- Hoa Trên Mây
- Thực Tủy Tri Vị (Đã Beta Xong)
- Chương 3: Nàng cảm giác mình có chút ngây người.
Tuần tiếp đó Hạ Thanh Đường cứ vậy ngẩn ngơ, chỉ cần rảnh rỗi sẽ nghĩ đến ngày hẹn hò thứ bảy tới. Lý Tiểu Lam cũng hỏi nàng đang có tâm sự gì sao, nàng cũng không dám nói, chỉ biết lấp liếm cho qua.
Mãi cho đến thứ bảy, Hạ Thanh Đường rất muốn nói với đối phương rằng mình có việc không thể đi được, nhưng mỗi lần mở khung chat lên thì lòng lại không nhịn được hiếu kỳ và chờ mong. Ở nhà hàng cũng đều đã đặt đồ ăn xong rồi, mới có 6h, vì muốn để lại ấn tượng tốt với đối phương, nàng trang điểm hết nửa tiếng, chọn cái đầm màu trắng, tóc uốn lên một chút, nhìn dáng vẻ hoạt bát đáng yêu. Lấy một cái túi ít dùng cho vài thứ vào trong rồi ra cửa.
Để tiện đi lại, nàng tự lái xe của mình đến khách sạn. Tối thứ bảy nên trên đường hơi vắng, nàng đến nơi cũng đã 7:30 rồi. Xe vừa dừng lại, chậm rãi dọn đồ xuống xe, suy nghĩ muốn lùi bước trong đầu đột nhiên đánh úp lại, tăng đến mức cao vọt. Nắm chốt cửa xe nhưng không dám mở.
“Ting ting” di động báo tin nhắn.
: “8501, tôi đến phòng rồi.”
Hạ Thanh Đường thở ra một hơi, bỏ di động vào túi rồi nhanh chóng mở cửa xuống xe, sợ mình đổi ý, cố gắng trấn định tới trước cửa phòng, gõ nhẹ lên cửa, hai tay siết chặt cái túi, trong chốc lát cửa liền mở ra.
Đèn ngoài cửa không bật, người bị che mất bóng, nhưng thông qua hành lang và đèn phòng khách thì vẫn thấy rõ bóng dáng của cô.
Đối phương cao hơn Hạ Thanh Đường, chắc là hơn 1m70, mặc một bộ đồ thun trắng đơn giản, tóc thắt bím đuôi ngựa, lộ ra cái trán sáng bóng, thấy Hạ Thanh Đường liền lộ ra nụ cười ôn nhu, “Mau vào đi.”
Nụ cười giống trong hình như đúc, nhưng lại sinh ra chút cảm giác chân thực, Hạ Thanh Đường cúi đầu chậm rãi đi vào. Nàng nghe thấy đối phương ở sau lưng nàng chậm rãi đóng cửa lại, bản thân thì cúi đầu định tìm đôi dép, bỗng vai liền bị đụng một cái, nàng hoảng mình lắc người lui về sau nhìn lại, đèn cửa đột nhiên sáng lên.
Tân Vi rút tay đóng cửa lại, “Xin lỗi, hù cậu rồi.”
Hạ Thanh Đường chậm rãi bình tĩnh lại, thấy bộ dạng cô bạn có vẻ áy náy thì mới phát hiện mình phản ứng hơi quá, “Không sao đâu.”
Tân Vi lấy dép giúp nàng, “Thay dép trước đi.”
Sau đó vòng ra sau Hạ Thanh Đường đến phòng khách, vừa đi vừa hỏi: “Ăn tối chưa? nhà hàng có mang hoa quả và đồ nguội miễn phí lên đó, có thể ăn một chút.”
“Ăn rồi” Hạ Thanh Đường thay dép xong, nhìn đôi giày trắng bên cạnh thì tâm tình hơi vi diệu, cùng theo vào phòng khách đem túi để xuống rồi ngồi lên sô pha, hai tay đặt lên đầu gối nhìn hoa quả được bày trên bàn thật đẹp.
Tân Vi đến quầy bar bên cạnh rót hai ly nước nóng mới nấu xong, để trên bàn cho Hạ Thanh Đường một ly, ly còn lại cầm trên tay, ngồi xuống sô pha nhỏ bên cạnh.
“Cảm ơn” Hạ Thanh Đường cúi đầu cầm ly nước ấm, dường như cầm đồ trong tay lúc này sẽ có chút tự nhiên hơn.
Phòng khách yên tĩnh một chút, tâm tư Hạ Thanh Đường có chút phiêu.
“Muốn xem ti vi không?” Tân Vi uống miếng nước rồi hỏi.
“Hả?” Hạ Thanh Đường ngẩn ra rồi mới phản ứng lại, “À, không cần đâu.” Nàng có chút ngại ngùng cười cười, bản thân cũng không biết nói cái gì, nhưng sao bầu không khí lại có chút xấu hổ chứ?
Khóe miệng Tân Vi hơi cong lên một chút, “Tôi đi tắm trước, cậu ngồi một mình thế này được không?”
“Được, cậu đi đi, không cần lo cho tôi.” Hạ Thanh Đường ngoan ngoãn gật đầu, thấy đối phương lộ ra mỉm cười quen thuộc, thế nhưng trong lòng lại cảm giác nụ cười này như đang…chọc tức?
Không chờ nàng suy nghĩ lại, đối phương đã đi vào phòng tắm rồi. Hạ Thanh Đường buông ly nước xuống, đi lại trong phòng khách hai vòng nhìn một chút, hình như không thấy đồ nữ. Nàng mang túi vào phòng ngủ, cái ghế bên ngoài ban công còn để chiếc áo khoác màu đen, ngoại trừ cái đó ra thì không còn thấy đồ riêng nào nữa.
Nàng lấy trong túi ra một cái ga giường không phải của nhà hàng, dành chút thời gian trải ra rồi đứng cuối giường thở dốc, cho dù là bao nhiêu lần, thì đối với cái giường lớn của nhà hàng này thì thay ga giường cũng là hơi quá sức với nàng.
Phía sau truyến tiếng bước chân nho nhỏ, quay đầu đã thấy Tân Vi đi tới. Cô mặc áo khoác tắm của khách sạn, tóc xõa ra, phủ trên ngực, còn đang nhỏ nước xuống.
Cô nhìn thoáng qua giường, ánh mắt lộ vẻ cười: “Sao không chờ tôi ra rồi thay cùng?”
“Không cần, tự tôi làm được.” Sau đó lại đột nhiên nhớ ra cái gì vội hỏi: “Tôi đổi ga giường cậu không ngại sao?! Cái này là tự tôi giặt sạch.” Dù sao đối phương cũng sẽ ngủ trên này, nàng cảm giác nên giải thích một chút.
Tân Vi siết ngón tay, nhịn xuống xúc động muốn xoa đầu đối phương: “Đương nhiên không rồi, còn muốn đổi cái nào nữa không?”
“Không có, hết rồi.” Hạ Thanh Đường vội khoát tay.
“Vậy đi tắm trước đi, thời gian không còn sớm nữa.”
“A, được.” Hạ Thanh Đường cầm đồ ngủ và túi trang điểm của mình đi vào phòng tắm.
Tân Vi quét mắt nhìn phòng ngủ, lấy trong túi áo khoác ra một thứ nhỏ nhỏ để ở tủ đầu giường, cầm máy sấy đến phòng khách.
Nửa tiếng sau, Tân Vi đã sấy tóc xong, lúc này đang mở tivi xem tin tức, âm thanh cũng nhỏ.
“Lạch cạch.”
Cửa phòng tắm mở ra, Tân Vi quay đầu nhìn sang, thì thấy một cô bé mới lớn mặc bộ đồ ngủ ngắn tay màu hồng, quần có hơi ngắn lộ ra một phần mắt cá chân, tóc để một bên đầu vẫn còn dính nước, phần ngực đồ ngủ cũng bị dính ướt.
Tân Vi nhìn nàng rồi vẫy tay ý bảo nàng lại đây, “Mau đến đây sấy tóc chút đi, nếu không sẽ bị cảm đó.”
Hạ Thanh Đường xỏ dép đi vội đi tới, muốn tự tay lấy máy sấy trong tay cô bạn, lại bị cô gái này túm được cổ tay rồi nhẹ nhàng kéo xuống sô pha ngồi.
Tân Vi ngắm người con gái mới tẩy trang còn đang ngạc nhiên nhìn mình, đôi mắt thủy nhuận mở to, da thịt rất mịn màng, nhìn bộ dạng thật muốn nhéo, môi khẽ nhếch dường như muốn nói gì đó.
Cô buông tay ra, cười nói: “Xoay lại, tôi sấy tóc cho cậu.”
“Không cần, tôi tự –”
Hạ Thanh Đường còn chưa nói xong, đã bị Tân Vi xoay vai lại, sau đó là âm thanh ong ong, đỉnh đầu truyền đến sự ấm áp.
“Nhiệt độ như vậy được chưa?”
Tân Vi tới gần bên tai nàng hỏi.
“Được rồi” Hạ Thanh Đường hơi nhột tránh qua bên cạnh, sau khi trả lời thì cảm thấy âm thanh máy sấy hơi lớn nên gật đầu một cái.
Sau đó không nói gì thêm, chỉ có gió ấm từ sau đầu thổi đến. Trong chốc lát âm thanh máy sấy nhỏ lại, Tân Vi đưa tay cầm tóc Hạ Thanh Đường lên để sấy bên trong, ngón tay vô tình đụng phải cổ Hạ Thanh Đường, khiến nàng nhịn không được run lên một cái,
Động tác của Tân Vi rất ôn nhu, từng chút sấy tóc cho nàng, trong chốc lát Hạ Thanh Đường cũng thích ứng với hành động này, đối phương còn nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu nàng vài cái khiến nàng cảm thấy thật thoải mái.
Không biết qua bao lâu, âm thanh máy sấy tóc dừng lại, Tân Vi hạ cằm xuống, dùng ngón tay vén tóc đối phương. Hạ Thanh Đường còn đang hưởng thụ, đột nhiên cảm giác động tác của đối phương ngày càng chậm, sau lưng từ từ mềm mại, thắt lưng cũng bị cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy.
Nàng khẩn trương ngừng thở, cảm giác mặt đối phương đang để trên vai mình, từng đợt hô hấp ấm áp đánh vào cổ nàng. Không biết bao lâu, cũng có thể hơn 10 giây, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, “Vẫn đang khẩn trương sao?”
“…Không có.” Hạ Thanh Đường nuốt nước miếng, cố giả vờ trấn định.
Tân Vi nhìn lỗ tai nàng đỏ muốn nhỏ máu, trong lòng oán thầm nói tiểu lừa đảo, “Lần đầu tiên hẹn hò sao?”
“Không phải” Hạ Thanh Đường nhanh chóng trả lời, vì nói quá nhanh nên nghe có vẻ giống nói xạo.
Nàng liếm môi một cái, “Không phải lần đầu, chỉ là đã lâu, đã lâu rồi không hẹn hò mà thôi.”
“Ừ.”
Đối phương nhanh chóng nghe được câu trả lời đối phó của Hạ Thanh Đường. Nàng đang muốn lấy lại danh dự, không muốn để mình yếu thế như vậy, cô bạn liền hỏi: “Vậy cậu biết, hiện tại nên làm gì rồi chứ?”
“Cái gì?” Hạ Thanh Đường nghi ngờ quay đầu nhìn cô, vừa thấy mắt cười của cô bạn này nàng đã biết mình lại thua rồi, nhưng khoảng cách thân mật hiện tại của hai người khiến nàng không còn đầu óc tính toán chuyện vặt vãnh này nữa. Tân Vi nhìn đôi môi mọng nước của người con gái trong ngực, cổ họng giật giật, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm, sau đó chậm rãi đến gần.
Người con gái không hề động, không biết có phải còn đang bối rối không, khi hai người cách nhau chỉ còn 1cm, Tân Vi nhỏ giọng hỏi: “Được không?”
Im lặng một lúc, tim Hạ Thanh Đường đập rất nhanh, đầu óc lại mơ màng phấn khởi.
“Ừm” Cô nàng trả lời rất nhỏ, tựa như ưm vậy, nhưng Tân Vi vẫn nghe rõ ràng, ôm chặt eo nàng, nhẹ nhàng hôn lên.
Môi người con gái này rất mềm, Tân Vi nhẹ nhàng mút môi đối phương, tựa như đang ăn quả mọng ngâm lạnh, nàng ấy có chút cứng ngắc đáp lại cô.
Trong chốc lát hai người tách nhau ra, Hạ Thanh Đường thở dốc, môi khẽ nhếch, ngực phập phồng. Vừa rồi hôn khiến tinh thần nàng căng thẳng, quên mất thở, thời gian cũng không dài, nhưng cũng khiến nàng khó thở rồi.
Còn chưa thở xong, môi đối phương lại dính vào, lần này tấn công mãnh liệt hơn. Hạ Thanh Đường nhịn không được bị đối phương chuyển qua, dựa nửa người vào sô pha, hai tay nhẹ nhàng đẩy ngực đối phương, chậm rãi học theo ngay khi đang ở giữa hô hấp. Dần dần nàng học được cách mút môi đối phương, đang lúc nàng cảm thấy mình học không tệ thì đầu lưỡi đối phương nhanh nhẹn liếm môi nàng, nhân lúc nàng không để ý chui vào.
“Ưm….”
Nàng nhịn không được rên một tiếng, động tác của đối phương lại càng nhanh càng sâu hơn, quấn quanh đầu lưỡi của mình, khiến nàng không còn sức chống lại, chỉ có thể từng bước lùi lại.
Đôi bên trao đổi, âm thanh nước bọt trong phòng nghe rõ ràng, Hạ Thanh Đường đỏ mặt một hồi.
Tân Vi chậm rãi kết thúc nụ hôn này, cười hỏi: “Có thoải mái không?”
Hạ Thanh Đường nhìn môi cô ướt át, thở hổn hển, ngại ngùng gật đầu.
Tân Vi hôn môi nàng một cái, “Chút nữa sẽ thoải mái hơn.”
Nói xong một tay ôm eo nàng, một tay xuyên xuống gối rồi bế người nàng lên.
“Ah!” Hạ Thanh Đường kinh hô, lúc này mới phát hiện tay mình không biết khi nào đã vòng trên cổ đối phương rồi.