- Hoa Trên Mây
- Sau khi uống thuốc, bạn gái của tôi thay "đổi"
- Chương 1.2: Dù sao lát nữa cũng phải cởi
Tư Mạn thắc mắc nhìn Từ Nhã Vi: “Chị là..”
Từ Nhã Vi: “Em là Từ Nhã Vi đây, chúng ta vừa mới làm tình xong mà, chị không nhận ra em à?”
Tư Mạn: “Làm tình ư? Tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên mà.”
Lúc này Tư Mạn mới phát hiện ra trên người không một mảnh vải che thân, khắp người toàn là dấu hôn mờ ám. Tư Mạn lập tức nhảy xuống giường, lặng lẽ nhìn Từ Nhã Vi áo quần xộc xệch bằng ánh mắt đề phòng: “Chị đã làm gì tôi?”
Trông Tư Mạn không hề có vấn đề gì, vẫn còn nhảy nhót khỏe mạnh, Từ Nhã Vi yên tâm ngắm nhìn cơ thể trần trụi trước mắt: “Chị à, chị đã hai mươi bảy tuổi rồi, lớn hơn em những hai tuổi, còn vị thành niên cái gì nữa.”
Không hổ là Tư Mạn, mặc dù không biết bản thân đang ở đâu nhưng cô vẫn nhanh chóng phát hiện ra vấn đề: “Hiện tại là năm bao nhiêu?”
Từ Nhã Vi: “2019. Vậy chi cho rằng là hiện tại là năm bao nhiêu?”
Ánh mắt Tư Mạn lạnh lùng: “2009.”
Từ Nhã Vi sốt ruột không ngồi yên nổi nữa. Trông Tư Mạn không hề giống đang nói đùa với nàng. Nàng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Tống Phi nói với nàng, cho Tư Mạn uống thứ thuốc nước này thì Tư Mạn sẽ biến thành công, chứ không hề nói là Tư Mạn sẽ biến thành kẻ ngốc! Nếu biết trước sẽ thành ra thế này, chắc chắn nàng sẽ không cho Tư Mạn uống lung tung.
Từ Nhã Vi đang buồn bã định gọi điện cho Tống Phỉ hỏi thăm tình hình thì Tư Mạn chợt đè nàng xuống: “Chị công tôi?”
Rõ ràng thân thể vẫn là Tư Mạn, đôi mắt vẫn lạnh giá như xưa, nhưng cảm giác lấn lướt sâu trong đáy mắt kia lại khiến Từ Nhã Vi thấy cực kỳ lạ lẫm.
Từ Nhã Vi căng thẳng nuốt “ực” một ngụm nước bọt: “Đúng… Đúng vậy.”
Tư Mạn: “Chị cho tôi uống thuốc gì?”
Tiêu rồi, tiêu rồi, chuyện bỏ thuốc bị phát hiện ra nhanh như vậy ư? Từ Nhã Vi giật nảy mình, không dám nhìn thẳng Tư Mạn, quay mặt đi, cố tỏ ra bình tĩnh, đáp: “Đâu có thuốc gì đâu, chị nói gì vậy?”
Tư Mạn giữ chặt cằm Từ Nhã Vi, ép nàng quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt cô: “Chị không bỏ thuốc tôi thì đời nào tôi lại cho chị công tôi?”
Hóa ra là chuyện này. Từ Nhã Vi cười hì hì nói: “Chúng ta đã quen biết nhau một năm rồi, chị vẫn luôn cho em công chị mà, lần nào chị cũng chủ động nằm dưới hết.”
Tư Mạn lập tức phủ nhận: “Không đời nào.”
Từ Nhã Vi cố vắt óc nghĩ xem chuyện gì đang diễn ra. Hiện tại, rốt cuộc Tư Mạn có phải là Tư Mạn hay không? Hay nên nói là, cô có còn là Tư Mạn mà nàng quen biết nữa không? Thế nhưng Tư Mạn lại bỗng bất thình lình hôn nàng.
Từ Nhã Vi giãy giụa khe khẽ: “Ưm… Không phải chị nói chị vẫn còn là vị thành niên hay sao?”
Tư Mạn nhếch môi: “Hừ, tôi đã có bạn gái từ năm 16 tuổi rồi, trước nay tôi vẫn luôn là công.”
Trong một năm Từ Nhã Vi quen Tư Mạn, hai người họ vẫn luôn ăn ý duy trì mối quan hệ bạn giường, chưa từng kể chuyện quá khứ của mình cho người kia nghe.
Cho nên, Tư Mạn đã ngủ với con gái từ hồi 16 tuổi rồi ư? Từ Nhã Vi thật sự phục sát đất.
Thông qua những gì Tư Mạn nói, Từ Nhã Vi phán đoán, hiện tại Tư Mạn là Tư Mạn mười bảy tuổi. Tống Phỉ nói thuốc này không có tác dụng phụ, bảo nàng cứ yên tâm hưởng thụ, vậy thì nàng sẽ thuận theo tự nhiên.
Tiểu Tư Mạn cực kỳ phóng khoáng, chủ động sờ âm đế của Từ Nhã Vi. Từ Nhã Vi giật mình: “Thẳng thắn như vậy ư?”
Tư Mạn nở nụ cười mà Từ Nhã Vi chưa bao giờ nhìn thấy: “Sao vậy? Không thích à?”
Kể từ ngày trở thành bạn giường với Tư Mạn, bên dưới của Từ Nhã Vi chưa từng được an ủi, nó đã sắp đóng mạng nhện tới nơi rồi.
Từ Nhã Vi tươi cười quyến rũ: “Đương nhiên là thích, chị không đợi nổi nữa rồi!”