- Hoa Trên Mây
- Thực Tủy Tri Vị (Đã Beta Xong)
- Chương 6: Nàng có phải đã thả chim câu không?
Mấy ngày kế tâm tình Hạ Thanh Đường khá tốt, bạn bè hỏi nàng có phải có chuyện gì không, nàng chỉ nói mới mua quần áo cùng túi xách mới.
Tiếp đó là ở trường học, các môn đã học xong, giờ học cũng đã kết thúc rồi, bình thường muốn trốn học dữ lắm thế mà giờ cũng đã ngoan ngoãn học đến tiết cuối rồi, lão sư sẽ nói trọng điểm hoặc giảng lại lần cuối. Hạ Thanh Đường bận rộn, tuy nàng không thích học, nhưng không bị rớt môn vì nàng sẽ cố gắng làm được.
Xong môn học cuối của học kỳ này, Hạ Thanh Đường thu dọn chút tài liệu rồi về nhà trọ, không muốn đến thư viện trường để ôn bài, nên nàng chọn đọc sách ở nhà.
Nhưng mà bệnh của học sinh trước giờ luôn là nước đến chân mới nhảy, bỏ tài liệu lên bàn, sau đó nằm lên sô pha mở game lên chơi, chơi được mấy ván thì ba mẹ gọi điện hỏi nàng tình hình gần đây, làm nũng một hồi kêu nhớ bọn họ, cuối cùng là vui vẻ cười cười kết thúc cuộc gọi.
Quay về phòng ngủ thay quần áo chuẩn bị tối ra ngoài đi ăn với Lý Tiểu Lam các nàng. Ngồi vào bàn trang điểm xong thì tìm đôi bông tai mới mua mấy hôm trước, trước có nói mang cho Lý Tiểu Lam các nàng xem thử, nhưng không biết để chỗ nào rồi.
Nàng mở mấy ngăn kéo tìm không thấy bông tai, nhưng lại thấy một cái cột tóc màu đen không hợp với bàn trang điểm màu hồng này.
Ký ức đêm đó lại bị câu lên, nàng cầm dây cột tóc đeo vào tay, leo lên giường cầm di động, mở cái app được cất sâu trong máy.
Vì còn lưu lại, nên Hạ Thanh Đường có thể thấy đối phương lúc này đang ở trạng thái ngoại tuyến. Nàng mở khung chat lên, người kia trong trí nhớ của nàng lại càng trở nên rõ ràng, cắn môi, mở khung chat lên, muốn nhắn gì đó, nhưng gõ chữ xong lại xóa đi từng cái.
Nằm trên giường nhìn trần nhà, đột nhiên cái app báo tin nhắc nhở vang lên, nàng vội cầm lên xem, thấy là nam gửi tin nhắn cho nàng. Nàng cau mày định xóa khung chat, đối phương liền gửi tấm ảnh qua, nàng thuận tay mở lên, là hình d**ng v*t c**ng c*ng của đàn ông, nàng vội rời khỏi khung chat, nhắm mắt chửi mình ngứa tay, dạ dày muốn ói một hồi, híp mắt xóa đối phương sau đó chặn khung chat.
Không cần mấy thứ này nữa, nàng vội thay quần áo ra ngoài gặp bạn, đến nhà hàng chọn đồ ăn nàng mới phát hiện cổ tay đang đeo dây cột tóc, không hề hợp với bộ đồ hôm nay nàng mặc, hơn nữa không giống đồ nàng sẽ mua.
Hạ Thanh Đường lúc này mới phát hiện mình khi nãy vội vàng ra cửa mà quên tháo dây cột tóc ra, nàng tìm lý do cho qua, vừa ăn cơm vừa thấp thỏm.
Ăn uống xong mượn cớ trong người khó chịu từ chối đi chơi chỗ khác, về nhà trọ sớm. Nằm trên sô pha ngơ ra một mình, mắt nhìn đến dây cột tóc trên tay, nàng đi vào phòng ngủ lấy quyển sách rồi mở ra cầm tấm giấy ghi chú lên.
“Tối hôm qua rất vui, hy vọng cậu cũng vậy.”
Nàng lại lẩm nhẩm mấy lời này, nhịn không được lại mở app kia lên.
Đối phương vẫn ở ngoại tuyến, lần này nàng không do dự mà nhắn tin: “Này, gần đây bận rộn lắm hả?”
Chờ một hồi cũng không thấy đối phương đăng nhập, nàng đóng app lại đi xem tài liệu ôn tập, cho đến khi nàng rửa mặt xong và chơi di động thì cũng đã 11h rồi, buồn ngủ lắm rồi nhưng không thấy ai trả lời.
Mơ màng liền ngủ, nàng nhớ lần đó nói chuyện với cô bạn kia hình như cũng là gần sáng rồi, lẽ nào muộn như vậy mới liên lạc được với người kia sao? Nhưng cũng không biết cô bạn kia khi nào lại đăng nhập vào, mỗi ngày đều phải thức chờ thì sẽ chịu không nổi, còn chưa nghĩ ra cách tốt hơn thì đã ngủ rồi.
Mấy ngày kế tiếp, Hạ Thanh Đường rảnh rỗi sẽ mở app lên xem, cho đến giờ cũng không thấy đối phương đăng nhập. Không biết đây có phải là định luật hay không? Khi bạn muốn tìm ai đó thì bạn sẽ cảm thấy khó tìm hơn.
Ban đầu Hạ Thanh Đường cũng không nhớ đến cô, dù sao trước đó vội vàng chơi xong cũng không nghĩ đến chuyện khác, nhưng hiện tại đang rảnh cộng thêm đối phương không nhắn lại, liền khiến nàng thấy khó chịu.
Hôm nay, nàng quyết định chờ đến gần sáng xem sao, nhìn cô bạn này nói chuyện với nàng quen thuộc như vậy thì chắc chắn không phải lần đầu dùng app này, nàng cảm giác cô bạn này sẽ online.
Buổi tối cùng bạn bè chơi vài ván game để mình lấy hơi, sau đó uống cà phê xem phim, rốt cuộc cũng đến 1h sáng rồi, Hạ Thanh Đường nhìn ảnh đại diện đối phương bên dưới sáng đèn xanh, nàng hưng phấn nhắn tin: “Này, rốt cuộc thấy cậu online rồi, đã lâu không gặp cậu nha.”
Đối phương một hồi sau mới nhắn lại: “Hơi bận chút.”
“Ừ, công việc bận lắm hả?”
“Làm chuyển gạch*.”
*Công nhân xây dựng
Hạ Thanh Đường cười cười, “Bận mấy cũng để ý thân thể chứ!”
Chờ một hồi đối phương không nhắn lại, thấy vẫn còn online Hạ Thanh Đường lại hỏi: “Gần đây bận lắm sao?”
Nàng nhắn xong, nhìn chằm chằm màn hình di động, chờ đối phương nhắn lại, thế nhưng chờ 5 phút rồi bên kia không thấy nói gì, nàng trở mình, cẩn thận nói: “Không bận thì cùng ra ngoài chơi đi!”
Chơi cái gì không cần nói cũng biết, nhưng có thể nói là khiến cho Hạ Thanh Đường ban đầu khó mở miệng mà giờ lại đi thẳng vào vấn đề.
Đối phương không nhắn lại, tâm tình nàng kích động liền chậm rãi bình tĩnh lại, đối phương online nhưng không nhắn lại cho nàng, trễ vậy rồi còn bận cái gì? Không lẽ cô đang nhắn tin với người khác trên app này? Lẽ nào tìm được pháo khác rồi sao? Đối phương hình dạng thế nào? Có thể hấp dẫn cô nói chuyện lâu đến như vậy sao, không phải bọn họ đặt khách sạn rồi chứ…..
Càng nghĩ tâm nàng càng lạnh, ủy khuất không biết ngập đầu, mũi khó chịu, trước mắt liền mờ nhạt, vừa tức mình vì sao lại dễ khóc như vậy chứ, cố gắng chớp mắt thu hồi nước mắt.
Lúc này đối phương lại nhắn lại: “Để nói sau” sau đó thì đăng xuất.
Hạ Thanh Đường đứng dậy mở ngăn kéo lấy giấy ghi chú và dây cột tóc ra, ném vào góc nhà rồi chui vào chăn.
Ngày thứ hai Hạ Thanh Đường tỉnh lại hơi đau đầu, mắt hơi sưng, hôm qua không biết ngủ khi nào, nghĩ đến đối phương nhắn lại, đầu càng đau hơn.
Đứng dậy rửa mặt rồi ăn cái sandwich đơn giản, ăn rồi ngơ ngác đến trước bàn trang điểm nhìn mình trong gương, vài phút sau chậm rãi đến góc nhà lượm đồ về và cho vào sâu trong ngăn kéo.
Mấy ngày kế Hạ Thanh Đường và Lý Tiểu Lam các nàng mỗi ngày đều dạo phố, ăn thử món mới ở nhà hàng, thỉnh thoảng cùng anh trai đi ăn bữa cơm, chơi bời vài ngày sau đó chuyên tâm học hành, sau hai tuần thì thi.
Buổi tối, Hạ Thanh Đường đang đọc sách thì hơi chóng mặt, đứng dậy hoạt động một chút, mở di động lên xem tin nhắn, thấy Lý Tiểu Lam đăng trên nhóm, chờ chút nữa gặp bạn trên mạng, thuận tiện làm vài chuyện.
Hạ Thanh Đường cong khóe môi một cái, cho nàng cái like, rời khỏi weibo, ngón tay vẽ vời xung quanh, vô tình hay cố ý liền mở app kia lên, mở lên thì lại thấy đối phương đang online, nàng thấy cuộc chat đêm đó, trong lòng buồn rầu, xoắn xuýt một hồi rồi nhắn tin qua.
“Quên nói với cậu, tối đó tôi rất vui, cảm ơn cậu.”
Như dự liệu đối phương không trả lời liền.
Hạ Thanh Đường chậm rãi nhắn tin: “Còn có, tôi nhớ cậu…..”
Nhìn tin nhắn mình gửi đi, tâm tình Hạ Thanh Đường có chút phức tạp, không chờ nàng xóa liền có tin nhắn mới.
“Tối thứ bảy có rảnh không?”
Hạ Thanh Đường liền ngồi ngay ngắn lại, xem nhiều lần, xác định mình không nhìn lầm, vội vàng nhắn lại: “Có!”
“Thời gian địa điểm vẫn như cũ?”
“Được!”
Hai người cùng trả tiền khách sạn, Hạ Thanh Đường đứng dậy ở trong phòng đi tới đi lui không bình tĩnh được.
“Thứ bảy gặp.”
“Được, thứ bảy gặp.” Thêm icon mèo nhỏ cuộn chăn.
Đối phương nhanh chóng đăng xuất, Hạ Thanh Đường cũng thoát app, mãi cho đến khi ngủ cũng còn cười, nhắm mắt lại định ngủ, lại bình luận dưới bài đăng của Lý Tiểu Lam: Tôi cảm thấy duyên phận lần này đến rồi.
Mấy ngày tới tâm tình Hạ Thanh Đường đều như vậy.
Thứ bảy hôm đó nàng ăn sớm rồi đến tiệm bình thường hay tới rồi mua hai phần bánh ngọt mang đi, lúc vào phòng chỉ mới 6h, nàng gửi số phòng cho đối phương rồi chụp hình bánh ngọt.
“Tôi mua cái bánh ngọt, ăn rất ngon ah! [ yêu yêu ]”
Đối phương không nhắn lại, chắc là đang bận, nàng lấy di động mở bản nhạc nhẹ nhàng, rồi vào phòng ngủ thay ga giường, rồi vào phòng vệ sinh trang điểm, nhìn thời gian còn chưa đến 7h.
Cô bạn lần này đến muộn hơn so với lần trước một chút, bất quá do nàng đến sớm nên mới cảm thấy như vậy, lần đó không phải người ta cũng chờ nàng thật lâu sao?
Nàng tùy ý mở bộ phim ngồi trên sô pha xem, thỉnh thoảng mở app xem nhưng không thấy cô bạn kia nhắn lại.
7h, 7h30, 8h, di động im lặng không có tin tức, cũng không ai gõ cửa, nàng cảm giác cô bạn không phải người hay trễ, chắc là có chuyện gì làm trễ rồi, nàng nhắn cho cô bạn kia hỏi: “Cậu còn bao lâu a? [ xoay vòng xoay vòng ]”
“Tôi thấy chán lắm, có bánh ngọt rất ngon, tôi muốn ăn với cậu.”
“Từ cửa phòng có thể thấy vườn hoa nhỏ ngoài khách sạn, có rất nhiều hoa, lần trước cũng không để ý.”
“Trên đường kẹt xe sao? Lần trước tôi đến cũng khá đông, thứ bảy mà, mọi người đều thích ra đường.”
“Cậu cứ từ từ đến, không cần vội, chú ý an toàn.”
….
Nhắn rất nhiều, nhưng không thấy nhắn lại cái gì, đối phương cũng không đăng nhập.
Đã 8h30 rồi, nàng xem lại khung chat, sau đó chậm rãi nhắn tin nói: “Có phải cậu không đến không…..”
“Nếu cậu không đến, có thể nhắn trước cho tôi biết.”
“Có phải cậu thấy tôi rất phiền hay không? Hôm đó nhẹ dạ đồng ý nên giờ phải hối hận?”
“Nếu cậu nghĩ vậy thì mau nói tôi biết.”
“Nếu cậu không muốn gặp tôi, thì không cần làm khó dễ, nói thẳng là được, tôi sẽ không liên lạc với cậu nữa, cũng không quấy rối cậu…..”
“Nhưng mà cũng đừng như vậy, khiến người ta hy vọng rồi lại thất vọng.”
Hạ Thanh Đường đưa tay lau nước mắt, “Cậu không cần vì tránh tôi mà không đăng nhập, cậu cứ nói rõ với tôi, không cần sợ tôi quấn lấy cậu.”
“Tôi không phải người như vậy.”
Hạ Thanh Đường ném di động qua một bên, cầm bánh ngọt đang chảy, vừa khóc vừa ăn, trước đó còn cảm thấy bánh kem này ngọt, nhưng hiện tại càng ăn càng đắng, chắc là có nước mắt dính vào.
Hạ Thanh Đường cảm thấy mình không có tiền đồ, ngược lại càng ủy khuất, khóc càng nhiều hơn, nàng nức nở ăn bánh kem xong, bình tĩnh một chút.
Đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt, mắt mình hơi sưng, cũng không muốn trang điểm nữa, dọn dẹp cho đồ vào trong túi, đang chuẩn bị ra ngoài dọn ga giường, thì tiếng gõ cửa vang lên.