Mạnh Thanh Vân tạm biệt các bạn cùng lớp, một mình đứng ở dưới lầu của tòa nhà. Mặc dù sự rời đi của nàng quá đột ngột, cũng quá mức rõ ràng, vài bạn học cũng nhìn nàng bằng ánh mắt dò hỏi nhưng đều bị Mạnh Thanh Vân phớt lờ. Cũng may không ai nói gì nữa. Điểm mấu chốt trong phép xã giao của người lớn là nhìn thấu mọi việc mà không nói ra.
Nhưng trên thực tế, Mạnh Thanh Vân không quan tâm bọn họ sẽ nói gì. Dù sao thì họ cũng chỉ là những người bạn cùng lớp xa lạ mà thôi. Huống chi Mạnh Thanh Vân nàng là một người không nhà, không phòng, không lo lắng, cho dù có những lời đồn đại không đúng, nàng cũng không có gì phải sợ hãi.
Không nhà, không phòng, không lo lắng. Mạnh Thanh Vân suýt chút nữa cười nhạo chính suy nghĩ của mình.
Vào một đêm cuối hạ đầu thu, thời tiết đã không còn nóng bức nữa nhưng Mạnh Thanh Vân vẫn cảm thấy trong người nóng bức khó chịu, tựa như còn sót lại hơi ấm từ tay Lý Chấp trên eo mình. Nàng lắc đầu để xua tan ảo giác chết tiệt đó ra khỏi đầu, cũng thừa nhận bản thân có chút say. Hôm nay nàng uống rất nhiều rượu, đặc biệt là ly whisky cuối cùng, uống nhanh đến nỗi đầu óc choáng váng, dạ dày khó chịu.
Đi được vài bước, Mạnh Thanh Vân nhẹ nhàng dựa vào cửa kính trưng bày của một trung tâm mua sắm gần đó, một lúc sau, nàng cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn một chút, đang định đứng dậy thì đột nhiên rơi vào một cái ôm quen thuộc.
“Thanh Vân, tôi đưa cậu về.”
Giọng nói dịu dàng của Lý Chấp cũng có chút khàn khàn, khi nói chuyện có mùi rượu, có thể cô đã bị phạt rượu rồi mới có thể rời khỏi đó.
Mạnh Thanh Vân không hề cảm kích, hừ một tiếng nói: “Cậu cứ như vậy chạy ra ngoài, không sợ người khác lại tung tin đồn nhảm à?”
Đương nhiên Lý Chấp nghe được sự mỉa mai trong lời nói của Mạnh Thanh Vân, cho dù vào thời điểm cô và Mạnh Thanh Vân vướng mắc nhất khi còn đi học, cô cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Mạnh Thanh Vân trước mặt người khác. Suy cho cùng thì đây là cách để giấu nó với mọi người, kể cả… đàn anh.
Lý Chấp biết mình đã làm tổn thương Mạnh Thanh Vân quá nhiều lần, vốn dĩ cô muốn nhân cơ hội này để xin lỗi Mạnh Thanh Vân, có lẽ… cô có thể theo đuổi Mạnh Thanh Vân thêm một lần nữa. Nhưng cô không ngờ hôm nay Mạnh Thanh Vân lại ra về bất ngờ như vậy, nụ hôn đầy khiêu khích vừa rồi hoàn toàn đã châm lên dục vọng trong cô, khiến cô chỉ muốn ôm chặt Mạnh Thanh Vân không bao giờ buông ra.
Người khác sẽ nói gì? Mặc kệ bọn họ muốn nói thế nào thì nói.
“Thanh Vân, cậu hãy nghe tôi nói, tôi…”
Mạnh Thanh Vân không để cô nói xong. Nàng biết Lý Chấp sẽ nói những gì: “Chúng ta chỉ có thể là bạn bè”, “Chúng ta dừng ở đây thôi”, “Tôi không thể làm điều này với anh ấy”… Nàng đã nghe điều đó quá nhiều lần. Lý Chấp không thể tàn nhẫn với học trưởng hay bạn trai của cô như vậy nhưng người này lại đối với nàng tàn nhẫn như vậy. Hết lần này đến lần khác, nàng không muốn tiếp tục nghe thêm một lần nữa.
Vì vậy Mạnh Thanh Vân dùng môi chặn miệng của Lý Chấp lại. Lý Chấp bị nụ hôn đột ngột này làm cho không kịp phòng bị nhưng cơ thể cô đã thành thật đáp lại. Cô vòng tay qua eo Mạnh Thanh Vân, vòng eo thon gọn như trong trí nhớ của cô. Lý Chấp dùng hết sức lực ôm chặt đối phương, vô tình áp người về phía Mạnh Thanh Vân, khiến eo đối phương ngả ra sau, không thể không ngẩng đầu lên tiếp tục nụ hôn này.
Mạnh Thanh Vân vòng tay lên cổ Lý Chấp, ngón tay luồn vào trong tóc cô, ngẫu nhiên nắm lấy. Thân thể nàng vốn dĩ đã mềm nhũn, bây giờ gần như mất đi toàn bộ sức lực, nàng chỉ có thể dựa vào cánh tay đang ôm chặt eo mình của Lý Chấp mới miễn cưỡng đứng vững. Cảm giác say muốn hoàn toàn chiếm hết toàn bộ Lý Chấp của bản thân, nàng không quan tâm mình đang ở trên đường phố trong nước, có thể bị người qua đường nhìn thấy, hay người mà môi lưỡi nàng đang quấn lấy nhau lúc này chính là người mà nàng đã thề trong vô số đêm ở nơi đất khách quê người, “không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.”.
Vài năm qua nàng đã sớm cắt đứt liên lạc với Lý Chấp. Không liên lạc cũng không hỏi thăm. Nàng cũng không biết có phải Lý Chấp đã kết hôn với cậu bạn trai năm đó hay chưa, hoặc cô đã đổi một người bạn trai mới, Lý Chấp chưa bao giờ thiếu. Nhưng lúc này nàng không quan tâm, cái gì mà bạn trai, cái gì mà đạo đức.
Đây là do Lý Chấp tự mình đưa tới cửa.
Mạnh Thanh Vân vừa hôn vừa cắn, ngược lại khiến Lý Chấp có chút không chống đỡ được. Trong trí nhớ của cô, Mạnh Thanh Vân hiếm khi hôn mình như thế này, nụ hôn của cô ấy trước giờ vẫn luôn dịu dàng và ngoan ngoãn. Mặc dù mỗi lần bị mình trêu chọc tới tức giận nhưng cũng chỉ nhìn cô bằng ánh mắt ầng ậc nước, giống như một con mèo nhỏ chọc cho người ta phải yêu thương.
Nhưng sau nhiều năm không gặp, không ngờ con mèo nhỏ đã biến thành mèo hoang.
Lý Chấp dùng hết chút tỉnh táo cuối cùng, thở hổn hển, đem con mèo hoang không chịu an phận nhốt vào trong lồng kính: “Thanh Vân… Tôi, tôi gọi xe…”
“Ừm…”
Theo Lý Chấp ngồi vào trong xe, Mạnh Thanh Vân càng say hơn. Nàng dựa vào người Lý Chấp giống như không xương, cọ mũi mình vào một bên cổ của Lý Chấp, hơi thở tràn ngập mùi hương quen thuộc, quấn lấy nàng, khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.
Lý Chấp nghe được tiếng rên rỉ không rõ từ trong cổ họng Mạnh Thanh Vân, cũng biết người này thật sự say rồi. Mạnh Thanh Vân uống rượu rất giỏi nhưng hiếm khi uống rượu trước mặt người khác, Lý Chấp may mắn mấy lần nhìn thấy nàng say rượu, một lần là khi họ tốt nghiệp đại học, một lần là khi cô sang Mỹ gặp và nói lời tạm biệt với nàng. Mạnh Thanh Vân khi say rượu sẽ trở nên cực kỳ bám người, hơn nữa cũng không còn là người lạnh lùng như trước, ngược lại còn là một người thích lẩm bẩm. Mạnh Thanh Vân đều không phải là người thích nói mấy lời ngon ngọt, bình thường có chút trầm nhưng khi ngâm nga lại cực kỳ quyến rũ, nàng luôn khiến Lý Chấp ngứa ngáy trong lòng, muốn xử tử người này ngay tại chỗ.
Lý Chấp ôm người trong lòng lại gần hơn một chút, hơi thở nóng hổi của đối phương phả vào tai cô, khiến cơ thể cô cảm thấy nóng lên. Cũng may quãng đường không quá xa, ban đêm không kẹt xe, một lúc sau đã đến nơi. Lần này Lý Chấp trở lại Trung Quốc vì cô được công ty mẹ ở Singapore cử về để giải quyết một số vấn đề ở chi nhánh Trung Quốc, đáng lẽ cô phải về một tuần trước nhưng sau khi nghe tin về Mạnh Thanh Vân, cô đã đặc biệt xin nghỉ phép hai tuần, ôm cây đợi thỏ.
Lý Chấp đưa Mạnh Thanh Vân say khướt về phòng, vốn định đặt người lên giường, lại bị đối phương thuận tay kéo lại, bản thân lại đang bị đè ở phía dưới.
Mạnh Thanh Vân đè cả người lên nhưng cũng không thực hiện hành động tiếp theo. Lý Chấp đợi mấy phút, thấy người phía trên vẫn bất động, hình như ngủ say rồi. Lý Chấp dở khóc dở cười, nằm xuống giường, vừa định đứng dậy, điện thoại di động trong túi rung lên.
Lý Chấp lấy điện thoại di động ra, là Tào Lâm. Cô nhìn Mạnh Thanh Vân đang vùi đầu trong gối bất động, trả lời điện thoại.
“Xin chào?”
“Xin chào, Lý Chấp? Cậu đã về chưa?” Tào Lâm hỏi, nghe giọng nói có phần khàn khàn của Lý Chấp. Điều cô ấy muốn hỏi là Mạnh Thanh Vân có đi cùng Lý Chấp hay không, lại không thể gọi trực tiếp cho Mạnh Thanh Vân, thay vào đó cô ấy đã gọi điện thoại cho Lý Chấp.
Mặc dù mọi người đều biết mối quan hệ của Mạnh Thanh Vân và Tào Lâm rất tốt, nhưng trong ba người họ, Lý Chấp và Tào Lâm có mối quan hệ tốt hơn, tất nhiên, điều này chỉ giới hạn ở tư cách “bạn bè”. Tào Lâm biết Mạnh Thanh Vân và Lý Chấp khác thường, nhờ Lý Chấp thường xuyên nói chuyện với Tào Lâm, “thảo luận về tình yêu”, chỉ là không nhắc đến tên Mạnh Thanh Vân mà thôi. Nhưng nếu điều đó xảy ra quá nhiều lần, có ai không để ý?
“Ồ, còn cậu thì sao? Cậu vẫn còn ở đó sao?” Lý Chấp hỏi.
“Không có, mọi người cũng tan cuộc rồi.”
Sau khi Lý Chấp rời đi, không lâu sau mọi người cũng rời khỏi buổi tiệc, chủ yếu xem một vở kịch như hôm nay đã quá đủ rồi. Nếu còn tiếp tục chơi nữa chỉ sợ càng có nhiều người không kiềm chế được. Suy cho cùng, mọi người chỉ ra ngoài để thư giãn chứ không phải để phóng túng. Một đám người đã có gia đình hoàn toàn không thể mạnh dạn như hai người họ.
Vì ở gần nên lúc này Tào Lâm cũng về nhà. Bên trong tối om, ba tiếng trước chồng cô ấy đã nhắn tin thông báo: “Hôm nay anh phải tăng ca, em chơi vui vẻ”, sau đó hoàn toàn mất liên lạc. Tào Lâm không bật đèn lên, ngồi trong bóng tối trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn ánh đèn của những ngôi nhà khác ngoài cửa sổ nhưng thứ hiện lên trong đầu cô ấy chính là đôi mắt quyến rũ của Mạnh Thanh Vân sau khi say rượu.
Vì vậy, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô ấy đã gọi điện thoại cho Lý Chấp. Hai người đang trò chuyện thoải mái, Tào Lâm chưa kịp nghĩ ra cách “đi thẳng vào vấn đề” thì Mạnh Thanh Vân đã mơ màng tỉnh dậy. Thấy Lý Chấp bỏ mình lại một bên, nói chuyện cùng với người khác, trong lòng nàng chợt cảm thấy bất mãn, người đó là ai? Bạn trai? Mèo con cảm giác sâu sắc đồ vật của mình đã bị người khác xâm chiếm, vì thế lập tức muốn đòi lại.
“Ưm, ưm… Ôm một cái…”
Mạnh Thanh Vân áp nửa người vào người Lý Chấp, thỉnh thoảng cọ chóp mũi vào tai Lý Chấp, giọng nói nũng nịu của nàng truyền thẳng vào tai Lý Chấp, như một dòng điện chạy qua tứ chi khiến cả người Lý Chấp run rẩy.
“Ưm… Chỉ được ôm thôi, không được gọi điện thoại…”
Mạnh Thanh Vân bắt đầu trở nên vô lý. Lúc này Lý Chấp sao còn có tâm trạng nói chuyện điện thoại nữa đây? Cô vội vàng nói với Tào Lâm: “Bây giờ tôi còn có chút việc, chúng ta nói chuyện sau nhé.” Cô ném điện thoại sang một bên, vòng tay ôm lấy con mèo nhỏ đang không ngừng gây rối bên cạnh.
Lý Chấp tưởng rằng mình đã tắt máy nhưng thật ra vì mải để ý tới người nào đó, điện thoại của cô vẫn chưa tắt máy hẳn. Vừa rồi Tào Lâm có nghe thấy giọng nói của Mạnh Thanh Vân nhưng hoàn toàn khác với Mạnh Thanh Vân mà cô ấy biết. Cô ấy từng nghe nói Mạnh Thanh Vân luôn là người bình tĩnh và nghiêm túc, ngay cả khi cười cũng giống như gió thoảng mây bay nhưng vừa rồi… Quả thật chỉ hai câu ngắn ngủi nhưng cực kỳ… lẳng lơ.
Tào Lâm biết bản thân nên tắt máy nhưng bản thân giống như bị quỷ ám, cô ấy không thể rời điện thoại ra khỏi tai. Nhiều âm thanh phát ra từ ống nghe hơn, bao gồm cả tiếng sột soạt của khăn trải giường, tiếng thở dốc, sau đó tiếng rên rỉ khe khẽ của Mạnh Thanh Vân đột nhiên dừng lại, thay vào đó là tiếng mút.
Tất nhiên Tào Lâm biết những âm thanh này có nghĩa là gì. Giống như cô ấy có thể nhìn thấy Lý Chấp áp sát vào người Mạnh Thanh Vân, cúi đầu hôn lên đôi môi khiến người ta mê mẩn, Tào Lâm vô thức liếm môi. Đôi môi đó nhất định cực kỳ mềm mại, khi đầu lưỡi lướt qua đôi môi đó sẽ có cảm giác như thế nào? Mềm mại, ấm áp và khiến người ta muốn tiến xa hơn.
Giọng nói của Lý Chấp lại vang lên trong ống nghe, cô thở hổn hển, “Thanh Vân… Sao bây giờ cậu lại như vậy, sẽ…”
“Ưm, ưm…” Giọng nói của Mạnh Thanh Vân đứt quãng vang lên, “Sẽ cái gì?”
“Quyến rũ mê người.”
Lý Chấp kéo dây áo váy của Mạnh Thanh Vân xuống, bên trong Mạnh Thanh Vân chỉ dùng miếng dán ngực, Lý Chấp kéo xuống như thế này, không khác gì khỏa thân. Lý Chấp không trực tiếp kéo miếng dán ngực xuống mà chỉ liếm mục dọc theo đó xuống phía dưới. Bộ ngực mềm mại bị Lý Chấp mút vào trong miệng, khiến Mạnh Thanh Vân khẽ kêu lên một tiếng. Mặc dù người ở đầu bên kia điện thoại không thể nghe rõ nhưng tiếng rên rỉ không ngừng của Mạnh Thanh Vân vẫn khiến người nghe có thể tưởng tượng ra khung cảnh bên đó, làm cho đối phương phải đỏ mặt tía tai.
“Thanh Vân… Thanh Vân…”
Lý Chấp thở hổn hển, vừa hôn lên xương quai xanh mà hôm nay cô đã mê mẩn nhìn một hồi lâu, đồng thời cô đưa tay vuốt ve khắp cơ thể Mạnh Thanh Vân, hài lòng cảm nhận được phản ứng của người bên dưới mình. Nhiều năm không gặp, Mạnh Thanh Vân càng ngày càng nhạy cảm hơn, Lý Chấp đưa tay vòng ra phía sau lưng Mạnh Thanh Vân, vuốt dọc sống lưng, thành công khiến cho Mạnh Thanh Vân run rẩy rên rỉ.
“Ưm, a!”
“Thanh Vân, cậu thật nhạy cảm.”
“Câm miệng…”
Lời này của Mạnh Thanh Vân hoàn toàn không hề có chút uy hiếp nào, thuần túy là tán tỉnh, Lý Chấp đương nhiên hiểu được ý tứ đằng sau nó, tiếp tục nói: “Thật sự, cậu nhìn xem…” Cô dựa vào trí nhớ của mình tìm một chỗ trên eo Mạnh Thanh Vân, dùng đầu ngón tay vẽ ra, Mạnh Thanh Vân lập tức vặn vẹo thắt lưng bò lên người cô.
“Cậu, đừng mà… A!”
Lý Chấp vòng hai tay ôm lấy eo Mạnh Thanh Vân, không dừng lại, dùng miệng cắn lấy mép một miếng dán ngực, kéo ra, nhanh chóng để lộ núm vú đã sớm cương cứng. Không cho Mạnh Thanh Vân có thời gian để phản ứng, Lý Chấp lập tức hôn lên, đầu lưỡi liên tục cọ qua núm vú của đối phương, sau đó mút mạnh…
“A a! Lý Chấp… Ôm tôi, ôm tôi…”
Thân thể Mạnh Thanh Vân trong lòng cô run rẩy kịch liệt, Lý Chấp biết, khi đạt đến cao trào, Mạnh Thanh Vân thích được mình ôm nhất, càng chặt càng tốt nhưng cô không ngờ Mạnh Thanh Vân lại lên đỉnh dễ dàng như vậy. Cô vội ôm lấy người đang run rẩy bên dưới, quay người sang một bên để nàng nép vào lòng mình, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng đối phương để an ủi nhưng ngoài miệng không nói được lời nào đứng đắn.
“Thanh Vân sao lại nhanh như vậy?”
Mạnh Thanh Vân tức giận. Không giống như Lý Chấp, cô luôn được mọi người vây quanh. Sau khi hoàn toàn chia tay với Lý Chấp, nàng không bao giờ nói chuyện với ai nữa, ngày thường bận rộn với công việc, thỉnh thoảng có nhu cầu đều tự mình giải quyết. Hôm nay bản thân gặp lại người mà bản thân chưa từng buông bỏ, cộng thêm rượu, cơ thể khô héo từ lâu của nàng cuối cùng cũng đợi được cơn mưa, không cần nói cũng biết nhạy cảm tới mức nào.
“Cậu đừng kiêu ngạo như vậy…”
Bên này Mạnh Thanh Vân lật người đè Lý Chấp xuống dưới, bên này Tào Lâm đỏ mặt tắt máy. Tiếng thở dốc nặng nề của cô ấy bên trong căn phòng tối lập tức bị phóng đại vô hạn, cảm giác nhớp nháp ở phần thân dưới cũng đặc biệt rõ ràng.
Mặc dù đã cúp điện thoại nhưng tiếng thở hổn hển và rên rỉ của Mạnh Thanh Vân dường như vẫn khắc sâu trong đầu cô ấy, lặp đi lặp lại. Tào Lâm tưởng tượng Lý Chấp đè lên người Mạnh Thanh Vân, chậm rãi hôn lên người nàng, đặc biệt là bộ ngực săn chắc mà cô nhất định phải từ từ nhấm nháp. Cô ấy đang tưởng tượng, người đè lên Mạnh Thanh Vân đã biến từ Lý Chấp thành chính mình, cô hôn xuống bụng dưới của Mạnh Thanh Vân, một tay ôm lấy ngực nàng chơi đùa, tay còn lại trượt dọc theo đùi nàng.
Mạnh Thanh Vân sẽ rên rỉ dưới sự vuốt ve của cô ấy, sẽ nhìn cô bằng ánh mắt quyến rũ, ngoài miệng liên tục nói không cần. Nhưng cô ấy cũng sẽ không coi việc này là thật, tại sao tới thời điểm này lại phải dừng lại? Nhất định cô ấy sẽ vuốt ve chỗ nhạy cảm nhất kia, ấm áp, khao khát và bí ẩn nhất, ngón tay sẽ chìm vào nơi ấm áp, chật hẹp và ẩm ướt…
“Thanh Vân, Thanh Vân…”
Huyệt huyệt bị chính cô ấy vuốt ve trở nên cực kỳ ướt át, mỗi lần ra vào đều có tiếng nước òm ọp quanh quẩn trong phòng nhưng trong trí tưởng tượng của Tào Lâm, những ngón tay chôn bên trong đã biến thành những ngón tay mảnh khảnh và mạnh mẽ của Mạnh Thanh Vân.
“Thanh Vân, cho tôi… A… A!”
Khi cô ấy lên đỉnh, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. Khi sự nhiệt tình dần dần rút lui, cơ thể cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo. Trong bóng tối, người phụ nữ chán nản tựa người vào ghế sofa, im lặng nhìn hàng nghìn ngọn đèn bên ngoài cửa sổ.