Chương 141
Cố Thập Chu và Ứng Thịnh quyết định đến Cục Tư Pháp Phong Thủy để báo cáo tình hình. Biến mất hơn nửa năm, cơ quan chắc chắn cần một lời giải thích từ họ.
Sau khi trở về nhà, cả hai nghỉ ngơi một đêm. Sáng hôm sau, họ lái xe đến cục.
Cố Thủy Diêu, sau khi đến Đế Thành, đã lập tức ẩn mình. Nàng không định đến Cục Tư Pháp Phong Thủy. Với năng lực của nàng, không ai có thể quản được. Cố Thập Chu cũng không nói gì thêm.
Trước đây, Cố Thủy Diêu nhượng bộ, nên việc chế ngự nàng không phải là vấn đề. Nhưng giờ thì khác. Nếu muốn đưa Cố Thủy Diêu trở lại, Cố Thập Chu sẽ phải tốn rất nhiều công sức. Thay vì vậy, nàng quyết định đến cục trước, nắm bắt tình hình.
Khuất Thụy Hải gặp Cố Thập Chu trong văn phòng và trò chuyện rất lâu. Cố Thập Chu không giấu giếm điều gì, kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra trong suốt hơn nửa năm qua, không bỏ sót chi tiết nào.
“Thì ra là như vậy. Vậy các cô có biết kẻ đứng sau là ai không?” Khuất Thụy Hải trầm ngâm rất lâu trước khi hỏi.
“Chúng tôi đã có manh mối, nhưng chưa thể xác nhận.” Cố Thập Chu trả lời thẳng thắn.
“Chỉ cần hai cô không sao là tốt rồi. Vấn đề với cấp trên, tôi sẽ xử lý giúp. Dù gì chuyện này cũng không phải lỗi của các cô. Nói đúng hơn, đây chẳng khác nào bị giam cầm suốt nửa năm. May mắn là các cô vẫn an toàn.” Khuất Thụy Hải thở dài, cảm thấy những gì Cố Thập Chu và Ứng Thịnh trải qua thật quá sức tưởng tượng.
Những ký ức bị cấy ghép kia là thật. Giữ được sự tỉnh táo trong hoàn cảnh đó không hề dễ dàng. Điều này khiến Khuất Thụy Hải thêm phần ngưỡng mộ Cố Thập Chu.
Ông lớn tuổi hơn Cố Thập Chu rất nhiều. Để thừa nhận rằng một hậu bối xuất sắc hơn mình không phải là điều dễ dàng.
Sau khi Khuất Thụy Hải rời đi, Cố Thập Chu và Ứng Thịnh ngồi lại trong văn phòng một lúc lâu. Cố Thập Chu xem qua đống hồ sơ tích tụ suốt nửa năm, trong khi Ứng Thịnh tựa đầu vào bàn, chợp mắt.
Bắt đầu từ đâu?
Làm thế nào để lên kế hoạch và bố trí, dụ kẻ đó ra?
Sự tồn tại của hắn là một mối đe dọa lớn, không chỉ với Ứng Thịnh mà còn với chính Cố Thập Chu.
Đối phương hoàn toàn không quan tâm đến mạng người, lại lẩn trốn trong bóng tối. Việc đối phó với hắn không hề đơn giản.
Cố Thập Chu vừa xem tài liệu, vừa để tâm trí dần trôi xa.
Mãi đến khi Ứng Thịnh đặt tay lên tay nàng, nhẹ nhàng nắm lấy, Cố Thập Chu mới bừng tỉnh.
“Chị có định suy nghĩ về việc quay lại nhà họ Ứng không?” Không chờ Ứng Thịnh mở lời, Cố Thập Chu đã lên tiếng trước.
“Ừ, đúng là nên suy nghĩ.” Khuôn mặt Ứng Thịnh không lộ vẻ bất ngờ, dường như cô đã sớm biết Cố Thập Chu sẽ hỏi như vậy.
Cô không thích bị động, càng không thích cảm giác bị người khác tính kế. Cô nhất định phải giành lại thế chủ động.
“Chị sẽ dẫn em theo chứ?” Cố Thập Chu lại hỏi.
Ứng Thịnh nghe câu hỏi này, khóe môi lập tức nở nụ cười.
“Em muốn chị đưa em theo sao?” Ứng Thịnh đặt lại câu hỏi, ánh mắt đầy ý chờ đợi câu trả lời từ Cố Thập Chu.
Cố Thập Chu không đáp lời ngay. Nàng hiểu, việc Ứng Thịnh muốn quay về Ứng gia đã là chuyện đầy rắc rối, huống chi việc mang theo nàng – người từng bị đổ lỗi cho cái chết của trưởng tử nhánh thứ hai Ứng gia.
Nhưng điều nàng không muốn nhất là để Ứng Thịnh một mình đối mặt với nơi đó. Ứng gia chẳng khác nào một hang sói, mỗi người đều là một tay chơi không dễ đối phó.
Cố Thập Chu liếc nhìn Ứng Thịnh, cảm thấy cô đang hỏi một câu mà đã biết sẵn đáp án. Nếu có thể, tất nhiên nàng muốn đi cùng. Nếu không định đưa nàng theo, thì hỏi làm gì?
Nàng lo ngại rằng việc nàng đi theo sẽ khiến Ứng Thịnh thêm phiền phức.
“Từ ánh mắt em, chị đã biết câu trả lời rồi. Em muốn.” Ứng Thịnh thấy nàng không nói gì, liền tự mình kết luận.
Ứng Thịnh kéo tay Cố Thập Chu, các ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau, như muốn xua đi mọi lo âu:
“Đúng lúc, chị còn chưa từng chính thức giới thiệu em với họ. Đây là một cơ hội tốt. Dù sao, chị vẫn mang dòng máu của Ứng gia, là con cháu chính thống. Việc lấy vợ tất nhiên phải thông báo với họ một tiếng.”
Cố Thập Chu liếc nhìn cô, trong lòng đã đoán được ý đồ của Ứng Thịnh.
Đế Thành, tại biệt thự cổ của Ứng gia.
Ứng lão gia nay đã bạc trắng mái đầu. Ông cũng chẳng buồn nhuộm đen, vẻ già nua rõ rệt hơn bao giờ hết.
Khi hay tin Ứng Thịnh muốn quay về, cơn giận của ông bùng phát dữ dội. Trong cơn tức tối, ông đập vỡ không ít món đồ cổ quý giá trong phòng. Đám người hầu chỉ biết cúi đầu im lặng, không ai dám lên tiếng.
Nhưng một lời nhắc nhở từ quản gia đã khiến Ứng lão gia dần bình tĩnh lại.
Từ khi Ứng Thịnh rời đi, công việc kinh doanh của Ứng gia do Ứng Diễm và Ứng Luật đảm nhiệm. Bề ngoài, công ty vẫn hoạt động ổn định, nhưng thực tế, Ứng Luật đã lén lút gian lận trong sổ sách.
Hai người này nghĩ rằng mình có thể che mắt ông. Nhưng dù đã lui về, Ứng lão gia vẫn duy trì những tai mắt trung thành trong công ty. Tất cả hành động của họ đều không thoát khỏi mắt ông.
Ứng Diễm tài năng hơn Ứng Luật, nhưng cả hai đều bất an khi biết tin Ứng Thịnh quay lại. Trong lòng, họ luôn dè chừng và lo sợ cô.
Những tổn thất của công ty gần đây đều có liên quan đến Ứng Thịnh. Chính cô là người đứng sau gây rối, tạo áp lực lên tập đoàn Ứng trong bóng tối.
Việc quay về của Ứng Thịnh không chỉ đơn thuần là trở lại mà còn là cơ hội để cô chứng minh năng lực của mình.
Cô muốn Ứng lão gia nhận ra rằng, với khả năng của mình, việc xây dựng một đế chế ngang hàng với tập đoàn Ứng chỉ là vấn đề thời gian.
Ứng lão gia, người đã trải qua bao sóng gió, có lẽ vẫn còn oán hận Ứng Thịnh vì cái chết của trưởng tử nhánh thứ hai. Nhưng suy cho cùng, lỗi lầm không nằm ở cô.
Tất cả đều bắt nguồn từ việc cô từng kết hôn với một người phụ nữ độc ác.
Chỉ cần cô dứt khoát cắt đứt mối liên hệ với người đó, Ứng lão gia hoàn toàn có thể gạt bỏ mọi oán hận và đón nhận cô trở lại.
Ứng Thịnh chính là người thừa kế mà Ứng lão gia coi trọng nhất. Cô thông minh, có thủ đoạn, vượt xa so với những đứa cháu khác trong nhà.
Thay vì để Ứng Thịnh ở bên ngoài gây khó dễ cho Ứng gia, chi bằng đưa cô trở về. Chỉ cần Ứng Thịnh quay về và tập trung vào việc phát triển Ứng thị, Ứng lão gia sẵn sàng nhượng bộ.
Thái độ lạnh nhạt của Ứng lão gia đối với Ứng Diễm và Ứng Luật khiến cả hai ngửi thấy mùi nguy hiểm. Họ biết rằng nếu Ứng Thịnh trở về, tất cả những gì họ đang nắm giữ sẽ phải nhường lại, và họ sẽ không còn chỗ đứng trong tập đoàn.
“Ứng Thịnh này, đúng là dai như ma quỷ. Cô ta hại chết cha tôi, giờ lại còn dám ngang nhiên quay về?” Ứng Diễm gắt gỏng, cô đã sớm cùng Ứng Luật đạt thỏa thuận, coi như liên minh đối phó với Ứng Thịnh.
Hay tin Ứng Thịnh muốn trở lại, Ứng Diễm lập tức tìm đến Ứng Luật, hai người gặp nhau tại một câu lạc bộ thuộc quyền sở hữu của Ứng Diễm để bàn bạc.
“Cô ta về làm gì chứ?” Ứng Luật hỏi với vẻ hờ hững, không lộ ra chút căng thẳng nào.
“Khi rời đi, cô ta và ông nội đã cãi nhau rất gay gắt. Điều khiến hai người không thể hòa giải chính là cái chết của cha tôi.” Nghĩ đến cái chết thê thảm của cha mình, Ứng Diễm lại thấy lòng đau nhói.
“Dù sao đi nữa, không phải chính tay cô ta giết. Chỉ cần cắt đứt liên hệ với Cố Thập Chu, ông nội sẽ không trách cô ta nữa.” Ứng Luật đi thẳng vào vấn đề then chốt.
“Nhưng cô ta không cắt đứt, mà còn muốn dẫn theo người phụ nữ đó về Ứng gia.” Giọng Ứng Diễm đầy kinh ngạc và phẫn nộ. Cô không thể tin nổi Ứng Thịnh lại ngang nhiên đến mức này.
“Ông nội không thể nào đồng ý chuyện đó.” Ứng Luật hiểu rõ tính khí của Ứng lão gia. Dù tuổi già khiến ông dễ dàng bỏ qua nhiều chuyện, nhưng giới hạn vẫn tồn tại. Nếu Ứng Thịnh cứ tiếp tục ép buộc như vậy, ông sẽ không dễ dàng tha thứ. Nếu giữa họ xảy ra xung đột, đó sẽ là cơ hội tốt cho hai chị em họ.
Trong đầu Ứng Diễm lóe lên một ý tưởng. Cô nhận ra rằng Ứng Thịnh rất để tâm đến Cố Thập Chu, trong khi Cố Thập Chu lại là người mà Ứng lão gia không thể chấp nhận. Chỉ cần gây chia rẽ giữa hai người họ, Ứng Thịnh sẽ do dự khi quay về Ứng gia. Một khi cô ta trở thành mối đe dọa thực sự, Ứng lão gia sẽ không còn bảo vệ cô ta nữa.
Khi hai người đang trò chuyện, có tiếng gõ cửa. Một người bước vào, trao cho mỗi người một tấm thiệp mời.
Thiệp được làm bằng giấy dát vàng, đường viền sơn bóng tinh xảo.
“Cô ta và Cố Thập Chu tổ chức đám cưới?” Ứng Diễm mở thiệp mời, đọc xong nội dung liền sửng sốt.
Không chỉ tổ chức đám cưới, mà còn mời cả họ hàng Ứng gia. Hiển nhiên, các thành viên khác trong gia tộc cũng nhận được thiệp.
Hành động của Ứng Thịnh chẳng khác nào thách thức Ứng lão gia một cách công khai.
Dù đã bị trục xuất khỏi Ứng gia, Ứng Thịnh vẫn mang danh hiệu cháu gái trưởng, điều này không bao giờ thay đổi được, vì đó là máu mủ.
“Thiệp mời đã phát ra, không giống như trò đùa.”
“Cô ta rốt cuộc đang nghĩ gì? Cô ta vẫn còn hứng thú với Ứng thị sao? Rõ ràng cô ta có thể tự mình lập nghiệp, và chưa chắc đã không đạt đến tầm cỡ của Ứng thị.” Nói đến đây, Ứng Diễm mới nhận ra mình vô thức đánh giá rất cao Ứng Thịnh.
Gương mặt Ứng Diễm thoáng chốc đỏ bừng, rồi lại trắng nhợt, lộ rõ vẻ lúng túng.
Kể từ lúc nào trong lòng, Ứng Diễm lại nảy sinh một cảm giác nể phục với Ứng Thịnh?
“Nguyên nhân cụ thể cần phải tìm hiểu thêm, nhưng đừng lơ là để cô ta lợi dụng. Cũng đừng tự hạ thấp bản thân mình. Trước khi Ứng Thịnh xuất hiện, em luôn là người xuất sắc nhất trong Ứng gia, bây giờ cũng vậy. Hãy lấy lại sự tự tin và đừng sợ cô ta.”
Ứng Luật vỗ nhẹ vai Ứng Diễm, giọng nói đầy khích lệ.
“Em hiểu rồi.” Ứng Diễm gật đầu, cúi nhẹ đầu xuống, nét mặt hiện rõ sự suy tư khó đoán.
Kỳ Thấm nghe tin sư phụ mình sắp kết hôn thì vui mừng không xiết. Cô vội vàng trốn học, định chạy đi tìm Cố Thập Chu. Nhưng vừa ra khỏi cổng trường chưa được bao xa, cô đã bị Thịnh Kiều Kiều túm cổ tay, cứng rắn kéo về lại trường học.
“Em vội cái gì, có phải em kết hôn đâu.” Thịnh Kiều Kiều liếc mắt nhìn Kỳ Thấm, giọng đầy vẻ bực dọc.
“Em chỉ muốn gặp sư phụ, xem có việc gì em giúp được không. Em đã xin nghỉ học rồi, đảm bảo hôm cưới sẽ có mặt. Còn chị thì sao? Chắc chắn chị cũng sẽ đi chứ? Chúng ta sẽ mặc gì đây?” Kỳ Thấm chớp chớp mắt, như vừa nhớ ra một điều gì đó, cô hứng khởi nói thêm, “Còn chưa biết sư phụ sẽ chọn ai làm phù dâu. Hay là để em với chị làm phù dâu đi?”
“Học hành cho đàng hoàng.” Thịnh Kiều Kiều chẳng muốn đôi co thêm, cô đẩy nhẹ vai Kỳ Thấm, ý bảo cô vào lớp ngay, đừng lề mề.
“Còn tâm trạng nào mà học nữa, đó là sư phụ em mà.” Kỳ Thấm thì thầm lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức Thịnh Kiều Kiều không nghe được.
Khi Kỳ Thấm vừa định quay bước vào lớp, Thịnh Kiều Kiều bất ngờ gọi cô lại.
Kỳ Thấm ngạc nhiên quay đầu, thấy Thịnh Kiều Kiều lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp bánh nhỏ được đóng gói cẩn thận.
“Nè, ăn đi.” Thịnh Kiều Kiều nhét hộp bánh vào tay Kỳ Thấm rồi bước đi, đôi giày cao gót gõ nhịp đều trên nền đất.
Kỳ Thấm cúi xuống nhìn chiếc hộp trong tay, rồi mỉm cười, ngoan ngoãn quay lại lớp học.