Chương 71
“Ai là cô tiên nhỏ đã quên đăng ký chương này vậy nhỉ?”
Cố Thập Chu nhẹ nhàng nghịch miếng băng trắng trên lòng bàn tay, ánh mắt vô tình liếc đến tấm cờ đỏ đầu tiên treo trên tường công ty. Tâm trạng nàng hôm nay đặc biệt tốt.
Nhưng chưa được bao lâu, nàng lại nhận được một bó hoa tươi. Trên tấm thiệp tinh xảo đi kèm, chỉ có một dòng chữ ngắn gọn, không hề ghi tên người gửi: “Gửi con mèo của tôi.”
Cố Thập Chu ôm bó hoa bằng một tay, nhìn dòng chữ trên thiệp, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Sau khi xác nhận với nhân viên giao hoa địa chỉ và tên người nhận, tất cả thông tin đều cho thấy bó hoa đúng là gửi cho nàng, khiến nàng càng thêm nghi hoặc.
Công ty nàng làm gì có con mèo nào? Hơn nữa, từ “của tôi” rõ ràng ám chỉ con mèo đã có chủ, tại sao lại liên quan đến nàng?
Đây là lần đầu tiên trong đời Cố Thập Chu nhận được hoa, nên nàng đặc biệt lên mạng tra cách bảo quản. Sau đó, nàng lấy kéo, cẩn thận cắt chéo phần cuối mỗi cành hoa một đoạn, rồi tìm một chiếc bình để tạm thời cắm hoa vào.
Lúc này, có tiếng gõ hai lần trên cửa kính. Cố Thập Chu ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đó là một chàng thanh niên mặc áo mã quái thêu hoa kiểu Trung Quốc màu xanh xám. Anh ta có ngoại hình thanh tú, dáng người cao ráo, thoạt nhìn tưởng là khách hàng đến tìm công ty nàng. Nhưng không ngờ, vừa bước vào cửa, anh ta đã cung kính cúi người chín mươi độ trước mặt nàng.
“Chào sếp, tôi là Phàn Mậu, từ giờ sẽ là nhân viên của công ty. Có việc gì cứ giao cho tôi làm.”
Cố Thập Chu nhíu mày, đánh giá anh ta vài giây, rồi nghi hoặc nói: “Nhưng tôi chưa từng gặp cậu, cũng chưa từng tuyển nhân viên. Cậu có nhầm chỗ không vậy?”
“Công ty Tư vấn Phong thủy của Thầy Tạ, chủ là Cố Thập Chu, không sai, chính là đây.” Phàn Mậu liếc nhìn tấm bảng hiệu gỗ đỏ treo trên tường, khẳng định chắc chắn.
Cố Thập Chu đặt kéo xuống, gương mặt vẫn đầy vẻ hoang mang.
Dường như Phàn Mậu đã đoán trước được phản ứng này, anh ta lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc. Không lâu sau, đầu dây bên kia bắt máy. Phàn Mậu nhanh chóng bật loa ngoài và đưa điện thoại đến trước mặt Cố Thập Chu.
“Cố tiểu thư.” Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Ứng Thịnh truyền đến từ đầu dây bên kia.
Nghe thấy giọng của Ứng Thịnh, tim Cố Thập Chu đột nhiên khẽ rung lên.
“Phàn Mậu là con cháu nhà họ hàng xa của tôi. Bên tôi không có vị trí nào phù hợp cho cậu ta, nên tôi giới thiệu qua chỗ em. Nếu em thấy không phù hợp, cứ đuổi thẳng đi.”
Nghe đến ba từ “đuổi thẳng đi,” khuôn mặt Phàn Mậu ngay lập tức xị xuống thành vẻ khổ sở. Anh ta nhanh chóng nhập vai, nháy mắt cầu cứu Cố Thập Chu như đang van xin nàng hãy nương tay.
Cố Thập Chu nhanh chóng bắt được trọng điểm trong lời nói của Ứng Thịnh: “Họ hàng xa” – chàng thanh niên này chính là cháu họ của Ứng Thịnh.
Sau một chút trầm ngâm, nàng dịu dàng nói: “Tôi thấy cậu ấy rất phù hợp. Hiện tại công ty chỉ có mình tôi, công việc nhiều đến không xuể. Tôi cũng đang định tuyển thêm người.”
“Ừ, lương của cậu ta tôi sẽ trả trước một năm. Cố tiểu thư, tôi còn việc cần làm, không làm phiền em nữa.”
Ứng Thịnh nói xong liền cúp máy. Phàn Mậu mỉm cười thu điện thoại lại, sau đó chủ động vào phòng chứa đồ tìm chổi, khăn lau và cây phất trần, bắt đầu quét dọn công ty.
Dù biết Phàn Mậu là cháu họ của Ứng Thịnh, Cố Thập Chu vẫn cảm thấy không tiện để cậu làm việc khi chưa trả lương. Vì vậy, nàng vội chạy đến, định giật lấy cây chổi từ tay cậu.
“Những việc này không cần cậu làm đâu. Ở góc gần cửa sổ có một chỗ làm việc, bàn ghế đã sạch sẽ rồi. Cậu ngồi đó đi, chiều nay tôi sẽ tìm người lắp máy tính cho cậu. Nếu cần gì thêm, cứ nói với tôi.” Giọng nàng nhẹ nhàng, ngọt ngào, khiến người nghe thấy dễ chịu.
Phàn Mậu, cao hơn Cố Thập Chu một cái đầu, khéo léo né được động tác của nàng, cười nói: “Chị là sếp, chị không cần làm gì cả. Cứ giao hết cho tôi.”
Cậu thầm nghĩ, nếu để Ứng Thịnh biết cậu tới đây mà chỉ ngồi không thì chắc chắn sẽ bị “xử đẹp.” Nghĩ vậy, Phàn Mậu lén liếc nhìn Cố Thập Chu. Cô trông trẻ trung đến mức có vẻ còn nhỏ hơn cậu hai tuổi, khiến cậu âm thầm cảm thán: “Biểu dì mình đúng là gan lớn thật, dám ‘ăn cỏ non’! Thật là… không biết xấu hổ!”
Thấy Phàn Mậu làm việc rất nhiệt tình, Cố Thập Chu không ngăn cản nữa. Nàng tự mình ra ngoài để mua một bộ máy tính văn phòng cho cậu.
Vài giờ sau, Cố Thập Chu quay lại với một bộ máy tính cùng nhân viên kỹ thuật để lắp đặt. Khi Phàn Mậu nhìn thấy bộ máy tính gọi là “máy tính văn phòng” này, cậu sững người, mắt tròn xoe. Tay cậu vô thức đưa lên ngực, như thể trái tim muốn nhảy ra ngoài.
Đây mà là máy tính văn phòng ư? Chẳng khác nào máy chơi game cao cấp nhất!
Phàn Mậu run run bước tới, khẽ chạm vào vỏ máy, không tin nổi vào mắt mình. Bộ thiết bị này ít nhất cũng phải hơn 200 triệu đồng – vượt xa cả một năm lương mà biểu dì của cậu trả trước.
“Chị chắc chắn đây là máy tính văn phòng của tôi chứ?” Phàn Mậu nuốt nước bọt, giọng không giấu nổi sự nghi hoặc.
“Ừ. Dùng trong văn phòng, nhưng nếu cậu muốn mang về nhà thì cũng được, tùy cậu quyết định.” Cố Thập Chu bình thản đáp.
Phàn Mậu vốn nghĩ rằng công việc ở đây sẽ là một thử thách khó khăn, thậm chí trước khi tới đã chuẩn bị tinh thần chịu khổ. Nhưng không ngờ, nơi này lại như thiên đường. Một nhân viên nhỏ như cậu mà được Cố Thập Chu đối xử hào phóng thế này, thì đối với biểu dì của cậu chắc chắn còn tốt hơn nhiều.
Chẳng trách biểu dì mình, một “cây sắt” lạnh lùng như vậy, lại có thể “nở hoa” khi gặp được Cố Thập Chu!
Bộ thiết bị chơi game này là do Cố Thập Chu đặc biệt tìm hiểu, nghe nói những chàng trai trẻ bây giờ đều thích loại này. Nghe vậy, nàng không chút do dự đặt mua cả bộ để tặng cho Phàn Mậu.
Phàn Mậu ghi chú Ứng Thịnh là “dì họ.” Đã là cháu họ của Ứng Thịnh, Cố Thập Chu quyết không bạc đãi cậu.
Khi Cố Thập Chu vừa ngồi xuống, Phàn Mậu đã ân cần mang đến một cốc trà, gương mặt nở nụ cười lấy lòng.
“Có một bà chủ tốt như thế này, dù làm cả đời tôi cũng cam lòng!”
“Cảm ơn.” Cố Thập Chu mỉm cười nhìn Phàn Mậu.
Sắp đến giờ tan làm, một luồng gió lạnh thổi qua tầng chín của tòa văn phòng.
Ứng Diễm xuất hiện với vẻ mặt không vui. Cô thậm chí không thèm gõ cửa, bước thẳng vào công ty của Cố Thập Chu, đứng trước mặt nàng, giọng nói đầy vẻ trách móc:
“Cô không đến tiệc đính hôn của tôi thì thôi, nhưng lại nhắn một câu rằng ‘Tôi đang ở nghĩa trang’? Ngày đính hôn của tôi mà cô phải làm vậy sao?”
Phàn Mậu nhận ra người phụ nữ này là Ứng Diễm, đối thủ không đội trời chung của biểu dì cậu. Thấy không khí căng thẳng, cậu cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình nhưng vẫn lặng lẽ lắng nghe để hiểu rõ mối quan hệ giữa bà chủ và Ứng Diễm.
Cố Thập Chu ngước mắt, nhìn thẳng vào Ứng Diễm – người đang đến đây để chất vấn nàng. Sau vài giây im lặng, nàng lạnh lùng đáp: “Tại sao tôi nhất định phải đến tiệc đính hôn của cô? Với lại, tôi đã làm gì mà gọi là ‘làm vậy’ chứ?”
Ứng Diễm liếc nhìn Phàn Mậu một cái, không trả lời câu hỏi của Cố Thập Chu mà nói với cậu: “Tôi có chuyện riêng cần nói với cô chủ của cậu. Làm phiền cậu ra ngoài một chút.”
Phàn Mậu liếc nhìn hai vệ sĩ cao lớn đứng ngoài cửa, rồi ngoan ngoãn rời đi.
Khi Phàn Mậu rời khỏi, Ứng Diễm thở dài một hơi, quay sang nhìn Cố Thập Chu. Trong mắt cô lộ vẻ uất ức như bị lạnh nhạt.
“Tôi biết chuyện đính hôn khiến cô không vui. Cô muốn giận tôi, cứ trút hết ra, nhưng đừng lạnh nhạt như vậy được không?”
Ứng Diễm không thực sự thích Cố Thập Chu, nhưng cũng không ghét nàng. Trong mắt cô, Cố Thập Chu là một quân cờ cực kỳ quan trọng. Không chỉ vì nàng đã kết hôn với Ứng Thịnh, mà còn vì nàng là con gái nhà họ Cố – một con bài chiến lược quan trọng để đối phó với cha mẹ nàng.
Tập đoàn Cố Thị có sự phát triển mạnh mẽ ở thị trường quốc tế. Trước đây, Cố Thập Chu từng giúp Ứng Diễm thu thập thông tin từ nhà họ Cố. Nhưng giờ đây, không những nàng ngừng hỗ trợ mà ngay cả một lời chào hỏi thông thường cũng trở nên hiếm hoi. Ngược lại, nàng còn đứng về phía Ứng Thịnh để chống lại cô. Điều này khiến Ứng Diễm tin rằng Cố Thập Chu thật sự cảm thấy khó chịu về chuyện đính hôn này.
“Chu Chu.” Ứng Diễm dịu dàng gọi, giọng nói trở nên mềm mỏng hơn. Cô biết Cố Thập Chu là người không chịu nổi sự cứng rắn, thích nghe những lời ngọt ngào.
“Cô biết chuyện đính hôn này tôi cũng không thoải mái chút nào.” Ứng Diễm nói, trong mắt đầy vẻ buồn bã.
“Lần này tôi nhất định có thể lật đổ được Ứng Thịnh. Chỉ cần chứng minh được năng lực trước mặt ông nội, lấy lại dự án thuộc về mình, tôi sẽ không còn bận rộn như bây giờ nữa. Cô chịu khó nhẫn nhịn thêm một thời gian. Khi tôi ngồi vững ở vị trí người thừa kế, mọi thứ cô muốn, tôi đều có thể cho cô.”
“Chu Chu, lúc này là thời điểm quan trọng nhất. Tôi cần cô giúp đỡ, đừng giận dỗi nữa được không?”
Ứng gia nổi tiếng với gen di truyền xuất sắc. Con cháu đời sau của Ứng lão gia gần như đều là những người có ngoại hình xuất chúng, không ai là “quả méo mó.”
Để đến gặp Cố Thập Chu hôm nay, Ứng Diễm đã đặc biệt trau chuốt ngoại hình. Cố Thập Chu từng khen rằng đôi mắt của cô là đôi mắt đẹp nhất nàng từng thấy, như chứa đựng cả một đại dương xanh thẳm và huyền bí. Vì thế, trước khi ra ngoài, Ứng Diễm đã tốn không ít công sức để trang điểm mắt, làm nổi bật nét sâu thẳm và bí ẩn của mình.
Đôi mắt xanh thẳm bẩm sinh của Ứng Diễm đã đủ độc đáo, nhất là khi cả cha mẹ cô đều là người châu Á. Ngoại hình vốn đã nổi bật, nay lại càng khiến người khác phải chú ý.
Cố Thập Chu ban đầu cũng bị cuốn hút bởi điểm đặc biệt này, thậm chí từng mê mẩn Ứng Diễm, khó mà dứt ra được.
“Cô muốn tôi làm gì?” Cố Thập Chu im lặng một lúc, ánh mắt sâu thẳm, khó đoán được nàng đang nghĩ gì.
“Đưa giấy chứng nhận kết hôn của cô và Ứng Thịnh cho tôi.” Ứng Diễm thấy Cố Thập Chu dường như đã nới lỏng, giọng nói càng thêm dịu dàng, như đang dỗ dành nàng.
“Tại sao lại cần giấy chứng nhận kết hôn?” Cố Thập Chu hỏi.
“Tôi có việc cần đến, cô chỉ cần đưa cho tôi là được.” Ứng Diễm bước đến bên cạnh Cố Thập Chu, vươn tay muốn ôm nàng vào lòng, tiếp tục nói lời dụ dỗ: “Không phải trước đây cô luôn muốn thử chơi dù lượn sao? Địa điểm tôi đã chọn xong, chỉ còn chờ một lời của cô.”
Cố Thập Chu khẽ tránh khỏi cánh tay của Ứng Diễm, cúi mắt che giấu cảm xúc. Ai muốn đi chơi với người như cô ta chứ?
“Để tôi suy nghĩ thêm đã.”
“Tôi chờ cô trả lời. Nghĩ xong thì nhắn tin cho tôi.”
Dù bị Cố Thập Chu từ chối, Ứng Diễm vẫn đứng gần nàng, giọng hạ thấp, như thể thì thầm đầy mờ ám: “Chỉ cần cô tìm tôi, bất kể lúc nào, tôi cũng sẵn lòng…”
Không biết có phải do quá lâu không liên lạc với Cố Thập Chu hay không, nhưng Ứng Diễm cảm thấy nàng bây giờ dường như không giống như trước. Trước đây, Cố Thập Chu luôn bộc trực, vô tư, thậm chí có phần ngây ngô và thiếu tâm cơ, mọi suy nghĩ của nàng Ứng Diễm đều dễ dàng nhìn thấu. Nhưng hiện tại, nàng trở nên khó đoán và lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Hiện tại, mọi chuyện đã khác. Không phải Cố Thập Chu có sự thay đổi gì quá lớn, mà chỉ là nàng ít nói hơn, không còn nhiệt tình như trước đối với Ứng Diễm, thậm chí đôi lúc nàng còn cố ý hoặc vô tình né tránh tiếp xúc với cô.
Ứng Diễm nghĩ rằng nguyên nhân là vì cô đã đính hôn với Viên Đường Nguyệt. Việc cô đính hôn với một người phụ nữ khác, trong mắt Cố Thập Chu, chẳng khác nào một sự tổn thương. Nàng phản kháng, nàng xa lánh, nàng không muốn có sự tiếp xúc cơ thể. Nhưng những điều này, Ứng Diễm không quá bận tâm. Cô tin rằng mình có thể dỗ dành để Cố Thập Chu quay lại như trước.
“Vẫn theo quy tắc cũ.” Tạ Khứ Dung lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng không thiếu phần uy nghiêm của bậc trưởng bối.
“Được, con sẽ ra vườn hái ít rau. Bữa tối sẽ sớm được chuẩn bị.” Cố Thập Chu đáp lời, khuôn mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, không mang theo cảm xúc đặc biệt nào.