Chương 6: Sẽ nghĩ đến
“Cô nương?”
Bạch Cáp chỉ từng thấy nàng cười vui vẻ, rạng rỡ, hiếm khi thấy nàng cười nhạt, thể hiện lòng đang rơi lệ.
Nhìn thấy Thôi Đề như vậy, nàng ấy đột nhiên nhớ đến một chuyện. Trước đây cô nương không đón sinh nhật, về sau lại nghĩ thông suốt, rồi bây giờ, sau khi mình khuyên, mới đồng ý đón.
Trong những năm suy nghĩ luẩn quẩn kia, mỗi khi đến sinh nhật, cô nương sẽ cực kỳ yên tĩnh, có ai nói chuyện với nàng, bên môi nàng cũng chỉ có nụ cười nhạt.
Rất giống như bây giờ.
Nàng ấy tự động bỏ qua chữ ‘lại’ trong lời Thôi Đề, chỉ xem như cô nương đang rất khổ sở, nên mới nói mê.
Tam cô nương đánh cô nương nhà nàng ấy, phu nhân còn lười hỏi thăm một câu chứ nói gì đến đòi lại công bằng. Nếu muốn cầu thân cho cô nương thật thì phu nhân sẽ tìm một nhà thế nào chứ?
Trước kia, nàng ấy chỉ mong cô nương sớm xuất giá, rời khỏi cái phủ Tây Ninh Bá lòng người lạnh lẽo này, nhưng có chắc xuất giá rồi cô nương sẽ sống tốt hơn không?
Bạch Cáp rầu rĩ.
Nàng ấy cảm thấy vô cùng thất vọng và bất lực trước vận mệnh của cô nương lẫn chính mình.
Thôi Đề lại đang ‘ngắm’ ra ngoài cửa mà ngẩn người.
Lúc này, Bạch Cáp không hỏi gì cả, cũng không nói, xoay người đi tìm việc để làm.
Nàng ấy không muốn rảnh rỗi, vì sợ rảnh quá sẽ lại nghĩ ngợi lung tung, buồn rầu vô cớ, làm ảnh hưởng đến tâm trạng cô nương.
Phu nhân Tây Ninh Bá là một người đàn bà có tiếng ưa hành động. Việc đầu tiên bà ta làm sau khi lấy được tranh vẽ con gái là loan tin con đang tìm chồng. Vì lời khen của phu nhân Tể tướng, có mấy nhà mộ danh mà đến thật.
Con thứ Triệu gia, năm nay mười sáu, hai tai mất thính lực, cha là quan ngũ phẩm.
Con vợ lẽ Tiền gia, năm nay mười chín, què chân, từng có một thiếp thất.
Con trai nhỏ Tôn gia, năm nay mười lăm, chột mắt, cha là Gián nghị đại phu tòng tứ phẩm, huynh trưởng là Bảng nhãn khoa trước, xuất thân nhà quan, còn trẻ đã ham nữ sắc.
Phu nhân các nhà đều lần lượt đến cửa, nhìn thấy tranh vẽ thì trong mắt hiện lên mấy phần sửng sốt.
Mắt mù không vấn đề, con cái bọn họ cũng không phải thập toàn thập mỹ, quan trọng là phẩm hạnh đoan chính, biết giữ phép tắc và trung trinh.
Bọn họ ưng ý ngoại hình Thôi Đề, trông dịu dàng, yếu ớt, không quyến rũ một cách dung tục, cũng không hèn mọn.
Họ tán thưởng phu nhân Tây Ninh Bá biết dạy con, có thể bồi đắp cho một người mù khí chất xuất chúng nhường này, khen đến mức khiến người ta nổ mũi.
Sau khi tiễn Tôn phu nhân đi, bà ta về phòng, nhìn mấy tấm bái thiếp các nhà gửi đến thì bắt đầu thấy khó.
Trong ba vị phu nhân, người hài lòng với Thôi Đề nhất phải kể đến Tôn phu nhân, vì nàng vốn xinh đẹp, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu nghiêm khắc về người đẹp của con nhỏ.
Phu nhân Tây Ninh Bá cầm bái thiếp của Tôn gia, rồi tay phải lại xem bái thiếp Triệu gia, do dự giữa hai người.
Cha và anh Tôn lang quân đều là quan trong triều, nhưng bà ta nghe ngóng thì biết người họ Tôn này không tốt, ưa khinh nhờn nữ tử, không quá đàng hoàng.
Con thứ Triệu gia thì khá hơn, chỉ là bề ngoài không được đẹp, đừng nói là xứng với Thôi Đề, đến cả Bạch Cáp theo hầu Thôi Đề hắn cũng không với tới.
Triệu phu nhân cũng không thân thiện với bà ta bằng Tôn phu nhân.
Thôi Đề là trưởng nữ, trưởng nữ gả cao mới hợp với tục cưới gả Tây Kinh.
Con lớn gả tốt, con nhỏ mới được tìm nhà quyền quý, nếu để chị gả thấp hơn em, người ngoài sẽ mắng mẹ đến trọc đầu!
Trong lòng phu nhân Tây Ninh Bá đã có quyết định, nhưng vừa quyết định xong, bà ta lại nhìn tranh vẽ của Thôi Đề mà sa vào trầm tư.
Với đứa con gái này, vốn từ ban đầu bà ta cũng rất yêu quý, lúc biết mình có thai thì rất vui, mặc kệ là nam hay nữ, bà ta cũng mong chờ con ra đời.
Nhưng đứa con này trời sinh không hợp với bà ta, hại bà ta chịu khổ mấy tháng trời, lúc sinh còn suýt mất mạng. Bà ta sinh khó, mất máu nhiều, vậy mà đứa con bà ta liều mạng đưa đến thế gian lại bị khiếm khuyết bẩm sinh.
Con gái bà ta là một người mù.
Mẹ chồng trách cứ, chồng oán giận, em chồng chưa xuất giá cũng châm chọc, đủ lời chỉ trích đứa bé này là một tai họa.
Nghe quá nhiều lời đay nghiến, bà ta khó mà tiếp tục làm người mẹ hiền.
Bà ta tự hỏi mình, cảm thấy mình hận con lớn.
Sinh Thôi Đề xong, bà ta không chỉ không được ‘mẫu bằng nữ quý’, mà còn bị ảnh hưởng sức khỏe, khiến đứa con thứ hai của bà ta yếu ớt.
Mười mấy năm qua, thỉnh thoảng bà ta sẽ vô thức nhớ lại người con thứ đoản mệnh, không tài nào yêu nổi đứa con lớn như đã kết thù với mình từ trong bụng mẹ.
Vậy là bà ta dồn tất cả tình yêu cho Thôi Đại, con gái út của mình.
“Thôi vậy.”
Bà ta buông bái thiếp của Triệu gia, dứt khoát quyết định.
*
“Đỗ, đỗ rồi!”
Tôi tớ về Bùi gia báo tin chạy nhanh như chớp vào trong viện: “Phu nhân! Lang quân đỗ rồi! Bệ hạ phong làm Trạng nguyên!”
Từ sáng sớm, tim Bùi phu nhân như đã treo lên cao, nghe được tin thì tim như thở phào, về lại chỗ cũ: “Tốt, tốt, mau lấy bánh hỉ ra phân phát!”
Các quan báo tin đuổi theo sau cũng được thưởng, mặt mày ai nấy đều rạng rỡ.
Lại nói, Bùi Tuyên đậu Trạng nguyên là bằng thực lực, nhưng nàng ấy trải qua cửa ải thi Đình này cũng không dễ dàng.
Bệ hạ xem xong bài thi thì đặt câu hỏi tại chỗ, sau lại nổi hứng muốn xem chữ viết bằng tay trái của nàng ấy, xem xong lại ngồi thẳng nơi long ỷ nhìn chằm chằm nàng ấy hồi lâu.
Người trên nhìn lâu đến mức Bùi Tuyên ngờ là đã có vấn đề ở đâu đó, là chữ mình viết không đẹp, hay việc mình giả nam tham gia khoa cử đã bị lộ?
Nàng ấy không hề chớp mắt, kiềm chế bản thân không nhìn sang người cha là Tể tướng đang đứng đầu hàng ngũ quan lại.
May mà vị trí Trạng nguyên vẫn thuộc về Bùi Tuyên.
Nàng ấy có sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm.
“Trạng nguyên lang phong thái ngời ngời, Thám hoa là ta cũng tự thấy không bằng ngươi, cưỡi ngựa chung với ngươi, có châu ngọc phía trước rồi, mấy tiểu nương tử Tây Kinh nào còn thấy đóa hoa là ta nữa?”
Hắn ta đang trách Bùi Tuyên đoạt mất sự nổi bật của mình.
Tam khôi năm nay đang mặc đồ đỏ, đeo hoa đỏ, dạo phố ăn mừng. Bùi Tuyên tao nhã cưỡi trên lưng ngựa, quan dẫn ngựa đi bên cạnh nàng ấy. Trên lầu, rồi bên đường, có vô số hoa tươi được ném đến, khiến lòng nàng ấy toàn mùi hoa.
Trước lời trêu đùa của đồng liêu, nàng ấy nhướng mày cười: “Chịu thôi, cha mẹ sinh ta vốn vậy rồi, được trời phú, ta còn trả lại được chắc?
“Không trả được, không trả được. Ui da!”
Tống Tử Chân bị bông hoa được ném thẳng tới đập vào mặt.
Lại nhìn về phía Trạng nguyên và Bảng nhãn, họ đang né trái, đỡ phải, vội vã tránh mấy ‘tấm lòng mỹ nhân’ đang đua nhau phóng tới.
Hắn ta cười sang sảng: “Nở mày nở mặt, thật là nở mày nở mặt!”
Tam khôi năm nay đều là những lang quân trẻ tuổi, khôi ngô hiếm có, trong đó khuôn mặt Bùi Tuyên còn đẹp đến chói mắt, nên nàng ấy là người nhận được nhiều hoa nhất, cũng khiến mũ của quan dẫn ngựa đi bên cạnh bị hoa đập cho nghiêng theo.
Có người bất cẩn nện lên khuôn mặt tuấn tú kia, không cần nghĩ cũng biết khuôn mặt vốn búng ra nước của Trạng nguyên lang vừa bị nện vào là đỏ lên, khiến rất nhiều đại nương tử lẫn tiểu nương tử nhíu mày đau lòng.
Bùi Tuyên ngồi trên lưng ngựa cảm nhận được một nỗi phiền muộn vui vẻ, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy bông hoa suýt sượt qua mắt mình, bất đắc dĩ cảm thán rằng bách tính Tây Kinh nhiệt tình quá!
Cũng không thể trách bách tính, đã nhiều năm rồi Đại Chiêu không có một vị Trạng nguyên lang trẻ tuổi như vậy. Mà không chỉ Trạng nguyên, đến tuổi của Bảng nhãn, Thám hoa cũng chỉ độ dưới hai mươi.
Hào hoa phong nhã, thấy hết vẻ đẹp của Tây Kinh chỉ trong một ngày.
Con trai lớn Bùi gia nở mày nở mặt, nhưng lúc đề tên vào tháp Nhạn, người nàng ấy nhớ lại là cô nương trong căn nhà dột thấp bé. Ngòi bút những thí sinh khác đều đang viết đầy hăng say, ngập tràn lý tưởng, nhưng ngòi bút nàng khẽ động lại vẽ đầy thương tiếc bên bờ tường.
Không biết nàng sao rồi.
*
“Đậu rồi, là vị lang quân Bùi gia kia, con trai lớn nhà Tể tướng!”
“Lợi hại quá! Con trai trưởng Bùi gia còn chưa tròn mười tám phải không? Có người nói dáng vẻ những tiến sĩ lần này đều khá đẹp!”
“Đâu chỉ là khá, nếu Trạng nguyên lang không phải con trai Tể tưởng, chắc chắn đã có rất nhiều người đến cầu thân!”
“Ngươi nhìn thấy rồi sao?”
Đám tiểu nha hoàn chụm đầu vào nhau, che miệng cười.
Không kịp ở lại nghe nhiều hơn, Bạch Cáp đã chạy về phía tiểu viện.
“Cô nương! Cô nương!”
Nàng ấy lao vào như một cơn gió, lại thấy Thôi Đề ngã ngay trước cửa thì lời vừa đến miệng đã bị quăng ra sau: “Cô nương, người mau đứng dậy đi!”
Thôi Đề dựa vào sức nàng ấy để đứng dậy, xấu hổ vén phần tóc bên tai: “Ta thất thần nên mới bị cửa chặn chân.”
Bạch Cáp thấy ngày nào nàng cũng cầu phúc, vốn cho rằng nàng đang cầu khẩn trời xanh về hôn sự của mình, nhưng sau khéo sao nghe được lời cầu xin của nàng, mới hiểu thì ra nàng đang xin cho tên đần kia!
Nàng ấy giúp nàng phủi bụi đất trên y phục, vui vẻ nói: “Bùi lang quân đậu rồi, là Trạng nguyên!”
“Trạng nguyên?” Thôi Đề kích động nắm lấy ống tay áo Bạch Cáp: “Là Trạng nguyên sao? Không phải Thám hoa?”
“Không phải Thám hoa, là Trạng nguyên ạ, chưa mười tám đã là Trạng nguyên!”
Chuyện này phải nói là khiến người ta vô cùng phấn khởi, nhất là khi nàng ấy đã từng gặp người kia trước khi dự thi, còn thấy dáng vẻ lúng túng khi hắn ngốc nghếch rời từ bờ tường xuống.
Nàng ấy lại đỡ thang cho Trạng nguyên nữa!
Chưa kể cô nương nhà nàng còn là quý nhân của Bùi lang quân đó! Không có ‘ơn trải chiếu’, chưa biết chừng ‘Trạng nguyên’ đã té dập đầu rồi!
“Tốt quá rồi!”
Thôi Đề thành tâm cảm tạ ông trời.
“Cô nương.” Bạch Cáp nhỏ giọng hỏi nàng: “Cô nương với Bùi lang quân, là động lòng sao?”
Nếu không, tội gì người phải ngày đêm cầu phúc cho hắn, mong hắn đỗ đạt?
Con trai duy nhất nhà Tể tướng, Trạng nguyên năm nay, thân phận nào cũng không phải nơi cô nương mình trèo lên nổi.
Nàng ấy đã thấy khổ sở vì ‘nỗi cuồng si’ của chủ tử mình từ lâu, nhưng sợ lời mình làm tổn thương Thôi Đề, đành cố gắng cười vui vẻ: “Có lẽ Bùi lang quân cũng đang nghĩ đến cô nương đấy!”
“Hắn sẽ nghĩ đến sao?” Thôi Đề không chắc chắn.
*
Kết thúc một ngày hoàn thành lễ nghi, Bùi Tuyên lê tấm thân uể oải mà vui vẻ về nhà, nghênh đón nàng ấy là khuôn mặt tươi cười và muôn vàn lời khen ngợi từ cha, mẹ.
Trong thư phòng, Bùi tướng đi thẳng vào vấn đề: “Con biết vì sao lúc trên điện, bệ hạ lại im lặng chứ?”
Bùi Tuyên trầm ngâm rồi đáp: “Vốn bệ hạ không hề muốn chọn con đỗ đầu.”
“Không sai. Con thể hiện tài năng, người muốn đè ép tài năng, giảm bớt nhuệ khí của con. Con phải biết đường làm quan mà quá suôn sẻ cũng có thể khiến con tự hủy tương lai mình, đôi khi việc bước vào quan trường quá sớm không hề phải chuyện tốt.”
“Vậy theo cha, vì sao bệ hạ vẫn phong con làm Trạng nguyên?”
Bùi tướng nhíu mày nhìn nàng ấy, giữa hai hàng mày lộ ra kiêu ngạo: “Tất nhiên là vì con ta quá nổi bật, bệ hạ không tìm ra được chút sai sót nào từ con. Bảng nhãn, rồi Thám hoa, thử hỏi có ai đủ tư cách xếp trước con? Nếu không chọn con đỗ đầu, bệ hạ sẽ thành người bất công, về tình về lý đều không phù hợp.”
“Bệ hạ có tuổi rồi, cần tìm cho Thái tử một bề tôi trung thành, đáng tin, và ngài đã chọn con đầu tiên. Tuyên nhi, sau này con chỉ có thể đi con đường trong sạch.”
“Con đã ghi nhớ.”
Một khi đã đỗ cao, tâm tính sẽ không ổn định, sợ là nhiều người đã vểnh đuôi lên trời, nhưng nàng ấy thì ngược lại, bình tĩnh đứng ở chỗ cao, bình tĩnh đến mức có thể tỏ ra mình đoan chính, thận trọng.
Đây hẳn là khác nhau giữa con gái và con trai.
Bùi tướng không hối hận về quyết định năm đó, Bùi Tuyên cũng vậy.
“Được rồi, con đi gặp mẹ mình đi, hôm nay nàng ấy đã sướng đến điên rồi.”
Bùi Tuyên cười khẽ.
*
“Còn nghĩ đến à?”
Bùi phu nhân chỉ có mỗi đứa con này, nó lại thật sự không chịu thua kém, đoạt được Trạng nguyên, còn vào quan trường, lòng cao chí xa, là niềm tự hào to lớn của bà ấy trong kiếp này.
“Nương thấy cô nương kia là một cô bé tốt. Ngoại hình tốt, tính cách cũng tốt, chắc chắn hai con rất hợp làm bạn.”
Bùi Tuyên cười gật đầu: “Nàng ấy không giống những người khác, nàng ấy giỏi hơn tất cả những cô nương khác.”
“Phải, phải, trừ Tuyên nhi nhà ta ra, nàng ấy là tốt nhất. Tiếc thay, mệnh nàng ấy không tốt! Vợ chồng Tây Ninh Bá hành xử vô lý, nào có ai để trưởng nữ ở nhà dột, con út ở nhà đẹp đẽ? Nghe nói sắp tới phu nhân hắn còn đang chọn rể cho hai cô con gái…”
“Chọn rể? Chọn rể nào?”
“Con kích động gì thế?”
“Con…”
Nàng ấy thức thời im bặt, lại đứng bật dậy: “Con đi tìm nàng!”
D12345@
Dao k đọc tiếp đc
matngot
Bạn đăng ký thành viên đồng chọn mục nâng cấp để đọc ạ
Tìm Lại Bầu Trời
* lm sao để đọc tiếp*
Huongnguyen
Nâng hạng tv bao lâu thì được mở khoá ạ
Loan Bùi
Thành viên bạc mà không đọc được truyện này sao, yêu cầu thành viên gì mới đọc được
matngot
Thành viên hạng nào cũng đọc được hết nha bạn. Mình có chỉnh cho bạn rồi ạ
Chau Minh
Đăng nhập thành viên rồi vẫn bị khoá k xem được, chán nhễ
Vi
Nâng cấp rồi mà chưa mở đc khóa là sao a
matngot
Dạ mình duyệt rồi á bạn. Cám ơn bạn
thienthanh nguyen
Ban ơi minh đa gửi tiền nâng cấp bằng paypal. Ban check dùm mình nhé