Chương 8: Diều bay lên
“Lang quân? Lang quân!”
Thư đồng vội vã đuổi theo ra ngoài.
Rời khỏi Phong Minh Lâu, Bùi Tuyên chạy một mạch thật lâu trên đường, bên tai là tiếng cười đùa bình phẩm của Chu Dã, đầu óc quanh quẩn hình ảnh Tôn Trạch im lặng.
Nàng ấy đấm một cú vào gốc du bên đường, mặc mu bàn tay chảy máu, mi dài rũ xuống, khuôn mặt đẹp đẽ, rạng ngời lập tức trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị.
Thư đồng giật mình sợ hãi: “Lang quân, sao ngài lại tự làm mình bị thương?”
Hắn ta vội vã xé tấm khăn sạch, băng bó cho Bùi Tuyên.
Bùi Tuyên thờ ơ, khuôn mặt sa sầm vô hình nổi cơn bão táp.
Phu nhân Tây Ninh Bá chọn Tôn gia cho con gái lớn?
Tôn đại lang quân đã có thê thiếp, Tôn nhị lang quân cũng đã đính hôn với thứ nữ Dương gia, người phù hợp chỉ còn mỗi Tôn tam lang dâm ô thành tính!
Tôn tam là ai? Hắn ta mà cũng dám làm ô uế người trong lòng mình?
Nàng ấy cắn chặt răng, đẩy thư đồng ra, ôm tranh đi về nhà.
“Ơ kìa? Lang quân!”
Hắn ta chạy đuổi theo, nhìn sắc mặt nàng ấy thì im bặt, tránh để chủ tử thấy phiền.
Ai cũng có cái nóng riêng, con trai lớn của Tể tướng không phải tượng đất người ta muốn nặn sao thì nặn, nếu có kẻ đui mù thật sự nghĩ có thể hiếp đáp nàng ấy, thì trước tiên hãy lăn vào bùn, nếm thử cảm giác bị người ta chà đạp đã!
Bùi Tuyên về nhà, nhốt mình trong phòng, buồn bực không thôi. Bùi phu nhân hỏi, thư đồng thành thật trả lời, nhưng chủ tớ đều không hiểu thế nào.
“Nó đang phát điên gì vậy?”
Thư đồng vò đầu: “Phu nhân, tay lang quân bị thương, người vẫn nên vào xem đi!”
Bùi phu nhân bước lên mấy bước, giơ tay lên, định gõ cửa, nhưng cuối cùng lại hạ tay xuống: “Thôi vậy, thế này là có chuyện rồi, để nó tự suy xét trước đi.”
Bà ấy hỏi thư đồng: “Ngươi nói lang quân trở mặt với mọi người chỉ vì một bức họa?”
“Đúng ạ, là vì một bức họa!”
Cuộc hội thoại bên ngoài rơi vào tai Bùi Tuyên không sót một chữ, nhưng nàng ấy cũng chẳng bận tâm.
Nàng ấy trải tranh ra, ngồi khuất sáng, lẳng lặng không nói.
Bùi phu nhân đi xa rồi mới hỏi kỹ: “Là một cô nương?”
“Đúng là vẽ một cô nương.”
“Ngươi nhìn rõ tướng mạo không?”
Thư đồng lắc đầu: “Không ạ, nô chỉ mải nhìn lang quân! Nói chung là lang quân vừa thấy bức họa kia thì giận dữ, lang quân Chu gia muốn mua lại tranh từ Tôn lang quân, lang quân bèn tiến lên. Đây… đây xem như là nổi giận vì hồng nhan rồi!”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Bùi phu nhân nhỏ giọng thì thầm: “Vì hồng nhan?”
Bà ấy quay đầu nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, hệt như thấy được bóng lưng buồn khổ mà không thể bộc bạch của Bùi Tuyên qua cánh cửa gỗ.
Tuyên nhi lấy thân phận nam tử vào đời, người quen đa phần là nam, nếu nói về nữ… Bà ấy nghĩ đến cô con gái lớn bị ghẻ lạnh của nhà Tây Ninh Bá.
Bà ấy bắt đầu nhớ lại số lần Bùi Tuyên nhắc đến cô bé mù kia trong thời gian này.
Bùi Tuyên không phải người hay nói, tuổi trẻ nhưng không hoạt bát như bạn bè cùng lứa, tính cách điềm tĩnh trời sinh, nhưng cũng không phải một khúc gỗ cứng nhắc, không hiểu phong tình.
Con bé cũng sẽ ham chơi, sẽ đi thả diều trong thời gian vất vả lắm mới được nghỉ sau kỳ thi Đình.
Diều rơi vào tiểu viện, rồi chính nó cũng ngã vào.
Mỗi khi nhắc đến cô nương trong tiểu viện, giọng nó đầy diụ dàng, lời toàn tán dương, hệt như đó không phải một cô gái mù, có khiếm khuyết, mà là vầng trăng sáng trên trời.
Nó soi sáng trái tim, đong đầy trong ánh mắt con bé, là khát khao mà nó muốn chạm đến một đời.
Gió thổi qua tai, Bùi phu nhân bỗng giật mình.
Cửa bị đẩy ra.
Bùi phu nhân đứng trước cửa, ổn định lại tâm trạng, rồi mới ôm ngực đi vào, vạt áo thêu mẫu đơn quét qua lớp gạch sáng phản chiếu bóng người. Vén màn trúc lên, bà ấy nhìn thấy cô con gái cô độc dưới ánh hoàng hôn.
“Con còn giận à?”
Bà ấy đi vòng qua, nhờ động tác pha trà để quan sát, nhìn thấy bức họa trên bàn.
Quả nhiên là cô nương bà ấy từng gặp.
“Không giận.” Bùi Tuyên hồi tỉnh, nhấc mi nhìn người phụ nữ ung dung, quý phái: “Mẹ, con phải làm sao đây?”
Nàng ấy thật sự hết cách.
Thì ra thích là thích, để ý là để ý, một thoáng rung động có thể kéo dài lâu đến vậy. Nàng ấy không chịu được cảnh đám người Chu Dã bất kính với Thôi cô nương, không muốn nhìn thấy người Thôi cô nương cưới không phải mình.
Nàng ấy nóng nảy.
Nàng ấy giận dữ.
Thậm chí nàng ấy còn muốn lột da vợ chồng Tây Ninh Bá!
Bùi Tuyên nhoài người, vuốt qua sống mũi thẳng tắp mà thanh tú của người trong tranh, chọc vào khuôn mặt nàng, lại thưởng thức cái cổ hoàn mỹ vô khuyết của nàng.
Bùi phu nhân là người từng trải, thấy con gái lười cả việc giả vờ thì im lặng hồi lâu, đợi cho khiếp sợ trong lòng giảm bớt, mới không nỡ trách mà nói: “Sao lại thích? Trước đây mẹ chưa từng thấy con có ý với cô nương nào.”
“Đó là vì người con gặp không phải nàng!” Khí chất toàn thân quan trạng còn dịu dàng hơn cả gió xuân.
“Cha con đã sắp xếp xong ‘tân nương’ che mắt cho con rồi, vốn đợi con được phong quan sẽ tổ chức hôn sự.”
“Con không muốn.”
Cằm nàng ấy gối lên đôi tay khoanh lại: “Mẹ, con đã có người mình muốn lấy!”
Trịnh Vô Ki nói đúng, đã thích thì cưới, cưới xong hẵng tính.
Bỏ qua A Thôi, mình sẽ hối hận cả đời!
“Tuyên nhi, con làm khó mẹ rồi!”
Bùi Tuyên đứng dậy, cúi đầu lạy mẹ thật thấp: “Con không cầu gì khác, chỉ xin quãng đời còn lại được sớm chiều bầu bạn cùng nàng!”
*
Trời đẹp, Bạch Cáp hắt hơi, mí mắt cứ giật, hết mắt trái lại sang mắt phải, hành nàng ấy đến bất lực, phải chuốt hai cây tăm dài, không nhọn, đem chống vào mắt.
“Ta cho ngươi giật này, còn giật nữa không?”
Tiểu nha hoàn lẩm bẩm, cực kỳ bực bội.
Thôi Đề không nhìn thấy nàng ấy, nhưng ước chừng tưởng tượng được, cảm thấy Bạch Bạch nhà mình mới đáng yêu làm sao: “Ngươi cẩn thận chút, đừng khiến mắt bị thương!”
“Cô nương yên tâm, nô quen làm thế này rồi, không sao cả!”
Miệng nàng nói không sao, nhưng vẫn hiểu đại khái Thôi Đề muốn bảo vệ hai mắt mình hơn cả mình, nên lần lượt lấy tăm ra, nhìn thoáng qua con diều trên bàn, hưng phấn nói: “Cô nương, khi nào chúng ta mới thả diều?”
Từ sáng sớm, nàng ấy đã lén tìm một nha hoàn nhỏ tính tình không tệ, đổi một khối quế hoa cao lấy tình hình, biết phu nhân đã tính xong hôn sự cho cô nương.
Có con trai lớn của Tể tướng, còn là Trạng nguyên năm nay làm chỗ dựa, đừng nói là phu nhân, đến cả Bá gia, nhìn thấy Bùi lang quân cũng phải nịnh nọt vồn vã!
Bạch Cáp càng ngày càng thấy Bùi Tuyên tốt. Gia thế tốt, ngoại hình tốt, tài học tốt, tính cách tốt, nhất là đối xử với cô nương nhà mình phải nói là đã tốt còn tốt hơn!
Nàng ấy đã ngầm xem Bùi Tuyên như cô gia tương lai, nên mới nhắc nhớ. Đột nhiên Thôi Đề nghĩ đến một câu: Làm ngay kẻo trễ!
Chậm chút thôi cũng có thể khác hoàn toàn.
“Bạch Bạch, ngươi lại đây giúp ta, ta muốn tự thả con diều này.”
Bạch Cáp nhảy cỡn lên, chống hai tay: “Dạ!”
*
Bùi Tuyên quỳ dưới đất, thản nhiên gánh lấy lửa giận cha mình nén trong ngực.
Bùi phu nhân không biết phải làm sao với con, đành gọi Bùi tướng đến khuyên ‘con trai’ cùng.
Đối với người ngoài, ai cũng chỉ biết Bùi gia có một cậu con trai, không biết vị Bùi phu nhân hạ sinh năm đó là một thiên kim, không thể sai được!
Từ khi sinh ra đến nay, Bùi Tuyên đã giả trai gần mười tám năm.
Vì để nàng ấy thuận lợi tham gia khoa cử, Bùi tướng không tiếc mượn quyền lực làm chuyện riêng, lừa gạt người khác, nhưng hiện đứa ‘con trai’ ông ấy vẫn luôn kiêu ngạo đang thỉnh cầu ông ấy cái gì thế này?
Cơn tức giận trào lên, ông ấy cố nén lại, không muốn phá hỏng tình cảm giữa cha và con gái: “Con bị sắc đẹp làm mê muội, vi phụ há có thể mặc con hồ đồ?”
“Con đã phụ công dạy dỗ của cha mẹ!”
Bùi Tuyên dập đầu lần này đến lần khác, rồi vẫn toang dập tiếp.
Bùi phu nhân mạnh miệng nhưng lòng mềm, ném xuống đất một tấm đệm.
Trán đập vào đệm, Bùi Tuyên bình tĩnh tự thuật: “Hai mắt nàng mù, sẽ không nhìn ra thân thế thật sự của con con. Vợ chồng Tây Ninh Bá đều là kẻ máu lạnh, sao có thể chọn cho nàng tấm chồng tốt? Con không thể trơ mắt nhìn nàng nhảy vào hố lửa!”
“Không muốn nó nhảy vào hố lửa, nên con muốn trăm người nhảy vào cùng con? Nếu chuyện lộ ra, nhà ta sẽ bị tịch thu tài sản, tru di cửu tộc!”
“Năm đó cha con cao ngạo, đã thề bản thân làm Tể tướng thì sau con ta cũng phải là hiền tài nước nhà. Con là nữ, không thể nhập sĩ, cha vẫn muốn con vào quan trường, liều mạng, tranh giành với những kẻ đó.”
“Là cha đã có lỗi với con.”
“May mà từ nhỏ con đã tài cao, có chí khí, có cốt khí.”
Nói đến đây, tâm trạng ông ấy dịu bớt: “Tuyên nhi, cha đã mở cho con con đường thênh thang, vì sao con không đi, mà cứ muốn đi con đường gập ghềnh, cược với thứ không thể cược nhất là lòng người?”
“Con nói nàng ta tốt, nhưng nhỡ nàng không tốt thì sao?”
Bùi tướng cúi đầu, phủi ống tay áo: “Con cứ quỳ, ta sẽ không đồng ý hôn sự này, dù con có quỳ nát gối, ta cũng…”
“Phu quân!”
Bùi phu nhân ngăn lời lạnh lùng của ông ấy lại.
Bùi Tuyên mím môi, vẫn dứt khoát quỳ ở đó.
Bùi Tướng gia thấy dáng vẻ cố chấp này của nàng ấy thì nổi giận, vung tay áo nói: “Ta ở đây xem thử con quỳ được đến khi nào!”
“Lang quân! Diều, diều bay! Diều bay rồi!”
Người được phái đi canh chừng tiểu viện không dám trì hoãn mà chạy về ngay, lại không dám vào trong làm phiền chủ, ngộ nhỡ ảnh hướng đến việc lớn của lang quân, đành mạo hiểm bất chấp bị phạt, gân cổ la to.
Người này vừa định la thêm lần nữa đã bị người theo hầu Tướng gia che miệng kéo xuống.
“Không muốn sống nữa à? Lão gia đang dạy dỗ lang quân trong đó, ngươi la lối bậy bạ gì thế?”
“Dạy dỗ lang quân?” Người nọ trợn tròn mắt, vội vã đưa tay lên bịt miệng.
“Con muốn làm gì? Trở về!”
Bùi tướng phẫn nộ quát một tiếng, Bùi Tuyên bị chặn ở lối ra.
*
Con diều xinh đẹp đã bay trơ trọi giữa không trung chừng nửa canh giờ.
Bạch Cáp đợi đến sốt ruột: “Cô nương, sao người còn chưa đến nữa?”
Không phải hắn bảo sẽ ra roi thúc ngựa đến sao? Chẳng lẽ hắn gạt người?
“Hắn sẽ đến.”
Thôi Đề chẳng thiết ăn tối, vẫn ngồi đợi trước thềm đá, đợi đến khi sao rải khắp trời, đến khi trăng cũng bị ép vào tầng mây.
Gió giục mây vần, một luồng sấm bổ xuống. Mưa xuân gột rửa mặt đất, reo tí tách.
“Hôm nay trở trời nhanh thật!” Bạch Cáp che ô cho Thôi Đề, cùng đợi với nàng.
Họ cứ đợi mãi, đợi đến khuya, rồi về sáng, khi mưa đêm đã tạnh, và ánh sáng ló dạng chân trời.
Bạch Cáp giận đến sắp khóc, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra câu ‘đàn ông toàn là loại gạt người’. Nàng ấy an ủi chủ tử: “Chắc chắn hắn sẽ đến, có lẽ đã bị vướng chuyện gì chăng?”
Môi dưới của Thôi Đề hiện rõ dấu răng: “Diều bị ướt rồi, chúng ta làm một con mới.”
“Dạ!”
Hai người chủ, tớ hăng hái làm diều, ở một bên khác, tại Tôn gia.
Tôn tam lang biết bức họa bị Bùi Tuyên giật mất rồi, lại nghe nhị ca chứng thực nương tử tương lai của mình là một mỹ nhân, thì nôn nao đến mức ngủ không ngon, vừa thức dậy đã đòi Tôn phu nhân đến phủ Tây Ninh Bá cầu hôn.
Hắn ta là con út trong nhà, được cưng chiều nhất, để hắn ta không mè nheo nữa, Tôn phu nhân cũng biết nên nhanh chóng định xong hôn sự.
Tôn Trạch căn bản không xen được vào.
Đợi đến khi hắn ta suy xét cẩn thận, thấy chuyện không ổn, thì mẹ đã chuẩn bị lễ xong, dẫn bà mối ngồi xe ra cửa.
Ở tiểu viện, mặt trời treo thật cao.
Con diều vừa được làm xong bay vút lên cao, đón gió căng ra.
“Bạch Bạch, dây không bị đứt chứ?”
“Không ạ!” Bạch Cáp ngẩng đầu lên nhìn: “Còn đang bay trên trời ạ!”
Thôi Đề yên lòng.
Nàng không tin Bùi Tuyên không đến.
Nàng chỉ sợ… sợ chuyện kiếp này đã thay đổi, Bùi Tuyên đến sẽ đến chậm.
“Lang quân! Giày!”
Thư đồng cầm một đôi ủng, chạy phía sau la to.
Bùi Tuyên đạp yên ngựa, tuyệt trần phóng đi.