Ngọc Kỳ hơi ngượng khi ngồi lên ghế phụ, đôi khi nói dối quá lâu, chính mình cũng sẽ tin vào lời nói dối ấy. Là một “S”, cô ngồi thẳng lưng, ngẩng cao cổ, liếc mắt về phía Vạn Thiến, giả vờ tỏ ra mạnh mẽ.
Tay Vạn Thiến đặt trên vô lăng, quay đầu lại, cười tươi rói với Ngọc Kỳ.
Ba giây… năm giây… mười giây…
Không có vẻ mặt lạnh lùng hay thái độ cao ngạo, Vạn Thiến cười tươi tắn nhìn cô, không hiểu sao lại khiến Ngọc Kỳ cảm thấy sự kiêu ngạo của mình bị đánh tan, ánh mắt bắt đầu né tránh.
“Địa chỉ.”
“Hả, gì cơ?”
“Địa chỉ nhà em, không phải đưa em về nhà à? Ngọc Kỳ bé cưng.”
“À, à…” Sau đó cô báo một tên khu căn hộ nổi tiếng ở khu CBD.
Động cơ khởi động.
Sau một hơi thở sâu, Ngọc Kỳ quyết định lấy lại quyền kiểm soát. Cô hỏi: “Có trò nào cô không chịu được không?”
Vạn Thiến: “Không có.”
Ngọc Kỳ: “Vậy tốt, trong SM có điều gì cô không chấp nhận được không?”
Vạn thiến: “Ồ? Là người trong giới à, làm một màn tự giới thiệu đi.”
Ngọc Kỳ: “Hừ, chị đây nổi tiếng lắm nhé, chắc cô là người mới, có thể hỏi thăm về Trương Ngọc Kỳ tôi, người đẹp, tâm thiện, tay không nhúng chàm, người mới như cô gặp được tôi là phúc phận đó… bla… bla…” Chỉ có Trương Ngọc Kỳ mới có thể tự khen mình mà không chút xấu hổ như vậy. Mà những chuyện xảy ra trước khi lên xe cứ như một đám mây bị gió cuốn trôi mất.
Ngọc Kỳ không ngừng lải nhải, vẫn chưa nhận ra quyền chủ động của mình đã giao vào tay người khác. “Ê, ế? Sao đường này hẹp thế, cô đi nhầm đường rồi à?!”
Vạn Thiến bật lên một tiếng cười khẽ, “Nếu đều là người trong giới, sao không đến nhà tôi trao đổi kỹ thuật một chút nhỉ?”
Ngọc Kỳ dường như nhận ra điều gì, kết hợp với mấy vòng giao chiến vừa rồi, chẳng lẽ cô ấy là “Cô giáo” mình từng mong đợi sao? Có lẽ chỉ do ngoại hình giống nhau tạo thanh cảm giác thôi. Ngọc Kỳ chìm trong suy nghĩ mà không trả lời.
“Không dám đến à?”
Câu này khiến Ngọc Kỳ lập tức xù lông, “Trong từ điển của bà đây không có chữ ‘không dám’! Chỉ sợ công cụ của cô chơi không thoả mãn thôi!”
Một người thì tức giận gầm lên, một người thì cười tươi. Hai người cứ trò chuyện qua lại, không lâu sau đã đến biệt thự ở ngoại ô của Vạn Thiến.
Lúc này, ở quán bar, có người vừa bước ra cửa để chờ taxi, ngẩng đầu nhìn lên bao la, đêm nay trời trong vắt, bầu trời đầy sao hiếm có ở thành phố lớn, khoan đã, trăng ở đâu?? “…” Dường như đã hiểu ra điều gì.
Ngọc Kỳ đang ở trong phòng tắm nhà Vạn Thiến, xoa bờ mông bị đánh lúc nãy, vết đỏ và cảm giác đau đã biến mất, nhưng vẫn còn cảm giác tê tê kèm theo một chút chờ mong khác. Nhìn thấy dụng cụ thụt rửa trên bồn rửa tay, tất nhiên là cô hiểu nó mang ý nghĩa gì, mặt đỏ bừng, đắn đo một hồi, cuối cùng vì sĩ diện nên Ngọc Kỳ vẫn không dùng đến.
Phủ lên chiếc áo choàng tắm mà Vạn Thiến đã chuẩn bị sẵn, Ngọc Kỳ bước ra và nhìn thấy Vạn Thiến đã tắm xong và thay đồ ở một phòng tắm khác. Cô ấy tháo kính ra, tóc ngắn vén sau tai, để lộ vàng trán, quần cưỡi ngựa và bốt cao cổ, áo sơ mi cài chặt từng chiếc cúc, trông như một huấn luyện viên cưỡi ngựa, trông khác hẳn với hình ảnh nghệ sĩ lôi thôi ở quán bar. Còn Ngọc Kỳ sau khi tẩy trang đã bớt đi vẻ kiêu ngạo, tóc dài xõa trên vai, trông như em gái hàng xóm đáng yêu.
Theo Vạn Thiến xuống tầng hầm, tất cả tường ngăn đã bị phá dỡ để tạo thành một không gian rộng mở. Các khu vực chức năng được phân chia bằng chất liệu sàn khác nhau.
Khu vực thể dục với giàn tạ, ghế Roma, giường tập Cadillac, tạ và gương siêu lớn; khu vực chụp ảnh với giá ba chân, đèn softbox và phông nền; khu vực làm việc với máy tính màn hình đôi; khu vực giải trí với ghế sofa và bàn trà; còn có giường và tủ quanh cột chịu lực.
Đối với người ngoài, đây giống như một phòng gym và studio chụp ảnh, ngoại trừ… một chiếc chuồng chó lớn, được trang trí bằng những viên đá lấp lánh vô cùng nổi bật trong không gian này.
Là một “S” có thâm niên trong giới, Ngọc Kỳ đương nhiên biết về chuồng chó, thậm chí là giá treo hay những công cụ khác, mặc dù bản thân cô không sở hữu bất kỳ vật dụng lớn nào. Chưa từng nghe nói đến Vạn Thiến, Ngọc Kỳ tự thấy mình thật may mắn khi gặp người không tham gia giới, có thể bí mật chơi với cô ấy mà không làm ảnh hưởng đến “tên tuổi” mình đã tạo dựng trong giới này.
“Cởi!”
Ngọc Kỳ rất tự tin về thân hình của mình, vốn luôn lấy thân phận S để trà trộn vào giới, nhưng khi đối diện với người lạ chỉ biết tên này, cô có chút rụt rè, bắt đầu lúng túng và ngượng ngùng.
Vạn Thiến cũng không vì cô không vâng lời mà tức giận, ôm cô đè xuống ghế sofa và hôn. Điều này có vẻ trái với quy tắc của giới.
Vạn Thiến hôn lên cằm, cổ của Ngọc Kỳ rồi lần theo một đường xuống ngực, khi đến bụng dưới thì cởi bỏ áo choàng tắm của Ngọc Kỳ một cách tự nhiên. Việc không dừng lại lâu ở ngực khiến Ngọc Kỳ có chút bất ngờ.
Không biết là vì kĩ năng hôn cao siêu của Vạn Thiến hay vì bản thân cô hoàn toàn trần trụi, trong khi đối phương vẫn ăn mặc chỉnh tề mang lại cảm giác bất bình đẳng, rất nhanh sau đó, cô không kìm được phát ra tiếng rên rỉ.
Giọng nói trầm thấp: “Ngọc Kỳ, có nghe nói đến Nặc Thần chưa?”
Cái biệt danh này giờ nhìn lại có vẻ hơi trẻ con, nhưng trong thế giới Internet của những năm trước, khi văn hóa mạng Mars rất thịnh hành, nó lại chẳng hề xa lạ. Ngọc Kỳ đã theo dõi blog của người này lúc mới vào giới, ở đó có những bài viết về kỹ thuật cột dây, các bài dịch về kỹ thuật từ nước ngoài, cùng với những chia sẻ kinh nghiệm huấn luyện được minh họa bằng hình ảnh. Những bức ảnh cô ấy chụp luôn giữ kín mặt của mình và M, không có chỗ nào quá nhạy cảm, không hề khiêu dâm, mà lại mang tính nghệ thuật và đầy sức hút. Những bức ảnh đó từng là tài liệu cho không biết bao nhiêu đêm tự thẩm của Ngọc Kỳ. Danh tiếng của những M bị cô ấy huấn luyện cũng không chê vào đâu được. Hai năm trước, không biết vì lý do gì mà Nặc Thần đã rút khỏi giới.
Ngẫm kỹ lại, chuồng chó làm từ chất liệu kia và giường Cadillac này, Ngọc Kỳ đã từng thấy qua trong các bài viết chia sẻ kinh nghiệm. Cô chắc chắn đây chính là Nặc Thần mà trước đây cô từng muốn gặp nhưng mãi không tìm ra.
Vạn Thiến đứng lên, thu lại vẻ dịu dàng, ánh mắt mang theo vẻ châm biếm kỳ lạ nhìn Ngọc Kỳ, “Quỳ xuống, hoặc là mặc lại quần áo, tự em chọn đi.”
Làn da trần trụi của Ngọc Kỳ nóng bừng, cô vẫn chưa hồi phục sau nụ hôn vừa rồi.
Dục vọng vừa mới được đánh thức, muốn tiếp tục, nhưng cái nhìn khinh bỉ kia giống như nhìn thấu sự giả tạo của cô, giống như muốn vứt bỏ cô như một thứ rác rưởi, khiến cô cảm thấy xấu hổ và bất mãn, khuôn mặt và đôi mắt lập tức đỏ bừng.
Tên này, xấu tính thật sự!
Ngọc Kỳ đứng dậy và từ từ quỳ xuống. Vạn Thiến cười nhạt.
“Bò qua đây.” Vạn Thiến nói xong, xoay người đi về phía khu tập thể hình.
Ngọc Kỳ từng âm thầm tự phạt quỳ bản thân, nhưng trước đây cô chưa từng bò, thoạt nhìn có vẻ xa lạ. Vạn Thiến cũng không thúc giục mà lấy còng tay và roi ngựa từ trong tủ ra.
Mỗi bước của Ngọc Kỳ đều rất gian nan, quỳ xuống đầu gối sẽ đau, nhưng chẳng có gì đáng kể so với sự đấu tranh nội tâm do cảm giác nhục nhã gây ra.
Đến khu tập thể hình, nửa thân Ngọc Kỳ đối diện với bức tường gương, quỳ bò trên đất, mông nhấc cao, hai tay bị còng sau lưng.
Một bên mặt áp sát xuống đất, vừa đủ để nhìn thấy chính mình trong gương, hình ảnh như vậy lại khiến thân dưới tuôn ra một luồng nóng ướt.
“Hừ, thế mà đã ướt rồi? Đã nhịn bao lâu vậy?” Vạn Thiến khinh miệt nói. Ngọc Kỳ cắn môi, lườm Vạn Thiến đang đứng phía sau trong gương mà không nói một lời.
“Từ an toàn là ‘Tiểu Ngọc’, nếu em thể hiện đủ tốt thì sau này đó sẽ là tên em. Bất kể lúc nào em cũng có thể nói ra từ này để dừng lại, nhưng chúng ta không cần gặp lại nhau nữa.”
“Dạ.”
Sau này, tên, xem ra là một lần thử thách để thu nhận nô lệ.
Vạn Thiến cầm điện thoại của Ngọc Kỳ, mở máy ảnh và chụp từ phía sau Ngọc Kỳ. Trong ảnh là bàn tay bị siết chặt sau lưng, các đốt ngón tay trắng bệch vì căng thẳng và tấm lưng trắng nõn. Chụp ảnh trong loại trò chơi này sẽ luôn có hậu quả, dù sao thì những kẻ cặn bã và tai nạn luôn phân bố ở nhiều lĩnh vực khác nhau. Vạn Thiến chưa bao giờ để M lộ mặt và sẽ sử dụng điện thoại của M trong lần đầu tiên cả hai chơi cùng nhau.
Ngọc Kỳ nhận ra suy nghĩ này bèn thầm khen ngợi trong lòng.
“Chát!”
Không hề báo trước, một vệt roi nhanh chóng quất xuống cặp mông đang nhấc cao.
“Đậu xanh!” Chân kẹp chặt, lưng cong lên, lời khen vừa rồi lập tức tan theo mây gió.
“Không biết phép tắc gì à?!”
Giọng nói chế giễu và tiếng cảm thán phát ra từ phía sau. Lời nói lạnh lùng và trầm thấp khiến Ngọc Kỳ không thể khống chế cơn rùng mình từ tận sâu xương sống.
“Không phải, ừm… Em muốn nói là… Cảm ơn ngài, xin mời.”
“Hmph.” Lại một tiếng rên khẽ.
“Chát!” “Chát!” “Chát!” “Chát!”
Ngọc Kỳ, người chưa từng bị đánh trước đây, hét lên và run rẩy theo từng trận roi giáng xuống.
Vạn Thiến có thể nhận ra đây là lần đầu tiên của cô nên ra tay không nặng. Sau khi dần thích ứng, Ngọc Kỳ chuyển thành cắn răng rên rỉ. Chẳng mấy chốc, trên mông đã đầy những lằn đỏ, bên dưới cũng nước tràn bờ đê.
Không nói số lượng, không biết khi nào ngừng, Ngọc Kỳ thở hổn hển, cơ thể đầy mồ hôi, đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt cũng đỏ bừng như cái mông bị đánh. Cô xấu hổ quay đi, không muốn nhìn hình ảnh trong gương.
“Xoay lại!”
“Chát!”
Đánh vào vùng kín ướt đẫm.
“A!” Vạn Thiến đã giảm bớt sức lực, nhưng bộ phận này lại rất mỏng manh và nhạy cảm. Ngọc Kỳ ngạc nhiên kêu lên, nhanh chóng quay đầu lại trong nước mắt, “miệng nhỏ” mở ra đóng lại. Một tiếng kêu đau đớn, đồng thời cũng là lời khẩn cầu được xoa dịu và lấp đầy.
“Chát!”
“Chát!”
“Chát!”
Cường độ và tần số tăng lên rõ ràng, bờ mông đã bị quất vô số lần không thể chịu nổi sự hành hạ dữ dội như thế.
“Em sai rồi, em sai rồi!”
Chiếc roi vẫn không dừng lại.
“A, làm ơn, em thật sự biết sai rồi.”
“Chát!” Lại tăng thêm lực.
Khiến Ngọc Kỳ suýt nữa quỳ không nổi mã ngã xuống.
Đúng lúc này, điện thoại của Ngọc Kỳ vang lên, người gọi là “Lý Cẩu Cẩu”. Vạn Thiến định cúp máy, nhưng nhìn thấy cái tên mang đầy tính ám chỉ thế này, cô lại hé miệng cười ranh mãnh. Cô ngồi xổm xuống, để Ngọc Kỳ nhìn màn hình. Ngọc Kỳ ngạc nhiên không thốt nên lời.
Vạn Thiến lạnh lùng nói: “Nói chuyện năm phút đi.” Sau đó, cô nhấn nút trả lời, bật loa ngoài, đặt điện thoại trước mặt Ngọc Kỳ.
Ngọc Kỳ đang muốn vùng vẫy bỗng khựng lại. Đệt! Người này nhìn thì trong sáng, phong độ mà sao toàn “thủ đoạn xấu” thế.
Đầu kia điện thoại: “Oa ~ Chị Ngọc Kỳ ~ Chị đang bận à?”
“Ừ… Ừm…,” từ bận còn chưa kịp nói ra, Vạn Thiến đã nhẹ nhàng đặt tay lên âm hộ đang bĩu ra của Ngọc Kỳ. Vùng kín sau khi phải chịu đựng một trận roi nóng rát, giờ lại được ngón tay lạnh lẽo của Ngọc Kỳ chạm vào, bất chợt sinh ra cảm giác thoải mái chưa từng thấy. Ngọc Kỳ bật lên tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Im lặng…
Vạn Thiến mỉm cười trước ánh mắt giận dữ của Ngọc Kỳ trong gương.
Ngọc Kỳ giả vờ bình tĩnh: “Có chuyện gì? Có thể nói chuyện một chút.”
Bên kia điện thoại: “Chị Ngọc Kỳ, tối nay trời đầy sao đẹp quá, chị có thấy không?”
Ngọc Kỳ: “Kể tôi nghe chuyện liên quan đến sao trời đi.”
Ha ~ Mình đúng là người hội tụ cả trí tuệ lẫn nhan sắc.
Bàn tay Vạn Thiến phía sau không chịu để yên, đang vuốt ve cặp mông vừa bị đánh, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại sượt qua vùng kín, khiến Ngọc Kỳ vừa thoải mái vừa ngứa ngáy, muốn rên rỉ nhưng phải kiềm chế, vặn vẹo mông thể hiện sự bất mãn.
Đột nhiên, Vạn Thiến cúi người vây bọc Ngọc Kỳ từ phía sau, nhào nặn ngực Ngọc Kỳ. Cặp mông bị thương đau đớn vì bị đè ép, nhưng đột nhiên hơi ấm bao quanh khiến Ngọc Kỳ vô thức lùi lại, mong được đến gần Vạn Thiến hơn.
Lúc này, M của mình đang kể chuyện về các vì sao, giọng nói non nớt và mềm mại quen thuộc vang lên. Tưởng tượng đến cảnh Cẩu Cẩu kia biết S Ngọc Kỳ mà ngày thường mình luôn ngưỡng mộ đang bị còng tay và dẩu mông ra để chờ được chơi, Ngọc Kỳ thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu chết ngay tại đây.
Bởi vì bị đòn roi từ phía sau kích thích, núm vú của Ngọc Kỳ đã cương cứng lên từ lâu, Vạn Thiến rất hài lòng nên quyết định khen thưởng. Cô đưa tay vuốt ve phía ngoài âm hộ, lúc thì hai ngón tay trượt qua, lúc thì cả bàn tay áp lên, rung nhẹ.
Câu chuyện vẫn đang được kể, Ngọc Kỳ bị chơi đùa chỉ có thể trả lời ngắn gọn “Ừ, à”.
“Chị Ngọc Kỳ, em có thể đi tìm chị sớm được không?”
… Im lặng.
“Không được! Cúp đây!” Thấy cuộc gọi đã được năm phút, Ngọc Kỳ gần như hét lên câu này bằng tất cả sức lực và lý trí của mình.
Người ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên bị sốc, “Nhưng em nhớ chị lắm… Là do Cẩu Cẩu làm gì sai…”
Vạn Thiến không tiếp tục làm khó Trương Ngọc Kỳ nữa, nhấc điện thoại lên và cúp máy.
“Hừ, chó không giống chó, chủ cũng không ra dáng chủ.” Vạn Thiến châm chọc, tiếp tục động tác trên tay.
Hai tai Ngọc Kỳ nóng rực, thân dưới hừng hực như lửa đốt, không còn nhớ đến cảm giác xấu hổ và bất mãn vì bị coi thường, chỉ có thể há to miệng thở dốc.
Phát ra một tiếng rên dài “Hmmm ~ ah ~ ”
Khẽ co giật, nước phun ra, ngã nhoài xuống đất.
Lớp nguỵ trang cứ thế sụp đổ, lên đỉnh mà không biết xấu hổ. Không đi vào, chỉ có năm phút vuốt ve.
Vạn Thiến cầm điện thoại của Ngọc Kỳ lên, “Tách!”
Trong màn ảnh: đôi tay bị còng xụi lơ, cơ thể nằm nghiêng trắng trẻo mềm oặt, cặp mông sưng tấy hằn lên những vết đỏ nhàn nhạt.
Vạn Thiến rất hài lòng, con người ngày thường thích giương nanh múa vuốt, luôn chiếm vị trí trung tâm ở mọi hoàn cảnh, giờ đây lại tê liệt vì dục vọng dưới thân mình.
Còng tay được mở ra, mặc dù khu tập thể hình được lót sàn cao su dày giảm chấn, nhưng tư thế này đối với người lần đầu tiên thể nghiệm như Ngọc Kỳ vẫn khiến đầu gối cô mất hết cảm giác.
Vạn Thiến xoa cổ tay Ngọc Kỳ và nhẹ nhàng vuốt ve đầu gối cô ấy. Ánh mắt Ngọc Kỳ mơ màng, chân giật giật, nhào vào lòng Vạn Thiến, người đang quỳ một chân để xoa bóp cho mình.
Giỏi làm nũng thế? Vạn Thiến nâng cánh tay cô ấy vòng qua cổ mình, bế kiểu công chúa đến sofa, sau đó đứng dậy đi lấy nước.