Mạnh Thanh Vân vừa mới từ nước ngoài trở về mới được có mấy ngày, nàng đã nhận được điện thoại của người bạn cùng phòng thời đại học, nói rằng bọn họ dự định tổ chức họp lớp trong tháng này, thứ nhất, năm nay là kỷ niệm 10 năm ngày họ tốt nghiệp, thứ hai là năm nay là để chào hỏi Mạnh Thanh Vân đã lâu không trở về.
Với tính cách của Mạnh Thanh Vân, vốn dĩ nàng muốn trực tiếp từ chối. Năm đó Mạnh Thanh Vân một lòng một dạ muốn ra nước ngoài, thời gian còn lại mỗi ngày sau giờ học đều dùng để làm bài kiểm tra tiếng Anh và hồ sơ xin du học, nàng cũng không tham gia nhiều hoạt động với các bạn cùng lớp, cũng coi như không mấy quen thuộc với những người từng là bạn học này. Bây giờ, nếu tình cờ gặp nhau trên phố, liệu có nhận ra nhau hay không vẫn còn là một câu hỏi, làm sao còn nhắc tới chuyện họp lớp?
Nhưng Tào Lâm vẫn kiên trì bám lấy Mạnh Thanh Vân, nói rằng hiện tại mọi người đều đã thành gia lập nghiệp, có nhiều người đã lâu không gặp, lần này có cơ hội như vậy, ai quan tâm lý do là gì? Nói chung là sự kiện hiếm có, nhất định phải đến, nếu bỏ lỡ thì lần sau muốn gặp lại không biết tới khi nào.
Mạnh Thanh Vân âm thầm thở dài, không phải nàng không biết Tào Lâm là người có tính cách như thế nào. Mặc dù rất dịu dàng nhưng cũng rất cứng rắn và bướng bỉnh, một Kim Ngưu điển hình. Hơn nữa, Tào Lâm cũng xem như là người nàng quen thuộc nhất ở trong lớp, mấy năm qua ở nước ngoài hai người vẫn luôn duy trì mối quan hệ không mặn không nhạt này, không lẽ chút mặt mũi cũng không thể không cho người ta đi, thật sự rất khó từ chối, vì thế nàng đành phải đồng ý.
Mặc dù lời hứa chỉ là lời hứa, trong lòng Mạnh Thanh Vân lại lo lắng, không biết lần này mình có gặp được người đó hay không. Nàng xấu hổ lên tiếng hỏi Tào Lâm, mặc dù cảm thấy Tào Lâm thực sự biết chuyện nhưng dù sao nàng cũng chưa bao giờ nói rõ, lúc này vẫn không có cách nào nói ra được. Thôi kệ người ta đi, người đó cũng quanh năm ở nước ngoài, có lẽ không đến mức trùng hợp như vậy.
Ngày họp lớp, Mạnh Thanh Vân không muốn làm mọi người kinh ngạc, chỉ trang điểm nhẹ nhàng đơn giản, thay một chiếc váy dây màu sâm panh đơn giản, nàng xem dự báo thời tiết, thấy trời có chút lạnh. Thế là nàng khoác thêm một chiếc áo khoác da bên ngoài, đi một đôi giày trắng nhanh chóng ra khỏi nhà.
Khi nàng bắt taxi đến địa điểm đã chỉ định, ở đó đã có nhiều người tới. Trong đại sảnh nhất thời không có ai nhận ra Mạnh Thanh Vân nhưng Tào Lâm đột nhiên từ đâu đi tới, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
“Thanh Vân, cậu tới rồi!” Tào Lâm nói, nắm lấy tay Mạnh Thanh Vân, “Wow! Trông cậu càng xinh đẹp hơn trước!”
“Đâu có, chỉ là chúng ta đã lâu không gặp mà thôi. Lâm Lâm, cậu vẫn giống như trước, không thay đổi chút nào.” Mạnh Thanh Vân cũng mỉm cười chào hỏi cô ấy, dù sao nhìn thấy một người bạn cũ mà đã lâu rồi mình không gặp vẫn khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Trong khi hai người vừa nói chuyện, Tào Lâm đưa Mạnh Thanh Vân đi gặp những bạn học cũ khác. Mọi người nói chuyện với nhau, đơn giản chỉ là những cậu như “cậu vẫn còn trẻ”, “cậu quyến rũ hơn trước”…. Mạnh Thanh Vân không có vấn đề gì khi tham gia vào cuộc trò chuyện lịch sự đạo đức giả này, nếu đã ở đây, tại sao không hoàn thành cho tốt vai diễn này? Một bên tỏ ra lịch sự nhưng trong lòng nàng vẫn bất an, tuy rằng hiện giờ nàng vẫn chưa nhìn thấy người kia.
Thà hỏi Tào Lâm còn hơn là lúc nào cũng lo lắng. Mạnh Thanh Vân nghĩ như vậy, tìm ra sơ hở, kéo Tào Lâm sang một bên, hỏi: “Lâm Lâm, cái kia…”
Nàng còn chưa kịp thốt ra hai chữ đó từ đôi môi đang cắn chặt thì đã nghe thấy một bạn nữ cùng lớp cách đó không xa lớn tiếng gọi: “Tiểu Chấp… ở đây!”
Tim Mạnh Thanh Vân đập thình thịch, nàng hơi nghiêng người sang một bên, khóe mắt nhìn về phía cửa. Người đó có dáng người cao gầy, mái tóc màu nâu xoăn dài buông xõa trên vai, mặc một chiếc áo len rộng thùng thình và quần jean ống bó, khoe ra đôi chân dài.
Đó không phải Lý Chấp thì là ai?
Mạnh Thanh Vân nhìn Lý Chấp đi vào, ôm lấy nữ bạn cùng lớp vừa mới gọi mình, sau đó quay người bắt tay mấy bạn nam đang vây quanh mình. Các nam sinh dường như cũng rất hưng phấn, một số người trong số họ cầm sâm panh trực tiếp đi tới, bất kể tiệc chiêu đãi đã bắt đầu hay chưa. Lý Chấp cũng không trốn tránh, trực tiếp lấy một chiếc ly từ trong tay cậu nam sinh này, hào phóng cùng đối phương cụng ly.
Mạnh Thanh Vân rũ mí mắt xuống, không nhịn được nở một nụ cười tự giễu, quả nhiên người đó vẫn được chào đón giống như trước.
Tào Lâm đều nhìn thấy hết những cử động nhỏ của nàng, âm thầm nắm chặt ngón tay. Mặc dù không có ai đề cập trực tiếp đến chuyện của Mạnh Thanh Vân và Lý Chấp nhưng cũng không thể không tìm hiểu ra được, dù sao khi đó ba người họ đều ở cùng một ký túc xá. Cô ấy biết Lý Chấp sẽ tới nhưng lại không biết phải nói thế nào với Mạnh Thanh Vân. Một mặt, cô ấy không muốn làm Mạnh Thanh Vân khó xử, mặt khác, cô ấy không muốn bỏ lỡ cơ hội được gặp Mạnh Thanh Vân. Mười năm sau khi tốt nghiệp, Mạnh Thanh Vân ra nước ngoài mười năm. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ về nước nhưng chưa từng có cơ hội gặp mặt nhau.
Tào Lâm dịu dàng như nước nhưng chỉ có cô ấy mới biết mình có thể ích kỷ đến mức nào.
“Lâm Lâm.” Lúc này là Mạnh Thanh Vân lên tiếng, “Cậu muốn uống gì không? Tôi đi lấy cho cậu.”
“Ừm… Được…”
Mạnh Thanh Vân không đợi đối phương nói xong đã lập tức xoay người lại. Trên quầy bar có rất nhiều đồ uống, Mạnh Thanh Vân nghĩ nghĩ, trực tiếp cầm lấy hai ly sâm panh. Vừa định quay người lại thì bị một bạn nam cùng lớp cũng đi lấy đồ uống chặn lại.
“Mạnh Thanh Vân…”
“… Giang Phong?”
Mạnh Thanh Vân quay đầu lại, nhìn thấy Giang Phong. Cô mơ hồ nhớ tới người này, ngoại hình bình thường không có gì nổi bật, điểm số không cao cũng không thấp. Nhưng sau ngần ấy năm, mọi thứ đã trở nên khác một chút. Mặc dù người trước mặt vẫn như cũ nhưng anh ta lại khoác trên mình một bộ vest thẳng thớm, khiến người này trông có sức sống hơn. Có lẽ anh ta đã là một doanh nhân thành đạt, Mạnh Thanh Vân nghĩ vậy, sau đó mỉm cười với đối phương. Tuy chỉ là một nụ cười lịch sự nhưng vẫn làm cho Giang Phong run lên.
Trên thực tế, Giang Phong vừa bước vào đã nhìn thấy Mạnh Thanh Vân. Không, nói như vậy không thích hợp, nên nói Giang Phong tới chỉ là để nhìn thấy Mạnh Thanh Vân mà thôi. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào lối vào để không bỏ lỡ nàng. Chỉ là anh ta muốn đến nói chuyện với cô gái này, bây giờ bản thân đã có sự nghiệp, anh ta muốn thử một chút.
Giang Phong đã bị Mạnh Thanh Vân mê hoặc từ năm thứ hai, lúc đó trong đám nam sinh không có gì bí mật nhưng anh ta sinh ra ở một vùng nông thôn, khó tránh khỏi cảm thấy thua kém trước mặt Mạnh Thanh Vân đến từ thành phố lớn. Cho nên đừng nói là tỏ tình, mấy năm nay cũng không nói ra mấy lời. Lúc đó Mạnh Thanh Vân vẫn một lòng tập trung vào việc học, mọi tâm tư đều dồn hết cho Lý Chấp nên không hề hay biết.
Lúc này, Giang Phong nghe được Mạnh Thanh Vân gọi tên mình, trên mặt không khỏi có chút đỏ bừng. Tốt xấu gì anh ta hiện giờ cũng coi như một “doanh nhân thành đạt”, anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại và trò chuyện với Mạnh Thanh Vân về tình hình hiện tại của mình. Ngoại trừ liên lạc với Tào Lâm, cơ bản Mạnh Thanh Vân không liên lạc với các bạn học khác, cũng không sử dụng nhiều phần mềm xã hội, nhiều năm qua đều là lỗ đen thông tin. Giang Phong sợ là “Bạn cùng lớp không quen biết”, vội hỏi sẽ trở nên thô lỗ, đành phải nói vòng vo, không ngờ Mạnh Thanh Vân lại không hề nóng nảy chút nào, không những nói chuyện của mình mấy năm qua, đồng thời còn hỏi thăm Giang Phong về tình hình hiện tại của anh ta những năm gần đây.
Khi nữ thần trong lòng hỏi anh ta về tình huống hiện tại, Giang Phong tự nhiên cảm thấy có chút tự hào, anh ta nói không ngừng một chút nào về quá trình kinh doanh năm đó của mình, cách hắn vượt qua trở ngại và đi đến giữa hàng triệu người, cũng như công ty ra sao. Nó đang phát triển rất mạnh, đã huy động được nhiều vòng tài trợ và sắp được phát hành công khai lần đầu.
“Này, Giang Phong, cậu sắp giàu rồi phải không?”
Đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên bị một giọng nói đùa cợt cắt ngang, người nọ nhướng mày cười với Giang Phong, một tay đặt một chiếc ly rỗng lên quầy bar, cùng với động tác này, cánh tay của cô ấy nhẹ nhàng đặt lên trên vai của Mạnh Thanh Vân tại quán bar. Mạnh Thanh Vân khẽ cau mày nhưng vì phép lịch sự nàng không hất tay đối phương ra.
“Cậu lại nói đùa.” Giang Phong cười nói: “Cậu về từ khi nào vậy? Sao không nói trước cho bọn tôi biết một tiếng?”
“Ừm, Giang tổng là người bận rộn, nếu tôi làm chậm trễ việc công ty cậu lên sàn chứng khoán thì thế nào?” Lý Chấp trêu chọc.
“Nói chuyện này không đủ thú vị!”
“Ha ha ha!”
……
Mạnh Thanh Vân nghe Lý Chấp trêu chọc Giang Phong, trong lòng có chút mất cân bằng. Không giống như mình, Lý Chấp luôn có mối quan hệ tốt với các bạn cùng lớp. Ngoài ra, bạn trai của Lý Chấp khi đó là sinh viên năm cuối của lớp trước, cũng giống như các cô, bọn họ cũng ở cùng trong một khu ký túc, Lý Chấp ngày nào cũng đến gặp bạn trai, thường xuyên qua lại khiến nam sinh bên đó quen mặt, giao tình của cô với mọi người không tồi.
Nghĩ đến những chuyện đã qua, cảm giác không thoải mái trong lòng Mạnh Thanh Vân càng ngày càng rõ ràng. Nàng bình tĩnh quay người lại, bàn tay đang nhẹ nhàng đặt trên vai nàng của Lý Chấp lại bị hất ra. Mạnh Thanh Vân vốn tưởng rằng điều này sẽ cho Lý Chấp một tín hiệu nhưng không ngờ tay đối phương lại trượt xuống ôm lấy eo nàng. Khác với sự tiếp xúc tưởng chừng như không tồn tại vừa rồi, lần này cô lại thực sự công khai sờ soạng.
Vòng eo của Mạnh Thanh Vân vốn đã nhạy cảm, Lý Chấp biết rất rõ điều này. Vào lúc này, khi ngón tay của Lý Chấp chạm vào thứ gì đó, cô dùng sức cọ một chút, khiến cơ thể nàng suýt chút nữa mềm nhũn. Phản ứng bản năng này trong nháy mắt khiến sắc mặt Mạnh Thanh Vân tối sầm lại, nàng gượng cười nói với Giang Phong: “Hai người nói chuyện tiếp đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Nói xong nàng không quan tâm tới người bên cạnh, trực tiếp rời đi.
Trong phòng vệ sinh, trước tiên Mạnh Thanh Vân rửa tay, sau đó vốc một ít nước lạnh lên áp vào má để hạ nhiệt. Tất cả mọi người cũng không còn trẻ, không còn ngây ngô như trước nữa, Mạnh Thanh Vân biết mình vẫn còn có một nỗi ám ảnh với Lý Chấp. Nàng lắc đầu nhìn mình trong gương, nhiều năm như vậy, tại sao nàng không bao giờ có thể quên được người đã làm mình tổn thương thảm hại như vậy?
Quên cô ấy đi.
Dù không thể quên nhưng bản thân vẫn phải giả vờ như không quan tâm.
Ánh mắt phải sắc bén, biểu cảm phải lạnh lùng…
Mạnh Thanh Vân ở trong gương điều chỉnh vẻ mặt, cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra. Người tới rõ ràng là Lý Chấp.
“Thanh Vân…”
“Làm sao vậy?” Mạnh Thanh Vân vừa điều chỉnh biểu tình trên khuôn mặt, lạnh lùng nhìn qua.
“Tôi chỉ muốn nói với cậu…”
“Tôi và cậu không có chuyện gì để nói.”
Mạnh Thanh Vân không khách khí ngắt lời cô, đi về phía cửa, vừa đi ngang qua, cổ tay nàng đã bị nắm lấy. Lý Chấp nắm chặt tới mức, cổ tay trắng nõn của Mạnh Thanh Vân lập tức ửng đỏ.
“Buông ra.”
“Thanh Vân, cậu nghe tôi nói, xin lỗi.”
Mạnh Thanh Vân không muốn nói chuyện với cô, chỉ nói: “Tôi nói lại lần nữa, buông ra.”
Nhìn vẻ mặt âm trầm lạnh như băng của Mạnh Thanh Vân, Lý Chấp biết nàng đã tức giận, lúc này có nói thêm cũng vô ích. Cô thầm khó chịu với hành động tán tỉnh vừa rồi của mình đối với Mạnh Thanh Vân, lẽ ra cô phải biết cô ấy không thích điều này! Nhưng lúc đó cô không nhịn được, có lẽ đã nhiều năm không gặp Mạnh Thanh Vân, dung mạo của người này cũng không thay đổi bao nhiêu, ngay cả mùi hương cô ngửi được sau khi đến gần cũng giống y như trước. Điều khác biệt có lẽ Mạnh Thanh Vân hấp dẫn hơn trước, mạnh mẽ đến mức khiến cô không tự chủ được muốn tới gần. Mạnh Thanh Vân từng nói cô là ma túy nhưng ma túy thật sự có lẽ chính là nàng, Mạnh Thanh Vân, nếu không, làm sao cô có thể mê mẩn cô gái này như vậy, vừa nhìn thấy đã không kiềm chế được chính mình?
Trong đầu cô đang suy nghĩ lung tung nhưng cô vẫn buông tay Mạnh Thanh Vân ra, nhìn cô gái mở cửa đi ra ngoài không chút do dự, sống lưng thẳng tắp. Cánh cửa sau lưng Mạnh Thanh Vân đóng lại, Lý Chấp yếu ớt dựa vào bồn rửa tay, đứng một lúc rồi mới lấy lại bình tĩnh. Sự việc đã đến nước này, sau này cô chỉ có thể tùy theo tình hình mà hành động. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, lần này cô cũng muốn Mạnh Thanh Vân biết được tấm lòng của mình.
“Thanh Vân.” Tào Lâm lại tìm thấy Mạnh Thanh Vân lần nữa, cô ấy vừa nhìn thấy nàng và Lý Chấp ở cùng nhau nhưng cô ấy lại bị một số bạn nữ giữ lại nói chuyện, bây giờ cô ấy tìm thấy cơ hội thoát thân. Cô ấy âm thầm đánh giá Mạnh Thanh Vân, phát hiện vẻ mặt của nàng vẫn như thường, mới tiếp tục nói: “Chúng ta đi ăn chút gì đi.”
“Ừm, được.”
Chỉ có bản thân Mạnh Thanh Vân mới biết vừa rồi bản thân đã phải kiềm chế như thế nào mới không rơi nước mắt.