Giờ tan tầm, người trên đường rảo bước, muốn về nhà thật nhanh để tránh nhiệt độ xuống thấp của luồng không khí lạnh đột kích. Khác với những người đi đường đang nóng lòng trở về nhà, người phụ nữ đang chìm trong dòng người chờ qua đường, lơ đãng nhìn điện thoại di động.
“Phòng 1313 khách sạn Humble, Isa.” Người phụ nữ khoác trên mình chiếc áo khoác dày cộm đứng ở giao lộ nhìn sang khách sạn cao cấp bên kia đường, địa điểm trong tin nhắn hiển thị trên điện thoại di động chính là ở phía trước. Dũng khí dứt khoát muốn đi tới ban đầu đã bị một trận gió lạnh thổi qua thổi bay, cô không khỏi lui về phía sau hai bước, định xoay người rời đi. Song, âm thanh cuộc gọi điện thoại của cô gái bên cạnh truyền vào tai cô, ngăn cản bước chân muốn rút lui của cô.
“Baby, bao giờ anh mới định chia tay với bạn gái anh? Không phải anh luôn chê cô ta nhạt nhẽo sao?”
Người phụ nữ theo bản năng cắn môi, nhớ ra lý do vì sao mình tới đây. Cô cười khổ một tiếng, khi đèn xanh dành cho người đi bộ sáng lên, cô băng qua đường, tiến vào khách sạn.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ khách sạn, thời điểm cô đi lên tầng mười ba và ra khỏi thang máy, cô lại bắt đầu do dự không biết mình có thật sự muốn làm như vậy hay không…
Đột nhiên, tiếng rung của điện thoại di động cắt ngang suy nghĩ của cô.
Isa: Đến rồi à? Tôi chờ cô đã lâu.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm tin nhắn mấy giây, sự hối hận lại bắt đầu ập đến như thủy triều, cô nghĩ hay là bỏ đi… Lúc giơ tay định gõ chữ xin lỗi đối phương, một tin nhắn khác xuất hiện.
Vĩ: Cục cưng, tha lỗi cho anh, anh đã cắt đứt với cô ta rồi, người anh muốn cưới chỉ có em thôi. Anh và cô ta chẳng qua chỉ chơi đùa một chút mà thôi. Cục cưng, cuối tuần này về nhà với anh, mẹ anh rất nhớ em.
Toàn thân cô chấn động, nhớ lại những câu chữ khó coi kia, hai mắt cô lập tức đẫm lệ. Cô cho rằng mình sẽ tiếp tục đau đớn, nhưng lúc này cô mới phát hiện, trái tim cô đã đau đến chết lặng từ lâu. Cô hít sâu hai hơi, nuốt tất cả sự khó chịu vào bụng, đi theo biển hướng dẫn rẽ phải, đi tới trước cửa phòng có treo biển số 1313. Cô vươn ngón trỏ, run rẩy chậm rãi ấn chuông cửa trên tường.
Lúc chuông cửa vang lên, cửa phòng cũng bị mở ra. Trong phòng tối om, mặt của đối phương khuất sau cánh cửa, nhưng câu nói đột ngột sau đó khiến cô lắp bắp kinh hãi.
“Đến rồi? Vào đi? Cô trực tiếp đi tắm đi.” Giọng nói trong trẻo ấm áp, hiển nhiên là một người phụ nữ.
Việc đã đến nước này, người phụ nữ cũng không tự chủ được mà chùn chân. Mặc dù cô gắng giả bộ trấn định bước vào trong phòng, nhưng đối phương vẫn nhìn thấu vẻ khẩn trương cứng ngắc sau vẻ mặt không chút thay đổi của cô, khẽ mỉm cười.
“Lần đầu tiên sao? Cô có thể gọi tôi là Isa.” Hành động không mở đèn của Isa khiến cho người phụ nữ yên tâm hơn, đồng thời cũng khơi lên chút thiện cảm của cô.
“Tôi là… Lan.” Sau khi người phụ nữ nói xong, nhớ tới mục đích tới nơi này của mình, máy móc đặt đồ đạc của mình lên một chiếc ghế ở huyền quan dưới ánh mắt hứng thú của Isa, sau đó cô cởi áo khoác ngoài, áo len và giày, đi vào phòng tắm.
Đứng trong phòng tắm, vặn vòi nước, dòng nước ấm áp chảy từ trên đầu xuống, Mục Lam hiểu rằng cô không còn đường lui nữa. Tất cả những chuyện xảy ra tối nay, không, bắt đầu từ sau khi người mà cô tự nhận là bạn thân nhất gửi những thứ đó tới, cuộc sống ổn định vốn có của cô đã bắt đầu thay đổi.
Đầu tiên là chồng chưa cưới và bạn thân mèo mả gà đồng, phản bội cô, còn cười nhạo cô bảo thủ nhạt nhẽo sau lưng, sau đó trong cơn tức giận bốc đồng, cô tải phần mềm hẹn hò, dùng danh tính là đàn ông hẹn người ta qua đêm, sau đó gặp được Isa – người cũng dùng danh tính là đàn ông.
Lúc ấy cô hỏi Isa không quan tâm đến việc mình là đàn ông sao? Đối phương trả lời rằng anh ta không câu nệ chuyện nam hay nữ.
Bây giờ nhớ lại, Mục Lam cảm thấy có lẽ mình điên rồi, cô lại có thể hẹn một cách dễ dàng như vậy. Đến khách sạn đã hẹn, cô lại buồn cười phát hiện ra rằng hai người mang giới tính nam trên mạng thực ra đều là phụ nữ…
Đau đớn, chết lặng, nực cười, tất cả cảm xúc lẫn lộn chạy tán loạn trong lồng ngực cô. Chỉ khi rút linh hồn ra, cô mới có thể miễn cưỡng thở một hơi trong sự thay đổi không cách nào chịu đựng được. Sau quyết định điên rồ đến cực điểm tối nay, cô sẽ lãng quên và vứt bỏ tất cả mọi thứ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cẩn thận, Mục Lam lấy chiếc áo choàng tắm treo trên tường mặc vào, đi ra khỏi phòng tắm.
“Muốn uống một ly rượu không?” Isa tựa vào ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, thấy cô đi ra ngoài thì giơ ly rượu lên hỏi cô, đồng thời đánh giá người phụ nữ tản mát ra hơi nước ấm áp sau khi tắm xong, đôi mắt to, ngũ quan cân đối, khuôn mặt bị hơi ấm trong phòng tắm hun đỏ ửng. Mặc dù đây không phải là một vẻ đẹp lộng lẫy khiến người ta kinh ngạc tán thưởng, nhưng lại vô cùng thuận mắt. “Rượu trắng Arthur Metz Riesling năm 2000, vị hơi ngọt, hợp với cô.”
Mục Lam im lặng đi đến bên cửa sổ, ngồi vào chiếc ghế sô pha đơn phía đối diện, nhận lấy ly rượu mà Isa đưa tới, uống một hơi cạn nửa ly. Vị hơi ngọt đắng của rượu từ miệng chảy xuống thực quản tới dạ dày, hương vị này khiến cô kinh ngạc, không nhịn được lại nhấp thêm một ngụm.
Chỉ là Mục Lam rất ít khi uống rượu, rượu đã nhanh chóng lên men trong cơ thể cô, làm đầu óc cô choáng váng, khiến cô quên mất người trước mắt mình là ai, mình đang ở đâu. Nhớ tới chồng chưa cưới của mình, cô không nhịn được mà rơi nước mắt.
Isa nở nụ cười lười biếng nhìn cô, cũng không có ý định đi an ủi. Vốn dĩ đây chỉ là tình một đêm, là trò đùa nhàm chán. Cô đã biết đối phương là phụ nữ từ sớm, cho nên mới mở lời hẹn cô, mà người phụ nữ cô ấy vốn cho rằng nhút nhát đó lại tới một cách bất ngờ.
“Chúng tôi đã đính hôn, sắp kết hôn rồi… Nếu như anh ta thấy tôi không thú vị, không yêu tôi, thì có thể chia tay tôi, tại sao cứ muốn gian díu với bạn thân tôi sau lưng tôi?” Mục Lam mơ màng nhìn ly rượu, không ngừng rơi lệ.
“Bởi vì thú vị đấy.” Isa dựa vào bàn, quan sát cô với một chút thích thú. “Nhất định cô là kiểu phụ nữ vừa dịu dàng vừa không có chủ kiến gì, thế nên người đàn ông của cô mới cảm thấy cô dễ lừa gạt, dễ chơi, mới không ngần ngại mà cua bạn thân cô.”
Mục Lam sững sờ nhìn về phía cô ấy. “Anh ta nói anh ta yêu sự dịu dàng của tôi…” Lập tức một cơn choáng váng ập đến, cô yếu ớt ngã xuống ghế sô pha, hơi nóng của men rượu khiến cô không nhịn được vươn tay kéo cổ áo choàng tắm, muốn giải nhiệt. Kéo qua giật lại một hồi, dây áo tắm bên hông vốn không được thắt chặt càng trở nên lỏng lẻo, cổ áo cũng vì thế mở rộng ra, để lộ một mảng da ửng đỏ.
Vẻ mặt vốn thoải mái của Isa sau khi chạm phải mảng da thịt đó lại lộ ra vẻ nguy hiểm sâu xa. Cô ấy vốn dĩ chỉ định nói chuyện phiếm một chút, nhưng lúc này, cô ấy lại thay đổi ý định. Nếu Lan tự động đưa tới cửa, vậy cô ấy còn khách sáo gì nữa?
Cô ấy mỉm cười, bước đến bên cạnh Lan, ngồi lên tay vịn ghế, tay phải choàng qua vai cô, nhìn như an ủi, nói: “Đàn ông nhiều như vậy, cũng không thiếu một kẻ phản bội cô. May mà vẫn chưa kết hôn, mau dừng lại mà kiếm một người khác.” Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai, thỉnh thoảng lại vô tình lướt qua xương quai xanh của Mục Lam.
Mục Lam không tự chủ được giật mình, nhưng lại không đẩy cô ấy ra. Cô ngẩng đầu lên nhìn Isa ở phía trên: “Tìm người đàn ông khác?” Cô cười lạnh một tiếng, “Tôi và anh ta đã yêu nhau bốn năm… cuối cùng lại đổi lấy một kết quả như vậy… Cô nói, còn có thể tìm ai?” Cô kéo cổ áo Isa.