Tư Mạn, chị tỉnh rồi à? Chị thấy thế nào? Em sai rồi, chị đừng dọa em, sau này em không dám cho chị uống lung tung nữa.”