Tôn Tư Vũ cau mày, định mở miệng nói điều gì đó, nhưng cô ta với Sầm Chi Thanh thực sự không thân lắm, điều đó cũng không cần thiết.
Lúc này người phục vụ mang tới hai két bia, sau khi mở nắp đặt lên bàn, lại bưng tới hai đĩa trái cây.
“Nghe nói hôm nay có người đẹp tổ chức sinh nhật, đây là đĩa trái cây do quản lý của chúng tôi tặng, không biết là vị người đẹp nào nhỉ?” Cô gái bưng đĩa trái cây có khuôn mặt lanh lợi, cô ấy quan sát lời nói và nét mặt, nhìn theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía Sầm Chi Thanh, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
“Chúc mừng sinh nhật người đẹp, hy vọng cô ở quán bar của chúng tôi sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ.” Dứt lời, cô ấy rất biết điều lui xuống.
Sầm Chi Thanh có chút bồn chồn, cô quả thực là lần đầu tiên đến quán bar, cũng không biết quy định của quán bar, có người chúc nên cô bèn đứng dậy nói lời cảm ơn.
Tề Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh nhìn cảm thấy buồn cười, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ dí dỏm: “Không cần khách sáo như vậy, hôm nay cậu là nhân vật chính, đến đây nào, chúng ta cùng nhau nâng ly.”
Cô bạn trưởng phòng tiếp lời, nâng ly rượu rồi đứng dậy, cười nói: “Thế này đi, tớ đề nghị chúng ta cùng nhau nâng cốc chúc mừng. Hôm nay là sinh nhật của Thanh, cũng là ngày tốt nghiệp của chúng ta. Sau bữa ăn uống này, không biết lần sau sẽ là năm nào và tháng nào nữa.”
Đây là hiện thực, có thể có người sẽ là gặp mặt lần cuối, bầu không khí đột nhiên có chút buồn, nhưng quán bar bỗng chuyển sang một bản nhạc disco rất phong cách, chợt xua đi nỗi buồn khó hiểu.
“Chúc mừng sinh nhật Thanh! Cũng chúc chúng ta đã tốt nghiệp! Cạn ly!” Cả tám người đứng dậy nâng ly, một hơi uống cạn.
Sau khi trải qua ba vòng rượu, khách trong quán bar ngày càng nhiều, màn chơi thực sự của đêm nay mới bắt đầu.
Trên bàn rượu luôn có những trò chơi, mà trò phổ biến nhất là nói thật hay mạo hiểm.
Một số người tụ tập lại với nhau, nhìn chằm chằm vào bàn xoay ở giữa bàn.
Sau một vòng, kim chỉ dừng lại ở vị trí số 2, trên đó viết mời số 2 và số 5 hôn nhau say đắm trong 30 giây.
Vòng này là do Tôn Tư Vũ xoay, cô ta là số 2, còn số 5 là Tề Nhiễm Nhiễm, người luôn đối đầu với cô ta.
Tề Nhiễm Nhiễm là một người dễ bùng nổ, chớ thấy cô ta nhỏ nhắn chứ thật ra tính tình rất nóng nảy.
Thấy mình sắp phải mạo hiểm, mặt cô ta lập tức đỏ bừng, đôi mắt to nhìn thẳng vào Tôn Tư Vũ, nhếch môi tỏ vẻ chán ghét.
Vốn dĩ Tôn Tư Vũ không muốn mạo hiểm, nhìn thấy Tề Nhiễm Nhiễm còn chống cự và ghét bỏ hơn cả mình, cô ta không kìm được tâm lý nổi loạn, đập bàn khiến ly rượu rung lên vài cái.
Cô ta nhếch môi đỏ mọng, châm chọc nói: “Yo Tề Nhiễm Nhiễm, không phải cậu sợ đấy chứ. Chậc chậc chậc chậc, không ngờ cậu lại nhát gan như vậy?”
Tề Nhiễm Nhiễm trợn tròn mắt, vặn lại: “Tôi không thèm hôn cậu, tôi thà hôn một con chó còn hơn là chạm vào cậu.”
Hai người họ âm thầm bất hoà, thường xuyên tranh giành cấu xé lẫn nhau, giờ đã tốt nghiệp, ngay cả tỏ ra hòa thuận qua vẻ bề ngoài cũng không muốn.
Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy làn sóng giễu cợt của mình nhất định sẽ khiến cô chủ Tôn tức giận phải uống ba ly, ai biết Tôn Tư Vũ căn bản không phải người, sau một lúc tức giận, trên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của cô ta đột nhiên nở một nụ cười kỳ lạ.
Sống lưng Tề Nhiễm Nhiễm đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, cô ấy âm thầm nói không ổn, cô ấy còn chưa kịp lùi lại theo bản năng thì Tôn Tư Vũ đã đẩy đám đông sang một bên, bước tới và ôm cô ấy vào lòng.
Tôn Tư Vũ cao hơn cô ấy nửa cái đầu, hôm nay cô ta đi giày cao gót bảy cm để phù hợp với chiếc váy đỏ có dây đeo của mình, Tề Nhiễm Nhiễm muốn thoải mái nên chỉ đi giày đế bằng.
Cô ấy bị Tôn Tư Vũ nhéo eo, sự hoảng sợ trong đôi mắt to như mèo của cô ấy không có thời gian để tràn ra, Tôn Tư Vũ nuốt đi sự kinh ngạc của cô ấy.
“Ưm… ưm…”
Tôn Tư Vũ chỉ nhất thời bốc đồng, sau khi cô ta thực sự hôn Tề Nhiễm Nhiễm, một ý nghĩ kỳ lạ đã xuất hiện trong đầu cô ta, cô ta không ngờ rằng miệng của cô nhóc thường khiến người ta nghẹn họng lại khá mềm.
Cứ hôn cứ hôn mãi, lưỡi không cần học cũng biết cạy răng chui vào.
Hít…
Tề Nhiễm Nhiễm cầm tinh con chó phải không!
Một đám hóng hớt bị màn tán tỉnh này làm choáng váng từ lâu, không ngờ hai hoa khôi trường không hợp nhau lại hôn nhau, có vẻ như còn rất hưởng thụ.
Trong chốc lát không có ai hô ngừng.
Chỉ có Sầm Chi Thanh ở trong bóng tối có vẻ mặt sụp đổ.
Tôn Tư Vũ tính toán thời gian, thấy cũng gần đến giờ bèn đẩy Tề Nhiễm Nhiễm ra, đồng thời nới lỏng đôi tay đang ôm eo cô ấy, cô ta là người không thể chịu đựng được chút thiệt nào, ăn đậu hũ của người ta mà miệng vẫn không buông tha cho người ta.
“Tề Nhiễm Nhiễm, vậy mà cậu lại không biết hôn, chậc chậc.” Tôn Tư Vũ giơ tay sờ lên vết thương bị cắn ở khóe miệng.
Tề Nhiễm Nhiễm bị hôn đến mức khó thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hung hăng lau nước trên miệng, trừng Tôn Tư Vũ, cố nén nước mắt, không muốn lộ ra vẻ rụt rè.
“Tôi nhổ vào! Cậu không biết thì có.” Thật ra đây là nụ hôn đầu của cô ấy, lại còn với người cô ấy ghét nhất, Tề Nhiễm Nhiễm sắp tức chết rồi.
“Được rồi được rồi, màn này coi như qua, chúng ta tiếp tục, chúng ta tiếp tục.” Cô bạn trưởng phòng lại đứng ra giải vây, vội vàng tiến lên ngăn cách hai người.
Tôn Tư Vũ nhìn thấy Tề Nhiễm Nhiễm như sắp khóc, ánh mắt cô ta dừng lại, khịt mũi và không nói gì.
Đôi mắt của Sầm Chi Thanh lấp lánh, khóe miệng hơi nhếch lên cho thấy tâm trạng của cô lúc này rất tốt.
Cô thích những người yêu nhau chém giết lẫn nhau.
*
Buổi chơi đêm chính thức bắt đầu, Sầm Chi Thanh không biết uống rượu cũng không tránh khỏi bị nốc cạn vài ly, đặc biệt là khi người quản lý mang đến một chai rượu vang đỏ, người ta thật lòng chúc mừng, Sầm Chi Thanh thì không thể từ chối nên cũng uống một ly.
Cảm thấy no bia nên ăn vài miếng dưa hấu, Sầm Chi Thanh mơ hồ nói chuyện với cô bạn trưởng phòng, từ chối lời đi cùng, loạng choạng đi về phía nhà vệ sinh theo sự hướng dẫn của nhân viên quầy bar.
Khi cô quay lại, chỉ còn lại Triệu Viên trên quầy bảo vệ túi, khi nhìn thấy Sầm Chi Thanh, mắt cô ấy sáng lên, vội đứng dậy kéo cô ngồi xuống, kích động nói: “Thanh à, cậu có muốn đi nhảy không?”
Sầm Chi Thanh đang hoa mắt chóng mặt, nheo mắt nhìn thấy một đám quỷ múa loạn đang khiêu vũ trên sàn nhảy, nhìn đen thui đến mức đầu cô đau, cô lắc đầu.
Triệu Viên đứng dậy và dặn dò cô: “Thế Thanh ngồi ở quầy nghỉ ngơi nhé, tớ đi tìm bọn trưởng phòng đây. Cậu đừng chạy lung tung đâu nhá.”
Sầm Chi Thanh ngồi phịch xuống sô pha, giọng bị tiếng nhạc ầm ĩ át đi: “Được, cậu đi đi.”
Triệu Viên không nghe thấy, khi Sầm Chi Thanh thay đổi tư thế, cô ấy đã biết mất từ lâu.
“Người đẹp, người đẹp? Cô say rồi à? Tôi rót cho cô một ly nước ấm, uống xong sẽ thấy dễ chịu hơn.” Một cô gái bồi bàn mặc váy ngắn đẩy Sầm Chi Thanh.
Sầm Chi Thanh cố gắng đứng dậy, cầm lấy chiếc ly, chạm vào cảm thấy ấm áp, cô nhỏ giọng cảm ơn: “Cảm ơn cô, làm phiền cô rồi.”
“Không có gì.”
Sầm Chi Thanh nhấp một ngụm, hơi chua, một miếng chanh đọng dưới đáy cốc nhưng khá ngon, cô uống một hơi hết nửa cốc nước chanh.
Sau khi đặt lại chiếc cốc xuống bàn, cô càng cảm thấy chóng mặt, dựa vào ghế sô pha không kìm được nhắm mắt lại.
Đột nhiên, cô cảm thấy nóng khắp người, đặc biệt là ngực và tim cô đập nhanh đến mức cô cảm thấy như nó sắp bật ra ngoài.
Trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy có một bàn tay đang chạm vào xương quai xanh của mình, mũi ngửi thấy một mùi khói nồng nặc.
Cô theo bản năng giãy giụa, cố gắng mở mắt ra, nhưng mí mắt cô nặng trĩu.
Trước khi hoàn toàn ngất đi, cô chỉ ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.