Ngày tốt nghiệp của Sầm Chi Thanh trùng hợp là sinh nhật lần thứ 22 của cô. Cô có tính cách dịu dàng và hơi kiệm lời, không thân với các bạn cùng phòng lắm, vào mùa tốt nghiệp, cuối cùng cô cũng đã thân thiết với những người bạn cùng phòng của mình hơn.
Cô bạn trưởng phòng không biết đã nhìn thấy sinh nhật của cô từ khi nào, sau khi mọi người chụp ảnh tốt nghiệp, cô ấy đã tổ chức đề nghị tám cô gái ít ỏi trong lớp cùng đến quán bar để chúc mừng sinh nhật Sầm Chi Thanh.
Sầm Chi Thanh ngại không dám từ chối, cô âm thầm tính toán số tiền hiện có trong thẻ ngân hàng rồi gật đầu đồng ý.
Mặc dù không biết tại sao cô ấy muốn đến quán bar để ăn mừng, nhưng bạn trưởng phòng nói với cô rằng ngoài việc làm thêm trong bốn năm đại học, cô chỉ ở trong ký túc xá, vì vậy muốn đưa cô đi khám phá thế giới.
Sầm Chi Thanh có tính tình hiền lành, có người có lòng tốt đề nghị tổ chức sinh nhật cho mình nên cô không còn trốn tránh nữa.
Sau khi ăn mặc trang điểm, một nhóm tám người đã đến quán bar nổi tiếng ở trung tâm Bắc Xuyên bằng ô tô.
Lúc bọn họ đến quán bar vừa mới mở cửa, trừ nhân viên phục vụ đang quét dọn, trong góc chỉ có mấy người phụ nữ xinh đẹp.
Ngoại trừ Sầm Chi Thanh, bảy người còn lại đều là những tay chơi sành điệu thường đến quán bar nhảy disco, vừa vào cửa đã quen nẻo quen đường kéo cô đến quầy ngồi.
Họ vừa ngồi xuống, một người đàn ông đẹp trai trạc tuổi họ bước tới.
Tôn Tư Vũ là khách quen của quán bar này, quen biết người quản lý ở đây và người đến chính là người quản lý.
“Quy tắc cũ?” Người đàn ông ngồi bên cạnh Tôn Tư Vũ, trên khuôn mặt đẹp trai treo một nụ cười khiến người ta không phản cảm, anh ta liếc nhìn khuôn mặt của những người khác dưới tia laze, khi anh ta nhìn Sầm Chi Thanh, ý cười trên mặt anh ta rạng rỡ hơn.
Anh ta hơi nhích lại gần, dựa sát lên vai Tôn Tư Vũ, cười nói: “Người đẹp này có chút lạ mặt, chắc là lần đầu tiên cô ấy đến quán của bọn anh đúng không.”
Tôn Tư Vũ không thèm giấu giếm đảo mắt sau lưng anh ta, vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta, quyến rũ nói: “Cô ấy là bạn cùng phòng của em, hôm nay là sinh nhật của cô ấy, anh không định tỏ lòng gì à?”
“Thật là trùng hợp, anh vừa mới có một chai rượu ngon mới, vừa hay rượu ngon rất hợp với những người đẹp, hy vọng người đẹp sẽ hân hạnh nhận lấy.” Anh ta nói năng khéo đưa đẩy, cộng thêm ngoại hình ưa nhìn, lời nói này khiến người ta không thấy phản cảm.
Tề Nhiễm Nhiễm thường thích ngắm trai đẹp, vừa vào cửa đã ngắm trúng anh quản lý, cô ấy liếc nhìn Sầm Chi Thanh, quay mặt lại cười với lúm đồng tiền đầy mật ngọt, trêu chọc: “Xem ra hôm nay chúng ta được hưởng ké hào quang của Thanh rồi. Anh đẹp trai này, em thấy anh rất hòa nhã, kết bạn wechat đi anh.”
Tôn Tư Vũ ở bên cạnh có đôi mắt to và tròng trắng rất đẹp sắp trợn ngược ra sau ót luôn rồi, nhưng Tề Nhiễm Nhiễm lại tập trung ánh mắt vào anh chàng đẹp trai, là bạn trưởng phòng nhìn thấy, vội vàng kéo váy của Tề Nhiễm Nhiễm.
Cô ấy dừng một chút, liếc nhìn Tôn Tư Vũ, trên mặt thoáng qua vẻ không sợ, nhưng kiêng dè hôm nay mình đến đây để chúc mừng sinh nhật Sầm Chi Thanh, nên cũng không muốn làm ầm ĩ lên.
May mắn thay người phục vụ trong quán bar đi tới và gọi người đàn ông đó, làm gì có chuyện anh ta không nhìn ra những hành vi quỷ quyệt của các cô gái này chứ, vì vậy anh ta nhân cơ hội đứng dậy, trước khi rời đi còn nói vài lời khách sáo: “Người đẹp, thực xin lỗi tôi không tiếp các cô được, các cô chơi vui vẻ nhé.”
Vẻ mặt Tôn Tư Vũ mất kiên nhẫn, đuôi mắt liếc nhìn Sầm Chi Thanh bày ra dáng vẻ mọi chuyện không liên quan gì đến mình, cô ta khịt mũi, nhẹ giọng nói: “Được, anh đi làm việc trước đi.”
Trong quầy nhất thời yên tĩnh, trong đám người ít ỏi không có người nói chuyện, chỉ có cách đó không xa có tiếng nhân viên phục vụ xì xào bàn tán cùng âm thanh phát ra từ dàn âm thanh truyền đến.
Bạn trưởng phòng rất giỏi trong việc xoa dịu bầu không khí, cô ấy đứng dậy giải vây. Tôn Tư Vũ có tính tình dễ cáu kỉnh hơn nên cứ nghe theo cô ta trước, cô ấy hỏi: “Tư Vũ, cậu vào công ty nhà cậu hay đi du học thế?”
Tôn Tư Vũ thuộc thế hệ giàu có đời thứ ba, gia đình có tiền, ngoài việc hơi thích chơi trội ở trường ra thì rất dễ hòa đồng.
Cô ta thích người khác làm theo ý mình, thấy bạn trưởng phòng có mắt nhìn người, cô ta hài lòng bước xuống bậc thang, giơ bàn tay trái trắng nõn và mảnh khảnh lên trước mắt, bày ra dáng vẻ như không đếm xỉa tới, thổi vào lớp khảm móng tay mới làm hôm qua, chậm rãi nói: “Tất nhiên là vào công ty nhà tớ rồi.”
“Ồ, cũng đúng.” Cô bạn trưởng phòng gật đầu rồi hỏi từng người một, Sầm Chi Thanh ngồi ở góc xa bên trái, là người cuối cùng được hỏi.
“Thanh thì sao? Cậu đã nhận được lời mời chưa?”
Sầm Chi Thanh hoàn hồn, cười trả lời cô ấy: “Tớ định về nông thôn dạy học tình nguyện một thời gian.”
Ngoài việc đi làm thêm, cô còn thi chứng chỉ làm giáo viên, những người cùng ký túc xá biết chuyện nhưng đều có chút ngạc nhiên, không hiểu sao một cô gái như cô lại có ý định đến một vùng núi xa xôi để chịu đựng gian khổ.
Tuyên bố chính thức của Sầm Chi Thanh là như vậy, thực ra trong lòng cô biết cô sẽ không đi được, vì ngày mai người nhà họ Cố sẽ tới tìm cô.
Cô cuối cùng cũng sắp kết thúc cuộc sống mồ côi kéo dài 22 năm của mình và sắp biến thành bạch phú mỹ.