Chương 1: Khai trai
Trong phòng riêng tối tăm của câu lạc bộ, một giọng nói dễ nghe của một người phụ nữ vang lên trên loa, giọng nói tựa như âm thanh của thiên nhiên, tiếng ca lại càng tuyệt đẹp êm tai, nhưng lúc này Lạc Du Nhiên lại không có tâm tư lắng nghe.
Hà Mộng Hàm: “Đừng tức giận, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, đường đường là Lạc tiểu thư, cần tìm loại phụ nữ nào mà không được?”
Lạc Du Nhiên: “Nhưng hiện tại tớ thích Biên Kỳ Nhan.”
Hà Mộng Hàm: “Vậy cậu tức giận có ích lợi gì? Tớ đã sớm nhận ra Biên Kỳ Nhan thích chị của cậu, trước kia tớ nói cậu còn không tin, đòi ra nước ngoài du học. Cái bóng đèn là cậu vừa đi, hai người thanh mai trúc mã không phải lập tức ở bên nhau hay sao?”
Lạc Du Nhiên tức giận dùng mu bàn tay lau nước mắt: “Từ nhỏ đến lớn, tớ chưa bao giờ sánh được với chị gái mình. Hiện giờ, ngay cả người tớ thích cũng bị chị ta cướp đi.”
Hà Mộng Hàm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dùng từ cướp thì hơi quá, ngay từ đầu Biên Kỳ Nhan đã thích chị gái của cậu rồi.”
Lạc Du Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn cô ấy.
Hà Mộng Hàm cười nói: “Haiz, là tớ nhiều lời, tớ lắm miệng. Đại tiểu thư đừng tức giận, không phải còn rất nhiều phụ nữ tốt sao? Hà cớ gì phải thắt cổ chết trên một cái cây đâu?”
Lạc Du Nhiên đương nhiên biết sự thật này, nhưng cô không khỏi buồn bã và tức giận, đặc biệt là thua Lạc Thư Ngữ, cô nuốt không trôi cục tức này.
Nhìn thấy trong lòng Lạc Du Nhiên lại bắt đầu phân cao thấp, Hà Mộng Hàm không nhịn được nói: “Du Nhiên, nhìn các em gái bên cạnh cậu thử xem, người nào kém cạnh chị Biên hả? Chọn bừa một người đi, đêm nay khai trai nhé?”
Lạc Du Nhiên: “Cút, tưởng ai cũng giống cậu à, cả ngày chỉ biết quậy phá làm loạn, không sợ nhiễm bệnh à?”
Hà Mộng Hàm: “Làm loạn gì chứ? Mỗi lần tới đây tớ chỉ gọi một em gái thôi, được không?”
Hà Mộng Hàm dựa vào người phụ nữ bên cạnh, nói: “Đúng không? Chị Vu?”
Chị Vu sờ đầu cô ấy: “Đúng vậy, Hà đại tiểu thư là đứng đắn nhất.”
Hà Mộng Hàm: “Nói thật đi, Du Nhiên, cậu còn chưa ăn thịt phải không? Tối nay thử xem, tay nghề của các chị ở đây đều rất tốt, tớ đảm bảo sau khi làm xong cậu sẽ quên luôn Biên Kỳ Nhan.”
Mặc dù Lạc Du Nhiên đã gặp rất nhiều tiểu thư xinh đẹp của các gia tộc, cực phẩm phu nhân, nhưng cô không thể không thừa nhận các cô gái trong câu lạc bộ này thực sự rất xinh đẹp, trên người hoàn toàn không có mùi đời, thậm chí còn có khí chất ưu tú, bất ngờ là Hà Mộng Hàm lại tìm được chỗ này.
Là bạn thời thơ ấu cùng nhau lớn lên, Hà Mộng Hàm liếc một cái đã nhận ra sự hứng thú trong mắt Lạc Du Nhiên. Cô ấy bắt lấy tâm lý tò mò của Lạc Du Nhiên, lập tức giới thiệu ngay cho cô.
Hà Mộng Hàm vẫy tay với người phụ nữ đang pha trà bên cạnh: “Chị Lý, lại đây cho Lạc tiểu thư của chúng tôi nhìn xem.”
Chị Lý bưng một tách trà cho Lạc Du Nhiên: “Lạc tiểu thư, uống một tách trà nhé.”
Lạc Du Nhiên lắc đầu, “Cảm ơn, tôi không uống trà.”
Trà quá đắng, Lạc Du Nhiên không thích đồ đắng. Cô thậm chí còn không uống cà phê.
Hà Mộng Hàm biết Lạc Du Nhiên đang từ chối lời mời của chị Lý, chị Lý cũng biết điều, khôn khéo rời đi.
Lạc Du Nhiên nhìn quanh một lượt, chỉ vào người phụ nữ cầm micro nói: “Người kia đi, chị gái đang hát đó.”
Hà Mộng Hàm vỗ bàn: “Cậu thật tinh mắt! Chị Thang là số một ở đây! Bình thường cô ấy rất bận, hôm nay khó lắm tớ mới hẹn được, cậu quá may mắn!”
Tiếng hát duyên dáng đột nhiên dừng lại, Lạc Du Nhiên nhận ra lúc nãy là nàng đang thật sự hát, chủ yếu là do giọng ca quá dễ nghe, nên cô tưởng là hát nhép.
Người phụ nữ duyên dáng đi về phía cô, im lặng ngồi bên cạnh cô, một mùi thơm lập tức xộc vào mũi Lạc Du Nhiên, rất thơm, dễ chịu hơn nhiều so với mùi trà đắng vừa rồi. Mặc dù cô không quá chán ghét, nhưng trong lòng vẫn có chút phòng bị.
Thang Lan rót cho Lạc Du Nhiên một cốc nước, “Uống cốc nước để làm dịu cổ họng đi.”
Khóc lâu như vậy, cổ họng cô quả thực có chút khô khốc, lần này Lạc Du Nhiên lập tức cầm lấy cốc nước, nói: “Cảm ơn.”
Giọng nói của Thang Lan rất nhẹ nhàng, dáng vẻ dịu dàng đến tận xương tủy, cả người cho người khác một loại cảm giác thoát khỏi tục trần. Nếu Hạ Mộng Hàm không nói, Lạc Du Nhiên sẽ không nhận ra nàng là gái. Lạc Du Nhiên rất tò mò, người đẹp như vậy, dù là phụ nữ hay đàn ông, chắc cũng rất dễ tìm phải không? Vì gì mà nhất định phải tới đây làm gái?
Thấy hai người đang vui vẻ, Hạ Mộng Hàm kiếm cớ nhanh chóng đưa những người khác ra ngoài.
Thang Lan: “Cô muốn làm gì?”
Lạc Du Nhiên: “Hả?”
Có phải tất cả người làm gái đều thẳng thắn như vậy không?
Thang Lan: “Khi không vui thì nên làm điều gì đó vui vẻ thì mới vui lên được.”
Được rồi, là cô suy nghĩ đen tối, hình như cô đã hiểu lầm rồi…
Lạc Du Nhiên: “Tôi không biết phải làm gì.”
Thang Lan: “Cô có biết chơi bóng bàn không?”
Lạc Du Nhiên: “Không biết.”
Thang Lan: “Không thì càng tốt, thứ mới mẻ mới dễ dàng chuyển hướng sự chú ý của bản thân. Đi thôi, tôi dạy cô.”
Lạc Du Nhiên muốn từ chối, nhưng bàn tay Thang Lan nắm tay cô quá mềm, khiến cô không muốn buông ra.
Các biệt thự trong câu lạc bộ có đầy đủ khu vui chơi giải trí. Đây là phòng karaoke, bên cạnh là phòng bóng bàn.
Thang Lan đánh hai phát, đều trúng, có thể thấy được kỹ năng của nàng thực sự rất tốt. Thang Lan ôm cô vào lòng, “Tay phải như thế này, cánh tay phải thẳng.”
Thang Lan điều khiển cánh tay của Lạc Du Nhiên, đánh một cái, ghi điểm. Thang Lan buông cô ra, nói: “Chính cô thử xem.”
Nghe có vẻ thú vị.
Lạc Du Nhiên cũng làm theo ví dụ tương tự, đánh nhiều lần nhưng không ghi được điểm. Cô có chút khó chịu, vừa định bỏ cuộc, Thang Lan lại ôm cô, hơi thở ấm áp của nàng phả vào tai cô, khiến cô nhột nhột.
Không chỉ ngứa tai, Lạc Du Nhiên còn cảm thấy trong cơ thể có chút kỳ lạ. Trước kia, cô chưa bao giờ đi tìm gái bao, nên không hiểu công việc của gái bao là như nào. Đây là thủ đoạn của Thang Lan sao? Hay nàng thật sự muốn dạy cô chơi bóng?
Thang Lan như có một loại ma lực khiến Lạc Du Nhiên muốn bám lấy nàng. Lạc Du Nhiên ngơ ngác nhìn nàng, Thang Lan cũng quay đầu nhìn cô. Hai người ôm nhau nhìn nhau, giữa hai mắt dường như có điều gì vô hình xảy ra.
Lạc Du Nhiên dời mắt đi trước, cô đứng thẳng lên, thản nhiên liếc nhìn mặt bàn.
Thang Lan cũng đứng thẳng lên, vẫn giữ nguyên tư thế ôm, đột nhiên hôn lên tai Lạc Du Nhiên: “Làm tốt lắm.”
Lạc Du Nhiên muốn giãy dụa, nhưng Thang Lan lại nhẹ nhàng ôm chặt cánh tay cô, “Yên tâm, tôi không có bệnh, mỗi tuần chúng tôi đều sẽ kiểm tra sức khoẻ.”
Câu nói mà Lạc Du Nhiên vừa nói với Hà Mộng Hàm bị nàng nghe được, khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng đó là công việc của nàng, bản thân cô nói như vậy cũng không sai, nàng chắc hẳn không để ý đâu đúng không?
Mặc dù cảm nhận được khoái cảm nhưng Lạc Du Nhiên vẫn không thể thích ứng được với việc tiếp xúc thân thể với một người phụ nữ xa lạ. Cô thoát khỏi vòng tay của Thang Lan, chuyển sang một cây gậy đánh golf. Nghĩ đến những gì Thang Lan vừa dạy, cô đánh thêm một cú nữa, lần này đã thành công.
Thang Lan: “Cô thật sự có tài, tôi học rất lâu mới đánh được điểm đầu tiên.”
Lạc Du Nhiên tự nhiên vui mừng khi được một mỹ nhân khen ngợi. Lạc Du Nhiên bắt đầu chủ động học hỏi từ Thang Lan, sau đó đã đến giờ ăn tối. Thang Lan gọi vào số điện thoại nội bộ của câu lạc bộ, giao bữa ăn cho họ.
Lạc Du Nhiên không có ngủ trưa, ăn tối xong cảm thấy có chút buồn ngủ, Thang Lan liền ôm cô vào phòng ngủ. Phòng ngủ đẹp, trông sạch sẽ và trang nhã. Đây là lần đầu tiên Lạc Du Nhiên đến một câu lạc bộ như vậy, không khỏi ngưỡng mộ cơ sở vật chất đầy đủ ở đây. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy có chút chán ghét.
Thang Lan: “Lạc tiểu thư yên tâm, chăn ga gối đệm đều sạch sẽ, mỗi khi có khách rời đi sẽ thay cái mới.”
Nơi này hơi xa nhà, buổi tối nhất định không thể về được, cô cũng không muốn phải đi suốt chặng đường. Vậy… cô thực sự muốn ngủ với gái bao sao?
Chán ghét thì chán ghét, nhưng vẫn khiến người ta tò mò. Vẫn không thể đưa ra quyết định, Lạc Du Nhiên đành bỏ cuộc, quyết định để thuận theo tự nhiên. Cô đi tắm trước.
Lúc cô tắm xong đi ra, Thang Lan đã không còn ở trong phòng nữa, trong lòng cô vô cùng phức tạp, không rõ là bản thân cảm thấy may mắn hay thất vọng.
Cô vừa nằm xuống giường thì cửa mở ra, Thang Lan mặc áo choàng tắm bước vào. Nàng không nói gì mà đi thẳng lên giường. “Cô có muốn tắt đèn không?”
Lạc Du Nhiên: “Tắt đi.”
Lạc Du Nhiên có chút mệt mỏi buồn ngủ, nhưng trong căn phòng xa lạ có một người phụ nữ xa lạ nằm bên cạnh, cô lại không thể ngủ được. Sự chú ý của cô vô thức chuyển sang phía người phụ nữ.
Người phụ nữ im lặng một lúc rồi đột nhiên tiến tới ôm cô. Cái ôm của người phụ nữ thật ấm áp, bây giờ cô dường như có thể chấp nhận được, sau khi cởi áo khoác ra, cô càng khao khát một điều gì đó hơn thế. Người phụ nữ bắt đầu rúc vào tai cô, hôn vào tai cô, đúng là muốn mạng, cô vậy mà lại không muốn đẩy nàng ra, thậm chí còn hưởng thụ.
Người phụ nữ đè lên người cô, muốn hôn môi cô nhưng Lạc Du Nhiên đã bịt miệng lại.
Lạc Du Nhiên: “Tôi không thích hôn.”
Thang Lam không nói gì, đôi môi trực tiếp lướt qua cổ cô. Đôi môi của người phụ nữ giống như một miếng bọt biển nóng ẩm, làn da nơi nó chạm vào đều bị nụ hôn làm tê liệt rõ ràng, máu của cô bắt đầu chảy nhanh hơn, toàn thân nhanh chóng nóng lên.
Cổ cô bị hôn khắp nơi, nàng lại muốn di chuyển xuống. Lạc Du Nhiên tuy không có kinh nghiệm nhưng cô cũng biết mục tiêu tiếp theo của Thang Lan là ở đâu. Cô nhanh chóng che ngực lại.
Lạc Du Nhiên: “Tôi cũng không thích bị hôn ngực.”
Thang Lam vẫn là tính tình tốt, đồng ý: “Được.”
Môi Thang Lan chỉ dừng lại ở giữa hai bầu ngực, nhẹ nhàng mà dịu dàng.
Hơi thở của Lạc Du Nhiên trở nên gấp gáp, đầu óc hưng phấn. Hóa ra tình dục thực sự có thể chữa lành vết thương tâm hồn, giờ cô không còn nghĩ tới Biên Kỳ Nhan nữa. Giờ cô chỉ muốn nghĩ xem Thang Lan sẽ làm gì tiếp theo.
Thang Lan hôn bụng cô, dùng tay xoa xoa eo cô. Lạc Du Nhiên vốn đã bị nàng kích thích, giữa hai chân cô có một loại cảm giác kỳ lạ. Lạc Du Nhiên vừa thích thú vừa sợ hãi.
Tay Thang Lan đi xuống đùi cô, cố gắng chạm vào phần thân dưới của cô.