Chương 9: Đến đúng hẹn
Tây Kinh, phố Phù Dung, trời gần trưa nên người đi đường không quá nhiều. Một con ngựa trắng phi nước đại ngang qua, bụi đất bay mịt mù đằng sau.
“Ai vậy?”
“Hình như, hình như là vị Trạng nguyên trẻ tuổi nhất Đại Chiêu chúng ta?”
“Trạng nguyên? Con trai lớn Bùi gia?” Người nọ sợ hãi la lên: “Sắp đến giờ ăn rồi, Trạng nguyên đang làm gì vậy?”
“Phải rồi, các ngươi nghe nói chưa? Tôn gia đã đến cầu thân phủ Tây Ninh Bá!”
“Cầu thân? Tôn gia vừa ý ai?”
Người nọ đưa tay lên che mắt, mọi người hiểu ngay, lại khó hiểu hỏi: “Vì sao không phải Thôi tam tiểu thư?”
“Tôn tam lang còn trẻ, thanh danh không quá tốt, còn bị chột, tính háo sắc, e cũng chỉ người mù kia xứng đôi thôi!”
Người mù kia.
Mọi người nghị luận như vậy đấy.
Trời tháng Ba, vốn đang cảnh xuân đẹp đẽ, lại kỳ lạ mà nổi một trận gió, kéo theo mây đen dày đặc.
Trong phủ Tây Ninh Bá, nơi tiểu viện phía Nam hoang vắng, Thôi Đề cảm nhận được gió lạnh phớt qua mặt, những ngón tay siết chặt lại: “Bạch Bạch, trời sắp mưa nữa à?”
Bạch Cáp hoảng đến mức vò đầu bức tai: “Cái thời tiết quái quỷ này! Ban nãy mặt trời còn treo cao mà!”
Tâm trạng Thôi Đề chùng xuống.
Trời sắp mưa.
Sắp mưa nữa rồi.
Bị mưa thấm, diều của nàng không bay được nữa.
Bùi Tuyên vung roi quất ngựa, phi thẳng qua phố Phù Dung, gió thổi tung tóc dài bên tai nàng ấy, vạt áo vỗ phần phật.
Tây Kinh là đất dưới chân vua, con đường vừa dài vừa rộng, vốn là giữa trưa không bao nhiêu người, nay vì trời sắp mưa mà càng ít ỏi.
Ngựa chạy như điên.
Sau phố Phù Dung là phố Mẫu Đơn.
Có quả phụ nọ nhà ở phố Mẫu Đơn đi ra đóng cửa sổ, chợt một bóng trắng xẹt qua, người này không thấy được Bùi Tuyên trên lưng ngựa, nhưng bắt gặp một đôi tất trắng không được bọc giày.
Quái thật!
Giữa ban ngày ban mặt, ai lại không mang giày đã chạy ra ngoài?
Vó ngựa tung bay, Bùi Tuyên đến gần phủ Tây Ninh Bá lập tức nhìn khắp khu Nam, quả nhiên nhìn thấy một con diều bay trơ trọi giữa không trung.
Gió lớn nổi lên, diều bị thổi cho đảo Đông đảo Tây, Bùi Tuyên nổi hưng phấn, nhưng rồi rầu rĩ ngay, nảy sinh vội vã, cảm giác bức thiết này đã lên đến tột đỉnh khi nàng ấy nhìn thấy cỗ xe ngựa đang đỗ trước cửa phủ Tây Ninh Bá.
Mỗi cỗ xe của mỗi gia đình tại Tây Kinh sẽ được treo ký hiệu riêng, tránh để xảy ra va chạm. Một góc của cỗ xe kia được điểm xuyến chuông đồng, bên mạn chuông đồng còn cắm một lá cờ nhỏ viết chữ ‘Tôn’.
Bùi Tuyên loạng choạng xoay người xuống ngựa.
Tên sai vặt đánh ngáp, thấy nàng ấy phong trần mệt mỏi, tướng mạo khí phách, lại thấy nàng ấy đi chân trần, thì nảy sinh sự khinh thường: “Đây là phủ Tây Ninh Bá, ai không có phận sự thì đi chỗ khác!”
Hắn ta phất tay đuổi người, Bùi Tuyên cầm roi ngựa, bất chấp xông vào.
“Ơ, cái tên này? Đây là phủ Tây Ninh Bá, không phải chỗ cho ngươi giương oai!”
“Kim khoa Trạng nguyên thiên tử thân phong, ngươi dám cản? Tránh ra!”
Nàng ấy nghiêm mặt trách, khí thế ập đến. Tên sai vặt phận thấp, vị quan lớn nhất hắn ta từng gặp chính là Bá gia nhà hắn ta, nào chịu nổi sự oai phong lẫm liệt của con trai Tể tướng?
Nhân lúc hắn ta ngây người, Bùi Tuyên lập tức xông vào.
Cả đời nàng ấy chưa bao giờ làm việc ‘lấy mạnh hiếp yếu’, vậy mà nay đã phá lệ. Trước nay nàng ấy cũng chưa từng làm trái lời cha mẹ, nhưng tối qua nàng ấy đã làm.
Nơi đầu gối truyền đến từng cơn đau âm ỉ, Bùi Tuyên nhìn chết trân con diều bị mưa gió thổi ngã kia, cắn chặt răng, đẩy tên gia nhân Thôi gia đang ngăn trước người mình ra.
Mình đã làm nhiều chuyện như vậy, lại thề thốt đủ điều với cô nương, nếu còn đến trễ thì lấy đâu mặt mũi mà nói đến tình cảm nữa?
Roi ngựa quật xuống liên hồi, phát ra tiếng xé gió trong không trung.
Mây đen cuồn cuộn, mưa trút ầm ầm.
Ở sảnh chính, phu nhân Tây Ninh Bá cười toe toét, còn Tây Ninh Bá ngồi ở chủ vị căn bản không để ý, chỉ nhìn phu nhân và Tôn phu nhân bàn chuyện cưới gả cho hai tiểu bối.
Bà mai Tôn gia mời đến khua môi múa mép một hồi đã biến Tôn tam lang bị chột, háo sắc thành lang quân tốt, hiếm có trên đời.
Tây Ninh Bá nghe xong lời bà ta bắt đầu cảm thấy không thể tin hết vào lời đồn ngoài phố.
Ít ra thì ông ta thấy Tôn Tam lang nho nhã lễ độ, ngoại hình cũng tạm, tối thiểu thuận mắt hơn đứa con thứ bị què của Tiền gia nhiều!
Hai bên đều vừa ý hôn sự này, chỉ có phu nhân Tây Ninh Bá còn đang giả vờ giả tảng.
Tôn tam lang chẳng ưa cái miệng ba hoa của ‘nhạc mẫu’ tương lai, sốt ruột đến mức nháy mắt với mẹ lia lịa, lúc này Tôn phu nhân mới đề nghị thêm một phần sính lễ.
“Ta và Bá gia đã nhìn thấy thành ý của Tôn gia.” Phu nhân Tây Ninh Bá cười tươi.
“Vậy hôn sự này?”
“Ta và Bá gia đồng ý.”
“Ta không đồng ý!”
Lời như sấm dội đất bằng, Tôn phu nhân lẫn phu nhân Tây Ninh Bá đồng loạt nhìn về phía lang quân đang đứng bên ngoài cửa.
Bọn hạ nhân sợ hãi xin tha tội, hai mắt Tây Ninh Bá lại kinh ngạc, thấy người tới thì đứng bật dậy.
Bùi Tuyên cất roi ngựa, phủi vạt áo, sải bước đi vào.
Trang phục xanh thẫm, tóc đen tán loạn, vớ trắng dính bùn đạp trên đất, roi ngựa dắt lưng, vạt áo đón gió. Phu nhân Tây Ninh Bá quen ở nơi hậu viện, không nhận ra thân phận nàng ấy, nhưng Tây Ninh Bá há lại không biết sự tôn quý của nàng ấy?
Nếu nói trong mấy năm nay, con cháu thế gia Tây Kinh là ai rạng rỡ nhất, thì con trai Bùi gia xưng thứ hai, ai dám xưng hạng đầu?
Một lang quân xuất sắc như vậy lại xông tới đây với quần áo xộc xệch, Tây Ninh Bá ngăn lời trách móc của phu nhân lại, chào Bùi Tuyên trước: “Bộc phụ không rõ chuyện, mong Bùi lang quân chớ trách.”
Bùi lang quân?
Khuôn mặt sắc lẹm của phu nhân Tây Ninh Bá lập tức chuyển thành ôn hòa, lời đến miệng bị nuốt về.
Tôn phu nhân như bừng tỉnh, trong mắt thoáng nhiều thêm mấy phần kính nể.
Tôn Tam lang yêu người đẹp, yêu đến mức không phân nam nữ. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Tuyên, linh hồn bé nhỏ của hắn ta như sắp thoát ra khỏi cơ thể. Phong nhã nổi bật, khí độ chói mắt, thì ra đây chính là con trưởng Bùi gia!
Trăm nghe không bằng mắt thấy!
Bùi Tuyên lấy thân phận vãn bối cúi chào vợ chồng Tây Ninh Bá, nom đầy lễ độ. Dù không mang giày, nàng ấy vẫn là tài tuấn số một Tây Kinh.
Tây Ninh Bá đánh giá cao sự khiêm tốn của nàng ấy.
Huân quý Tây Kinh đầy những người ‘nịnh trên, phỉ dưới’, bản thân bị khinh thường nhiều năm nay lại có thể nhận một lễ của Trạng nguyên tiền đồ rộng mở, ông ta thấy rất vui: “Lang quân vừa nói không đồng ý, là không điều ý điều chi?”
“Ta không đồng ý để trưởng nữ Thôi gia làm vợ Tôn tam lang!”
Xuất phát từ trực giác phụ nữ, mí mắt phu nhân Tây Ninh Bá giật liên hồi.
Thấy ầm ĩ đã rơi tới đầu nhà mình, Tôn tam lang bĩu môi: “Bùi huynh nóng vội xông đến là để cướp dâu?”
Nữ tử có thể khiến Bùi Tuyên mất khống chế, phải là người đẹp nhường nào?
Hắn ta không muốn từ bỏ.
Hắn ta cưới người mù này chắc rồi!
Không ai hiểu con bằng mẹ, sao Tôn phu nhân không hiểu suy nghĩ con trai nhỏ được?
Sau khi lần lựa, chắc mẩm Tướng gia sẽ không đồng ý cho con trai lấy một người mù, lại nhìn Bùi Tuyên quần áo xộc xệch, ra ngoài còn chưa kịp mang giày, bà ta cười bảo: “Trạng nguyên công là người có học thức, sỉ tử đều biết minh lễ, chắc phải hiểu đạo lý trước sau nhỉ?”
“Trước đó ta và vợ chồng Tây Ninh Bá đã ước định xong, Tôn gia ta có bà mai, lại được thuận ý, chẳng hay Bùi lang quân có gì?”
“Ta có một con diều!”
Ánh mắt nàng ấy sáng quắc, hệt như bản thân đang nói chân lý mà thần linh mới nói ra được.
Diều?
Không ai ở đây hiểu thế nào.
Tây Ninh Bá hối hận vì đã đồng ý quá sớm. Nếu biết trước vị này có ý, đừng nói là diều, hắn có cầm cỏ đến ông ta cũng vui vẻ gả con sang!
Phu nhân Tây Ninh Bá tiếc đứt ruột, lòng còn đắng hơn ăn Hoàng liên.
Tôn tam lang đắc ý: “Bùi huynh, quân tử không đoạt đồ tốt của người khác. Hôm trước huynh lấy tranh vẽ vị hôn thê ta, ta còn chưa tính sổ với huynh đấy!”
“Ngươi muốn tính sổ với ai? Chi bằng ngươi nói lão phu nghe thử?”
Giọng nói hùng hồn, mạnh mẽ đâm xuyên qua màn mưa, dội đến.
Tây Ninh Bá trợn mắt sợ hãi, miệng mồm lắp bắp: “Bùi, Bùi tướng?”
Tể tướng một nước quá bộ đến phủ Tây Ninh Bá, vợ chồng Tây Ninh Bá khom người bái lễ.
Thấy con trai nhỏ còn ngốc nghếch đứng nghệch ra đó, Tôn phu nhân tóm lấy ống quần hắn ta. Đợi đến khi hắn ta kịp nhận ra lời của Tướng gia là nói với mình, Tôn Tam lang đổ mồ hôi đầm đìa, phủ phục xuống, mặt trắng bệch như giấy.
Lúc còn trẻ, Bùi Tướng gia hiện đã qua tứ tuần cũng là nhi lang nức tiếng Tây Kinh. Nay nhi lang đã trung niên, quan uy hiển hách, khí thế thăm thẳm, vừa xuất hiện đã phát ra oai vệ Thái Sơn khiến người ta khó mà chịu nổi.
Bùi Tuyên thấy ông ấy đích thân đến thì không được tự nhiên mà gọi ‘cha’, sau đó được ném lại một cái nhìn bất mãn từ Bùi tướng.
Thư đồng đang cầm một đôi ủng vội vã đi từ sau Tướng gia ra, hầu lang quân mang giày.
Lại có thị tỳ khác tiến lên chỉnh lại mái tóc và đại ngọc xiêu vẹo cho Bùi Tuyên.
Bùi Như Phong phất tay áo, ngồi thẳng vào chủ vị, sầm mặt nhìn hai đầu người: “Nói về cha mẹ đồng thuận và bà mai, con ta cũng có!”
Bùi Tuyên ngẩng phắt lên, ngạc nhiên gọi ‘cha?’, lại khiến Tướng gia đương triều vừa giận vừa buồn cười.
Bà mai ‘duyên dáng’ xách váy đi vào.
Đây là lần đầu bà ấy thấy có người đi cầu thân mà bắt đàn gái quỳ tuân đấy!
Người Tướng phủ chẳng nói chẳng rằng đã tóm bà ấy đến, với ‘kinh nghiệm’ tác hợp nhiều năm, sao bà ấy không nhìn ra Bùi lang quân đã động chân tình được?
Bùi lang quân động chân tình, Tướng gia chỉ có mỗi hắn, ai quan tâm người kia mù hay điếc, con trai vừa ý mới là điều quan trọng nhất!
“Xin hỏi Tướng gia…” Phu nhân Tây Ninh Bá cố nén sợ hãi: “Ta và Bá gia có hai con gái, không biết Tướng gia muốn…”
Bùi tướng lười đáp, chỉ nhìn ‘thằng con trai’ đã ném hết mặt mũi mình đi. Bùi Tuyên ôn hòa nói: “Cầu hôn trưởng nữ Bá gia, chính là vị ở Nam viện.”
Nàng ấy đã cố ý chỉ ra là ‘người ở Nam viện’. Tây Ninh Bá trước đó hoàn toàn không để ý lập tức nóng mặt.
Một nhà có hảo nữ, vạn nhà náo tranh dâu!
Một người mù cũng có thể hấp dẫn con trai Bùi gia danh chấn Tây Kinh, phu nhân Tây Ninh Bá thầm cảm thán Thôi Đề gặp may lớn, càng cảm thán ‘thời’ của phủ Tây Ninh Bá đến rồi!
Kết thân với Bùi gia, dù phải quỳ, họ cũng đã đứng cao hơn rất nhiều kẻ khác ngoài kia.
Người Tôn phu nhân run như cầy sấy, bà ta thấy sững sờ, sao Tể tướng đại nhân lại đồng ý cho con trai trưởng lấy một người mù?
Bà ta càng khó hiểu hơn khi một nam tử gần như hoàn mỹ giống Bùi lang quân lại có tình cảm với một người mù.
Người khác xem nàng như nỗi sỉ nhục, hắn lại nâng niu nàng như bảo bối. Người khác chỉ mong cách thật xa, còn hắn dù có đội mưa phi ngựa cũng phải đến!
Có Tướng gia tọa trấn, hôn sự rõ đã thuận lợi.
“Được rồi, các ngươi đứng lên đi, có thấy quỳ khó coi lắm không?”
Tể tướng đã lên tiếng, lúc này vợ chồng Tây Ninh Bá mới đủ can đảm, nén cơn hớn hở trong lòng, sợ hãi đứng dậy, để lại Tôn phu nhân và con trai quỳ đó.
Trí nhớ Bùi Như Phong tốt, còn để bụng tên nhóc muốn ‘tính sổ’ với con gái của mình, đột nhiên lên tiếng: “Tôn tam lang, là ngươi…”
Ông ấy còn chưa dứt lời, một mùi nước tiểu đã lan tràn.
Tôn tam lang bị dọa đến tè ra.
Mùi khai hun đến phát ngất, Bùi tướng không muốn để ý nữa, lấy khăn che mũi: “Thật là sỉ nhục, còn chưa đưa xuống?”
Tôn phu nhân kêu khóc ôm con, Tôn tam lang đã thành con tôm chân mềm.
Cảnh tượng đầy ầm ĩ.
Bùi tướng xếp bớt việc để đến, không thể ở lại nghị hôn tỉ mỉ, bèn quyết định hôn kỳ trước, rồi vội vã dẫn ‘đứa con bất hiếu’ về nhà.
“Đừng nhìn nữa, có bấy nhiêu con cũng không đợi nổi à?”
Ông ấy sa sầm mặt, thật sự hết cách với Bùi Tuyên: “Về nhà trước đã, mẹ con đã mời đại phu đến xem chân cho con rồi. Đã sắp làm quan còn càn quấy thế! Không bao lâu nữa, người khắp Tây Kinh sẽ biết Bùi lang quân y phục xộc xệch đến cướp tân nương!”
Bùi Tuyên liếc con diều lung lay sắp ngã trên không trung một lần cuối, hạ màn xe: “Cha, sau này con phải hiếu kính với cha và mẹ nhiều hơn rồi!”
Bùi Như Phong thở dài. Ông ấy vỗ cái cơ thể không đủ cường tráng của Bùi Tuyên, suốt hành trình vẫn luôn im lặng.
*
Cuối cùng, con diều lưỡng lự thật lâu cũng không chịu nổi gió thổi mưa tạt, rơi xuống.
Trong lòng Bạch Cáp toàn sự phẫn nộ với Bùi lang quân. Hắn thấy trêu đùa cô nương nhà mình vui đến vậy sao? Vì sao hắn phải đùa cợt với một cô gái mù ngốc nghếch chờ đợi mình? Cô nương nhà mình còn chưa đủ đáng thương à?
Mắt nàng ấy đỏ lên vì giận, viền mắt ứa lệ. Nàng ấy quay người lấy tay áo lau đi, kiềm mình để không khiến Thôi Đề nghe được tiếng khóc.
“Bạch Bạch, diều vẫn còn chứ?”
“Còn, còn ạ!”
Bạch Cáp không chịu nổi việc nhìn thấy con diều rơi thảm hại giữa đống bùn, la to lên: “Cô nương, con diều chúng ta làm lần này tốt quá, nó vẫn còn bay tít trên cao!”
Nàng ấy là người như thế nào, giọng điệu đi cùng tâm trạng sẽ ra sao, Thôi Đề biết rõ mồn một.
Nên nàng đoán diều lại hỏng rồi.
“Cô nương?”
Mãi không thấy nàng lên tiếng, Bạch Cáp chột dạ siết phần chỉ viền ống tay áo bị sứt ra.
“Ngươi đừng có lừa ta, không sao hết, diều hư rồi chúng ta làm một con nữa.”
Từ hôm qua, Bạch Cáp đã cùng đợi với nàng, đợi đến lúc hoàng hôn, trăng treo lên trời, rồi trời động, mưa tầm tã, nên nàng ấy thật sự không đợi nổi nữa: “Cô nương, nhỡ đâu hắn gạt người, chúng ta vẫn phải làm diều ạ?”
Gì mà nhìn thấy diều sẽ phi ngựa đến? Dù hắn có ra khỏi thành, đã lâu thế rồi cũng nên xuất hiện mới phải!
Thôi Đề lắc đầu: “Hắn sẽ đến. Diều, vẫn phải làm!”
Bạch Cáp nóng nảy vò đầu, hồi lâu sau, nàng ấy để nguyên cái đầu rối, đi chuẩn bị công cụ làm diều.
Khung diều miễn cưỡng làm xong thì ngón trỏ lẫn ngón giữa của Thôi Đề đều đã chi chít vết thương.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Cáp hận Bùi Tuyên đến nghiến răng nghiến lợi. Tốt nhất là hắn nên tới, nếu không nàng ấy có nằm mơ cũng mắng chết hắn!
“Bạch Bạch.”
Thôi Đề im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Hắn sẽ đến, ngươi đừng lén mắng hắn.”
“…”
Bạch Cáp giận đến mức suýt đẩy dao trúc vào tay. Nàng ấy hít sâu một hơi, thầm trách: Cô nương đang phát rồ rồi!
“Được được, hắn sẽ đến, cô nương đã nói thì nhất định hắn sẽ!” Nàng ấy rặn ra một khuôn mặt tươi cười, chỉ mong Bùi Tuyên tuyệt đối nên giữ lời.
Đột nhiên, Nam viện hẻo lánh, vắng lặng từ đâu nhảy ra rất nhiều người, cứ như nấm mọc sau mưa, phần lớn đều đến để chúc mừng. Bạch Cáp bị bao vây đến bực bội, tên ngốc Bùi Tuyên kia bảo đến không đến, cô nương nhà mình còn phát rồ rồi, có gì đáng mừng vui đâu?
“Đại hỉ, đại hỉ đó!”
Người nọ lướt qua Bạch Cáp: “Ta đi nói với cô nương!”
Sau cơn mưa, trời trong vắt. Không có Bạch Cáp ở cạnh, Thôi Đề thử tự thả diều, rất trúc trắc.
“Ôi trời đất ơi! Cô nương, người đang làm gì vậy? Phải cẩn thật vào!”
Bà tử chạy vội từ Bắc viện sang la lên đầy khoa trương, dọa Thôi Đề đến mức suýt là sẩy chân. Bạch Cáp đau cả đầu, cảm thấy đám người này đang cố tình đến để quấy rối, lại chạy đến đỡ chủ tử.
“Sau này người là Trạng nguyên phu nhân rồi, nếu người thích chơi diều cứ bảo Bùi lang quân thả chung, không phải rất tốt sao?”
Bạch Cáp nghe mấy chữ ‘Bùi lang quân’ đã định bốc lửa, nhưng đầu óc Thôi Đề lại rất tỉnh táo. Nàng run giọng hỏi: “Trạng nguyên phu nhân?”
“Đúng ạ! Con trai trưởng Bùi gia đội mưa đến phủ, quên mang cả giày, cầm roi ngựa xông vào sảnh, nói thẳng lời cầu hôn trước mặt Bá gia và phu nhân, sau đó Tướng gia cũng đến. Hôn kỳ đã được quyết định sẽ diễn ra vào mồng Năm tháng Năm!”
“Người đó, ở cái tiểu viện này mà lại thành chủ tử tôn quý nhất phủ rồi!”
Bà ta tươi cười nịnh nọt: “Nay nô xin chúc mừng cô nương đại hỉ!”
Ainz Sama
Kịp rồi 😆😆😆
Vy Huynh
Đến rồiii