Có triều đại Đại Dận từ bên ngoài Bắc Trường Thành vào cai quản trung nguyên, nữ tử thành lập đất nước.
Tư Đồ Dận, Hoàng đế Kiến Hưng là con trai thứ năm của Hoàng đế Thái tổ, được Thái tổ vô cùng yêu quý, vừa sinh ra đã được đặt tên theo quốc hiệu.
Tư Đồ Dận lên ngôi khi còn trẻ, làm việc không ngừng nghỉ, chính phủ khoan hồng và nhân từ.
Theo luật do tổ tiên thiết lập, cả nam và nữ trong triều đại Đại Dận đều có tư cách thừa kế ngôi vua, Hoàng tử cưới vợ và Công chúa kén rể.
Kiến Hưng năm thứ bốn mươi, Tư Đồ Bội hai mươi lăm tuổi, Hoàng đế phong nàng làm Khánh Nguyên công chúa, kén tiến sĩ tân khoa Khổng Du làm Phò mã.
Hai người thành thân đã nhiều năm nhưng không có con, có tin đồn bất hòa.
Khi Hoàng đế biết chuyện, ông đã cho gọi Công chúa đến, khiển trách nàng kiêu ngạo và tự cao tự đại, ra lệnh cho nàng không được kiêu ngạo và gây chuyện nữa.
Năm sau, quả nhiên Công chúa sinh được một người con trai nhưng không lâu sau thì qua đời. Phò mã vô cùng thương tiếc, hắn trong lúc nóng lòng đã động tay động chân với Công chúa, trên dưới triều đình vô cùng kinh hãi.
Sau đó Phò mã bị giam cầm, Công chúa cả ngày ở trong phủ lấy rượu bầu bạn, chán nản không vui, một hôm trượt chân ngã xuống hồ, hồn bay về chín tầng mây.
Khi tỉnh lại lần nữa, Tư Đồ Bội phát hiện mình đã trở lại năm Đại Dận thứ ba mươi chín.
Lúc này nàng vẫn là Hoàng nữ lớn tuổi không được sủng ái, chưa gả chồng chưa được phong hiệu. Sống trong một cung điện hoang vu và lạnh lẽo, phải chịu sự khinh miệt công khai hoặc ngấm ngầm của người trong cung, xung quanh nàng chỉ có Sơ Hà, một người đáng tin cậy.
Nàng biết nếu mình không thay đổi, thì nàng vẫn sẽ lấy Khổng Du như kiếp trước.
Khổng Du lớn lên trong một gia đình nghèo khó, bề ngoài hắn trông như gió xuân ấm áp nhưng thực chất lại nhạy cảm và kiêu ngạo, cực kỳ xấu tính và u ám.
Hắn nghĩ rằng mình còn trẻ và đầy triển vọng, coi thường Tư Đồ Bội là một nữ nhân già không có quyền có thế.
Ngoài mặt thì hắn không dám làm gì, nhưng lại thường động tay động chân với người hầu để trút giận, lời nói của hắn cũng bóng gió để trấn áp nàng.
Sau này, nhất là khi…
Tư Đồ Bội không muốn nghĩ nữa, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời vuông vức, ánh mắt càng thêm kiên định.
Nàng nghĩ về kiếp trước của mình, điều duy nhất nàng có thể lợi dụng bây giờ là bữa tiệc của yến hội Thiên Thu sắp tới.
Yến hội Thiên Thu là yến tiệc sinh nhật của Hoàng đế, khi đó sẽ tổ chức yến tiệc hoành tráng và các tiết mục ca múa nhạc tại điện Vạn Thọ của cung Hoa Dương, tất cả các văn võ bá quan đều có thể mang theo gia quyến đến cùng nhau ăn mừng.
Trước kia Tư Đồ Bội thấy Hoàng đế không thích nàng nên cũng thường xuyên viện cớ bị bệnh để tránh mặt. Giống như kiếp trước, mặc dù nàng cũng đi nhưng lại cố ý tránh xa đám đông, chỉ quanh quẩn trong vòng ngoài, để cho cung nhân đưa lễ vật chúc mừng rồi về sớm.
Bỏ qua vấn này đề sang một bên, lần này dù có thế nào thì nàng cũng sẽ thử xem sao.
Nàng đi ra ngoài với tất cả số tiền trong tay, nói nhỏ: “Sơ Hà.”
Sơ Hà nghe thấy tiếng bèn đi tới, hành lễ: “Chủ tử.”
Nàng ra hiệu: “Lại đây.”
Hai người đóng cửa lại bàn bạc kỹ càng.
Sau khi bàn bạc xong, Tư Đồ Bội có vẻ xấu hổ: “Chỉ là khiến ngươi phải chịu khổ rồi.”
Ánh mắt Sơ Hà tràn đầy yêu thương: “Không đâu, chủ tử cứ việc phân phó lão nô là được.”
Bà ấy vốn là thị nữ của mẹ ruột Tư Đồ Bội – Trần Tài nhân, sau khi Tài nhân mất, bà ấy đã chăm sóc tiểu chủ tử của mình từng chút một. Bà ấy đã dành hơn bốn mươi năm cuộc đời của mình cho cả hai mẹ con nàng.
Tiểu chủ tử luôn không tranh giành, mặc dù bà ấy rất bất ngờ với những gì xảy ra hôm nay, nhưng bà ấy sẽ làm điều đó một cách vô điều kiện.
Trong nháy mắt đã đến lễ hội Thiên Thu, dưới sự hầu hạ của Sơ Hà, Tư Đồ Bội đã thay bộ lễ phục cung đình mà nàng đã lâu không mặc.
Cung điện Hoa Dương được thắp sáng rực rỡ.
Tư Đồ Bội đi vào điện Vạn Thọ theo sự hướng dẫn của cung nhân, sau đó tùy ý chọn một góc vắng vẻ ngồi xuống. Lúc này hơn một nửa số người đã đến, những người đó nhìn thấy nàng thì trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, bọn họ tò mò liếc nhìn nàng.
Mọi người hơi ngạc nhiên khi biết được thân phận của nàng thông qua những lời thì thầm với nhau, sau khi cúi đầu chào nàng liền mất hứng thú, bắt đầu trò chuyện với những người khác.
Nàng chỉ là một Hoàng nữ không được sủng ái mà thôi.
Không lâu sau, nàng nhìn thấy các huynh tỷ của mình dẫn người nhà vào cung, được vây trước đón sau.
Cằm của họ hơi hếch lên, đôi mắt lạnh lùng và lạnh nhạt của họ không bố thí đến một góc.
Tư Đồ Bội bĩu môi, xắn tay áo định uống trà cho khỏi khô miệng nhưng lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo gọi mình: “Thập Nhất hoàng tỷ, sao tỷ lại ở đây?”
Mọi người đều nhìn sang.